Dắng Sủng

Chương 77
Đây là tấm lòng yêu thương và bảo vệ của trưởng bối dành cho tôn nhi, cho dù người được đối đãi tốt không phải Bàn Nhi, nhưng cũng khiến cho nàng cảm kích từ tận đáy lòng.

"Tạ nương nương, thiếp thân nhất định ghi nhớ lời của nương nương, chăm nom hai đứa bé thật cẩn thận."

Nói xong câu này, nàng ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng nở nụ cười: "Lúc trước khi chọn nhũ mẫu, thiếp thân chỉ định chọn một người, nhưng cung nữ bên cạnh nói bình thường đều là bốn nhũ mẫu. Nhiều người có lợi ích của nhiều người, thiếp thân cho rằng ít người thì ít chuyện thị phi, hơn nữa thiếp thân cũng không biết quản lý người khác, có thể giảm bớt không ít chuyện, không ngờ lại nhận được sự khen ngợi của nương nương."

Phó hoàng hậu trước nói lời xã giao, sau nói lời tri kỷ, nếu như Bàn Nhi chỉ nói những lời xã giao, thì cuộc trò chuyện hôm nay chắc chắn không thể tiếp tục nữa, lúc này nàng cũng nói vài câu tri kỷ, lại liên quan hai đứa bé, Phó hoàng hậu không khỏi nghe lọt tai.

Vì thế, Phó hoàng hậu chỉ điểm cho nàng không ít, đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, bên ngoài thời gian cũng đã còn không sớm nữa.

Bàn Nhi vội vàng mở miệng cáo từ.

Phó hoàng hậu lại sai người bế hai đứa bé lên cho mình nhìn một hồi, rồi mới để Bàn Nhi đưa đi. Lúc gần đi, Phó hoàng hậu sai Niệm Thu ra, bảo nàng ta tiễn Bàn Nhi ra ngoài.

Sau khi tiễn người đi rồi, Niệm Thu quay trở về thì thấy Phó hoàng hậu đang nằm nghiêng trên chiếc giường lò, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

"Nương nương, Tô phụng nghi này quả thật là khách sáo, lúc gần đi còn nhét cho nô tỳ một cái hầu bao." Niệm Thu cười lấy hầu bao ra, cho Phó hoàng hậu xem thử.

"Cho ngươi thì ngươi nhận lấy, con người nó tuổi còn nhỏ, trái lại tâm tư rất sáng suốt." Phó hoàng hậu cười nói.

Dừng một chút, bà lại thở dài: "Người biết điều như vậy, luôn luôn khó mà khiến cho người khác cứng rắn được. Người có phúc khí, cũng sáng suốt thuận theo, dù cho lấy lòng người khác cũng không khiến người ta chán ghét, các ngươi nói xem ta nên đứng về phía con dâu, hay là đứng về phía cháu trai đây?"

Lời này có hơi khiến cho người khác không thể đáp lời, nhìn có vẻ như đang nói việc nhà, lại liên quan đến Đông Cung.

Niệm Thu và Niệm Từ hai mặt nhìn nhau một phen, vẫn là Niệm Thu mở miệng: "Nương nương thích ai, thì cứ thân thiết hơn với người đó, chẳng ai nói được gì."

Phó hoàng hậu gật gật đầu: "Đúng thật là có lý như thế, các ngươi cũng biết ta mềm lòng, luôn cảm thấy thái tử phi đáng thương. Nhưng mà nó quả thật là nhiều tâm tư, cũng không cần ta thương hại."

Nhắc đến lời này, Niệm Thu và Niệm Từ quả thật không dám nói tiếp nữa. Những chuyện thái tử phi làm lúc trước, trên dưới Khôn Ninh Cung có ai không biết, nàng ta thay đổi thái độ đối với hoàng hậu nương nương càng ngày càng cung kính, sớm thăm tối viếng đều không bỏ sót, thế nhưng cũng đến Từ Ninh Cung nhiều lần, thậm chí còn vì Thái hậu mà ngã bị thương ở chân.

Quả thật Phó hoàng hậu không có ân oán gì với vị ở Từ Ninh Cung kia, nhưng một nàng dâu thân cận với mẹ chồng thì cũng thôi, còn đi thân cận với mẹ chồng của mẹ chồng, nhất là kết hợp với một vài mâu thuẫn riêng tư trước đó của Thái Tử phi và Phó hoàng hậu, ý đồ của Thái Tử phi không thể nào rõ ràng hơn được nữa.

Trong lòng nàng ta biết rất rõ mình không có được sự yêu thích của Phó hoàng hậu, nên nàng ta gắng sức lấy lòng thái hậu chứ đâu.

Theo lý mà nói, làm như vậy không sai, người thông minh đều sẽ cân nhắc như thế, nhưng nàng ta quá thông minh, thông minh khiến cho người khác cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhất là bản thân Phó hoàng hậu.

"Bỏ đi, trẻ con vô tội, người thông minh có cách sống của người thông minh, không cần những kẻ ngu đần như chúng ta quan tâm. Nhưng mà thái tử là người có tình tính cứng nhắc, trước kia Hồ lương đệ đến thân cận với ta, tuy nó không nói gì ta, nhưng lại lạnh nhạt với người ta không ít, bây giờ hai đứa tôn nhi kia của ta không chịu được lạnh nhạt, nếu không còn không biết sẽ xuất hiện yêu ma quỷ quái gì, ta phải dạy dỗ nó, buổi chiều sai người đi gọi thái tử tới đây, bổn cung nói với nó vài câu tri kỷ."

Niệm Thu và Niệm Từ vội vàng nói vâng, trong lòng không khỏi có chút cảm thán, có lẽ đây chính là người ngốc có phúc của người ngốc đúng không?

Thái tử bị gọi đến Khôn Ninh Cung, vốn cho rằng Phó hoàng hậu muốn thương nghị với hắn về chuyện gì đó, không ngờ rằng lại bị dạy dỗ một phen.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ý trong lời nói của Phó hoàng hậu đều là kêu hắn đừng vì chuyện Tô lương đệ đến thân cận với mình mà lạnh nhạt với người ta.

Cho dù thái tử cảm thấy cục diện trước mặt này đúng với cục diện mà hắn muốn nhìn thấy, cũng không nhịn được trong lòng có chút cảm giác khó chịu, thế là buổi tối hắn lại đến viện tử của Bàn Nhi.

Sau khi đến, dùng bữa nói chuyện tất nhiên đều không đề cập tới, cũng đưa mắt nhìn Bàn Nhi nhiều lần.

Nhìn đến nỗi Bàn Nhi đều cảm nhận được rồi, hỏi hắn làm sao vậy?

Thái tử có thể nói hắn có hơi ghen? Phó hoàng hậu nhìn có vẻ như ôn hòa, nhưng thật ra rất ít khi bảo vệ người khác, thật ra tính tình của thái tử có một nửa giống với Phó hoàng hậu, còn một nửa còn lại là do hoàn cảnh trong cung tạo thành.

Lời nói… này chắc chắn không thể nói rõ, thế là muôn nghìn lời nói hóa thành một câu… "Không ngờ nàng có bản lĩnh lắm đấy, chẳng qua mới gặp có mấy lần đã có được sự yêu thích của mẫu hậu."

Thái tử như thế này là đang ghen (ăn dấm) sao?

Bàn Nhi ngửi thấy vị chua rồi.

Nàng khiêm tốn nói: "Không phải mẫu hậu thích ta, chẳng qua là người thích Việt Nhi và Sửu Sửu, người ta nói yêu ai yêu cả đường đi mà, cho nên mẫu hậu mới nhìn ta bằng con mắt khác."

Thái tử nhướng mày, rõ ràng là không tin.

"Không tin thì thôi, nhưng mà có thể làm người khác yêu thích cũng là bản lĩnh của ta đó, chẳng lẽ điện hạ không hy vọng hoàng hậu nương nương thích ta?"

"Nàng lại hung hăng càn quấy." Hắn nhéo nhéo gò má của nàng.

Phản ứng của Bàn Nhi hơi lớn, nàng lập tức ây da một tiếng, che lấy mặt rồi ngã xuống chiếc giường lò. Thái tử có chút không đề phòng, lúc đầu cảm thấy nàng đang giả vờ, nhưng thấy nàng luôn che mặt mãi cũng không ngồi dậy, nên cúi người xuống xem thử.

Ai biết được lại nhìn thấy đôi mắt to to mang theo ý cười lộ ra từ giữa kẽ tay của nàng.

"Bản lĩnh lừa gạt người khác của nàng đúng thật là càng ngày càng tốt đấy nhỉ."

"Ai bảo điện hạ nhéo mặt ta, mặt của ta mềm mại như vậy, làm sao chịu được lực tay của điện hạ chứ, chàng xem nhéo đỏ cả rồi…" Nàng nghiêng người qua, lộ ra một chút cho hắn nhìn.

Vừa thấy có dấu hiệu không đúng, Phúc Lộc nhanh chóng làm động tác đuổi mọi người đi, bản thân cũng cúi người rồi đi ra ngoài.

"Ta không thấy đỏ."

"Chàng nhìn xem, đau lắm đấy." Nàng xích lại gần cho hắn nhìn, giả vờ cũng rất ra dáng.

"Ta thấy là nàng đang giả vờ thì có, ta không dùng chút sức nào cả." Nói là nói như vậy, thái tử vẫn nhìn qua.

"Lực tay của điện hạ bản thân không cảm nhận được, nhưng mặt của ta vừa mềm lại vừa non, sao có thể so sánh được."

"Vậy nàng nói xem phải làm thế nào đây?" Thật ra ý của thái tử là ta nhéo cũng đã nhéo rồi, chẳng lẽ nàng còn muốn nhéo trả? Ai ngờ người này đánh rắn thuận cán bò.

"Điện hạ hôn hôn, hôn hôn sẽ hết đau."

Nàng nói rồi vẫn chưa thôi, còn mặt dày nhích lại gần thái tử. Nhưng làm thái tử cho bật cười, dùng đôi môi mỏng in lên trên đó, lại nhéo nhéo mũi của nàng.

"Nàng thành thật khai ra, có phải mẫu hậu chính là bị nàng dụ dỗ như thế này không?"

"Không phải ta dụ dỗ, là Sửu Sửu dụ dỗ đấy, chàng không biết đâu nha đầu này rất là thích cười, hoàng hậu nương nương vừa bế nó, nó lập tức toét miệng cười với hoàng hậu nương nương, biết làm người khác yêu thích lắm."

"Là Uyển Chu, cẩn thận bị nàng gọi cho xấu xí, không phải nàng lo lắng sau này không gả đi được sao, còn gọi Sửu Sửu?" Thái tử nhìn thẳng vào vấn đề này, đã nhiều lần mở miệng uốn nắn nàng rồi.

"Nhưng mà không phải chàng nói là… Con gái của cô còn lo lắng không gả đi được?" Nàng thẳng lưng lên, một tay chắp phía sau, bắt chước giọng điệu nói chuyện thường ngày của thái tử.

"Còn nói nàng không hung hăng càn quấy."

Hai người náo loạn một trận, thật vất vả mới yên tĩnh lại.

"Nếu như mẫu hậu thích, vậy nàng đưa con đến đó nhiều hơn, ngày thường cô bận bịu, đến Khôn Ninh Cung nhiều cũng không tốt, cả nhà của nhị tỷ, bình thường cũng không thể vào cung mãi, một mình mẫu hậu cũng cô đơn." Thái tử nói đến nỗi có chút cảm khái.

Thế là đến khi vết thương thái tử phi vất vả dưỡng hơn một tháng mới lành lại, cuối cùng cũng có thể ra ngoài trước năm mới vài ngày, đột nhiên nàng ta phát hiện chỗ dựa của mình còn chưa chứng thực, nhưng Tô Bàn Nhi đã tìm được chỗ dựa cho mình.

Mỗi khi đến năm mới, trong cung luôn luôn bận rộn nhất.

Các nô tài luôn bận rộn, bận rộn với việc hầu hạ chủ tử, bận rộn với những buổi tiệc lớn tiệc nhỏ trong cung. Các chủ tử cũng bận rộn, bận rộn đi lại khắp nơi thỉnh an, bận rộn dự tiệc ở các nơi.

Cứ bận rộn suốt như thế, ai ai cũng rất mệt mỏi, nhưng năm nay lại xảy ra một chuyện lạ… Thái hậu đi đâu đều mang thái tử phi theo bên cạnh, cũng nhìn nàng ta bằng con mắt khác.

Người biết chân tướng tất nhiên sẽ hiểu là vì sao, người không biết không khỏi nghe ngóng bốn phương, trong ngày tết, yến tiệc trong cung nhiều, yến tiệc nhiều thì người cũng nhiều, cứ như thế thanh danh hiếu thảo của thái tử phi đã truyền ra ngoài.

Từ Ninh Cung, mỗi khi đến lúc này bình thường cũng là lúc náo nhiệt nhất.

Phi tần của các cung, tôn tử tôn nữ phía dưới thậm chí là đám chắt trai, còn có một số vương công huân quý, nữ thân quyến nhà các đại thần trong kinh thành, đều không thể thiếu đến Từ Ninh Cung thỉnh an thái hậu.

Nhưng buổi chiều thái hậu không gặp người khác, mấy ngày nay Thành An Đế cũng bận rộn, tiệc lớn tiệc nhỏ đều phải tham gia, nghĩ rằng đã hai ngày rồi không đến thỉnh an thái hậu, nên đến đây một chuyến.

Khi hắn ta đến, thái hậu mới ngủ trưa dậy không bao lâu.

Thái hậu gần bảy mươi tuổi, mái… tóc đen khi còn trẻ đã biến thành tóc bạc từ lâu, được chải gọn gàng và xoắn thành búi sau đầu, cũng không có đội mũ phượng, chỉ mặc y phục thường ngày. Chỉ nhìn tướng mạo của bà, mặt mũi hiền lành, là một lão nhân hòa ái, có lẽ là thích cười, nên khóe mắt có những nếp nhăn tinh tế dày đặc.

"Mấy ngày nay hoàng đế cũng bận rộn, vất vả lắm mới phong tỉ, nhưng hoàn toàn không có nhàn hạ. Linh Lung mau đi bưng bát canh hầm cho hoàng đế tới đây, hai ngày nay con không đến, ta cũng muốn sai người đưa đến cho con, nhưng lại sợ đưa không phải lúc, đúng lúc con đến rồi, uống một chén bồi bổ nguyên khí." Thái hậu căn dặn cung nữ xong, lại nói với Thành An Đế.

Thành An Đế ngồi bên phải của bà, trên người còn mặc cát phục, rõ ràng là vừa làm xong việc đã tới đây.

"Làm phiền mẫu hậu nhớ mong, mấy ngày nay quả thật công việc rất nhiều, nghĩ rằng chỗ của mẫu hậu cũng náo nhiệt, nên đặc biệt chọn buổi chiều để đến."

Hai mẹ con đang nói chuyện, Linh Lung đã bưng canh lên rồi.

Hồi thứ nhất

Thái hậu có chút cảm thán: "Con cũng phải chú ý đến long thể của mình, chỗ này của ta con cũng đừng quan tâm, ta đã có tuổi, có tinh thần thì ứng phó thêm một lát, không có tinh thần thì bớt ứng phó đi là được."

"Nhi tử biết rồi, mẫu hậu cũng phải chăm sóc cơ thể của mình nhiều hơn.".

Thái hậu gật gật đầu: "Nói đến việc này, ta cũng không khỏi nhớ tới lần đó ở ngự hoa viên, nhờ có thái tử phi chặn sau lưng ta, nếu không thì mẫu hậu của con ở cái tuổi này rồi, chỉ e là sẽ nằm trên giường phượng không đứng dậy nổi nữa, cuối cùng trái lại là nó nằm trên giường dưỡng chân hơn một tháng. Người đã có tuổi, không khỏi mềm lòng, thái tử phi là người hiếu thuận, nó bằng lòng hầu hạ bên cạnh ta, ta cũng không thể đuổi nó đi."

Nghe có vẻ như chuyện nhà, nhưng thái hậu lại là đang giải thích với Thành An Đế lý do tại sao mấy ngày tết này lại mang thái tử phi theo bên cạnh.

Cái gọi là có qua có lại, cho dù là làm chủ tử, ngoài mặt cũng không thể làm chuyện quá tuyệt tình tuyệt nghĩa, nếu không người phía dưới sẽ nghĩ như thế nào, thái tử phi vì thái hậu mà ngã gãy chân, khó khăn lắm mới chữa khỏi vết thương, thái hậu lại đối xử lạnh nhạt, nếu thật là như vậy, chỉ e là sau lưng có không ít người chỉ trích.

Thành An Đế cũng hiểu được điều này, nhưng không nói thêm một lời nào.

"Nếu như mẫu hậu thật sự thích, thì mang theo bên cạnh cũng không có gì."

Sau đó hai mẹ con lại nói chuyện thêm một lúc, Thành An Đế nói còn có việc phải làm, nên cáo lui. Sau khi hắn ta đi khỏi, Linh Lung không khỏi lộ ra thái độ lo lắng, nói: "Nương nương, việc này bệ hạ sẽ không trách tội chứ."

"Trách tội?" Thái hậu cười cười, vỗ vỗ chân, nói: "Nó có thể trách tội ta chuyện gì? Nói thế nào ta cũng là đích mẫu của nó, nếu như không phải con trai của bổn cung mất rồi, nếu không phải bổn cung ghi danh nghĩa của nó, nó cũng không ngồi lên được vị trí này. Người nên biết ân báo đáp, nếu không thì sẽ bị người khác nói xấu sau lưng, nó hiếu thảo với bổn cung, tất nhiên bổn cung cũng phải mẹ hiền con hiếu với nó, nhưng mà con người của hoàng đế bụng dạ hơi nhỏ nhen, bổn cung đã giải thích với nó rồi, có thể nghe lọt tai hay không là chuyện của bản thân nó."

Nói trắng ra là, như thế nào đi nữa bà cũng là hoàng thái hậu, bà không muốn gây mâu thuẫn với hoàng đế, cho nên đành thuận theo ý của hắn ta nhiều hơn. Nhưng nếu như không muốn thuận theo ý của hắn ta, hoàng đế cũng không thể làm gì bà, đặc biệt còn lại là một chuyện nhỏ như thế này.

Thái hậu cảm thấy nếu như hoàng đế ngay cả chút đạo lý này nghĩ mãi mà cũng không rõ, thì đã uổng công làm hoàng đế rồi.

Thật ra với con mắt của thái hậu, bà không vừa ý Thành An Đế, nhưng khi đó hoàn toàn bất đắc dĩ, chỉ có thể chọn tướng quân trong đám người lùn. Chung sống nhiều năm như vậy, bà coi như cũng có chút hiểu biết về đứa con trai này, không thể xem là người có đức hạnh tài năng, nhưng được cái trung thực không gây chuyện, nhưng làm hoàng đế lâu rồi, lại tạo nên tính tình có chút tự cho là đúng, còn cuồng vọng tự đại.

Giống như lúc này, có thái tử trung cung hiền danh nhưng không coi trọng, lại cứ coi trọng mấy đứa con của vợ lẽ, theo thái hậu thấy, đây không phải là việc làm của người thông minh, mà chính là điềm báo của việc loạn quốc. Chỉ là dù sao bà đã có tuổi, con trai cũng không phải do mình sinh ra, tất nhiên không dễ để nói bất cứ chuyện gì, mặt ngoài cũng coi như thôi, nhưng trong lúc nói chuyện riêng không khỏi có chút khinh thường.

Linh Lung nghe ra ý nghĩa ngầm trong lời nói của thái hậu, chỉ là việc này không phải là việc bà ta có thể chen vào miệng, chỉ có thể im lặng không nói gì.

"Đúng rồi, nghe nói người tên là Tô lương đệ gì đó, chính là cái người sinh được cặp thai long phượng, gần đây thường xuyên đến Khôn Ninh Cung?" Thái hậu đột nhiên hỏi.

Tất nhiên Từ Ninh Cung cũng có con đường tin tức của Khôn Ninh Cung, cho nên đối với một số việc của Khôn Ninh Cung bà cũng biết. Linh Lung gật đầu nói: "Bẩm nương nương, người này họ Tô, vừa được sắc phong lương đệ không bao lâu, gần đây nàng ta thường xuyên mang theo hai vị tiểu hoàng tôn đến Khôn Ninh Cung thỉnh an hoàng hậu nương nương."

Thái hậu gật gật đầu: "Thảo nào gần đây thái tử phi… rất hay đến chỗ của ta, rõ ràng vết thương ở chân vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Buổi sáng hôm nay ta thấy nó đứng lâu, lúc quay người lui xuống y phục sau lưng đều bị mồ hôi làm ướt đẫm cả, cũng là một người đáng thương."

Giọng điệu của thái hậu mơ hồ không rõ, tất nhiên Linh Lung cũng không thể tiếp lời, chủ tớ hai người một người đứng một người ngồi, nắng ấm của trời đông giá rét xuyên thấu qua cửa sổ hắt vào trong, làm cung điện tăng thêm vài phần ấm áp.



App TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp