Dắng Sủng

Chương 76
Thái tử lại muốn bật cười.

Không có gì khác, chỉ là một vài động tác nhỏ của nàng thật sự vụng về đến mức làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng, nhất là bây giờ.

Trong lòng đã có nghi hoặc lại kinh ngạc, còn có chút không dám tin, lại tò mò trong lòng của hắn đang suy nghĩ gì, thế là thò đầu ra nhìn lén hắn.

Nói nàng thông minh quả thực là thông minh, chí ít những thứ thái tử phi không thể hiểu, nàng có thể hiểu, nàng hiểu rõ hắn không thích thiếp thất đi thân cận với mẫu hậu của mình.

Nhưng ngày trước khác bây giờ khác, gần đây thái tử phi hành động không ngừng, chẳng lẽ nàng không sốt ruột?

Được thôi, dường như nàng thật sự không sốt ruột, dù sao thì từ sau khi thái tử tới, không hề nhìn ra nàng có chút sốt ruột nào, thảnh thơi đóng kín cửa sống cuộc sống của mình, khi nãy bị hắn nhìn thấu nàng có việc giấu diếm hắn, còn muốn đuổi hắn đi.

Có thiếp thất nào lại giống như nàng chứ? Chắc chắn không ai dám giống nàng như thế!

Cho nên một người nói thông minh lại không thông minh, nói không thông minh lại có chút thông minh, nói to gan thật ra lá gan đôi khi rất nhỏ, nói nhát gan thỉnh thoảng gan còn to bằng trời, bình thường suy nghĩ hay làm chuyện gì đều không đi đúng vào vấn đề, có đôi khi thái tử thật sự rất bất lực.

Chẳng lẽ muốn hắn nói rõ với nàng, đến chỗ của mẫu hậu nhiều hơn cũng có chỗ tốt cho nàng?

Thái tử thật sự rất hoài nghi, người có tính cách giống như nàng, thật sự có thể bảo vệ hai đứa bé.

Có thể là bởi vì thể xác và tinh thần đều thoải mái, thái tử nói câu này ra, nhưng không nói câu trước, mà là câu sau, nói đến nỗi có chút cảm thán.

Bàn Nhi vừa nghe thấy lời này, thì lập tức nhăn mày lại.

Sao hả? Hắn hoài nghi nàng không bảo vệ được hai đứa bé?

Nàng chợt hiểu ra lời này của hắn rõ ràng là đang giải thích cho việc bảo nàng bế hai đứa bé đến Khôn Ninh Cung nhiều hơn, chẳng lẽ thái tử cũng thấy rõ mục đích phía sau hành động lần này của thái tử phi?

Cảm thấy có chút không yên lòng, cho nên mới nhắc nhở nàng?

"Đúng lúc thiếp thân cũng hết ngày ở cữ rồi, ngày mai sẽ bế Việt Nhi và Sửu Sửu đến Khôn Ninh Cung thỉnh an hoàng hậu nương nương."

Thái tử rất hài lòng mà gật đầu.

Nằm thêm một hồi, cả hai người đều cảm thấy hơi đói bụng, nên đứng dậy thay quần áo rồi kêu người truyền thiện.

Bữa tối ăn canh thịt dê, đây là món Bàn Nhi căn dặn vào buổi chiều, trong trận tuyết đầu tiên của mùa đông, uống chút canh thịt dê có thể xua tan cái lạnh.

Cách làm rất đơn giản, giống như lúc trước Bàn Nhi từng làm một lần ở Dương Châu, nhưng tay nghề của ngự trù chắc chắn Bàn Nhi không thể so sánh được.

Món canh thịt dê giữ nguyên mùi vị vốn có, hoàn toàn không có mùi tanh, được hầm nhừ có màu trắng sữa, phía trên rắc một ít rau thơm thái nhỏ, ăn kèm với những loại bánh mới nướng với nhiều hương vị khác nhau, Bàn Nhi đã vô tình ăn quá nhiều.

Thái tử ăn đến nỗi cũng có chút cảm khái, khiến hắn nhớ tới những ngày ở Dương Châu vào năm ngoái, rõ ràng là chưa trôi qua được bao lâu, nhưng vì khi trở về hoàng cung, công việc quá nhiều cũng quá phức tạp, vì thế dường như đã trôi qua rất lâu rồi.

Bởi vì những hồi ức này, khi thái tử dùng bữa trong mắt luôn mang theo một ít ý cười, tâm trạng rõ ràng là tốt hơn rất nhiều. Điều này khiến Phúc Lộc đã căng thẳng thần kinh suốt cả một ngày không khỏi nhẹ nhàng thở ra, chủ tử có chút không thuận lợi trong chính vụ, tính tình không khỏi khó đoán, vẫn là Tô chủ tử có cách

Sau khi dùng bữa xong, Bàn Nhi thấy thời gian còn sớm, lại hỏi hạ nhân xem hai đứa bé đã ngủ dậy chưa, nghe nói chúng đã ngủ dậy rồi, nàng bèn kêu hạ nhân bế hai đứa bé đến.

Thái tử 'bị ép' bế con gái, rồi lại bế con trai, cứ luân phiên bế hai đứa như vậy, hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng con gái chắc tay hơn con trai không chỉ một chút. Nhưng suy cho cùng bé con vẫn còn nhỏ, hắn cũng không nói gì, chỉ dằn chuyện này xuống đáy lòng.

Chơi một hồi, Bàn Nhi thấy tinh thần của hai đứa bé có chút không tốt, nên bảo nhủ mẫu bế hai đứa bé xuống dưới ngủ, xong nàng và thái tử cũng đi ngủ.

Một đêm không ai nói gì.Ngày hôm sau Bàn Nhi nói được làm được, thấy bên ngoài mặc dù hơi lạnh, nhưng hiếm khi có chút ánh nắng, nàng bảo Tình cô cô xuống dưới chuẩn bị, định bế hai đứa bé đến Khôn Ninh Cung.

Lời nói này ra thì đơn giản, nhưng chuẩn bị lại hết sức phức tạp.

Muốn bế hai đứa bé đi ra ngoài, nhưng Khôn Ninh Cung cách Đông Cung hơi xa một chút, người đi theo bế hai đứa bé ít nhất phải là bốn người. Còn nữa bé con khi quấn trong tã sẽ có thể đi tiểu bất kỳ lúc nào, cho nên tã lót cũng không thể thiếu được, y phục để thay cũng phải mang theo hai bộ, đề phòng khi chúng đi tiểu làm bẩn y phục.

Trong cung nhiều quy tắc, tất nhiên những điều cần chú ý cũng nhiều, ở bên ngoài trẻ con không cẩn thận tiểu ướt y phục, để một chút thậm chí là hong khô còn có thể mặc tiếp, trong cung như thế chính là một chủ tử bẩn thỉu. Mặc dù với thân… phận của Uyển Chu và Việt Nhi cũng có thể xem là một trong số những chủ tử, nhưng trên chủ tử còn có nhiều trưởng bối như vậy mà.

Còn nữa bên cạnh Bàn Nhi cũng cần có người hầu hạ, thế là đến khi ra ngoài có hẳn một một đại đội người rất đông.

Chuẩn bị ba chiếc noãn kiệu, Bàn Nhi dẫn theo Tình cô cô ngồi một chiếc, nãi nương bế bé con mang theo một cung nữ, chia ra ngồi một chiếc.

Bàn Nhi sắp xếp Thanh Đại và Bạch Thuật ngồi trong noãn kiệu.

Những người nãi nương này nàng còn không hiểu rõ sao, bọn họ chỉ có thể dùng biện pháp đơn giản nhất để đề phòng xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, đó chính là mỗi khi nãi nương ở một mình với trẻ con, bên cạnh nhất định phải có ít nhất không chỉ một cung nữ. Cũng giống như trong cung cấm nô tài không được phép ra khỏi cung viện một mình, nhất định phải có một người đi cùng, cũng coi như là giám sát lẫn nhau.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Vì thế Bàn Nhi còn sắp xếp cho Thanh Đại và Bạch Thuật tạm thời đến chái đông, đợi sau khi bên đó dạy dỗ được những người có thể yên tâm rồi mới trở về. Còn có Phùng Hải và Tiểu Đức Tử ở bên cạnh trông chừng, vậy là đủ rồi.

Rất nhanh đã đến bên ngoài Khôn Ninh Cung, Bàn Nhi dẫn đầu bước xuống kiệu, kêu nãi nương bế bé con ngồi trong kiệu đợi trước, một lát sau hẵng ra.

Sau khi đám người vào trong thông báo, không lâu sau Niệm Thu đã đi từ bên trong ra đón.

"Tại sao hôm nay Tô lương đệ lại tới đây? Không kêu người thông báo trước một tiếng, có phải trong kiệu là hai vị tiểu chủ tử không? Mau theo nô tỳ vào trong đi."

"Ta vừa hết ngày ở cữ, đã muốn đến Khôn Ninh Cung tạ ơn, ta nghĩ hoàng hậu nương nương cũng đã không gặp hai đứa bé một thời gian rồi, nên thuận tiện đưa tới đây. Cũng là do ta quyết định lúc gần đi, nên quên gọi người tới thông báo trước."

Rõ ràng Niệm Thu đang nói lời khách sáo, làm gì có chuyện tôn nhi đi thăm tổ mẫu, còn phải sai người thông báo trước một tiếng?

Trong cung từ trước tới nay không thiếu người chủ động tới cửa, bị ném ở bên ngoài bị sập cửa vào mặt. Hoàng hậu nương nương chính là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể tùy tiện một người muốn gặp là có thể gặp được, không gặp ngươi là bình thường, gặp ngươi chính là ân thưởng, dù sao Bàn Nhi không cảm thấy thể diện của mình rất lớn, vì thế vẫn nên thận trọng một chút thì tốt hơn.

"Nương nương vẫn luôn nhắc đến, nhưng người nghĩ bên ngoài trời lạnh, hai vị tiểu chủ tử còn nhỏ, nên không sai người đến mời hai vị tiểu chủ tử tới."

Vừa nói chuyện vừa đi vào trong, phía sau Tình cô cô cùng với hai nãi nương cũng đi theo vào.

Đến khi vào trong điện, một luồng hơi ấm áp phả vào mặt, Bàn Nhi được cung nữ hầu hạ cởi áo choàng bên ngoài ra, rồi đưa lò sưởi tay cho Hương Bồ, mới dẫn hai nãi nương và Tình cô cô đi vào bên trong.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an."

"Đứng lên đi, đưa cả Uyển Chu và Việt Nhi cùng đến à? Đến đây bằng cách nào, bên ngoài trời lạnh như thế, cẩn thận các con bị cóng." Sau khi Bàn Nhi ngồi xuống, Phó hoàng hậu nói.

Đương nhiên Bàn Nhi sẽ không coi đây lời là một lời trách cứ, chẳng qua là người làm tổ mẫu lo lắng cho con trẻ, dù sao thì với hoàn cảnh hiện tại, cho dù trong cung một trận phong hàn làm một đứa trẻ bảy tám tuổi chết yểu, cũng không phải chuyện gì hiếm thấy, lại càng không cần phải nói đến những đứa trẻ còn quấn trong tã lót.

"Thưa nương nương, ngồi noãn kiệu đến ạ, xung quanh kiệu đều có rèm dày che chắn, chỉ lộ ra một cái khe hở dùng để thông khí, trong kiệu còn đốt lò sưởi. Sau khi tới, cũng không dám để bọn họ xuống kiệu, chờ Niệm Thu cô cô tới, mới bảo bọn họ xuống kiệu, đi đoạn đường này cũng không mất bao nhiêu thời gian, không sợ lạnh đâu ạ."

"Vậy là tốt rồi, nếu như lần sau đến, trời còn lạnh, thì sai người khiêng kiệu vào trong. Mặc dù bổn cung là hoàng hậu, nhưng cũng là tổ mẫu của hai đứa bé, không cần bày ra sự kiêu ngạo của hoàng hậu trước mặt tôn nhi."

Lời này của Phó hoàng hậu cũng xem như là chân tâm thật ý, Bàn Nhi không chối từ khách sáo, mà trả lời một tiếng vâng.

Bởi vì chuyện này, không khỏi khiến Phó hoàng hậu nhìn nàng với con mắt khác.

Vốn dĩ là một người có phúc khí, lúc trước bà còn sợ nếu như nàng có vận may không tốt, sinh ra hai tiểu quận chúa, hoặc là sinh ra hai tiểu hoàng tôn thì phải làm sao đây.

Nếu là hai tiểu quận chúa thì cũng thôi, nếu là hai tiểu hoàng tôn giống nhau như đúc, trước kia trong cung cũng không phải không có tiền lệ như vậy, đứa trẻ như vậy cho dù nuôi lớn, cũng không có một chút khả năng kế thừa đại thống, dù sao hoàng đế không thể có một người trông y hệt như mình được.

Mặc dù nói như vậy có vẻ hơi sớm một chút, nhưng thái tử vốn là bởi vì chuyện con trai nối dõi ít ỏi nên bị người khác công kích, con trai trưởng yếu ớt, con trai thứ xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến địa vị của nó, nếu như cả hai đều là nam tự, không khỏi lại bị người khác chỉ trích, cũng giống như chẳng có lợi ích gì.

Cho nên khi nghe nói Tô phụng nghi sinh ra một cặp thai long phượng, ngay cả Phó hoàng hậu cũng không khỏi cảm thán đến rất đúng lúc.

Bởi vì gần đây cặp thai long phượng này cho Phó hoàng hậu không ít mặt mũi, bà cũng chân tâm thật ý hy vọng hai đứa bé này khoẻ mạnh… Nếu như đổi lại là người bình thường khi nghe bà nói lời này, thế nào cũng phải chối từ vài câu, ai ngờ Tô lương đệ này không hề nói gì mà lại đồng ý.

Để cho người khác đến xem, khó tránh khỏi có chút cuồng vọng, lúc này có thể khiến Phó hoàng hậu đến xem chính là thông suốt. Biết cái gì là tốt nhất đối với con, không lập dị, cũng không dối trá để tạo nên những thứ giả dối kia.

"Mau bế đến đây cho hoàng tổ mẫu nhìn xem, hình như Uyển Chu lại ăn mập lên rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này ăn được nhiều thì tốt, trắng trắng hồng hồng này." Có qua có lại, Phó hoàng hậu đặc biệt bế tôn nữ đến xem trước. Bọn người Niệm Thu đứng bên cạnh cũng nhao nhao phụ họa, xung quanh đều là tiếng cười nói.

Sau đó chính là Việt Nhi.

Bàn Nhi quan sát, mặc dù Phó hoàng hậu nhìn Việt Nhi với con mắt rất khác, nhưng đối với Uyển Chu cũng không tệ. Là bởi vì Uyển Chu được thơm lây đệ đệ của mình, thái tử cũng có mấy đứa con gái, nhưng dù sao Bàn Nhi chưa từng nhìn thấy Phó hoàng hậu thân thiết với các tiểu quận chúa khác.

"Thật tốt, mặc dù Việt Nhi ăn không béo như tỷ tỷ, nhưng khoẻ mạnh là được, thể cốt cũng cứng rắn. Vừa nãy bổn cung bế nó, thấy cổ của thằng bé đã cứng rồi, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ có thể chơi đùa, con nuôi con rất tốt." Phó hoàng hậu bế một hồi, rồi giao bé con cho Niệm Thu, nói với Bàn Nhi.

"Tạ nương nương khen ngợi, thiếp thân nhận không nổi, bình thường đa số đều là nãi nương chăm nom."

Phó hoàng hậu hơi bật cười: "Con trái lại là người không giành công, nãi nương biết cách chăm nom trẻ con thế nào đi nữa, chẳng lẽ còn có thể vượt qua người làm mẹ. Có thể làm nãi nương trong cung ai ai cũng không tệ, tại sao có đứa được nuôi rất tốt, có đứa nuôi không tốt, cho nên chuyện này vẫn là phải xem mẹ ruột."

Bàn Nhi không tiện nói gì, chỉ có thể cúi đầu mà cười cười.

"Nhìn thấy bé con khoẻ mạnh, bổn cung cũng yên tâm, hiện tại càng ngày càng lạnh, ngày bình thường con phải quan tâm hai đứa bé nhiều hơn. Các nãi nương cũng phải để tâm thêm, phải biết rằng tiểu chủ tử khoẻ mạnh, các ngươi mới có thể tốt, nếu như tiểu chủ tử không khỏe mạnh, cả nhà già trẻ của các ngươi cũng không thể tốt được."

Hai nãi nương nghe xong lời này, vội vàng quỳ xuống, vừa là biểu hiện lòng trung thành, vừa là tạ ơn dạy bảo.

Phó hoàng hậu thỏa mãn gật gật đầu, lại nói với bọn họ: "Những chuyện khác bổn cung không nói nhiều, Tô lương đệ là một người tốt tính, nhưng hai vị tiểu hoàng tôn còn có hoàng tổ mẫu là bổn cung đây, có cha ruột là thái tử, nếu như các ngươi hầu hạ tốt, về sau thăng lên nhũ mẫu, đi theo bên cạnh tiểu chủ tử vinh hoa phú quý hưởng dụng không hết, nếu như hầu hạ không tốt, bổn cung nhất định không tha cho các ngươi."

"Dạ, chúng nô tỳ tất nhiên sẽ tận tâm hầu hạ tiểu chủ tử."

"Được rồi, Niệm Từ ngươi đưa bọn họ xuống dưới nghỉ chân một chút, tiện thể xem thử xem bé con có đói bụng hay là muốn đi tiểu không, bổn cung trò chuyện với Tô lương đệ."

"Vâng, nương nương."

Đợi sau khi hai nãi nương đi theo xuống dưới, Phó hoàng hậu mới nhìn Bàn Nhi, nói: "Con đừng trách bổn cung bao biện làm thay, con tuổi còn nhỏ, không biết được cách làm việc riêng của những đám nô tài này trong cung. Bản cung nghe nói con chọn được bốn nãi nương? Ít thì có hơi ít một chút, nhưng ít cũng có chỗ tốt của ít. Những đám nô tài này thật ra đôi khi cũng không có ý xấu gì, chỉ là giữa bọn họ tranh giành tình nhân đấu đá kéo chân sau lẫn nhau, chính là vì để thể hiện mình ra, tìm kiếm phần độc nhất kia."

"Cũng bởi vì điều này, không biết đã làm hỏng bao nhiêu chuyện, cho nên bình thường con cũng phải chú ý quan hệ giữa những nãi nương này, dạy dỗ bọn họ nhiều hơn, cũng làm cho bọn họ có thể tận tâm hầu hạ. Trẻ con quá nhỏ, mọi chuyện đều phải chú ý, tập trung toàn bộ tinh thần thôi vẫn chưa đủ, bổn cung xem như là người từng trải, đây cũng là những lời từ đáy lòng."

Thật ra nói trắng ra là, Phó hoàng hậu nói những lời này, không có gì hơn truyền đạt một điều.

Bà sợ Bàn Nhi không nuôi được hai đứa bé, cho nên tình nguyện mình làm kẻ dạy dỗ nãi nương, dù sao hoàng hậu cũng có sức uy hiếp hơn một lương đệ của thái tử. Nhưng nói gì thì nói, hoàng hậu không thể giúp Bàn Nhi trông chừng, mọi thứ còn phải dựa vào bản thân nàng.



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp