Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 39: Tại sao mình phải chết?
Liền nhìn thấy Trương Uy đã rơi xuống đất.

Trong thoáng chốc, Phó Trọng Đình đã kéo Dư Du Nhiên lên.

Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Du Nhiên, em không sao..."

Bốp!

Dư Du Nhiên hung ác tát Phó Trọng Đình một cái, ánh mắt vô cùng đau đớn, sau đó cô rời đi.

Trái tim của cô, thật sự rất đau, rất đau.

Một phút vừa rồi, cô thật sự nghĩ rằng mình và Trương Uy cứ rơi xuống như vậy, tất cả đều chết.

Nhưng cô đã nghĩ lại rồi, tại sao cô phải chết chứ, xem như là rơi vào vực thẳm thì Dư Du Nhiên cô cũng nên vật lộn cho ra trò.

"Dư Du Nhiên, cô thật quá đáng, sao cô lại dám đánh Trọng Đình..." Đường Mộ Tuyết nhìn thấy thì hết sức tức giận.

"Trọng Đình, anh có sao không?" Đường Mộ Tuyết xoay người lại, quan tâm hỏi Phó Trọng Đình.

Phó Trọng Đình chẳng nói lời nào, lập tức rời đi.

"Trọng Đình, Dư Du Nhiên kia thật sự quá đáng ghét, anh cứu cô ta nhưng cô ta lại đánh anh!" Đường Mộ Tuyết cực kỳ bực bội.

Sau khi Dư Du Nhiên rời khỏi tòa nhà Nhã Lệ thì nước mắt đã chảy xuống ào ào.

Cô mới vừa dạo một vòng ở cửa âm phủ lại không có loại cảm giác sống sót sau tai nạn mà chỉ có sự chua sót mà đau lòng mà thôi.

Trái tim đau tới mức chẳng tài nào hít thở được.

Quan trọng nhất chính là vào lúc liên quan tới chuyện sống chết thì Phó Trọng Đình lại lựa chọn Đường Mộ Tuyết.

Xem ra là cô tự đánh giá cao chính mình.

Một buổi tối này, Dư Du Nhiên tự nhốt mình trong phòng.

Cô nhìn điện thoại di động, là Phó Trọng Đình gọi điện đến.

Cô cúp máy ngay lập tức, cô không muốn nghe mấy lời giải thích dư thừa của anh.

Vào giây phút anh lựa chọn Đường Mộ Tuyết, trái tim cô đã chết rồi.

Phó Trọng Đình tiếp tục gọi thêm vài cú điện thoại nữa nhưng cô cũng không bắt máy.

Lúc này, trời bên ngoài lại mưa, tí tách tí tách.

Dư Du Nhiên đóng cửa sổ lại song cô phát hiện một bóng người thật sự giống Phó Trọng Đình đang đứng ở dưới lầu.

Tầm mắt của anh cứ luôn nhìn về chỗ của cô.

Dư Du Nhiên vội vàng kéo rèm cửa sổ lên, cô không muốn nhìn thấy anh.

Nhưng vài phút sau, cửa lại bị người khác mở ra.

Cô thấy Phó Trọng Đình tiến vào.

Trái lại cô quên bén mất là Phó Trọng Đình có chìa khóa nhà của cô, người đàn ông này luôn luôn ra vào nhà cô một cách tự do.

"Anh tới đây làm gì? Cút ra ngoài!" Dư Du Nhiên lạnh nhạt hét lên.

"Dư Du Nhiên, bây giờ ngay cả điện thoại của tôi, em cũng không bắt máy sao?" Phó Trọng Đình lạnh lùng nói.

"Tại sao tôi phải nhận điện thoại của anh, anh đi ra ngoài cho tôi, chỗ này là nhà tôi!"

"Dư Du Nhiên, em cứ không tin tôi như vậy ư?"

"Tin tưởng cái rắm!"

Phó Trọng Đình: "..."

"Đi ra ngoài, nếu không thì tôi đi." Dư Du Nhiên nói xong thì muốn rời khỏi nơi này ngay tức khắc.

Bây giờ, người cô không muốn gặp nhất chính là Phó Trọng Đình.

Nhưng không ngờ Phó Trọng Đình lại kéo cô lại.

"Dư Du Nhiên, em đứng lại cho tôi! Hôm nay em phải nói rõ ràng với tôi!"

"Giữa tôi và anh còn gì hay ho mà nói."

"Chẳng lẽ cho tới tận bây giờ, ở trong lòng của em cũng chưa từng có tôi hay sao?"

"Ha ha!" Dư Du Nhiên cười châm chọc, hẳn là cô nên hỏi anh mấy câu này mới đúng!

Dư Du Nhiên nghĩ ngợi một chút, sau đó đáp: "Không sai, trong lòng của tôi không có anh, về sau tôi ở bên cạnh anh cũng chỉ vì trả thù Đường Mộ Tuyết mà thôi, bởi vì cô ta cứ một lần rồi một lần muốn hãm hại tôi, anh cũng biết tính tình của tôi mà, thế nên tôi tuyệt đối sẽ không để cô ta được như ý muốn, ở trong lòng tôi, hoàn toàn không có anh."

Phó Trọng Đình nghe thấy những lời nói như đâm vào tim thế này thì ánh mắt càng nổi điên hơn nữa.

"Được! Được lắm! Không ngờ là ở trong lòng em, tôi chính là một công cụ để em lợi dụng!” Phó Trọng Đình buông cô ra.

"Đúng vậy, tận hôm nay anh mới biết à?"

"Đã như vậy thì cũng không cần giải thích gì nữa, xem ra tối nay tôi không nên đến đây!"

Phó Trọng Đình nói xong đã quay đầu rời đi.

Cũng không biết cô bị gì nữa, loại chuyện giết địch một ngàn tự tổn hại một trăm này lại khiến Du Dư Nhiên khó chịu.

Lúc Phó Trọng Đình vừa mới ra tới cửa thì nhìn thấy Phó Trọng Hiên đang đi tới ở phía đối diện.

Trên mặt anh càng hiện lên vẻ điên tiết.

"Trọng Hiên, anh tới rồi à." Dư Du Nhiên vội vàng tiến lên, kéo lấy tay anh ta.

Phó Trọng Hiên ngu người, sau đó đáp: "Ừ, đến xem em thế nào, anh đã nghe nói về chuyện hôm nay rồi."

"Vậy chúng ta mau vào trong thôi." Dư Du Nhiên đi vào nhà với Phó Trọng Hiên.

Đùng một tiếng, cửa bị đóng lại ngay tức khắc.

Phó Trọng Đình đứng tại chỗ, anh nắm chặt nắm đấm, trong mắt vừa có sự tức giận, vừa có sự đau đớn.

Cuối cùng anh vẫn rời đi trong im lặng.

"Du Nhiên, em không sao chứ? Xin lỗi em, anh không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy." Phó Trọng Hiên nói.

"Không sao, không phải bây giờ tôi rất ổn sao?"

"Hai người... Gây gổ à?"

"Không, nói chính xác là sẽ không còn dính dáng gì tới nhau nữa, Phó Trọng Hiên, tôi xin lỗi vì vừa rồi tôi đã lợi dụng anh, anh còn phối hợp với tôi nữa."

"Du Nhiên, đây là anh tự nguyện mà, xem như là biết bản thân bị em lợi dụng thì anh cũng sẽ không để bụng đâu."

Phải, Phó Trọng Hiên sẽ không để bụng, nhưng Phó Trọng Đình lại để bụng, nổi giận đùng đùng.

"Du Nhiên, nếu em đã cắt đứt quan hệ giữa em và anh ấy thì có thể cho anh một cơ hội hay không?" Phó Trọng Hiên nói, sau đó bỗng dưng tiến đến gần Dư Du Nhiên.

Dư Du Nhiên bị dọa hết hồn.

"Phó Trọng Hiên..."

"Du Nhiên, cho anh ôm em một cái được không, chỉ một lát thôi, trước tiên không cần vội vàng trả lời anh, anh không muốn thất vọng..."

Phó Trọng Hiên ôm Dư Du Nhiên vào lòng.

Mà lúc này ở bên ngoài, Phó Trọng Đình còn ở bên dưới, khi anh ngẩng đầu nhìn vào phòng của Dư Du Nhiên thì nhìn thấy hai cái bóng đen ôm nhau thật chặt, trong lòng anh lại khó chịu một lần nữa.

Tới tận bây giờ cũng chưa từng như thế.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, mưa rơi ở bên ngoài càng ngày càng nặng hạt.

Phó Trọng Đình đứng ở nơi đó, cũng chẳng nhúc nhích, toàn thân của anh, từ trên xuống dưới đều bị mưa làm cho ướt hết.

Nước chảy xuống theo mái tóc của anh.

"Tổng giám đốc... Tổng giám đốc... Sao anh lại ở chỗ này vậy!" Lục Kình Vũ nhìn thấy thì gấp gáp hỏi.

Phó Trọng Đình chẳng nói câu nào, giống như anh đã chết vậy.

"Tổng giám đốc, Dư Du Nhiên không đáng để anh vì cô ta mà làm như vậy đâu! Anh nên vì tình hình chung mà suy nghĩ chứ, anh không thể không chăm sóc sức khỏe của bản thân!" Lục Kình Vũ hết sức lo lắng.

Cậu ta và Phó Trọng Đình lớn lên với nhau, trừ quan hệ cấp trên cấp dưới còn có tình nghĩa anh em nữa.

Đường Mộ Tuyết cũng đã lái xe tới.

Cô ta thấy Phó Trọng Đình như thế này thì trong lòng cũng không dễ chịu.

"Trọng Đình, anh làm gì vậy hả! Anh không nợ cô ta mà!" Đường Mộ Tuyết hỏi.

"Cô Đường, nơi này mưa lớn, hay cô về trước đi!" Lục Kình Vũ nói.

Vào đúng lúc này, cơ thể của Phó Trọng Đình đột nhiên ngã xuống.

Đường Mộ Tuyết cũng rất lo lắng: "Nhanh… Nhanh chở anh ấy tới bệnh viện đi!"

...

Dư Du Nhiên hoàn toàn không biết tình hình ở bên ngoài, cô cho rằng một người kiêu ngạo như Phó Trọng Đình thì chắc là sẽ đi rồi!

"Du Nhiên, em đang nghĩ gì vậy?" Phó Trọng Hiên hỏi.

"Xin lỗi anh, Phó Trọng Hiên, bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ xong, thế nên..."

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp