Dắng Sủng

Chương 38
Thái Tử không có nói gì, chỉ làm một cái ký hiệu liền xoay người hướng về phía bên cạnh đi đến.

Bàn Nhi dẫn theo Bạch Thuật với mấy tiểu cung nữ ở phía sau.

Sau một hồi đi qua bảy khúc quanh tám khúc cua, cuối cùng đã đến được một cung điện vắng vẻ yên tĩnh.

Thái Tử bỏ màn hai bên xuống, trong cung điện chỉ còn lại hai người.

“Đúng lúc đã xong hết việc, ta đến đây thăm nàng.”

Thật ra Thái Tử nói không có nói, từ trước đến giờ nàng rất mỏng manh yếu đuối, để nàng luyện chữ nàng cũng than vất vả, sợ rằng chịu không nổi những việc hôm nay, nhưng mà tiểu cô nương đây lại là một người hiểu chuyện, sợ là có vất vả cũng sẽ không nói ra.

Nghĩ như vậy, thì Thái Tử có chút đau lòng, đúng lúc hắn đến Khôn Ninh Cung gặp Phó Hoàng Hậu thì thuận đường ghé qua xem Bàn Nhi.

“Sức khỏe thiếp vẫn tốt, chỉ là chân có chút đau, cẳng chân cũng có chút nhức.”

Thái Tử gật đầu dịu dàng, nói: “Đợi một lát nữa để cung nữ kia xoa bóp cho nàng thấy thoải mái một chút, ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi, buổi chiều và buổi tối sẽ không có việc gì khác nữa, chỉ là tiệc gia đình với yến tiệc ngắm trăng.”

Thấy hắn nói như vậy, thì Bàn Nhi biết hắn không có ý định ở lại. Đây là Khôn Ninh Cung, ít nhiều cũng phải chú ý một chút, cũng không có làm bộ dáng nũng nịu gì cả, chỉ là ôm lấy cánh tay hắn, nhìn hắn.

Thái Tử không có cách nào đành xoa bàn tay nhỏ bé của nàng: “Đây là Khôn Ninh Cung, đợi đến tối...”

Những lời còn lại hắn chưa nói hết, chẳng qua Bàn Nhi vẫn có chút xấu hổ không ngẩng đầu lên được, quở trách liếc nhìn hắn, hắn đang nghĩ cái gì vậy chứ!

“Được rồi, Cô đi rồi, đây là chỗ ở lúc nhỏ của Cô ở Khôn Ninh Cung, nàng ở đây nghỉ ngơi sẽ tiện hơn.”

Sau khi đợi Thái Tử đi, Bàn Nhi rất không có hình tượng đi đến chiếc giường nằm xuống, lại gọi Bạch Thuật: “Bạch Thuật, ngươi mau đến đây giúp ta xoa bóp một chút đi.”

Cảm thấy có chút thoải mái, nàng ngồi dậy dạo quanh một vòng trong cung điện.

Ở đây vậy mà là nơi ở lúc nhỏ của Thái Tử!

Mơ hồ còn có thể nhìn thấy được những hơi thở của trẻ con, ví dụ như cây cung nhỏ nhắn xinh xắn kia được treo trên tường, vừa nhìn chính là đồ dùng lúc còn nhỏ, còn có cái ghế tựa đặc biệt cao ở trong thư phòng, và một cây bút mực nhỏ với cái nghiên mài mực.

Bàn Nhi nhìn tới nhìn lui, sờ tới sờ lui, vẫn nhịn không được đi đến chiếc ghế tựa kia ngồi xuống, có chút lúng túng phát hiện được cái bàn ghế sách mà Thái Tử lúc nhỏ đã dùng, nàng dùng vậy mà vừa vặn vẫn còn tốt.

Phía bên kia, trong tẩm điện * ý chỉ phòng nghỉ của Khôn Ninh Cung, tiễn Thái Tử đi, Phó Hoàng Hậu cũng cởi bộ cát phục mũ phượng hoàng ra, chỉ mặc một bộ bồ ngủ, nửa người dựa trên chiếc giường.

Niệm Từ xoa bóp cẳng chân cho bà, Niệm Thu thì mang một chén tổ yến cho bà dùng.

“Nhiều năm như vậy, bổn cung vẫn chưa từng thấy qua Thái Tử lại để tâm như vậy với một nữ nhân, chính là người tuổi còn nhỏ, nhìn trông khá là gầy yếu kia?”

Niệm Từ mỉm cười gật đầu: “Vị kia chính là Tô Phụng Nghi.”

“Cho dù Thái Tử Phi không thể lộ diện, có Hồ Lương Đệ thì cũng được rồi, lại thêm một Lương Viện đến, sợ người ta nhìn ra nó là cố ý muốn cho Tiểu Phụng Nghi kia thể diện?” Phó Hoàng Hậu lắc đầu mỉm cười, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ.

Niệm Thu ngậm cười nói: “Điện Hạ tuổi vẫn còn trẻ, hiếm thấy có lúc lỗ mãng.”

Nhắc đến cái này, đương nhiên không tránh khỏi lại khiến cho Phó Hoàng Hậu nhớ đến Thái Tử Phi, nghĩ đến cái thai hay gặp nhiều tai nạn này của nàng ta, khó tránh khỏi Phó Hoàng Hậu có chút lo lắng.

“Cũng không biết sức khỏe Thái Tử Phi như thế nào, cái thai này...” cũng không biết có thể yên ổn vững vàng mà sinh ra hay không.

Câu nói này thì Niệm Từ với Niệm Thu cũng không thể tiếp, hai người nhìn nhau, nói: “Thái Tử Phi nhất định có thể bình yên hạ sinh được đứa con trai đầu lòng cho Điện Hạ.”

Phó Hoàng Hậu xoa ấn đường: “Hiện tại ta không có yêu cầu gì, chỉ muốn Thái Tử Phí có thể mau chóng có một đứa con trưởng, tốt nhất sinh thêm mấy đứa nữa, như thế mới đứng vững được.”

“Nhất định sẽ có, hoa nở trước kết quả sau, châm ngôn không phải có câu nói như vậy sao? Bây giờ không chỉ Thái Tử Phi mang thai, Hồ Lương Đệ cũng đang mang thai, nói không chừng hai bào thai đều là tiểu hoàng tôn.”

Phó Hoàng Hậu nghe câu nói này khá là thích, không khỏi lộ ra mấy phần vui mừng.

“Thái Tử cái gì cũng tốt, chỉ là về phương diện nữ sắc có chút nhạt nhẽo, hắn không có lo lắng, người làm mẹ ta đây thì cả ngày sốt ruột. Thái Tử Phi lại là một người thích đố kỵ, bản thân sinh không được, hậu phương vững chắc cũng không giúp được Thái Tử, ngược lại phải cần sự nhúng tay của người làm mẹ chồng là ta đây. Làm tới làm lui làm cho mẹ chồng nàng dâu trở nên xa lạ, trong lòng nàng ta vẫn còn oán trách ta, lẽ nào không biết Thái Tử nóng vội nhất chính là có một đứa con, vị trí thái tử đó mới có thể ngồi vững chắc được.” Đoán chừng sẽ thấy vui một chút, hiếm thấy Phó Hoàng Hậu lại oán giận mấy câu.

Niệm Thu cũng không thể nói Thái Tử Phi không đúng, chỉ có thể nói một chút là do Thái Tử Phi tuổi trẻ không hiểu chuyện, sau đó thì có thể hiểu được ba phần. Nhưng ngược lại Niệm Từ có chút khó chịu, chẳng qua nàng ta rất biết điều nên cũng không có nói gì.

“Được rồi, ngươi cũng không cần nói giúp cho nàng ta, người con dâu này của ta ta cũng coi như hiểu được tính cách của nàng ta. Không nhắc đến nàng ta nữa, nhắc đến chỉ khiến lòng ta sầu não, hay là nói một chút về Tiểu Phụng Nghi kia đi, hôm nay ta nhìn nàng dáng vẻ hình như khá nhút nhát, luôn cúi đầu không dám nhìn người khác, ta làm sao cũng không thể nhìn rõ được mặt nàng.”

“Tô Phụng Nghi dung mạo xinh đẹp, thái độ cách đối nhân xử thế cũng rất cẩn thận dè dặt.”

Hễ nhắc đến chủ đề này, đám nô tài bình thường hiểu chuyện cũng sẽ rất thận trọng, sẽ không tâng bốc ca tụng quá nhiều, nhưng cũng sẽ không hạ thấp đi giá trị. Nhưng mà Phó Hoàng Hậu biết, có thể được Niệm Thu nói ra những lời đánh giá này, rõ ràng người này cũng không tệ.

“Là một người hiểu chuyện thì tốt rồi. Thái Tử và Thái Tử Phi không có thân thiết với nhau, bên cạnh có một người biết lạnh biết nóng * ý chỉ biết cách ứng xử cũng tốt, cũng tránh khỏi Tông Nhi nó...”

Đang nói thì Phó Hoàng Hậu không muốn nói nữa, đổi giọng: “Thôi, chuyện này ta vẫn nên nói ít lại, nói nhiều thì không tránh khỏi có người tình nghi có người sủng thiếp diệt thê, trong lòng Thái Tử Phi vốn dĩ oán trách ta. Những chuyện của bọn thanh niên do tự bản thân bọn họ nhìn và giải quyết đi, Thái Tử là một người thận trọng, như thế nào cũng sẽ không làm quá mức đâu, nhưng mà các ngươi cử nhiều người để ý một chút đến Tiểu Phụng Nghi kia, đã quen với sự bướng bỉnh từ hồi giờ của Hồ Lương Đệ, đừng để nàng ta ở Khôn Ninh Cung ức hiếp Tiểu Phụng Nghi kia, trở về trong lòng Thái Tư lại trách ta.”

“Điện Hạ sao mà trách Nương Nương, nhưng mà Nương Nương yên tâm, nô tỳ sẽ phái người trông coi.”

Đang nói, có một tiểu cung nữ bước vào bẩm báo, nói Thái Tử Điện Hạ dạo đến thiên điện đi gặp Tô Phụng Nghi, còn đưa nàng đến Thuần Tường Điện nghỉ ngơi.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Chuyện này khiến cho Phó Hoàng Hậu vô cùng ngạc nhiên, Thuần Tường Điện là nơi ở của Thái Tử trước đây khi còn chưa chuyển đến Đông Cung, những năm nay Phó Hoàng Hậu vẫn luôn không để người khác động đến, giữ lại cũng có thể để thỉnh thoảng Thái Tử đến nghỉ ngơi, hôm nay vậy mà để cho một Tiểu Phụng Nghi vào nghỉ ngơi.

Bởi vì chuyện này, buổi tối lúc đi dự yến tiệc, Phó Hoàng Hậu ở trên đường không khỏi nhìn Bàn Nhi bằng hai con mắt.

Bàn Nhi luôn cảm thấy Phó Hoàng Hậu đang nhìn nàng, nhưng nàng lại cảm thấy cái suy nghĩ này khá là viển vông.

Lúc này bọn họ đang trên đường tiến đến Càn Thanh Cung, Tiền Hô Hậu Ủng * ý chỉ ngày trước, vua chúa hoặc các quan to đi ra ngoài, có đông quân lính đi hầu, đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có lính bảo hộ bên người Phó Hoàng Hậu, quá nhiều người không đếm xuể, hãy xem nàng Phụng Nghi nhỏ bé này sẽ làm cái gì.

Trong lúc mải mê suy nghĩ lung tung, đã đến Càn Thanh Cung rồi.

Trong chính điện Càn Thanh Cung, đầy những sắc màu rực rỡ lộng lẫy, những thứ vô cùng giàu có và quyền lực nhất trong thiên hạ. Trên Điện rộng lớn đã bố trí rất nhiều chiếc bàn dài, có nhiều người đến từ rất sớm, liếc nhìn qua một vòng chi chít đều là đầu người.

Phó Hoàng Hậu với tư cách là Hoàng Hậu, đương nhiên là phải xuất hiện ngoại trừ Thành An Đế những người nên đến cũng đã đến rồi.

Trên đài ở chính giữa bố trí ba cái bàn, ở giữa có hai cái, phân biệt vị trí của Thành An Đế và Phó Hoàng Hậu, phía bên phải nghiêng qua là Cao Quý Phi một thân trang phục lộng lẫy đang ngồi.

Kiếp trước Bàn Nhi đã thấy qua Cao Quý Phi, nhưng cũng chỉ là ấn tượng mơ hồ, lúc này thấy bà ta rõ ràng tuổi đã năm mươi nhưng phong thái tao nhã vẫn như trước kia, ngược lại cũng có thể hiểu được vì sao bà ta có thể ngồi ở vị trí Quý Phi rồi, còn có thể cạnh tranh ngang tài ngang sức cùng với Phó Hoàng Hậu.

Đại Hoàng Tử chính là do Cao Quý Phi sinh ra, phong vị Tề, đang ngồi ở vị trí thứ hai phía bên trái. Phía sau hắn ta bố trí vài cái bàn nhỏ, phân biệt chỗ ngồi của nữ quyến với các con trai của Tề vương phủ.

Đứng đầu Tề Vương là Nhị Hoàng Tử Sở Vương, Nhị Hoàng Tử Chu Hiền Phi sinh ra. Chu Hiền Phi ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên phải, tuổi cũng đã hơn bốn mươi, phong thái tao nhã khác với Cao Quý Phi, khí chất của bà ta hiền hậu tao nhã, xem ra là một người rất dịu dàng.

Trước mắt đây chính là ba vị quyền lực nhất hậu cung, Phó Hoàng Hậu, Cao Quý Phi và Chu Hiền Phi.

Cao Chu hai người lúc ở Tiền Đế *chỉ nơi ở lúc Thành An Đế chưa lên ngôi nhận được sự yêu thích của Thành An Thành Đế nhưng mà lúc đó hắn chỉ là một thân vương, bằng không cũng sẽ không ban thưởng cho Phó Hoàng Hậu đã hạ sinh Hoàng Tử đang ở trước mặt này, sau khi đợi Thành An Đế đăng cơ, hai người vẫn nhận được vinh hoa sủng như trước kia, tranh đấu cùng với Phó Hoàng Hậu đã mười mấy năm, chỉ một người đương nhiên không phải là đối thủ của Hoàng Hậu, nhưng mà hai người liên thủ lại có thể chống đỡ, thậm chí chiếm được thế thượng phong.

Về các phi tần khác, Bàn Nhi đều không quen biết, cũng không có chú ý nhiều.

Sở Vương đang ngồi Tứ Hoàng Tử Yên Vương, các Hoàng Tử ở dưới đều vẫn chưa có đội mũ thành niên, đương nhiên trên người cũng không có phong vị, chỉ đang nói về tuổi tác của các Hoàng Tử.

Bình thường thì các Hoàng Tử đều mười tám tuổi đại hôn, hai mươi tuổi tiến hành lễ đội mũ thanh niên, ban thưởng phong vị xuất cung xây dựng phủ. Năm nay Ngũ Hoàng Tử đã mười tám tuổi, vừa đại hôn chưa bao lâu, đang ngồi ở phía sau chiếc bàn nhỏ là Ngũ Hoàng Tử Phi. Năm nay Lục Hoàng Tử mười lăm tuổi, Thất Hoàng Tử hai mươi tuổi, Bát Hoàng Tử Cửu Hoàng Tử tuổi còn nhỏ, Thập Hoàng Tử mới sinh gần đây, vẫn còn ở trong nôi.

Thành An Đế có khá nhiều phi tần, nhưng con trai nối dõi lại không có nhiều, đại khái là có liên quan đến việc nhiều năm hắn theo đạo và uống đan dược. Công Chúa ngược lại có hơn mười mấy người, nhưng mà đến tuổi đa phần đã đi xuất giá, những người tuổi còn nhỏ được mẫu phi dẫn theo bên cạnh đang ngồi ở bên dưới.

Thái Tử đang ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên trái, bởi vì nữ quyến của Đông Cung đều đang ở bên cạnh Phó Hoàng Hậu, một mình hắn đang ngồi ở đó nhìn vẻ có chút cô đơn lẻ bóng.

Nhân thời gian Phó Hoàng Hậu nói chuyện cùng với Cao Quý Phi, Niệm Thu ra hiệu cho bọn họ, ba người từ bên cạnh đi đến phía sau Thái Tử ngồi xuống.

Qua được một lúc, có người đưa Đại Quận Chúa đến.

Đại Quận Chúa mới hơn ba tuổi, nhưng hình như đã bắt đầu học những phép tắc, dáng vẻ rất tốt, theo quy tắc thì đang ở cùng nhũ mẫu, đi đến bên cạnh Từ Lương Viện ngồi xuống. Thân thể Nhị Quận Chúa Tam Quận Chúa cũng không được tốt, Tam Quận Chúa lại bệnh nặng, vừa mới khỏe được một chút, đương nhiên không thích hợp tham gia trong trường hợp này.

Đông Cung cũng đến vài người như vậy, so với bên phía Tề Vương, Sở Vương, Yên Vương nữ quyến của ba nhà, có vẻ rất ít. Thậm chí ngay cả phía sau Ngũ Hoàng Tử vừa đại hôn, nhìn trông tốt hơn so với bên này.

Nhưng mà Thái Tử là một cư sĩ, nhiều năm niệm phật, từ trước đến giờ tâm thanh tịnh cấm dục không gần nữ sắc, chuyện này trên dưới trong Cung đều biết, do đó cũng không ngó đến mấy việc này.

Đợi khoảng hơn mười lăm phút, Thành An Đế đã đến.

Hắn đã hơn năm mươi tuổi, thân hình gầy yếu, nước da trắng ngần, nhìn hơi yếu ớt một chút, nhưng mà một thân Long Bào màu vàng cũng tôn lên, cả người cũng hiện lên khí chất uy nghiêm, không giống bình thường.

Tất cả những người ở trong Điện đều quỳ xuống hành lễ, Thành An Đế kêu đứng lên, sau đó đi đến long bàn ngồi xuống.

Tất cả sau đó đều tiến hành theo thứ tự từng bước, yến tiệc bắt đầu ca múa, cảnh ca múa mừng cảnh thái bình.

Trong lúc Thành An Đế cùng với mấy đứa con thành niên, và mấy hoàng thân quốc thích nói chuyện phiếm, còn ban thưởng rượu và đồ ăn, tròn lúc đó lần lượt nâng ly với nhau, tựa như với yến tiệc gia đình bình thường cũng không có gì khác biệt cả, chính là trong cung nên phô trương khuếch đại hơn một chút.

Thái Tử có vẻ hơi im lặng, Thành An Đế hỏi qua Tề Vương Sở Vương, bỏ qua duy nhất hắn, nhưng cũng không phải không có nói chuyện cùng hắn, chỉ là những câu chào hỏi ở trước mắt thôi, còn cùng nói chuyện với Tề Vương Sở Vương là một ý vị khác.

Thật ra ở trong Cung ai mà không biết Thái Tử không được sủng ái bằng hai vị Tề Vương Sở Vương chứ, nhưng mà vị trí Thái Tử của hắn từ trước đến giờ vẫn ngồi rất vững chắc như núi thái sơn, đây chính là sức mạnh của tổ tiên gia tộc làm ra, chỉ cần Thái Tử không làm ra sai lầm, ai cũng không thể nói thêm dù chỉ là một chữ.

Tiệc đã trôi qua một nửa, Thành An Đế hình như uống một chút rượu, nhắc đến chuyện Thái Tử thay hắn đi Nam Tuần, thậm chí còn động viên hắn vài câu.

Đây xem như là một tiếng sấm động trời giáng xuống, chuyện này cũng không mấy người biết, đa số người biết đều sẽ kiêng dè, đợi chờ xem trò cười, cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Như là dáng vẻ của Bàn Nhi, lần đầu nghe nói, tất nhiên là giật mình không thôi.

Trên hiện trường có người hâm mộ, có người vui vẻ khi có người khác gặp nạn, còn xuất phát từ tâm tư như thế nào, thế thì chỉ có tự bản thân mỗi người biết.

Tề Vương cầm ly rượu lên, giả tạo kính Thái Tử một chút: “Thế thì ta là người làm đại ca này chúc mừng Thái Tử Điện Hạ trước tiên, Phụ Hoàng vậy mà lại để ngươi đại diện người đi Nam Tuần.”

Đừng nhìn giọng điệu kính trọng đó của Tề Vương, nhưng ánh mắt lại không phải biểu hiện như vậy, tràn đầy vẻ chế nhạo. Năm hắn lập vị, thân là Hoàng Tử tất nhiên là khí chất bất phàm, chỉ là tướng mạo có vẻ có chút nham hiểm, cười phá lên mang đến cho người khác một loại cảm giác lạnh rét.

Thái Tử làm sao lại không biết Tề Vương đang hả hê khi nhìn người khác gặp nạn chứ, lần này từ bên trong chen chân vào phá hoại chuyện của hắn, chính là người của Tề Vương. Nếu hắn thật sự rời Kinh đi Nam Tuần, Thành An đi lên núi Thái Sơn tế thiên, khả năng lớn nhất chính là Tề Vương với Sở Vương thay nhau trị quốc.

Cũng bởi vậy hai người sớm đã có ký kết ngầm, Tề Vương kính Thái Tử xong, Sở Vương cũng lên.

Khác với Tề Vương, Sở Vương không chỉ có thân hình cao lớn lực lưỡng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, khí thế bức người tỏa ra. Hắn đã uống không ít rượu rồi, lúc này kính rượu Thái Tử, Thái Tử vẫn chưa biểu hiện gì, hắn liền một hơi uống sạch.

Thái Tử cầm ly rượu lên, bị hắn ngắt lời: “Lão Tam, ngươi như thế này thì không được, các ca ca đều đã uống rượu, ngươi sao mà uống nước?”



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp