Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 32: Sao lại có suy nghĩ độc ác như vậy.
Dư Du Nhiên ngước nhìn Phó Trọng Hiên, ánh mắt của Phó Trọng Hiên nói cho cô biết, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

“Nói mau, nếu không nói thì vừa nãy bà đối xử với Du Nhiên như thế nào thì tôi sẽ đối xử lại với bà như thế.” Phó Trọng Hiên lạnh lùng nói thêm lần nữa.

“Tôi nói… Tôi nói, là Đường Mộ Tuyết bảo tôi làm, thật ra lúc đầu khi tôi biết Trương Quốc Lương chết rồi thì vô cùng vui mừng. Việc đến sở cảnh sát báo cảnh sát bắt Dư Du Nhiên cũng là Đường Mộ Tuyết bảo tôi làm như vậy. Sau khi Dư Du Nhiên được Phó Trọng Đình cứu ra thì Đường Mộ Tuyết lại bảo tôi đi bắt cóc cô ấy, lấy lý do báo thù cho Trương Quốc Lương mà trừng phạt cô ấy thật nặng. Thật sự không phải do tôi cố ý đâu, đều là do cô ta…. Thế lực của nhà họ Đường quá lớn, nếu như tôi làm xong chuyện này thì tập đoàn Đường Thị sẽ không xuống tay với công ty của con trai tôi…. Hu hu hu… Tôi cũng vì bất đắc dĩ mà thôi… hu hu hu….”

Dư Du Nhiên nghe xong thì xém chút nữa đứng không vững!

Vậy mà lại là Đường Mộ Tuyết!

Suy nghĩ của người phụ nữ này rốt cuộc độc ác đến mức nào cơ chứ.

Lớn lên xinh đẹp như vậy mà sao lòng dạ có thể ác độc rắn rết đến như thế.

Cho dù cô ta muốn tranh giành Phó Trọng Đình với cô thì cô ta cũng đâu cần dùng thủ đoạn tàn ác đến như vậy!

Mấy lần muốn hãm hại cô, khiến cô mất mạng.

“Du Nhiên….” Phó Trọng Hiên lo lắng hỏi.

“Tôi không sao.”

Sau đó, Phó Trọng Hiên đưa Dư Du Nhiên về nhà.

“Phó Trọng Hiên, làm sao anh biết được tôi bị vợ của Trương Quốc Lương bắt đi?” Dư Du Nhiên thắc mắc hỏi.

“Thực ra anh luôn đi theo em, anh muốn nói chuyện với em. Nhưng nhìn thấy em uống rượu một mình nên không muốn làm phiền em. Không ngờ rằng bà Trương lại dám bắt em, càng không ngờ rằng tất cả những chuyện này lại do một tay Đường Mộ Tuyết ở sau lưng sai khiến.”

Phó Trọng Hiên đưa Dư Du Nhiên đến cổng. Sau khi anh ta dặn dò cô vài câu thì đi ngay.

Dư Du Nhiên mở cửa ra thì nhìn thấy Phó Trọng Đình ở bên trong.

Phó Trọng Đình trông có vẻ hơi tức giận!

Nhưng bây giờ cô càng tức giận hơn!

Nếu không phải anh tin tưởng Đường Mộ Tuyết, không chịu tin lời cô thì cô đã không trải qua những chuyện như thế này

Hôm nay người đến cứu cô là Phó Trọng Hiên, chẳng phải là anh, Phó Trọng Đình.

“Cả người toàn mùi rượu, em lại đi uống rượu rồi?” Phó Trọng Đình nhăn mày hỏi.

“Có liên quan gì đến anh? Anh cút ra khỏi đây cho tôi!” Dư Du Nhiên lạnh lùng nói.

Ban ngày đối xử với cô như thế mà buổi tối còn chạy đến đây là có ý gì chứ.

“Dư Du Nhiên, đừng cho rằng tôi không biết là Phó Trọng Hiên đưa em trở về!”

“Không sai, là Phó Trọng Hiên thì sao nào? Không có cậu cả nhà họ Phó là anh, thì tôi vẫn còn cậu hai nhà họ Phó đó, thì sao?”

“Dư Du Nhiên!” Phó Trọng Đình lạnh lùng cảnh cáo.

Bởi vì chuyện lúc ban ngày mà trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn, do vậy mới đến đây xin lỗi cô. Muốn nói chuyện thật rõ ràng với cô.

Nhưng không ngờ rằng cô lại đi uống rượu, còn cùng trở về với Phó Trọng Hiên.

“Anh tức giận rồi? Ha ha ha ha…. Phó Trọng Đình, chắc anh còn chưa biết hôm nay Phó Trọng Hiên đã tỏ tình với tôi đâu nhỉ. Anh ấy nói anh ấy thích tôi, sau đó hai chúng tôi còn ở trên đường lớn ôm hôn… ưm… ưm….”

Dư Du Nhiên điên cuồng bịa chuyện nói, nhưng một giây sau cô đã bị Phó Trọng Đình chặn miệng lại. Cô hung hăng cắn xuống bờ môi của Phó Trọng Đình. Phó Trọng Đình bị đau một trận mới buông cô ra.

Bốp!

Dư Du Nhiên dùng hết sức tát cho Phó Trọng Đình một cái.

“Phó Trọng Đình, anh xem tôi là thứ gì. Lúc vui thì đến, lúc không vui thì vứt bỏ tôi như món giẻ rách. Anh đi tìm Đường Mộ Tuyết của anh đi! Cũng đừng đến đây thêm lần nào nữa.” Cô thét lên.

Đôi mắt của Phó Trọng Đình vương đầy tơ máu giống như một con thú hoang đang tức giận.

“Dư Du Nhiên, chuyện lúc ban sáng anh xin lỗi em.”

Ha ha, xin lỗi có thể lấp đầy những tổn thương trong lòng của cô sao?

“Xin lỗi? Phó Trọng Đình, tôi không cần lời xin lỗi không đáng một xu của anh! Anh cút khỏi đây cho tôi!”

Phó Trọng Đình vẫn cứ nhìn chằm chằm cô. Nhưng cuối cùng, anh vẫn nghênh ngang bỏ đi.

Ở trong căn phòng rộng rãi trống trải, chỉ còn sót lại một mình Dư Du Nhiên.

Cô ngồi xổm trên nền, nức nở rồi khóc to lên.

….

Ngày hôm sau.

Du Dư Nhiên đến công ty, bởi vì ngày hôm qua không hề ngủ được mà hôm nay nhìn cô có chút mệt mỏi.

“Du Nhiên, cô sao vậy?” Ngụy Lăng Thành lo lắng hỏi.

“Không… Không sao cả….”

“Còn nói không sao cả, cô thử nhìn cô tiều tụy thế kia, nhất định là có chuyện gì không vui rồi đúng không!”

Hai người đang nói thì vừa hay nhìn thấy xe của Phó Trọng Đình đến. Dư Du Nhiên nhìn chằm chằm chiếc xe đó. Sau đó, từ phía ghế phó lái, Đường Mộ Tuyết bước xuống.

Hai người bọn họ quả thật như hình với bóng nhỉ! Trong lòng của Dư Du Nhiên vô cùng chua xót khó chịu. Dựa vào cái gì mà cô phải bị Đường Mộ Tuyết hãm hại chứ! Cô không cam tâm!

“Du Nhiên, cô sao vậy?” Ngụy Lăng Thành hỏi.

Dư Du Nhiên không nói gì.

“Cô xem, cô Đường đứng bên cạnh tổng giám đốc nghe nói chính là vợ chưa cưới của tổng giám đốc đó. Bên trong công ty có rất nhiều nhân viên nữ yêu thầm tổng giám đốc, cô Đường này chắc phải cẩn thận giữ ngài ấy lắm.” Ngụy Lăng Thành đùa giỡn nói.

Dư Du Nhiên đã không còn tâm tư để nghe nữa rồi. Không phải Đường Mộ Tuyết muốn hủy hoại cô sao? Vậy thì, cô cứ khăng khăng không phải là quả hồng mềm mặc cho người ta bóp đó.

Cô nhất định phải báo thù.

Dư Du Nhiên vội vàng trở lại phòng làm việc, sau đó cầm lấy một ít tư liệu đến. Đi theo Phó Trọng Đình và Đường Mộ Tuyết.

“Trọng Đình, thực ra chuyện của bên này anh có thể giao cho em, không cần phải tự mình đến.” Đường Mộ Tuyết dịu dàng nói với Phó Trọng Đình.

“Lệ Nhã vừa mới được tập đoàn Phó Thị thu mua, có rất nhiều chuyện phải tự mình đến sắp xếp thì tốt hơn.” Phó Trọng Đình lạnh nhạt nói.

“Tổng giám đốc!” Lúc này, Dư Du Nhiên ôm lấy tài liệu chạy đến.

Phó Trọng Đình híp chặt mắt lại, cô gái này không phải tối qua vẫn còn tức giận hay sao? Sao bộ dáng sáng nay giống như người được tiêm máu gà* vậy.

(* Tiêm máu gà: ý chỉ sự hăng hái, hoạt bát như được uống thần dược.)

Đường Mộ Tuyết thấy Dư Du Nhiên đến thì sắc mặt đương nhiên cũng trở nên không tốt.

Cô ta không ngờ đến, Dư Du Nhiên lại to gan đến như vậy. Cô ta còn ở đây mà dám ngang nhiên tiếp cận Phó Trọng Đình, quả thật không biết xấu hổ là gì rồi.

“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Phó Trọng Đình lấy giọng công việc hỏi.

“Tổng giám đốc, tôi có một số công việc muốn báo cáo với anh.” Dư Du Nhiên mỉm cười nói.

Sau đó còn liếc mắt về phía Đường Mộ Tuyết.

Đường Mộ Tuyết tức giận đến không chịu nổi. Làm gì có công việc gì cần báo cáo chứ, rõ ràng là muốn tiếp cận với Phó Trọng Đình.

“Dư Du Nhiên, cho dù là muốn báo cáo cũng không đến lượt một nhân viên nhỏ bé như cô làm. Việc này nên do quản lý hoặc là giám đốc của cô báo cáo với tổng giám đốc.” Đường Mộ Tuyết không hề vui vẻ nói.

“Cô Đường, như vậy là cô không biết rồi, lúc tổng giám đốc vừa mới đến Lệ Nhã thì tôi đã làm báo cáo với tổng giám đốc rồi. Đến tổng giám đốc cũng nói tôi làm tốt đó!” Dư Du Nhiên khoe khoang trá hình nói.

Phó Trọng Đình khẽ nhăn mày, anh nói làm tốt lúc nào vậy.

Anh vẫn nhớ, lúc ban đầu rõ ràng nói là do cô ấy ngốc.

Cô gái này thật biết đổi trắng thay đen mà!

“Cô….” Đường Mộ Tuyết tức nghẹn một chỗ không nói được gì, sau đó nhìn về phía Phó Trọng Đình: “Trọng Đình, không phải anh muốn kiểm tra tiến độ công việc sao? Mấy chuyện này là chuyện nhỏ, cứ giao cho em đi. Dù sao em cũng muốn nghe thử cô ta sẽ báo cáo cái gì.”

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp