Dắng Sủng

Chương 72
"Ý nàng là, nàng lấy nhũ danh cho con gái mình là Sửu Sửu?" Thái Tử nói vô cùng thong thả.

Lúc nói hắn còn nhìn nữ nhi bị Bàn Bhi ôm vào trong ngực một cái, đứa nhỏ lọt lòng mẹ thật sự là mỗi ngày một khác, hôm nay so với ngày tẩy tam thoạt nhìn lại đáng yêu hơn không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn có chút nhăn nheo hiện tại đã không còn nhăn nữa, chỉ là da vẫn còn rất đỏ, tưởng như chạm nhẹ là có thể rách, làm cho người ta không dám đụng vào.

Đúng là không đẹp lắm, nhưng những đứa trẻ mới sinh đều như vậy, cũng không liên quan gì đến Sửu (丑xấu xí).

"Nếu dùng cho tên người, vẫn là Chu(婤) thích hợp hơn, Uyển Chu." Thái Tử hàm súc nói.

Điều này thực sự có chút ngại ngùng, Bàn Nhi tự cảm thấy Sửu cùng đồng âm với Chu, vừa vặn cho thấy nàng cùng Thái Tử trong lòng có tâm linh tương thông, nhưng trên thực tế người ta nghĩ căn bản không phải là Sửu mà là Chu.

Quan trọng nhất là Uyển Chu, cái tên này nghe có vẻ rất hay.

"Vậy thì gọi là Uyển Chu đi?"

Thái Tử gật đầu: "Nàng chắc không biết, hoàng tộc họ Tông lấy tên tự đều có quy chế, đến đời của bọn họ, nam hoàng tự là thế hệ chữ kim(金), trong tên cần có bộ kim, mà nữ hoàng tự, trong tên tốt nhất là có bộ nữ(女). Chữ Uyển là uyển chuyển, mềm mại, uyển ước sính đình (uyển chuyển duyên dáng), chữ Uyển (婤)và chữ Uyển(婉) có ý nghĩa giống nhau."

Những bộ chữ này, không hổ là Thái Tử tài học uyên thâm, Bàn Nhi tự thẹn không bằng.

"Vậy còn có thể gọi là Sửu Sửu không?"

Thấy nàng nhiệt tình lấy cái tên nhũ danh này như thế, Thái Tử suy nghĩ một chút, tên của con trai con gái đều là hắn đặt, nhũ danh để cho thân nương đặt cũng là điều nên làm.

Thật ra trong này còn có chút lý do, nam hoàng tự nhà Tề Vương, Sở Vương sinh ra, đều là do Thành An Đế ban tên, Thái Tử đoán phụ hoàng nhất định sẽ bỏ qua chuyện này, dứt khoát liền tự mình đặt tên.

Lúc trước nghĩ tên cho đại công tử Tông Đạt, Thái Tử liền nghĩ ra mấy cái tên, lúc ấy Bàn Nhi đã có thai, chủ ý chính là cùng nhau nghĩ ra mấy cái tên để chọn dùng.

Thái Tử suy đi lại nghĩ, đem chữ Đạt đưa cho đại công tử, chữ Việt thì giữ lại.

Cho nên tên của con trai thứ hai đã sớm được đặt, ngược lại tên nữ nhi khiến Thái Tử khá là đau đầu.

"Nếu như nàng thật sự thích thì gọi cũng không sao."

Thật ra Thái Tử đang nghĩ chính là, dù sao không đến vài năm nữa sẽ có phong hào, nhũ danh cũng chỉ là dùng khi còn

nhỏ. Hơn nữa các nô tài cũng không dám gọi tên nhũ danh của chủ tử, tên này nói trắng ra cũng chính là Bàn Nhi tự mình kêu.

Nếu như nàng đã thích nó, vậy thì cứ để nàng gọi.

"Vậy thì quyết định như thế, nhũ danh của Uyển Chu sẽ gọi là Sửu Sửu, về phần Việt Nhi..." Bàn Nhi nhìn nhi tử an tĩnh bên cạnh một cái, đem nữ nhi nhét cho Thái Tử, ôm nhi tử lên: "Nhất thời ta cũng chưa nghĩ ra cái gì thích hợp, không bằng cứ gọi là Việt Nhi đi."

“Đều tùy nàng."

Nếu đã thương lượng xong, Bàn Nhi đã buông xuống được một tâm sự. Thấy Thái Tử cũng không có chuyện gì khác, liền đuổi hắn đi. Cũng không phải vì cái gì khác, mà là hiện tại mùi trên người nàng không dễ ngửi.

Tuy rằng tháng tám xem như là đã vào thu, nhưng thời tiết vẫn rất nóng, ngày sinh nở đổ nhiều mồ hôi như vậy, sau đó lại không thể tắm rửa, chỉ là đến ngày tẩy tam dùng khăn nóng lau người cho nàng, Bàn Nhi cảm thấy bản thân mình mấy ngày nay đều sắp thối đến nơi rồi.

Nữ tử đều có sở thích, hơn nữa ở trước mặt người mình yêu, cho dù Bàn Nhi có tự nhận kiếp trước mình có kinh nghiệm như thế nào, cũng không dám nói Thái Tử sẽ không bị nàng làm cho choáng váng.

Đối với việc nàng đuổi hắn, Thái Tử có chút khó hiểu: "Làm sao thế, nàng thấy mệt mỏi? Lúc ta tới đây, nghe mọi người nói nàng vừa mới thức dậy."

Bàn Nhi chỉ có thể nói sự thật, lại có chút thẹn thùng xấu hổ nói: "Cô cô đã nghĩ biện pháp rồi, nói là chế tạo một loại bột phấn có thể che đi mùi vị, giúp tóc ta mượt mà hơn, chàng không phát hiện ra mấy ngày nay ta đều mang theo bao đầu, cũng không phải là sợ bị cảm lạnh, mà là vì mùi thật sự không dễ ngửi."

Nàng nói vẻ mặt xấu hổ, ngược lại Thái Tử lại bật cười.

"Thôi, ta còn có việc, vậy ta đi trước, trễ một chút sẽ lại đây thăm nàng cùng hai nhi tử."

Chờ Thái Tử đi rồi, cuối cùng Bàn Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, lại kêu Hương Bồ đi tìm Tình cô cô tới, chờ Tình cô cô đến, nàng tỏ vẻ đáng thương nhìn bà ta, không cần nàng nói chuyện, Tình cô cô liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

"Đừng nóng vội, nô tỳ đã chế ra xong, chỉ là còn muốn đưa cho thái y xem qua một chút, nô tỳ liền đi thái y viện một chuyến."

"Vậy cô cô ngươi mau đi nhanh rồi về." Bàn Nhi một mặt nói, một mặt không nhịn được dùng đầu ngón tay gãi gãi da đầu, không dám... gãi đến tàn nhẫn, lại không gãi được chỗ ngứa, càng gãi càng cảm thấy ngứa, cuối cùng chỉ có thể biến thành vẻ mặt đáng thương.

Tình cô cô bật cười, vội vàng cầm đồ đi ra ngoài.

Đến thái y viện, người bên trong ra ra vào vào, có vẻ như vô cùng bận rộn. Vương thái y không có ở đây, nhưng lại có Đổng thái y.

Kỳ thật bột phấn này Tình cô cô đã chế tạo xong từ lâu, sở dĩ không lấy ra, cũng là bởi vì còn phải đưa cho thái y xem qua mới có thể dùng. Ngày thường khẳng định là Vương thái y sẽ không có ở đây, những thái y khác không thể yên tâm để họ xem, chỉ có thể nhờ Đổng thái y, nhưng Tình cô cô lại không muốn gặp Đổng thái y.

"Tình Nhi, ngươi đến rồi." Dường như cũng ý thức được mình có chút thất thố, Đổng thái y vội vàng đưa Tình cô cô dẫn đến phòng trực của mình.

Trong phòng trực rất yên tĩnh, hai người lại không nói gì.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Tình cô cô cúi đầu, lấy đồ ra đặt lên bàn: "Chủ tử ngại mình không sạch sẽ, luôn muốn đi tắm rửa, nhưng ngài cũng biết đang trong tháng ở cữ, cho nên ta làm chút bột phấn, muốn để cho người làm mượt tóc, cũng có thể làm cho người thoải mái một chút."

Đổng thái y phức tạp nhìn bà ta một cái, cầm lấy bao phấn kia xem thử. Không chỉ nhìn, còn dùng mũi ngửi, lấy ngón tay quyệt một chút cho lên miệng nếm thử.

"Tay nghề của Nhạc Bá nương, ngược lại học rất giỏi."

Một câu nói, mở ra ký ức năm xưa của hai người. Hai người xem như thanh mai trúc mã đi, lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Đổng gia cùng Nhạc gia giống nhau, đều là y thuật gia truyền, người đứng đầu của hai nhà cũng đều làm thái y trong cung, bình thường bởi vì tính cách hợp nhau nên hai nhà lui tới coi như cũng thường xuyên.

Đổng thái y từ nhỏ đã cùng tổ phụ học y, Nhạc Tình bởi vì là nữ tử, tự nhiên không học được y thuật gia truyền, ngược lại cùng mẫu thân học điều chế hương cùng với học cách chữa một ít bệnh phụ nhân đơn giản. Bà ngoại của Nhạc Tình là y nữ, coi như là gia học sâu xa. Bởi vì quan hệ giữa các trưởng bối, các tiểu bối cũng thường xuyên gặp nhau, Đổng Thành khi còn nhỏ cũng nguyện ý tìm Nhạc Tình chơi, người lớn của hai nhà thấy hai đứa nhỏ vô tư, còn vì bọn họ mà định ra hôn sự.

Đáng tiếc tất cả những chuyện này vào năm Nhạc Tình tám tuổi toàn bộ đều bị hủy bỏ.

Người của Nhạc gia trong một đêm bị bắt vào ngục, Đổng gia căn bản không kịp đến thông báo cho bọn họ chạy đi, nam đinh của Nhạc gia đều bị tru di, toàn bộ nữ quyến bị đưa đến Giáo Phường ty.

Bề ngoài thì nói là gửi đi Giáo Phường ty thật ra chỉ cần nhìn kết cục của nam đinh Nhạc gia, liền biết những nữ nhân này chỉ có một kết cục, đó chính là bị sung làm quan kỹ.*

*Nuôi thành kỹ nữ.

Đây là kết cục bi thảm nhất của một ít nữ quyến nhà những tội thần ngoại trừ cái chết ra.

Những nữ quyến trưởng thành của Nhạc gia không chịu nổi nhục nhã, lần lượt tìm đến cái chết, một ít người còn nhỏ thì ở lại Giáo Phường ty, tính toán nuôi lớn trở thành quan kỹ.

Chuyện này của Nhạc gia cho dù không biết nội tình, người sáng suốt cũng biết đây là đã gây ra đại họa ngập trời, Đổng gia cũng không dám đứng ra nói giúp nữa, vẫn là Đổng Việt Nhiều lần cầu xin, tổ phụ của Đổng Thành niệm tình lão bằng hữu một thời tương giao, trẻ con vô tội, đã đưa Nhạc Tình từ Giáo Phường ty mua ra. Cũng không dám lưu lại ở nhà, mà là đưa về quê nhà Nhạc gia ở Hoài An.

Nơi đó là nguyên quán của Nhạc gia, trong nhà còn có từ đường cùng dòng tộc, sẽ có người chăm sóc cho tiểu cô nương vô tội này.

Lúc trước Đổng Thành đã đồng ý với tổ phụ, sau khi cứu Nhạc Tình ra, hai người không gặp nhau nữa, hôn ước tự nhiên cũng hủy bỏ. Nhưng sau khi trưởng thành Đổng Thành đã đi tìm Nhạc Tình, mà căn bản lại không biết tung tích của nàng ta.

Hắn ta nào biết được Nhạc Tình bị đưa về quê, đáng tiếc gia tộc lụi bại, một số thân thích bên cạnh cũng không muốn thu nhận nàng ta, thậm chí có người tâm địa xấu thấy nàng ta vừa là tội thần gia quyến, lại sinh ra còn có chút tư sắc, liền kích động người trong tộc đem nàng bán đi lần nữa. Nói một cách hoa mỹ là vì tránh họa, kì thực chẳng qua cũng chỉ là ham tiền tài.

Cho nên bi kịch của Nhạc Tình cũng chưa chấm dứt, nhưng là sau liễu ám hoa minh hựu nhất thôn* lại lần nữa ngã xuống vực sâu.

Nguyên câu thơ của Lục Du: “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ- liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.”- Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng. Ý muốn nói trong khốn cùng lại bắt gặp được một tia hy vọng.

Đại khái là đã có kinh nghiệm từ trước đó, nên cô bé Nhạc Tình coi như là đã chết tâm, bị bán cũng đã bị bán, tú bà để cho nàng ta đi theo học nghệ, nàng ta liền học tập thật tốt, cho đến khi đến tuổi treo biển xuất giá vẫn còn ở trong hồng trần chìm nổi.

Chỉ là làm cho bà ta không nghĩ tới chính là, đi lòng vòng mấy chục năm, bà ta sẽ lại gặp được Đổng Thành ở trong cung.

Nhưng chuyện cũ đã qua, cho dù gặp mặt thì thế nào? Tình cô cô không thể hiểu sự kích động cùng phức tạp của Đổng Thành, bà ta cũng không muốn hiểu, thậm chí có chút trốn tránh.

"Trong này nếu thêm một vị bạch liễm* sẽ tốt hơn, hấp thu dầu và mồ hôi trên tóc." Thanh âm của Đổng thái y phá vỡ sự im lặng.

*Bạch liễm là tên một vị thuốc đông y có tác dụng giảm đau hạ nhiệt, trị mụn…

Tình cô cô vẫn rũ mi mắt như trước: "Nếu Đổng thái y cảm thấy tốt, vậy thêm một vị đi, chỉ là chỗ ta cũng không có thảo dược dư thừa, đây là phương thuốc, Đổng thái y chế... sau khi xong thì để cho người đến nói một tiếng, đến lúc đó ta sai người đến lấy. Nhưng hy vọng có thể mau chóng, bởi vì chủ tử thúc giục rất gấp."

"Nếu người cần dùng gấp, ta sẽ đi nghiền một ít bạch liễm thêm vào, ngươi chờ một chút."

Không bao lâu sau, Đổng Thành cầm đồ trở về, trên áo ngoài còn dính chút bột phấn màu xám trắng.

Thấy ánh mắt của Tình cô cô dừng lại trên áo ngoài của mình, ông ta cúi đầu vỗ vỗ: "Bọn họ nghiền không đủ mịn, ta lại nghiền thêm vài lần nữa."

Đương nhiên là sẽ không phải chỉ vài cái, Đổng Thành từ nhỏ đều là như vậy, làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận.

Nghĩ tới đây, Tình cô cô mím môi nói: "Nếu đồ đã chuẩn bị xong, vậy ta liền đi trước, còn lại vất vả cho Đổng thái y rồi."

Đổng Thành vẫn còn muốn nói cái gì, lại chỉ có thể nhìn bóng lưng của bà ta dần dần đi xa. Dọc theo đường đi, tâm tư của Tình cô cô cũng không được ổn định, nhưng chờ đến khi trở lại Đông cung, bà ta đã bình tĩnh lại.

Vào trong phòng, Bàn Nhi vẫn đang chơi với hai đứa nhỏ.

Nàng cũng là một người tùy hứng, rõ ràng có vú nuôi, nhưng cứ thích tự mình nhìn hài tử. Chỉ cần hài tử còn đang thức là sẽ để người ta bế đứa trẻ lại và đặt nó lên giường.

Một nhỏ một lớn cả hai đều nằm đó, rõ ràng hai đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, nhưng nàng vẫn thích nói chuyện với bọn chúng, lúc thì sờ sờ bàn tay nhỏ bé, lúc thì sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, Tình cô cô đột nhiên ý thức được nàng muốn nhìn đứa nhỏ là thật, nhưng thật ra giống như lấy bọn chúng để giết thời gian.

Bàn Nhi đột nhiên hét lên: "Hương Bồ, nhanh lên, tiểu rồi."

Tình cô cô đang ngây người vội vàng đi vào, Hương Bồ cùng Thanh Đại cũng tới, ba người cùng nhau thay tã cho Sửu Sửu. bên này vừa mới thay xong, Việt Nhi cũng đi tiểu.

Bàn Nhi xấu hổ ngồi đó nhìn người thay tã cho con trai, một bên không quên vùi dập con trai: "Tỷ tỷ đi tiểu ngươi cũng tiểu, tiểu niệu bao (túi nước tiểu nhỏ)."

Việt Nhi mặt không biểu tình đáp lại nàng bằng một bong bóng nước dãi.

"Cô cô, ngươi xem nó biết phun bong bóng." Bàn Nhi kinh ngạc nói.

Tình cô cô nhìn thoáng qua, thật đúng là.

"Tiểu chủ tử hiện tại còn nhỏ, sẽ có lúc chảy nước miếng, có đôi khi nước bọt tiết ra không được, sẽ phun bong bóng."

"Ta phát hiện ra cô cô ngươi cái gì cũng biết." Bàn Nhi có chút cảm thán nói.

Tình cô cô biết được rất nhiều, về phần vì sao biết những thứ này? Điều này còn có liên quan đến bà ta khi còn nhỏ ở bên cạnh cha mẹ, lúc này nam tôn nữ ti, đại phu bình thường đều là nam nhân, nhưng cũng sẽ có một ít y nữ tồn tại trên đời, phần lớn đều là thăm khám cho một ít nữ quyến nhà giàu.

Mà những bệnh này đều không thích hợp cho nam đại phu xem, đương nhiên cũng không thể thiếu một ít bệnh tật của trẻ nhỏ, Nhưng Tình cô cô hiểu không nhiều lắm, cũng sẽ có chút hời hợt.

Hôm nay bà ta bị làm sao vậy? Làm sao lại luôn nghĩ về những điều trước đây!

Thanh âm của Bàn Nhi cắt đứt suy nghĩ của Tình cô cô: "Cô cô, ngươi đi thái y viện gặp Đổng thái y rồi?"

"Đã gặp qua rồi, đồ đã cầm về, nhưng chỉ đủ một lần dùng, Đổng thái y nói những cái khác ông ta sẽ chế."

Ánh mắt Bàn Nhi lóe lên, lại không tiếp tục đề tài này nữa, mà là nói: "Thật tốt, mau mau, ngươi mau làm cho ta, ta thật sự đã sắp chịu không nổi rồi."

Sau đó hai đứa nhỏ được vú nuôi bế đi, Bàn Nhi thì đi lên ghế, để Tình cô cô cùng Hương Bồ giúp nàng làm tóc.

Quấn tóc bằng khăn tay, rắc bột phấn, bọc trong chốc lát, sau đó cầm lược trải từ đầu đến cuối, chải hết bột phấn cho bám vào tóc.

Chờ chải xong, lại rũ qua rũ lại tóc cho sạch sẽ, lúc đầu thấy tóc bết dính sau đó từng sợi tóc đều tản ra, giống như vừa gội đầu vậy. Quan trọng là trên bột phấn này còn mang theo một cỗ hương thơm nhàn nhạt, đặc biệt dễ ngửi.

Sau đó dùng khăn nóng lau người, lau từ đầu đến chân một lần, lau xong thay quần áo sạch sẽ, đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"Thứ này tốt, để Đổng thái y chế nhiều hơn một chút, điện hạ bảo ta ngồi đủ hai tháng, nếu như thật sự như vậy, hai tháng này ta có thể sẽ phải dựa vào nó."

Tình cô cô mím môi cười: "điện hạ cũng đau lòng chủ tử lúc sinh con chịu khổ, an dưỡng nhiều cũng tốt. Thuận tiện nô tỳ cũng giúp người điều trị một chút, chờ người ra khỏi cữ là có thể khôi phục như lúc ban đầu."

Đối với việc này, Bàn Nhi mong chờ rất nhiều, bởi vì kiếp trước chỉ dựa vào mật chiêu do Tình cô cô từng dạy cho nàng, để cho nàng cho dù sau khi sinh ra Việt Nhi cũng đã sử dụng rất nhiều, chẳng lẽ Tình cô cô còn có mật chiêu gì?

Mỗi ngày cứ như vậy từng ngày trôi qua, tuy rằng ở cữ...từ bữa ăn đến sinh hoạt yêu cầu đều rất nghiêm ngặt, nhưng mắt thấy hai đứa nhỏ mỗi ngày một biến hóa, Bàn Nhi vẫn sống cực kỳ vui vẻ.

Trong lúc này xảy ra một chuyện, Thái Tử Phi thế nhưng chủ động dâng lên tấu chương xin phong cho Bàn Nhi vị trí Lương Đệ, nói là vì có công sinh ra con nối dõi cho Đông cung, lại sinh ra điềm lành long phượng thai hiếm thấy, lẽ ra nên sắc phong thành Lương Đệ.



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp