Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 25: Chết cũng không hết tội
"Được." Phó Trọng Đình lập tức đồng ý ngay mà không cần nghĩ ngợi gì.

Dư Du Nhiên khó tin nhìn Phó Trọng Đình, cô cứ tưởng là tên này sẽ cứu mình.

Dù sao với địa vị của Phó Trọng Đình ở thủ đô thì chỉ cần một câu của anh là người cảnh sát này chắc chắn sẽ không dám tùy tiện dẫn cô đi?

Mẹ nó! Vừa mới kéo quần lên liền đã không thèm nhận người à?

Dư Du Nhiên tức giận trừng mắt liếc Phó Trọng Đình.

Phó Trọng Đình nhún vai.

Dư Du Nhiên cứ thế bị người ta dẫn đi.

Phó Trọng Đình cũng quay lại tập đoàn Phó thị.

Vừa về tới văn phòng anh lập tức gọi Lục Kình Vũ tới.

Nhưng không ngờ, Lục Kình Vũ chưa đến thì Phó Trọng Hiên đã xông vào.

Anh ta lập tức túm lấy quần áo trước ngực Phó Trọng Đình, lạnh lùng hỏi: "Tối qua anh tới chỗ Du Nhiên phải không?"

"Ừ, thì sao?" Phó Trọng Đình bình tĩnh hỏi.

"Không ngờ anh lại làm như thế với Du Nhiên..."

"Tôi làm gì với cô ấy? Từ trước tới giờ cô ấy vẫn luôn là người phụ nữ của tôi, Phó Trọng Hiên, tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ là bây giờ cô ấy không ở bên cạnh tôi thì cậu sẽ có cơ hội, cho dù thế nào thì cô ấy sẽ không bao giờ ở bên cậu đâu."

Phó Trọng Hiên siết chặt bàn tay đang túm quần áo của Phó Trọng Đình, các đốt ngón tay siết chặt kêu lên rắc rắc.

Lúc này, Lục Kình Vũ đi tới, thấy tình hình không ổn nhanh chóng kéo Phó Trọng Hiên ra.

"Tổng giám đốc Phó, anh làm gì vậy? Ở đây là tập đoàn Phó thị, nếu bà mà biết thì không hay đâu." Lục Kình Vũ vừa kéo Phó Trọng Hiên vừa nói.

"Phó Trọng Đình, anh đã có Đường Mộ Tuyết rồi thì tại sao lại không chịu buông tha cho Du Nhiên!" Phó Trọng Hiên lớn tiếng hỏi.

"Phó Trọng Hiên, tôi đã nói rồi, cho dù Du Nhiên có quan hệ gì với tôi, chúng tôi có ở bên nhau hay không thì cậu cũng không có tư cách được động vào cô ấy!"

"Anh..." Phó Trọng Hiên định xông tới.

"Tổng giám đốc Phó, anh bình tĩnh lại chút đi đã!" Lục Kình Vũ đẩy Phó Trọng Hiên ra.

Rốt cuộc văn phòng cũng yên tĩnh trở lại.

Phó Trọng Đình kéo cà vạt, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Tổng giám đốc, anh gọi tôi tới có việc gì không ạ?" Lục Kình Vũ hỏi.

"Lục Kình Vũ, cậu điều tra giúp tôi chuyện của Trương Quốc Lương, tôi muốn biết toàn bộ quá trình vụ án."

"Vâng." Lục Kình Vũ biết, tám chín phần chuyện này chắc chắn có liên quan tới Dư Du Nhiên.

Lục Kình Vũ còn chưa đi ra ngoài thì Đường Mộ Tuyết tới.

"Em biết chuyện của Trương Quốc Lương." Đường Mộ Tuyết giọng nói mười phần chắc chắn.

Sau đó Lục Kình Vũ đi ra, trong văn phòng chỉ còn lại Đường Mộ Tuyết và Phó Trọng Đình.

"Mộ Tuyết, sao em lại tới công ty vậy?" Phó Trọng Đình hỏi.

"Trọng Đình, từ nay về sau em sẽ làm việc cùng với anh, anh có vui không?" Đường Mộ Tuyết nói.

"Em muốn tới tập đoàn Phó thị à?"

"Ừ, sao vậy? Sao anh lại ngạc nhiên như thế?"

"Em có thể tới tập đoàn Đường thị, sao em lại không tới công ty của nhà mình?"

"Trọng Đình, chỉ là em muốn ở gần anh mà thôi."

"Mộ Tuyết, lúc nãy em nói là em biết chuyện của Trương Quốc Lương à?"

"Đúng vậy, em biết, Trương Quốc Lương là một gã đàn ông đã có gia đình, con trai cũng đã hơn hai mươi tuổi, thật không ngờ, Dư Du Nhiên lại muốn tiền của ông ta, sau đó qua lại và làm kẻ thứ ba của ông ta, ngày xảy ra chuyện đó, Dư Du Nhiên hẹn Trương Quốc Lương chuẩn bị trải qua một đêm mặn nồng với nhau, ai ngờ, cô ta lại chuốc thuốc Trương Quốc Lương, sau không biết thế nào lại dẫn Trương Quốc Lương lên giường với một cô gái quán bar, sau đó xui xẻo chết trên giường, nghĩ lại đúng là trò cười."

Phó Trọng Đình nghe thấy thế, sắc mặt hơi khó coi.

"Trọng Đình, anh sao vậy? Anh không tin à? Mọi việc là như thế, Dư Du Nhiên làm thế cũng ngang với gián tiếp giết người, loại người giống như cô ta, không tự kiểm điểm lại mình, đúng là đáng đời!"

"Được rồi, đừng nói nữa, anh còn bận vài việc, anh đi ra ngoài trước đây."

"Trọng Đình..." Đường Mộ Tuyết còn định nói gì đó, nhưng Phó Trọng Đình đã rời khỏi văn phòng.

...

Dư Du Nhiên đi vào sở cảnh sát, sau đó trải qua thẩm vấn mất một ngày, cô cảm giác thật sự quá mệt mỏi.

Những người này thay đổi cách lấy khẩu cung cô, cứ hỏi cô liên tục, một ngụm nước cũng không cho uống.

Mấy người này làm thế để ép cô phải nhận tội đấy à?

"Dư Du Nhiên, sao cô lại hẹn Trương Quốc Lương tới quán bar?" Cảnh sát hỏi.

"Tôi nói rồi, để cảm ơn ông ấy lần đó đã đưa tôi về công ty."

"Trương Quốc Lương uống nhiều thuốc như thế, lẽ nào không phải cô bỏ à? Ông ta thường xuyên uống thuốc mà không biết số lượng chắc?"

"Sao mà tôi biết được? Tôi đưa cho ông ấy một viên thuốc, ông ấy uống say nên có lẽ ông ấy quên mất rồi uống thêm mấy viên nữa."

"Nhưng sao đêm hôm đó cô lại rời đi? Cô cũng đã cho ông ta uống thuốc thì cô phải ở lại mới đúng."

"Đúng lúc tôi lại tới ngày, thế thì còn lên giường gì nữa! Nên tôi chỉ có thể rời đi, sau đó gọi một cô gái ở quán bar vào với ông ta."

...

Tóm lại, hỏi tới hỏi lui chính là mấy chuyện này.

Điều mà Dư Du Nhiên không ngờ là Trương Quốc Lương đã có vợ.

Trước đây khi ông ta tới nhà cô xem mắt, nói là đã ly hôn, nhưng không ngờ ông ta chưa hề ly hôn!

Đúng là một tên lừa đảo mà!

Dư Du Nhiên suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy ông ta chết cũng không hết tội, mất công mình cảm thấy hổ thẹn với lương tâm.

"Thẩm vấn xong rồi thì đi được chưa?" Giọng Phó Trọng Đình vang lên trong phòng thẩm vấn.

Dư Du Nhiên kinh ngạc.

Anh... Rốt cuộc đã đến!

Cô đợi anh lâu lắm rồi.

Nếu anh mà không đến thì cô sắp bị giày vò đến chết mất thôi.

"Phó... Phó tiên sinh..." Cảnh sát nhìn thấy Phó Trọng Đình thì rất cung kính khép nép.

Thái độ hung ác vừa nãy lập tức biến mất.

Người cảnh sát này đúng là đồ nịnh bợ! Lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Lúc Dư Du Nhiên và Phó Trọng Đình rời khỏi sở cảnh sát, hai người chẳng hề nói với nhau một câu nào.

Đi ra khỏi sở cảnh sát, Dư Du Nhiên mới cảm thấy trong đó đúng là nơi không hợp để nán lại, ở bên ngoài vẫn tốt hơn nhiều!

"Cô không có gì muốn nói với tôi à?" Phó Trọng Đình lên tiếng hỏi.

"Hôm nay cảm ơn anh, Phó tiên sinh."

"Sau này bớt qua lại với mấy lão già đấy đi, đúng là không biết mắt nhìn người của cô bị sao mà lại qua lại với loại đàn ông như thế nữa."

Dư Du Nhiên: "..."

Phó Trọng Đình đang chất vấn khiếu thẩm mỹ của cô đấy à?

Anh nghĩ là cô muốn chắc? Chỉ tại cô bị ép buộc.

"Chuyện của cô đã giải quyết xong rồi, Trương Quốc Lương tự uống thuốc, chẳng liên quan gì tới cô, sau này cô cứ bám vào việc này là được rồi."

"Ông ta bị thế là đáng đời."

Phó Trọng Đình chợt bật cười.

"Phó Trọng Đình, anh cười cái gì?"

"Đêm qua cô khăng khăng không chịu để tôi đi, thì ra là cô sợ Trương Quốc Lương tới tìm cô."

"Đi chết đi..." Dư Du Nhiên tức tối nói xong liền rời đi.

Lúc về nhà, cô phát hiện, Phó Trọng Hiên đang đứng dưới lầu chờ cô.

"Du Nhiên." Giọng Phó Trọng Hiên hơi khàn, sắc mặt trông có vẻ hơi mệt mỏi.

"Phó Trọng Hiên, sao anh lại tới đây?"

"Em không sao chứ, xin lỗi, trước đó anh chẳng biết gì, giờ mới biết em gặp chuyện, nếu không chắc chắn anh sẽ đích thân xử lý chuyện này cho em, sẽ không để em phải vào sở cảnh sát." Phó Trọng Hiên áy náy nói.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp