Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 31: Có ẩn tình khác?
Bà ta ngồi trước mặt Dư Du Nhiên như thể là kẻ bề trên.

“Vị phu nhân này, tôi nghĩ chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, tôi đáng lẽ không biết bà mới phải, không biết tại sao bà lại bắt tôi tới đây? Rốt cuộc tôi và bà có ân oán gì?”

“Lúc trước chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng tôi biết cô, Dư Du Nhiên. Vậy bây giờ tôi sẽ tự giới thiệu về bản thân vậy, tôi họ Lưu, là vợ của Trương Quốc Lương.”

Dư Du Nhiên: “…”

Vợ của Trương Quốc Lương!

Dư Du Nhiên dù thế nào cũng không ngờ rằng, vậy mà lại là bà ta!

“Chuyện của Trương Quốc Lương, không phải đã xong rồi sao? Tại sao bà còn phải đến tìm tôi.” Dư Du Nhiên hỏi.

“Dư Du Nhiên, cô tưởng rằng, sau lưng cô có Phó Trọng Đình chống lưng, thì giỏi lắm sao? Lão Trương nhà chúng tôi là người như thế nào, tôi rõ hơn ai hết, nếu không phải mấy người bỏ quá nhiều thuốc cho anh ấy, anh ấy sẽ chết sao?”

Dư Du Nhiên thật sự cảm thấy buồn cười.

“Trương phu nhân, bà đã biết Trương Quốc Lương là người như thế nào, thế mà bà lại còn giúp ông ta. Ông ta muốn cưới tôi, sau đó ly hôn với bà, bây giờ ông ta chết rồi, không phải bà nên thấy vui mừng sao? Bà và con trai của bà, có thể thừa kế tất cả tài sản của ông ta rồi.”

“Cô thì hiểu cái gì! Cô tưởng tôi muốn để anh ấy chết sao? Chút tiền đó, tôi còn chẳng thèm nhìn tới, tôi muốn anh ấy sống, anh ấy là người đàn ông của tôi! Làm gì có người phụ nữ nào hy vọng người đàn ông của mình chết chứ, chính là cô, chính là cô hại anh ấy, pháp luật đã không thể khiến cô gặp báo ứng, vậy thì tôi sẽ tự mình ra tay!”

Người phụ nữ căm tức nói, lộ ra vẻ hận thù sâu sắc.

“Trương phu nhân, bà bình tĩnh chút đi, lẽ nào người đàn ông như thế, thật sự đáng để bà phải làm đến vậy sao? Giết người là phạm pháp đó!” Dư Du Nhiên cố thay đổi lối suy nghĩ vặn vẹo đó của bà ta.

Trương phu nhân bước tới, sau đó nắm cằm của Dư Du Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Không sai, giết người là phạm pháp, thế nên tôi sẽ không giết người, chẳng qua tôi sẽ hủy hoại cô, con người đê tiện như cô, rõ ràng muốn quyến rũ người đàn ông của tôi, lại còn muốn trèo cao, cô thấy, tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?”

Mẹ kiếp! Người đàn ông như Trương Quốc Lương, đáng để cô quyến rũ sao?

Trong chốc lát, Dư Du Nhiên cảm thấy còn oan hơn cả Thị Kính.

“Trương phu nhân, bà cũng biết, người sau lưng tôi là Phó Trọng Đình, nếu bà làm gì với tôi, Phó Trọng Đình chắc chắn sẽ không tha cho bà đâu.”

“Hừ! Cô tưởng tôi sợ cậu ta sao? Nếu như tôi sợ cậu ta, tôi cũng sẽ không bắt cô đến chỗ này.”

Trương phu nhân nói xong, sau đó đưa mắt nhìn cấp dưới của bà ta.

Tiếp theo, cô nhìn thấy một người đàn ông, cầm một cây gậy bước tới.

“Bà… Bà muốn làm gì?” Dư Du Nhiên sợ hãi hỏi.

Người phụ nữ này thật sự phát rồ, điên rồi!

“Cô đã thích quyến rũ như thế, hôm nay, tôi sẽ cho cô đủ sảng khoái! Một cây gậy dài như thế, xem có thể chọc hỏng cô không.”

Dư Du Nhiên bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh.

Cách như thế này mà cũng có thể nghĩ ra được, tam quan* của bà ta quả thật là có vấn đề.

(* Tam quan: thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới. Tam quan được cấu thành từ 3 yếu tố gồm: Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan.)

“Trương phu nhân, bà không thể đối xử với tôi như thế này được, trước giờ tôi chưa từng có suy nghĩ muốn quyến rũ người đàn ông của bà, là tự ông ta háo sắc, tôi cũng không còn cách nào khác! Hơn nữa, trước giờ tôi chưa từng phát sinh chuyện gì với Trương Quốc Lương, thật sự không có.” Dư Du Nhiên vội vàng nói.

“Bây giờ cô có nói cái gì cũng vô dụng thôi, người đâu, bắt cô ta lại cho tôi.”

Bà ta nói xong, sau đó có hai người đàn ông đi đến bắt Dư Du Nhiên lại.

Sau đó đè cô lên trên mặt bàn.

“Thả tôi ra… Thả tôi ra… Thả tôi ra…” Dư Du Nhiên không ngừng giãy giụa phản kháng.

Nhưng mà chẳng thấm vào đâu, sức lực của những người đó, quả thực là chênh lệch quá lớn.

“Lột quần cô ta ra cho tôi!”

Ngay sau đó, có người bước qua, bắt đầu cởi quần của Dư Du Nhiên.

“Đừng mà… Đừng mà… Đừng mà…” Dư Du Nhiên hoảng hốt chảy nước mắt.

Áp bức lăng nhục kiểu này, cô không chấp nhận được.

Cô thà để người phụ nữ này đánh cô một trận, nhưng mà, vì cớ gì phải hành hạ cô thế này.

“Khiến cô ta thật sảng khoái cho tôi!” Người phụ nữ hưng phấn nói.

Dư Du Nhiên có thể cảm nhận được, cây gậy lạnh như băng đó, đang lại gần chỗ riêng tư của cô.

Đáng tiếc, hai người đàn ông vẫn luôn bẻ chân cô ra, bây giờ cô không thể khép vào.

“Không được… Không được… Tôi cầu xin bà… Cầu xin bà…”

“Hừ! Đê tiện!!” Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng.

Bang!

Đúng vào lúc này, cánh cửa nhanh chóng bị mở ra, sau đó một đám người xông vào.

“Mấy người là ai?” Trương phu nhân vội hỏi.

Đây là biệt thự tư nhân của bà ta, sao người khác có thể vào được!

“Thả cô ấy ra.” Phó Trọng Hiên ánh mắt âm trầm nói.

Dư Du Nhiên thấy Phó Trọng Hiên tới, lập tức cảm thấy yên tâm hơn không ít.

“Phó Trọng Hiên, mau cứu tôi!” Dư Du Nhiên kêu lên.

“Cậu là Phó Trọng Hiên?”Trương phu nhân biết Phó Trọng Đình, dĩ nhiên cũng biết Phó Trọng Hiên.

“Đánh đám người đó cho tôi!” Phó Trọng Hiên ra lệnh một tiếng.

Sau đó người của hai bên liền lao vào đánh nhau.

Rốt cuộc Trương phu nhân cũng là phụ nữ, trong chốc lát cũng bị dọa sợ.

Phó Trọng Hiên nhanh chóng cứu Dư Du Nhiên ra.

Sau khi Dư Du Nhiên mặc xong quần, trong lòng vẫn còn khiếp sợ, vừa nãy thật sự quá nguy hiểm!

Nếu không phải Phó Trọng Hiên đến kịp thời, cô chắc chắn sẽ bị người đàn bà điên này hành hạ đến chết.

Tại chỗ riêng tư đó, nếu như bị vật cứng kia chọc vào, chỉ sợ cả đời này của cô đều sẽ bị hủy hoại.

“Du Nhiên, em không sao chứ?” Phó Trọng Hiên quan tâm hỏi.

Dư Du Nhiên đột nhiên ôm lấy Phó Trọng Hiên: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh, may mà có anh đến.”

Phó Trọng Hiên lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Không sao thì tốt rồi, em yên tâm đi, nhất định anh sẽ báo thù cho em.”

Người mà Phó Trọng Hiên mang đến rất nhiều, người của Trương phu nhân sau một lúc chống đỡ cuối cùng bị đánh gục, bao gồm cả bà chủ Trương cũng bị hoảng hốt lo sợ.

Bà ta không ngờ đến, mọi chuyện lại bị đảo ngược thế này.

“Cậu chủ Phó, cậu tha cho tôi đi, sau này tôi không dám thế nữa!”Trương phu nhân sợ sệt nói.

“Tha cho bà, vậy lúc trước, sao bà lại không tha cho cô ấy?” Phó Trọng Hiên lạnh lùng nói.

“Xin lỗi, cô Dư, là tôi bị quỷ ám, cô tha cho tôi đi!”

Bốp!

Dư Du Nhiên bước lên phía trước, ra sức tát bà ta một cái.

“Vừa nãy bà mắng tôi là đồ đê tiện, tôi nói cho bà biết, bà tưởng nói xin lỗi tôi như thế là xong ư? Nếu không phải Phó Trọng Hiên tới, bây giờ tôi thành cái dạng gì, không ai nói trước được, cách thức như thế này mà bà cũng có thể nghĩ ra được, bà thực sự quá ác độc rồi.” Dư Du Nhiên căm hận nói.

“Du Nhiên, bà ta đối xử với em thế nào, bây giờ, chúng ta cũng trả lại với bà ta như thế.”

Phó Trọng Hiên đứng một bên nói.

Trương phu nhân nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Đừng mà… Cầu xin cô, thật sự không phải tôi cố ý…” Trương phu nhân khóc lóc xin tha nói.

“Không phải cố ý? Nhưng tôi vẫn nhớ, tình cảm của bà với Trương Quốc Lương vốn không tốt, hai người thường hay cãi nhau, hơn nữa còn đến mức đánh nhau, tôi cũng không cho rằng, bà sẽ vì báo thù cho Trương Quốc Lương mà làm đến mức này, tình cảm của bà với ông ta sâu đậm đến thế sao?”

“Tôi…”

Bị Phó Trọng Hiên hỏi như thế, Trương phu nhân lập tức nghẹn lời.

Dư Du Nhiên cũng cảm thấy hơi không thích hợp.

Ý của Phó Trọng Hiên là trong này có kẻ xúi giục sao? Có ẩn tình khác?

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp