Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 38: Mày muốn nhìn hai người họ đều chết sao
“Ngây thơ? Một người là vợ cũ của mày, người kia là vợ sắp cưới của mày, chẳng lẽ, mày không quan tâm đến sự sống chết của chúng nó sao?” Trương Uy hỏi.

“Trương Uy, công ty của mày, tao có thể trả lại cho mày, nhưng mày muốn năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Phó Thị. Điều này tao không thể làm, vì chính bản thân tao còn không sở hữu nhiều cổ phần đến như vậy, nói gì là giao cho mày.”

“Mày có ý gì? Mày định nhìn bọn họ chết sao?”

“Chuyện không làm được, tao sẽ không làm, tao chỉ có thể hứa với mày, sẽ trả lại công ty mày, nhưng tao có một yêu cầu, mày phải thả hai người họ ra trước.”

“Phó Trọng Đình, mày cho rằng Trương Uy tao là thằng ngu à? Tao thả bọn họ ra? Mày phải soạn thảo hợp đồng, sau đó tao mới thả người ra.”

“Chuyện này thì đơn giản, nhưng trước khi soạn thảo hợp đồng, tao cũng cần phải hiểu lòng thành của mày? Mày thả một người ra đi.”

Đường Mộ Tuyết nghe vậy liền cảm thấy vui vẻ, cô ta nhìn chằm chằm vào Phó Trọng Đình, hy vọng Phó Trọng Đình sẽ cứu cô ta trước.

Trương Uy suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Được thôi, tao đồng ý với mày, dù sao trong tay tao có hai người, không sợ thủ đoạn bịp bợm của mày. Nói đi, mày chọn ai?”

Ánh mắt của Phó Trọng Đình quét qua Đường Mộ Tuyết và Dư Du Nhiên.

Nói không lo lắng thì không đúng, lúc này Dư Du Nhiên thực sự rất lo lắng.

Nếu Phó Trọng Đình chọn Đường Mộ Tuyết, cô nên làm gì đây...

Có lẽ trong tim cô sẽ đau như bị một nhát dao đâm vào.

Cuối cùng Phó Trọng Đình cũng liếc mắt nhìn Dư Du Nhiên ánh mắt anh dừng lại rất lâu.

Đường Mộ Tuyết nhìn vậy, trong lòng rất lo lắng: “Trọng Đình, anh phải cứu em, em mới là vợ sắp cưới của anh, chúng ta là thanh mai trúc mã, tình cảm của chúng ta mới là đậm sâu nhất…”

Đường Mộ Tuyết nói xong, còn rơi vài giọt nước mắt.

“Phó Trọng Đình, mày mau chọn đi, tao không có nhiều thời gian chơi với mày!” Trương Uy rống lên.

“Thả cô ấy đi.”

Cuối cùng, Phó Trọng Đình chỉ vào Đường Mộ Tuyết và nói.

Đường Mộ Tuyết nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, rốt cuộc cô ta đã thoát khỏi nguy hiểm.

Nếu nằm trong tay Trương Uy, biết đâu được sẽ bị gã đẩy xuống thật.

Dư Du Nhiên nhìn Phó Trọng Đình, đôi mắt cô ngấn lệ, nhưng cô cố gắng kìm nước mắt lại.

Trái tim của cô lại một lần nữa thương tích đầy mình, máu tươi chảy ra.

Người đã dùng dao đâm cô bị thương, chính là Phó Trọng Đình.

“Du Nhiên...” Phó Trọng Đình lo lắng hét lên.

Trong lòng anh cũng rất khó chịu.

Dư Du Nhiên phớt lờ anh, chỉ lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.

“Phó Trọng Đình, hợp đồng đâu?” Trương Uy hỏi.

“Chờ một chút, tao sẽ nhờ người chuẩn bị rồi gửi qua.”

“Cho mày mười phút, nếu mày không làm được, tao sẽ đẩy cô ta xuống!” Trương Uy nói, nắm chặt lấy Dư Du Nhiên không buông.

Đã thả Đường Mộ Tuyết ra, bây giờ trong tay hắn chỉ còn Dư Du Nhiên là con át chủ bài duy nhất.

“Trọng Đình, em biết… Em biết mà, trong trái tim của anh, em là quan trọng nhất...” Đường Mộ Tuyết nói, sau đó cảm động khóc.

Cảnh này thực sự khiến Dư Du Nhiên nhức mắt.

Phó Trọng Đình an ủi Đường Mộ Tuyết, ra hiệu rằng cô ta đã an toàn rồi.

“Trọng Đình, chẳng lẽ anh thực sự phải giao công ty cho Trương Uy sao?” Đường Mộ Tuyết hỏi.

“Sao vậy? Vừa rồi anh đã đồng ý cứu em trước, bây giờ, anh cũng phải cứu cô ấy!” Phó Trọng Đình nhìn Đường Mộ Tuyết nói.

“Em... Em không có ý đó, em cũng rất lo lắng cho sự an toàn của cô ấy.”

“Nếu đã như vậy, thì em đi trước đi, để tránh khỏi bị thương.”

Đường Mộ Tuyết không rời đi, cô ta muốn ở bên cạnh Phó Trọng Đình.

Dư Du Nhiên sao có thể không biết trong lòng Đường Mộ Tuyết lúc này đang hằn học như thế nào.

Cô ta chỉ hi vọng Phó Trọng Đình không cứu cô, để cô chết, bị Trương Uy đẩy xuống, trở thành một cái bánh thịt nát tươm.

“Tổng giám đốc, hợp đồng đã được giải quyết xong.” Lúc này Lục Kình Vũ đi tới, nói.

Phó Trọng Đình nhận lấy hợp đồng, sau đó nhìn Trương Uy nói: “Đã soạn xong.”

“Mày ký trước đi, rồi đưa cho tao xem.” Trương Uy nói.

Sau đó, Lục Kình Vũ đưa cây bút cho Phó Trọng Đình chuẩn bị ký vào hợp đồng.

“Trọng Đình, vì cô ta anh thực sự đánh đổi công ty mới? Như vậy bà sẽ trách anh.” Đường Mộ Tuyết cuối cùng không thể không nói.

“Mộ Tuyết, vừa nãy anh đã hứa với gã, cứu cô ấy, cho dù hôm nay không phải là cô ấy mà là một người khác, anh cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.”

Đường Mộ Tuyết nghe vậy, không nói nữa, vì cô ta biết bây giờ không thể ngăn cản Phó Trọng Đình nữa rồi.

Hiện tại cô ta chỉ cầu nguyện, Trương Uy kia vô tình đẩy Dư Du Nhiên xuống là được rồi!

Nếu như vậy, thì mọi thứ sẽ kết thúc.

Phó Trọng Đình vung bút, ký tên mình lên trên bản hợp đồng.

Sau đó anh cầm lấy bản hợp đồng, bước đến chỗ Trương Uy.

Khí thế của Phó Trọng Đình rất mạnh mẽ, Trương Uy nhìn thấy anh, đột nhiên có chút sợ sệt.

Hắn nắm chặt lấy Dư Du Nhiên, không ngừng lùi lại.

“Dừng lại! Mày không cần đi qua đây. Đứng yên ở đó!” Trương Uy chỉ vào Phó Trọng Đình và nói.

Bây giờ anh đứng cách Trương Uy và Dư Du Nhiên không xa.

“Đừng lo lắng, tao sẽ không làm gì cả. Phó Trọng Đình tao đã làm những gì mình nói, bản hợp đồng này cho mày.” Phó Trọng Đình nói, đưa hợp đồng cho Trương Uy.

“Mày ném xuống mặt đất đi!” Trương Uy rất cẩn thận.

Hắn lo lắng Phó Trọng Đình bước đến gần gã, sẽ làm gì đó.

Khóe miệng Phó Trọng Đình hơi nhếch lên, rồi ném hợp đồng xuống đất cho Trương Uy.

Hợp đồng ném đến chân Trương Uy, Trương Uy cúi xuống nhặt…

Khi cầm lên đọc, hắn mới thấy không phải là hợp đồng chuyển nhượng công ty, mà chỉ là mấy tờ giấy vô dụng.

“Phó Trọng Đình, mày...”

Pằng!

Ngay lúc này, một viên đạn bất ngờ vụt qua trúng vào tay Trương Uy.

Dư Du Nhiên cũng rất thông minh, ngay lập tức đẩy Trương Uy ra, cố gắng chạy trốn.

Một tay Trương Uy nắm lấy góc quần áo của Dư Du Nhiên, hắn đã bị Phó Trọng Đình lừa, hắn muốn bắt lấy Dư Du Nhiên, có chết cũng phải kéo cô xuống chôn cùng.

Dư Du Nhiên vốn định chạy đi, nhưng lại bị Trương Uy kéo lấy cùng nhau từ trên tầng ngã xuống.

Lập tức cô càng thêm hoảng sợ.

Cả người Trương Uy đã bay ra ngoài, bọn họ sắp rơi từ trên cao xuống.

Trong cơn hoảng loạn, Phó Trọng Đình cũng nắm được tay Dư Du Nhiên.

Cơ thể của Dư Du Nhiên treo lơ lửng trên không.

“Dư Du Nhiên, giữ chặt lấy tôi.” Phó Trọng Đình hét lên, bây giờ anh đã dùng hết sức lực.

Bởi vì Trương Uy cũng đang giữ chặt quần áo của Dư Du Nhiên, cân nặng của hai người họ thực sự rất nặng.

“Tổng giám đốc!” Lục Kình Vũ vội vàng chạy lại, giúp đỡ Phó Trọng Đình.

Người vừa bắn súng là Lục Kình Vũ, anh ta nắm bắt đúng cơ hội.

Trương Uy ở bên dưới không ngừng kéo Dư Du Nhiên, cố gắng muốn kéo cô xuống.

Dư Du Nhiên dùng một tay xé toạc quần áo của mình.

Xé ra……

Có tiếng quần áo bị xé, Trương Uy nắm lấy một mảnh vải, sau đó ngã xuống.

Rất nhanh, trong không trung truyền đến một tiếng “Bịch!!”

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp