Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 48: Nhất định là được Phó Trọng Đình dưỡng ấm
Khi đó người đính hôn với Phó Trọng Đình là cô ta, nếu như cô ta không ra nước ngoài thì Dư Du Nhiên làm gì có cơ hội chen chân vào chứ?

……

Mấy ngày nay tâm trạng của Dư Du Nhiên đều rất tốt, có lẽ là do tình cảm của cô với Phó Trọng Đình tương đối ổn định.

Không quan tâm tương lai sẽ ra sao, cô chỉ muốn trân trọng hiện tại.

"Du Nhiên, gần đây có vẻ như tâm trạng của em rất tốt nhỉ!” Ngụy Lăng Thành đi tới nói.

"Anh cũng vậy mà.” Dư Du Nhiên mỉm cười.

"Nhất định là được Phó Trọng Đình dưỡng ẩm mỗi ngày rồi!"

"Ngụy Lăng Thành, anh này đáng ghét thiết đó chứ! Anh có thể nói nhỏ tiếng một chút, nếu để người khác nghe thấy thì không hay đâu."

"Có gì mà không hay chứ, muốn yêu đương mà sợ bị người khác phát hiện sao? Nếu như để quản lý Vương biết em là người của Phó Trọng Đình, xem anh ta có dám bắt nạt em nữa không."

Quản lý Vương chắc là nhận được chỉ thị của Đường Mộ Tuyết nên mới đối xử với cô như vậy.

Trong công việc, có đôi khi vô cùng làm khó cô.

Có điều, cô vẫn có thể ứng phó được.

"Nguỵ Lăng Thành, cái miệng của anh quả là rộng thật, đã kêu anh là đừng nói nữa mà."

"Được được được, anh không nói nữa, nhưng mà, em phải cẩn thận một chút, gần đây Đường Mộ Tuyết đang rất khó ở, nói không chừng sẽ nghĩ ra một số thủ đoạn khác nữa."

"Được rồi, em biết rồi, anh tới tìm em có việc gì không?" Dư Du Nhiên hỏi.

"Cho em này, sáng nay lại không ăn sáng chứ gì." Nguỵ Lăng Thành vừa nói vừa đặt túi ni lông lên bàn của Dư Du Nhiên.

Sau đó rời đi.

Dư Du Nhiên nhìn một chút, bên trong đều là đồ ăn sáng.

Có một sự ấm áp vỡ òa trong lòng cô.

Con người của Nguỵ Lăng Thành thực sự rất tốt, giống như một người bạn thân của cô, chuyện gì cũng thấu hiểu lòng cô.

Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Phó Trọng Đình đã gửi một tin nhắn cho Dư Du Nhiên, nói rằng hôm nay anh ấy phải mở vài cuộc họp, sẽ rất bận rộn, có thể phải bận đến tối.

Dư Du Nhiên cũng không làm phiền anh, thân là chủ tịch tập đoàn Phó thị, nhất định là công việc chất thành núi.

Sau khi ăn trưa xong, Dư Du Nhiên bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Vương Thuý Phương.

Nhìn thấy là số điện thoại của Vương Thuý Phương, trong lòng cô cảm thấy một cơn khó chịu.

Lần trước vô duyên vô cớ đến cho cô một cái tát, bây giờ còn liên lạc với cô làm gì.

Sau khi suy nghĩ, cô vẫn ấn nút bắt máy.

"Du Nhiên, con đang ở đâu? Mau tới cứu mẹ!" Vương Thuý Phương kêu khóc trong điện thoại.

"Mẹ lại có chuyện gì vậy?” Dư Du Nhiên hỏi.

Chỉ khi nào xảy ra chuyện mới nhớ tới cô.

"Du Nhiên, mẹ bị một chiếc xe tung trúng, tài xế đã bỏ chạy, mẹ thực sự không còn cách nào khác...hu hu hu...hu hu...."

"Được rồi được rồi, mẹ nói cho con biết địa chỉ, bây giờ con sẽ tới đó ngay."

Sau khi Dư Du Nhiên cúp máy, cô đi ra khỏi công ty.

Vừa đúng lúc, có một chiếc xe tãi chạy đến ngay ở cửa, cô ngăn lại và lên xe.

Đến thẳng nơi xảy ra tai nạn của Vương Thuý Phương.

Mất khoảng một tiếng đồng hồ để đi từ chỗ của cô đến Giang Bắc, nơi Vương Thuý Phương xảy ra tai nạn.

Dư Du Nhiên đột nhiên thấy kỳ lạ, tại sao Vương Thuý Phương lại đi đến một nơi xa xôi như vậy, bà ấy đến Giang Bắc để làm gì?

Bà ấy nói trong điện thoại rằng chân mình bị đụng trúng, bầm tím và chảy rất nhiều máu, trong lòng Dư Du Nhiên rất lo lắng.

Sau mấy chục phút, cuối cùng cũng đến lúc qua cầu.

Lúc này trên cầu có rất nhiều ô tô đang lưu thông.

Dư Du Nhiên đang định gửi tin nhắn WeChat cho Phó Trọng Đình thì đột nhiên, chiếc xe rung lắc dữ dội.

Chiếc xe cô đang ngồi bị một chiếc ô tô khác đâm vào.

Điện thoại di động của Dư Du Nhiên cũng rơi vào trong kẹt ô tô.

Cô vẫn chưa kịp có phản ứng thì chiếc taxi đã lăn xuống, đâm thủng qua lan can rồi lao xuống sông.

Sau đó, là tiếng nước ngùn ngụt kéo đến.

Đêm qua trời mưa rất to, hôm nay nước sông chảy rất siết.

Sau khi chiếc xe lao xuống, đã trực tiếp bị cuốn đi.

……..

Sau khi họp xong, Phó Trọng Đình trở ra thì trời đã tối.

Việc trước tiên anh làm là gọi điện thoại cho Dư Du Nhiên.

Nhưng không cách nào nối máy được.

Anh quay lại nhà của Dư Du Nhiên, cũng không thấy bóng của Dư Du Nhiên đâu cả, anh gọi điện hỏi người của công ty.

Người của công ty nói rằng từ buổi trưa đã không thấy Dư Du Nhiên nữa.

Phó Trọng Đình bắt đầu hoảng sợ.

"Chủ tịch, xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Kình Vũ căng thẳng hỏi.

Nửa đêm, anh ấy lại gọi mình ra.

"Cậu gọi Nguỵ Lăng Thành qua đây cho tôi, tôi muốn đích thân hỏi anh ta, Dư Du Nhiên đã đi đâu rồi?"

"Vâng."

Một lúc sau, Nguỵ Lăng Thành đến, anh ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Anh nói cái gì? Du Nhiên mất tích rồi?" Nguỵ Lăng Thành kinh ngạc hỏi.

"Anh thực sự không biết cô ấy đang ở đâu sao?"

"Buổi sáng tôi có gặp cô ấy một lần, sau đó thì không thấy nữa."

Phó Trọng Đình vô cùng tức giận, lúc này cô ấy thực sự biến mất rồi.

Anh ấy đã cho người nghe ngóng bên nhà họ Dư, nhưng Dư Du Nhiên căn bản là không về nhà.

Vậy thì cô ấy đi đâu được chứ!

"Chủ tịch, tôi vừa xem tin tức trên điện thoại. Hôm nay, trên cầu lớn ở Giang Bắc đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô, hình như... cô Dư đã ở trong xe." Lục Kình Vũ đưa điện thoại di động ra.

"Cậu nói sao cơ!" Phó Trọng Đình tóm lấy Lục Kình Vũ.

"Chủ tịch, anh tự mình xem thử đi."

Khi Phó Trọng Đình và Nguỵ Lăng Thành vội vã đến Giang Bắc, bên này đang tiến hành trục vớt.

"Chủ tịch, chiếc xe đã được trục vớt lên, nhưng tài xế taxi và người trên đó không thấy đâu. Nhưng bên trong xe, đã tìm thấy..... điện thoại di động của cô Dư...."

Lục Kình Vũ đưa điện thoại cho Phó Trọng Đình xem.

Phó Trọng Đình bóp chặt điện thoại, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

"Sao lại thế này chứ? Đang yên đang lành, vì sao cô ấy lại đến Giang Bắc chứ!" Phó Trọng Đình gầm gừ hỏi.

Lục Kình Vũ không trả lời, hiện tại, anh ta cũng không biết chuyện này là sao!

Cả đêm nay, Phó Trọng Đình không ngủ, anh ấy vẫn luôn canh ở bên bờ sông và theo dõi nhân viên trục vớt.

Đêm qua có mưa to, hôm nay nước sông dâng cao nên rất khó khăn trong việc tìm kiếm.

Chiếc xe tương đối lớn nên có thể dễ dàng được tìm ra.

Nhưng người thì rất khó nói.

Công việc trục vớt kéo dài trong hai, ba ngày liên tiếp, nhưng vẫn không tìm thấy người đâu.

Trong mấy ngày nay, Phó Trọng Đình vô cùng suy sụp tinh thần.

Ngoài việc nhốt mình trong văn phòng, thì là ra sông tìm kiếm Dư Du Nhiên.

"Mộ Tuyết, con mau đi thuyết phục Trọng Đình đi!” Trần Tuệ nói.

Bà ta thực sự không có cách nào nói nổi Phó Trọng Đình.

"Bác gái, không ngờ rằng Trọng Đình lại buồn bã đến mức thế này." Đường Mộ Tuyết cũng không ngờ.

"Đúng vậy, con nói xem có phải nó hồ đồ rồi không? Vì một người phụ nữ mà biến thành bộ dạng như thế, thật sự không giống với con trai ta một chút nào. Tất cả đều do đồ đê tiện Dư Du Nhiên kia gây ra, nếu chết thì chết quách đi, vậy mà còn làm liên luỵ đến Trọng Đình của chúng ta nữa." Trần Tuệ nghĩ tới đây vẫn chưa đủ để giải tỏa cơn giận của mình.

Đường Mộ Tuyết không nói gì, lúc này Phó Trọng Đình từ bên trong đi ra.

"Trọng Đình, nghe bác gái nói đã mấy ngày nay anh không được nghỉ ngơi, anh phải chú ý đến sức khoẻ của mình một chút, người kia đã chết..."

Đường Mộ Tuyết chưa kịp nói xong, Phó Trọng Đình đã nhìn chằm chằm vào cô ta bằng đôi mắt lạnh lùng: "Ai nói là cô ấy đã chết?"

Đường Mộ Tuyết sợ hãi câm mồm.

"Trọng Đình, Mộ Tuyết cũng là vì quan tâm con, nước lớn như vậy, nếu vẫn còn sống sót thì đúng là gặp ma rồi!"

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp