Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 24: Gần đây cô đã làm chuyện thất đức gì rồi
“Phó Trọng Đình, tôi không có nhận đồ gì từ anh, cho nên, tôi không hề được anh bao nuôi, tôi muốn như thế nào, muốn hẹn hò cùng ai, đó là tự do của tôi!”

“Được thôi, nếu đã như vậy, tối nay chúng ta hẹn hò đi.”

Dư Du Nhiên: “...”

Phó Trọng Đình thật sự xem cô như tình nhân được bao nuôi rồi.

“Tối nay tôi không rảnh, tôi có chuyện cần làm, để ngày khác đi!” Dư Du Nhiên nói xong, đang định đóng cửa lại.

Phó Trọng Đình đưa tay đẩy cửa ra, sau đó kéo Dư Du Nhiên vào bên trong.

“Phó Trọng Đình, tôi nhắc lại, tôi có chuyện phải làm, anh đừng có như vậy, để hôm khác chúng ta hẹn sau.”

“Dư Du Nhiên, tôi muốn hẹn hò khi nào, thì hẹn hò khi đó, cũng đã gặp nhau rồi, cô còn muốn trốn sao?” Phó Trọng Đình kéo Dư Du Nhiên đi vào bên trong phòng ngủ.

“Phó Trọng Đình, anh bỏ tôi ra đi, anh bỏ tôi ra… Bỏ tôi ra… Đồ khốn!”

“Vậy tôi sẽ khốn nạn đến cùng cho cô xem.”

Dư Du Nhiên nghe thấy âm thanh quần áo mình bị xé bỏ, trong lòng cô nghĩ, lần này tiêu rồi.

Bộ quần áo đang mặc trên người, lại bị làm hỏng rồi!

Phó Trọng Đình là một tên cầm thú!

Hiện tại anh vẫn giống như lúc trước, Dư Du Nhiên chỉ đành đầu hàng.

Đúng ngay lúc này, điện thoại của Dư Du Nhiên rung lên.

Cô giờ mới nhớ ra, Phó Trọng Hiên vẫn còn ở trước cửa khu chung cư đợi cô!

Cái tên Phó Trọng Đình chết tiệt khiến cô lỡ hẹn!

“Nhận đi?” Không ngờ Phó Trọng Đình lại mang điện thoại đưa đến trước mặt cô.

Cô cho là anh sẽ rất tức giận, nhưng lại không thể ngờ được, biểu cảm trên gương mặt của anh, lại không có chút bực tức nào.

Dư Du Nhiên cũng không muốn để Phó Trọng Hiên cứ mãi đứng đó đợi, nên sau đó đã bấm nút nghe.

“Dư Du Nhiên, sao em còn chưa xuống vậy? Có chuyện gì à? Thật là làm cho anh đợi đến sốt ruột.” Phó Trọng Hiên vội vàng hỏi.

“Tôi.. Ưm…”

Dư Du Nhiên vừa muốn nói gì đó, đúng lúc này, Phó Trọng Đình đột nhiên dùng sức một cái, Dư Du Nhiên nhịn không được kêu rên một tiếng.

Bản thân cô cũng giật mình, cô đang nói chuyện điện thoại với Phó Trọng Hiên mà!

Trên gương mặt của cô hiện lên một biểu cảm ngượng ngùng, hung dữ liếc nhìn Phó Trọng Đình một cái, gương mặt của Phó Trọng Đình lộ ra một nụ cười đắc ý.

“Dư Du Nhiên, em… Em làm sao vậy?” Phó Trọng Hiên hỏi.

Có lẽ, anh ta cũng đã đoán ra được chuyện gì rồi.

“Phó Trọng Hiên, tôi đột nhiên… Trong người… ừm… Có chút không khỏe lắm… Cho nên.. Rất… Xin lỗi…” Dư Du Nhiên đứt quãng trả lời

Lại còn thở mạnh ra, cô cũng đã cố gắng kiềm chế lắm rồi.

Nhưng mà cái tên khốn nạn Phó Trọng Đình này, rõ ràng là cố ý mà!

“Dư Du Nhiên, em…”

“Vậy đi nha, cúp máy đây.” Dư Du Nhiên vội vàng nói, sau đó liền cúp máy ngay.

Phó Trọng Hiên nhất định đã nghe ra được điều gì, nếu không thì, giọng nói của anh ta cũng không hụt hẫng đến như vậy.

“Phó Trọng Đình, anh là đồ khốn nạn!” Dư Du Nhiên lớn tiếng chửi nói.

“Trách tôi sao? Là do tự bản thân cô chịu hết nổi, oán trách ai chứ?”

Dư Du Nhiên: “...”

Phó Trọng Đình nói xong, sau đó ngay lập tức càng dùng sức hơn nữa, thật lòng Dư Du Nhiên cảm thấy, tinh lực của người đàn ông này đúng thật là quá dồi dào!

Lắm lúc cô suy nghĩ tình cảm giữa cô và anh, hiện tại rốt cuộc thì được coi là gì!

Rất lâu sau đó, Phó Trọng Đình ngồi ở một bên hút thuốc, nhưng mà Dư Du Nhiên, thì lại im lặng nằm trên giường, trong lòng cô lại nghĩ đến Trương Quốc Lương.

Lần đầu tiên làm những chuyện như thế, chung quy trong lòng cô vẫn rất lo sợ.

“Đêm nay cô “biểu hiện” rất tốt, tôi đi đây.” Phó Trọng Đình mặc xong quần áo nói.

Bây giờ Dư Du Nhiên không có tâm trạng để quan tâm đến những lời nói đầy ẩn ý của anh.

Nếu như Phó Trọng Đình thật sự đi rồi, căn nhà này, sẽ lại yên tĩnh trở lại.

Dư Du Nhiên đột nhiên kéo tay của Phó Trọng Đình lại.

“Làm sao thế? Vẫn còn muốn làm thêm một hiệp hả, cô vẫn chưa được thỏa mãn sao?” Phó Trọng Đình cà lơ cà phất hỏi.

“Đợi trời sáng rồi anh hãy đi có được không?” Dư Du Nhiên nhỏ tiếng nói.

Đây là lần đầu tiên cô tỏ ra yếu đuối như thế ở trước mặt của Phó Trọng Đình.

Phó Trọng Đình cũng rất kinh ngạc, nhưng chỉ một lát sau, anh liền nói: “Dư Du Nhiên, cô là cái thá gì, cô muốn tôi ở lại, thì tôi sẽ ở lại sao?”

Dư Du Nhiên: “...”

Trái tim của cô, giống như bị người ta tàn nhẫn dùng dao đâm vào, rất là đau.

Cô đã nghĩ là Phó Trọng Đình đỡ cho cô một dao, thậm chí xông vào khói lửa không màng đến mạng sống mà cứu cô, thì mối quan hệ của hai người đã khác đi một chút, nhưng đến giờ cô thật sự vẫn không thể hiểu nổi anh có mấy phần thật lòng đối với cô.

Nhưng dù có là thật lòng, thì đã sao… Giờ đây mối quan hệ của cô và anh, giống như đại gia bao nuôi tình nhân vậy, anh chắc sẽ không đồng ý yêu cầu vừa rồi của cô đâu.

Anh là người lạnh lùng vô tình như vậy.

Dư Du Nhiên không nói chuyện, sau đó quay lưng lại với Phó Trọng Đình.

Tiếp theo là âm thanh đóng cửa truyền đến tai cô.

Nước mắt của Dư Du Nhiên chảy dài trên gò má cô rồi rơi xuống.

Cô vùi cả người mình vào trong chăn, hiện tại cô thật sự cực kỳ sợ hãi.

Nếu không thì, với tính cách của cô, chắc chắn sẽ không nói mấy lời quỵ lụy đó với Phó Trọng Đình.

Đại khái, khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Dư Du Nhiên lại nghe thấy một tiếng mở cửa.

Cô vô cùng sợ hãi co người lại, là ai vậy, sao lại có chìa khóa nhà cô…

“Ăn đi.” Một giọng nói vang lên, tiếng của Phó Trọng Đình lại lần nữa truyền đến tai cô.

Dư Du Nhiên ngạc nhiên ló đầu ra nhìn, anh lại quay về rồi!

“Anh không phải đã đi rồi sao?”

“Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn khuya, tôi đâu có nói là sẽ đi đâu.”

Dư Du Nhiên: “...”

Được thôi, cô lại bị tên khốn nạn này chơi xỏ rồi.

Vừa rồi cái cảm giác đau lòng và thất vọng ấy, khi nhìn thấy anh về đã biến mất đi rồi, cô lại trở nên vui vẻ, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

“Nhưng mà gần đây cô đã làm chuyện thất đức gì rồi hả?”

“Chuyện thất đức sao?” Dư Du Nhiên nhìn Phó Trọng Đình.

“Không làm chuyện thất đức, tại sao lại sợ quỷ gõ cửa chứ hả?”

“Phó Trọng Đình, anh mới sợ hãi đó, tôi không có, anh đừng có nói năng lung tung.”

“Hừ!” Phó Trọng Đình lạnh lùng hừ rồi cười một cái, không nói chuyện nữa.

Dư Du Nhiên thật sự là cảm thấy đói rồi liền mò dậy ăn.

Hôm nay trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện rồi, cả ngày cô cũng không có tâm trạng ăn uống.

Nguyên một buổi tối, Phó Trọng Đình quả nhiên không hề bỏ đi, chỉ im lặng nằm bên cạnh cô, có anh bên cạnh cô cảm thấy vô cùng yên lòng.

Những cảm giác cô đơn và sợ hãi của trước đây, đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa.

…..

Ngày hôm sau mặt trời vừa ló dạng.

Dư Du Nhiên vẫn còn chưa dậy, bên ngoài đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Phó Trọng Đình cũng nhíu mày lại, có lẽ là bị làm ồn nên thức dậy, biểu cảm có chút không vui.

“Cô thiếu tiền người ta hả? Mới sáng sớm, đã thấy có người đến gõ cửa rồi!” Phó Trọng Đình trêu ghẹo nói.

“Ai nợ tiền hả, chắc người ta đến mượn tiền đó!”

Dư Du Nhiên ngồi dậy, sau đó vội vàng đi mở cửa.

Khi cô mở cửa ra, cô ngay lập tức sững sờ.

Đứng trước cửa là mấy người mặc đồng phục cảnh sát, trong lòng cô có dự cảm không lành.

“Cô là Dư Du Nhiên đúng không!” Cảnh sát hỏi.

“Vâng chính là tôi…”

“Có người kiện cô, hiện giờ cô là kẻ bị tình nghi liên quan đến vụ án của Trương Quốc Lương, cho nên xin mời cô đi với chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến để phối hợp điều tra.”

Cái gì cần đến, quả nhiên sớm muộn gì cũng đến.

Dư Du Nhiên đang định đồng ý, đúng lúc này, Phó Trọng Đình xuất hiện ở bên cạnh cô.

“Chuyện gì thế?” Phó Trọng Đình hỏi.

“Phó… Phó tiên sinh…” Xem ra anh cảnh sát này rất tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra ngay Phó Trọng Đình.

“Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?” Phó Trọng Đình có chút nóng nảy nói.

Anh cảnh sát nói sơ lược mọi chuyện cho Phó Trọng Đình nghe một lần, bản thân anh vốn cũng đã biết chuyện gì rồi.

Dư Du Nhiên chỉ đứng ở bên cạnh, không nói lời nào.

“Phó tiên sinh, tôi thật sự không biết mối quan hệ của ngài và cô Dư đây, nhưng mà hiện giờ cô Dư đang dính líu đến một vụ án mạng, nhất định phải đi đến Cục cảnh sát lấy lời khai, sau đó tiến hành điều tra một chút.”

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp