Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 20: Vô cùng buồn nôn
“Mẹ, mẹ thật quá đáng, tổng giám đốc Trương kia đã ly dị rồi, còn có một đứa con trai hơn hai mươi tuổi, tuổi của ông ta còn lớn như vậy, mẹ lại có thể để mắt tới.” Lúc này Dư Kiêu cũng đi ra nói.

“Dư Kiêu, nơi này không có chuyện của con, con trở về cho mẹ.”

“Mẹ, con sẽ không để mẹ làm như vậy.” Dư Kiêu tức giận nói.

“Dư Kiêu, con phản đối cũng vô dụng.” Vương Thúy Phương lớn tiếng quát.

Lúc này Trương Quốc Lương và Dư Hoa Minh đi ra từ bên trong.

“Mấy người ở bên ngoài nói gì đấy? Tổng giám đốc Trương nói rồi, muốn đưa Du Nhiên về nhà, thực sự rất có lòng.” Dư Hoa Minh nói.

Dư Du Nhiên cảm thấy buồn nôn vô cùng.

Đôi mắt của Trương Quốc Lương hận không thể ăn thịt cô lập tức, còn nói ông ta có lòng.

“Được được được, vậy không còn gì tốt hơn, tổng giám đốc Trương, vậy thì phiền ông, Du Nhiên đành giao cho ông.” Vương Thúy Phương nhanh chóng nói.

“Tự tôi đi, không cần ông ta đưa đón.” Dư Du Nhiên nói rồi rời khỏi.

Trương Quốc Lương cũng đi theo Dư Du Nhiên.

Dư Kiêu nhìn thấy thì lập tức muốn đi tới, nhưng bị Dư Hoa Minh và Vương Thúy Phương ngăn cản.

“Ba mẹ, hai người sao có thể giới thiệu một ông già cho chị chứ? Chị gả đi sẽ không hạnh phúc.” Dư Kiêu nói.

“Trẻ con thì biết cái gì, tổng giám đốc Trương muốn thứ gì thì có thứ đó, ông ta còn không chê chị mày, có cái gì không tốt, mày trở về cho tao.”



“Du Nhiên… Du Nhiên, em chờ anh một chút.” Tổng giám đốc Trương hô lên ở đằng sau.

Du Nhiên? Thật sự buồn nôn vô cùng.

Dư Du Nhiên chỉ qua cảm thấy buồn nôn, cực kỳ buồn nôn.

“Tổng giám đốc Trương, tôi rất thân quen với ông sao?” Dư Du Nhiên không khách khí hỏi.

“Du Nhiên, chắc hẳn chuyện của em và anh, em đã biết rồi.”

“Tôi đã biết, như vậy Tổng giám đốc Trương, tôi đành nói thẳng nhé, tôi cũng không vòng vo làm gì, tôi sẽ không đi với ông, ông tìm người khác đi.”

“Du Nhiên, em đừng như vậy.” Trương Quốc Lương nắm lấy tay Dư Du Nhiên.

“Buông tay… Ông thả tôi ra.”

“Du Nhiên, em nghe anh nói, tuy rằng anh đã ly dị, hơn nữa anh còn có con trai, nhưng mà anh sẽ đối tốt với em, anh xin thề.”

Dư Du Nhiên nhìn thấy dáng vẻ học người trẻ tuổi đó của Trương Quốc Lương, thực sự cảm thấy buồn cười.

Thôi đi, với bộ xương già của ông ta, lúc ở trên giường có thể nhúc nhích được sao?

“Tổng giám đốc Trương, nếu đã là xem mắt mà tôi cũng không có ý này, vậy chúng ta hợp rồi tan một cách tốt đẹp đi.”

Dư Du Nhiên nói xong liền muốn rời khỏi.

“Dư Du Nhiên, nhưng lúc trước tôi đã thay ba cô trả nợ đấy, cô nên nghĩ cho rõ ràng.”

Dư Du Nhiên lập tức dừng bước, không thể tin được mà hỏi: “Ông nói cái gì?”

“Lúc trước tôi thay ba cô trả một khoản nợ, nếu như cô thực sự muốn như vậy, vậy tôi không ngại đòi lại khoản tiền kia.” Tổng giám đốc Trương rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật của ông ta.

Dư Du Nhiên: “…”

Cô thực sự tức muốn chết, Dư Hoa Minh lại đi đánh bạc, lần này lại muốn bán cô sao?

Cô sẽ không chấp nhận số mệnh như vậy.

“Chuyện đó… Tổng giám đốc Trương, ông hiểu lầm rồi, thực ra gần đây tâm trạng tôi không tốt, ông xem ông lớn lên phong độ như vậy, phụ nữ thích ông nhất định rất nhiều, tại sao ông cứ khăng khăng phải thích tôi chứ?” Dư Du Nhiên dịu dàng nói.

Bây giờ là lúc đặc biệt, cô cũng chỉ có thể như vậy.

“Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích em, anh nhìn thấy hình em đã bị em mê hoặc rồi.”

Trương Quốc Lương nói rồi đến gần Dư Du Nhiên, ngửi hương thơm vương trên tóc cô.

Lúc này trong lòng Dư Du Nhiên đúng là muốn chửi một câu con mẹ nó.

“Chuyện đó… Tổng giám đốc Trương à, không phải ông nói muốn đưa tôi về sao? Bây giờ chúng ta đi thôi.” Dư Du Nhiên nhanh chóng nói.

“Được được được, em nói gì cũng được.” Trương Quốc Lương nói, thuận tiện sờ soạng tay Dư Du Nhiên một cái.

Dư Du Nhiên nhanh chóng rụt tay lại.

Trời má, thằng già háo sắc!

Sau khi lên xe, cả người Dư Du Nhiên không thoải mái.

“Du Nhiên à, nhà em ở đâu? Anh định vị một cái.”

“Đến công ty Lệ Nhã đi, tôi chợt nhớ còn có một chút việc chưa làm.”

“Muộn như vậy còn phải tới công ty tăng ca à?”

Phí lời!

Trong lòng Dư Du Nhiên sao không hiểu được, nếu như Trương Quốc Lương này đưa cô về nhà, biết địa chỉ cô ở rồi thì đêm nay chắc chắn sẽ không đi.

Đến lúc đó cô mới đúng là dẫn sói vào nhà.

Vì thế cô cái khó ló cái khôn, cũng chỉ có thể đến công ty tránh một lát.

“Tổng giám đốc Trương, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, sao có thể so với ông chủ mấy người, cấp trên giao nhiệm vụ xuống, nhất định phải hoàn thành! Nếu không tiền lương tháng sau chắc chắn không còn nữa.”

Dư Du Nhiên hùa theo nói.

“Du Nhiên, thực ra em gả cho anh, sau này em không cần khổ cực như vậy, mỗi ngày đều đi dạo phố, mua mỹ phẩm, quần áo, giày dép, muốn mua gì thì mua! Chuyện này rất tốt!”

Mẹ nó, thực sự không biết xấu hổ.

Lại muốn lấy những thứ này đến mê hoặc cô, khinh cô là loại phụ nữ kia sao?

“Tổng giám đốc Trương, tôi cảm thấy chuyện hai chúng ta đừng vội vàng, từ từ hiểu nhau, như vậy mới có thể nuôi dưỡng tình cảm.”

“Em nói đúng lắm, em yên tâm, anh sẽ đối tốt với em.”

Tổng giám đốc Trương nói xong liền muốn đưa tay mò bắp đùi Dư Du Nhiên.

“Tổng giám đốc Trương, tới rồi.” Dư Du Nhiên la lớn.

Tổng giám đốc Trương sợ hết hồn, sau đó ngừng xe lại.

“Tổng giám đốc Trương, lần sau gặp.” Dư Du Nhiên nói xong thì vội vã bước xuống.

Cô quay đầu lại nhìn một cái, Trương Quốc Lương này cũng không đi theo, lúc này mới yên tâm.

Nơi này dù sao cũng là công ty Lệ Nhã, ông ta không phải người ở đây, không dám xằng bậy.

Dư Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc thoát khỏi thằng già này.

Cũng khiến cô đau lòng chính là Dư Hoa Minh và Vương Thúy Phương vậy mà bắt đầu có suy nghĩ như thế.

Gả cô cho một thằng già, trái tim cô thực sự cảm thấy đau đớn.

Reng reng reng reng…

Lúc này điện thoại Dư Du Nhiên vang lên.

Lúc cô bắt máy, bên trong lại vang lên giọng nói của thằng già Trương Quốc Lương kia.

“Du Nhiên bảo bối, anh sẽ nhớ em, em cũng phải nhớ anh nhé.”

Bộp!

Dư Du Nhiên lập tức ngắt điện thoại, sau đó tức giận ném điện thoại xuống mặt đất.

Má nó! Thực sự muốn làm cô buồn nôn sao?

Dư Du Nhiên nhanh chóng rót một ly nước mà uống, cố gắng bình tĩnh.

Lúc này đột nhiên có người tới đây, nhặt điện thoại cô lên đưa tới trước mặt cô.

Dư Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông có dáng vẻ rất sạch sẽ.

“Cô ơi, cô làm rơi điện thoại di động này.” Người đàn ông lịch sự nói.

“Cảm ơn.” Dư Du Nhiên nói xong thì lấy điện thoại ném đại sang một bên.

“Cô có cuộc gọi, vì sao cô không bắt máy.” Người đàn ông hỏi tiếp.

Dư Du Nhiên cầm điện thoại lên nhìn một chút, trên màn hình hiển thị là Dư Kiêu, lúc này cô mới bắt máy.

“Chị, Trương Quốc Lương kia không có làm gì chị chứ? Bây giờ chị ở đâu?” Dư Kiêu vô cùng lo lắng.

Trong lòng Dư Du Nhiên đột nhiên ấm áp, cuối cùng trong cái nhà kia người duy nhất lo lắng cho cô, mãi mãi chỉ có Dư Kiêu.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp