Dắng Sủng

Chương 71
Bàn Nhi quay đầu tiếp tục nghiên cứu, nhìn thế nào cũng không nhìn ra, hai khuôn mặt còn có chút sưng lên, thế cho nên đôi mắt sữa của hai đứa bé làm gì có bất kỳ dấu hiệu nào của mắt hạnh nhân và mắt phượng.

Về phần vì sao nàng lại nghiên cứu cẩn thận như vậy, điều này là vì nàng vô cùng muốn từ trên người tiểu nam oa nhìn ra xem có nét gì giống với con trai lớn Tông Việt của kiếp trước hay không.

Đại khái là những chuyện này có lẽ quá huyền bí, đối với chuyện kiếp trước Bàn Nhi có chút không chắc chắn về những điều chưa từng xảy ra, nhất là những chuyện đã thoát khỏi quỹ đạo vốn có. Từ lúc mang thai, trong lòng nàng liền âm thầm sợ hãi, nếu nàng không sinh ra Việt Nhi vậy thì phải làm sao?

Bây giờ đứa bé được sinh ra, nàng cũng muốn xác định một chút, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra bộ dáng của Việt Nhi kiếp trước khi mới sinh ra, luôn cảm thấy vừa giống, lại vừa không giống.

"Hiện tại người nhìn không ra cũng bình thường, đứa nhỏ mới sinh đường nét cũng không rõ ràng, màu đỏ trên người cũng vẫn chưa phai, chờ qua một thời gian nữa là tốt rồi." Tình cô cô nói.

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật." Tình cô cô nói có chút bất đắc dĩ, bởi vì bà ta cũng nói lời này với Bàn Nhi nhiều lần, nhưng mỗi lần nàng đều tỏ vẻ lo lắng.

"Thật ra, ta chỉ cảm thấy hai đứa trẻ trông giống nhau không tốt." Bàn Nhi có chút thẹn thùng nói.

Đây cũng là một điều lo lắng khác của nàng, kiếp trước con gái không qua khỏi, kiếp này con gái sinh ra trước, ngược lại con trai lại trở thành lão nhị. Chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt đen của đứa con trai lớn kiếp trước, tưởng tượng khuôn mặt đó ở trên người của nữ nhi mềm mại của mình lúc này, nàng liền rùng mình một cái.

Nếu cả hai đều giống nhau, con gái nàng liệu có thể kết hôn không?

Không thể không nói, Bàn Nhi đã suy nghĩ quá nhiều.

Đang nói chuyện thì Thái Tử từ bên ngoài đi vào: "Đang nói cái gì vậy?"

"Vừa đúng lúc điện hạ đến, chàng mau đến xem, Tình cô cô nói nữ nhi của chúng ta là mắt hạnh, đây là giống ta, nói nhi tử là mắt phượng, là giống chàng, chàng mau nhìn xem rốt cuộc có phải hay không? Ta cũng lo lắng hai đứa trẻ lớn lên giống hệt như nhau, đứa nào giống đứa nào cũng không tốt, giống nhi tử thì nữ nhi sau này xuất giá như thế nào? Nhưng nếu con trai giống diện mạo nữ nhi, thì liệu trông có quá nữ tính hay không?"

Thái Tử vừa ngồi xuống, liền tiếp nhận lời nói giống như pháo liên châu, nhất thời có chút phản ứng không kịp, chờ nghe hiểu ra, hắn nhịn không được giật giật khóe miệng.

Lại nghĩ rằng nàng rất có hứng thú hiếm thấy, cuối cùng nàng cũng có chút tinh thần, không giống hai ngày trước thoạt nhìn hữu khí vô lực, cũng nguyện ý thuận theo nàng đi xem một chút.

Hắn nhìn lại nhìn, sau đó tìm ra một chút manh mối: "Nàng xem, mí mắt của con gái rộng hơn một chút, mí mắt của con trai hẹp hơn một chút."

Tay của Thái Tử thon dài mà có lực, khớp xương rõ ràng, một chút cũng không giống khuôn mặt của hắn làm cho người ta có cảm giác. Ngón tay vừa trắng vừa dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, móng tay một màu trong suốt khỏe mạnh, lúc này cách một khoảng cách tự dưng làm cho Bàn Nhi nhìn đến choáng ngợp.

"Thế nào? Không nhìn ra được sao? "

"Thấy rồi, thấy rồi, có chút cảm giác hình như thật sự là mắt phượng." Bàn Nhi quan sát Thái Tử, lại nhìn con trai, kiếp trước Việt Nhi sinh ra đã có một đôi mắt phượng, đây là điểm giống nhau nhất giữa thằng bé và Kiến Bình Đế, những điểm khác rốt cuộc là giống ai, dù sao thì Bàn Nhi cũng cảm thấy không giống mình.

"Nhìn đi nhìn lại, vẫn cảm thấy mắt phượng đẹp, ta luôn cảm thấy đường viền mắt của ta quá ngắn, sinh ra trên người nữ tử còn tốt, nếu là trên người nam tử cũng không quá phù hợp, may mắn giống chàng."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Bộ dáng thở dài này khiến cho Thái Tử bật cười.

"Nàng chính là thích suy nghĩ lung tung."

Nói đến suy nghĩ lung tung, Thái Tử chợt nhớ tới chuyện gì, lông mày không khỏi nhíu lại. Bàn Nhi nhìn hắn một cái, coi như không phát hiện, cúi đầu đi trêu chọc hai đứa nhỏ.

Đứa lớn thì còn đỡ, dường như tính tình không tốt cho lắm, vừa đùa liền nhíu mày, đứa nhỏ thì chỉ lo nhắm mắt lại, có chút giống như mặc cho người gió thổi mưa bay ta cứ tự nhiên bất động.

Nhìn như vậy lại có chút giống như Việt Nhi, khi còn bé Việt Nhi chính là lão thành như vậy, giống như một tiểu đại nhân vậy.

"Đúng rồi, ta có một chuyện muốn nói với nàng."

"Chuyện gì vậy?"

"Là có liên quan đến Thái Tử Phi..." Nhìn đôi mắt to trong suốt này, Thái Tử nói đến bên miệng, đột nhiên có chút không biết phải mở miệng như thế nào.

Nào biết Bàn Nhi lại cười, nói: "Là việc có liên quan đến chuyện ngày đó?"

Thái Tử mím môi, khẽ gật đầu.

"Mặc dù không biết điện hạ điều tra kết quả như thế nào, nhưng ta cảm thấy... hẳn là không phải là ý của Thái Tử Phi, là người phía dưới tự chủ trương đi?

Thái Tử sửng sốt, nói: "Vì sao nàng lại cho là như vậy?"

Bàn Nhi cười tự giễu một cái: "Cảm thấy không cần thiết đi, Thái Tử Phi thông minh như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện như này, rõ ràng là kiếm chuyện làm hại cho mình vào lúc này, loại chuyện này cho dù nàng ta có thể làm thành công hay không, hại mẹ con chúng ta một xác ba mạng chuyện tốt thì không được bao nhiêu, ngược lại sẽ làm hỏng thanh danh của mình, phải biết rằng Thái Tử Phi là nhất quốc chi mẫu tương lai, coi như là hiền đức trong thiên hạ, nếu phá hỏng thanh danh thì lúc nào cũng sẽ gặp phải các lời buộc tội, chế giễu, bỏ đi của các đại thần, chỉ có nô tài tự cho là thông minh mới có thể cả gan dám kéo hoàng đế xuống ngựa."

Những lời này vừa khiến cho Thái Tử rất kinh ngạc, cũng khiến cho hắn nghe được liền cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Điều đáng kinh ngạc chính là sự thông minh của Bàn Nhi vượt quá tưởng tượng của hắn, kinh hồn bạt vía chính là câu một xác ba mạng cùng câu cả gan dám kéo hoàng đế xuống ngựa.

"Nói bậy, cái gì nàng cũng dám nói ra bên ngoài, đây chính là ở trước mặt ta, nếu là ở bên ngoài..."

"Đây không phải là không có ở bên ngoài sao." Nàng chớp chớp mắt nói, bộ dáng trông thật dễ thương.

"Lần sau không được nói những lời như vậy nữa."

Bàn Nhi cũng không biết là dây thần kinh nào của Thái Tử có vấn đề, còn phải dặn dò nàng, nàng nghĩ có phải là nàng học được câu nói kia từ phố phường hay không, có vẻ như là có chút kiêng kị.

Nàng nào biết được dây thần kinh của nàng và Thái Tử hoàn toàn không ở cùng trên một đường.

"Chuyện này quả Thật Thái Tử Phi không biết thật, nhưng nàng ta không thoát khỏi tội danh quản giáo hạ nhân không nghiêm, đám hạ nhân dĩ hạ phạm thượng dưới đó nàng ta sẽ xử lý, về phần nàng…" Thái Tử nhìn Bàn Nhi một cái rồi nói: "Phải chịu ủy khuất rồi, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không để cho nàng phải uổng công chịu ủy khuất..." Lúc này, tiểu quận chúa dường như bị làm ồn, khóc ré lên.

Bàn Nhi vội vàng khoát tay áo với Thái Tử, để hắn đừng nói nữa. Chờ gọi vú nuôi vào, ôm hai đứa nhỏ xuống, nàng mới để tâm nói với Thái Tử: "Thiếp biết điện hạ nhất định sẽ không để cho ta chịu ủy khuất."

Lúc ấy Thái Tử cái gì cũng không nói, nhưng chờ sau khi hắn đi ra ngoài, lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Hắn đứng ở trước Dục Khánh cung, có thể nhìn thấy xa xa một mảnh lại một mảnh ngói lưu ly màu vàng sáng loáng, nhấp nhô, đột nhiên cảm thấy vị trí Thái Tử ở trên vạn người dưới một người của mình, vẫn là quá thấp.

Mà Bàn Nhi ở đầu kia, làm sao lại không biết những lời mà Thái Tử muốn nói nhưng dừng lại.

Cho dù việc này thật sự là do Thái Tử Phi sai khiến, Thái Tử cũng sẽ không xử lý Thái Tử Phi, huống chi không phải, nhưng chẳng qua chỉ là một nô tài tự chủ trương.

Trong cung chính là không công bằng như vậy, cho dù trong lòng ngươi có nhiều bất bình oán giận không cam lòng, muốn phân phó cho nô tài làm, cũng sẽ liên luỵ cả chủ tử, cũng không có tác dụng gì. Quyền to đè chết người, chủ tử nói là nô tài làm thì chính là nô tài phải làm, hơn nữa trước dụng hình nô tài nói là mình làm, loại chuyện này căn bản là không rõ ràng lắm.

Hơn nữa người trong cung làm việc từ trước đến nay luôn che giấu, nói là một đám rắn cỏ chạy dài ngàn dặm cũng không quá đáng, có một số việc căn bản không tìm được chứng minh xác thực.

Không có chứng cứ, không thể tùy ý xử trí người, bởi vì sau lưng mỗi người đều có thế lực và chỗ dựa của mình, đều là quan hệ tầng tầng lớp lớp.

Vì vậy,trong nhiều trường hợp để phân tích sự thật của một điều, phải dựa vào trực giác và dựa vào sự phân chia lợi ích

Ví dụ, giống như nàng, nếu nàng gặp rắc rối, thì điều sẽ tốt cho ai?

Suy nghĩ đầu tiên của nàng là Hồ Lương Đệ

Nhìn xem, một chiêu này vừa giải quyết được nàng, lại vừa đối phó với Thái Tử Phi, nói là một hòn đá trúng hai con chim cũng không quá đáng.

Đương nhiên còn có một số người bên ngoài Đông cung, hiện giờ Thái Tử vốn đã bị người khác nắm việc con nối dõi làm nhược điểm công kích, nàng mang song thai, rất có khả năng trong đó có một người là nam đinh. Nếu nàng và hài tử xảy ra chuyện, không phải càng chứng minh Thái Tử rất khó trong việc có con nối dõi.

Cho nên Bàn Nhi rất hoài nghi, chuyện này bề ngoài tựa hồ chính là Trần ma ma nhất thời không tỉnh táo làm ra, trên thực tế sau lưng hẳn là còn có những người khác xúi bẩy.

Nhưng nếu Thái Tử đã không muốn để cho nàng biết, vậy nàng cũng giả vờ không biết đi, dù sao nàng cũng không có năng lực báo thù.

Về phần Thái Tử có báo thù cho mình hay không, Bàn Nhi một chút cũng không hoài nghi, bởi vì Thái Tử nhìn như có vẻ ôn hòa, kỳ thật từ trước đến nay luôn là một người có thù tất báo.

Quay đầu lại, Bàn Nhi liền đem chuyện này bỏ lại sau đầu, nàng đang suy nghĩ có nên đặt nhũ danh cho hai đứa nhỏ hay không, cũng không thể mỗi ngày đều gọi là tiểu công tử ,tiểu quận chúa như vậy.

Dù sao thì Đông cung cũng không chỉ có một vị tiểu công tử, cũng không chỉ có một vị tiểu quận chúa.

Nhi tử thì thôi, Bàn Nhi vẫn chịu ảnh hưởng của kiếp trước cảm thấy tên của con trai nên giao cho Thái Tử quyết định, bởi vì kiếp trước chính là Thái Tử đặt.

Vậy thì nghĩ tên cho con gái trước.

Vì thế, Bàn Nhi nghĩ rất nhiều nhũ danh, ví dụ như Bảo Tuệ, An Phúc vân vân, bình thường tên nhũ danh đều có ngụ ý khác, chẳng hạn như hàm chứa thời gian gửi gắm và chúc phúc cho đứa nhỏ.

Còn có cái loại lấy tên xấu dùng để ngăn tai họa, đây là chủ ý của Hương Bồ, nói là các nàng ở nông thôn đều là như vậy, sợ hài tử không dễ nuôi sống, nên đành phải lấy cái tên xấu xí.

Bàn Nhi cảm thấy như vậy cũng tốt, không khỏi lại nghĩ chút đến mấy cái tên Tiểu Thảo, Nha Đản các loại, càng nghĩ càng cảm thấy mình càng suy nghĩ kỳ quái. Vẫn là nàng ôm nữ nhi cả một ngày, cùng con bé mũi chạm mũi, thân mật nói thật sự là một nha đầu xấu xí, cười hề hề, cho con bé có cảm hứng.

"Không bằng gọi là Sửu Sửu đi." Nhìn nữ nhi tạm thời còn chưa mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng như trước, Bàn Nhi nói: "Sửu Sửu? Sửu Sửu! Ừm, nếu con không phản đối, sau này nương cứ kêu như vậy."

Tình cô cô ở bên cạnh có chút sốt ruột, làm gì có ai lại đặt tên cho con gái là Sửu Sửu, có thể thấy được bộ dạng hứng thú của Bàn Nhi, bà ta lại không biết phản đối như thế nào.

Vừa lúc Thái Tử đến, trong tay cầm tờ giấy, đưa cho Bàn Nhi xem.

Trên đó viết hai từ, một là Việt , một là Chu.

Điều này không cần phải nói rõ ràng, nhìn bằng mắt thường có thể phân biệt tên của con trai và con gái.

Bàn Nhi đầu tiên là có chút cảm thán, cảm thấy rốt cục cũng trùng với kiếp trước, xem ra nàng sinh ra vẫn là Việt Nhi.

Một lúc sau nàng phát hiện ra có chút kỳ lạ, từ Chu và Sửu đồng âm với nhau.

"Điện hạ, vừa lúc thần thiếp cũng có chuyện nói với chàng, thiếp mới đặt tên nhũ danh cho nữ nhi chúng ta."

Từ đêm đó trở về, Phú Đông luôn ở trong phòng mình.

Suốt mấy ngày, không ai nói chuyện với nàng ta, cũng không ai đến hỏi xem nàng ta thế nào.

Phú Đông cảm thấy có chút lạnh sống lưng, rõ ràng nàng ta cảm thấy mình không sai, nhưng khi nàng ta đứng ở phía sau Thái Tử Phi, nghe thấy Trần ma ma cùng Thái Tử Phi nói những lời kia, nàng ta ngay lập tức cảm thấy mình xong rồi.

Nàng ta cảm thấy chút chuyện trong lòng mình không ai biết, sai nàng ta làm việc chính là Trần ma ma, người cắn không buông thái y cũng là nàng ta, nàng ta cũng khuyên qua, nhưng Trần ma ma chính là không nghe.

Mọi chuyện bị người ta đâm thủng, đâm đến chỗ Thái Tử Gia.

Nghe người khác nói Thái Tử Gia từ bên ngoài trở về, đi thẳng đến tiểu viện của Tô Phụng Nghi, Phú Đông liền không ngừng rùng mình. Cho nên đầu óc nàng ta bị mất trí, mới làm một việc mà không hề nói với ai liền chạy đi tìm Thái Tử Phi cứu mạng.

Nàng ta cố gắng nhớ lại toàn bộ chuyện mình kể lại, nhưng không nhớ đã có bất kỳ lời nào đem trách nhiệm đổ lên người Trần ma ma hay không, một chút cũng không nhớ nổi.

Nàng ta cảm thấy mình không có, nhưng vì sao Phú Xuân các nàng cũng không đến thăm hỏi nàng ta như thế nào, cứ như vậy mặc cho nàng một mình ở trong phòng?

Trần ma ma đã nói xấu nàng ta? Thái Tử Phi cảm thấy nàng ta nhu nhược lại lâm trận bỏ trốn còn trốn tránh trách nhiệm?

Không ai có thể trả lời nàng ta.

Thẳng cho đến khi Phú Thu đẩy cửa phòng nàng ta ra, nàng ta nhìn thấy ánh mắt Phú Thu mơ hồ hàm chứa sự thở dài.

"Thái Tử Phi tha mạng, lúc ấy nô tỳ thật sự có khuyên ma ma, nhưng ma ma không nghe..." Phú Xuân vội vàng đi tới, đem nàng ta đang điên cuồng dập đầu giữ chặt, vẻ mặt đều là hận sắt không thành thép: "Ngươi nói cái gì, ma ma, ma ma đã đi rồi, đã là lúc nào rồi ngươi còn nói những lời như vậy."

Phú Đông nhất thời ngây dại.

Trần ma ma chết rồi sao?

Bà ta chết như thế nào? Là Thái Tử gia ban cho cái chết?

Thái Tử Phi ẩn ở phía sau màn, rốt cục đã lên tiếng, giọng nói khàn khàn và trầm thấp.

"Ngươi cũng đã hầu hạ ta một thời gian, nhưng nếu lại tiếp tục ở bên cạnh ta, cũng là không thích hợp, đợi lát nữa sẽ đưa ma ma ra ngoài, ngươi liền giúp ta tiễn bà ta một đoạn đường đi."

Đưa? Đưa như thế nào?

Khi hoàng hôn buông xuống, trong cánh cửa bên cạnh Thần Vũ môn, một chiếc xe la đơn sơ chở quan tài mỏng chậm rãi đi ra ngoài.

Đi bên cạnh là một cung nữ quần áo đơn bạc, chính là Phú Đông ôm hành lý đang run rẩy.

Cho dù đã đi tới nơi này, nàng ta vẫn không cảm thấy an ổn như trước.

Nàng ta có thể sống sót không? Có lẽ vậy?



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp