Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 49: Nhưng mà đã chết rồi
"Câm miệng lại!" Phó Trọng Đình nghiêm nghị quát lớn.

Trần Tuệ cũng giật nảy mình.

Một lát sau, Lục Kình Vũ đến.

"Tổng giám đốc, đã có chuyện xảy ra rồi, người tài xế lái xe đã được tìm thấy ở hạ lưu, nhưng mà phát hiện là đã chết rồi." Lục Kình Vũ nói.

"Đi!" Phó Trọng Đình vội vàng đi ra ngoài, ném Đường Mộ Tuyết lại đó.

"Mộ Tuyết à, con cũng đừng để tâm nhé, Dư Du Nhiên kia dù thế nào cũng đã chết rồi, chỉ là mấy ngày nay Trọng Đình nghĩ quẩn mà thôi, chờ thêm một thời gian nữa thì nó cũng sẽ lại quan tâm đến con thôi." Trần Tuệ an ủi Đường Mộ Tuyết.

Bà ta sợ Đường Mộ Tuyết tức giận.

"Bác gái, con hiểu mà, mấy ngày nay con sẽ chăm sóc Trọng Đình thật tốt, bác cứ yên tâm đi."

Đường Mộ Tuyết nói xong, ánh mắt lóe lên một tia hung ác.

Phó Trọng Đình phải là của cô ta, Dư Du Nhiên nhất định phải biến mất.

. . .

Lúc Phó Trọng Đình chạy tới, chỉ có thi thể của tài xế xe taxi, vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì về Dư Du Nhiên.

"Tổng giám đốc, không có tin tức gì thì đây là chuyện tốt, nếu vẫn chưa tìm thấy thì cũng đồng nghĩa với chuyện cô Dư vẫn còn có hy vọng, nếu bây giờ mà tìm được thì mới là chuyện không may… " Lục Kình Vũ an ủi.

Một tay của Phó Trọng Đình chống lên vách tường, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

"Mấy người đã tìm được chị tôi chưa? Tìm được chưa hả?" Lúc này, một chàng trai chạy tới, túm lấy nhân viên công tác hỏi dồn dập.

Phó Trọng Đình nhìn một chút, sau đó hỏi Lục Kình Vũ: "Cậu ta là ai vậy?"

"Tổng giám đốc, cậu ta là em trai của cô Dư, tên là Dư Kiêu. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, mỗi ngày cậu ta đều đến đây, có lẽ là rất lo lắng cho chị của mình."

Phó Trọng Đình không nói gì, chỉ nheo mắt lại chăm chú nhìn.

"Nói ra cũng thật kỳ lạ, từ khi cô Dư xảy ra chuyện, ngoại trừ Dư Kiêu chạy tới đây thì những người khác trong nhà của cô ấy chỉ hỏi một câu lấy lệ rồi không có tăm hơi gì nữa." Lục Kình Vũ kể.

"Tôi biết rồi, anh để người lại tiếp tục tìm cho tôi, tôi không tin là cô ấy sẽ ra đi như vậy." Phó Trọng Đình căn dặn.

. . .

Lúc này.

Ở một khu vực hoang vu nào đó.

Dư Du Nhiên chậm rãi mở mắt ra, trước mặt là một vùng tăm tối.

Cô đang ở đâu đây?

Cô đã chết rồi sao?

Dư Du Nhiên phát hiện mình không thể động đậy, giống như đã bị cái gì đó trói lại.

Cô dùng hết sức giãy dụa mới phát hiện mình còn bị nhét vào trong một chiếc túi vải.

Đây rốt cuộc là gì vậy?

Ánh nắng mặt trời có chút chói mắt, cô nhanh chóng nhìn hoàn cảnh xung quanh một lát.

Nơi này bốn phía hoang vu, khắp nơi đều là cỏ dại.

"Nhìn cái gì vậy! Tranh thủ thời gian cho tôi!" Bất ngờ một người đàn ông dùng tiếng Anh quát lớn.

Dư Du Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, lập tức giật nảy mình.

Cái này... Đây là người da đen...

Cây gậy trong tay hắn chính là thứ đang đánh mình.

Mặc dù Dư Du Nhiên không được học đại học nhưng mà từ nhỏ cô rất thích tiếng Anh, nên cũng có thể nghe hiểu một chút những gì tên da đen này nói.

"Cái đó... Đây là nơi nào vậy?" Dư Du Nhiên hỏi.

Cô dùng vốn tiếng Anh ít ỏi, lắp bắp hỏi.

Tên da đen kìa không trả lời Dư Du Nhiên, ngược lại bắt đầu đánh cô.

"A... A...." Dư Du Nhiên đau đến mức lớn tiếng hét lên.

Bây giờ cô mới phát hiện ra còn có mấy người Trung Quốc ở đây nữa.

Các cô đều bị giam cùng một chỗ.

"Cô đừng hét nữa, vô dụng thôi." Một người phụ nữ có vẻ đã thấy quen với chuyện này nói.

Cô ấy xem ra đã hơn ba mươi tuổi, có lẽ là gần bốn mươi tuổi rồi.

"Đây là đâu thế? Bọn họ đang muốn làm cái gì vậy?" Dư Du Nhiên hỏi.

"Chúng ta đã bị bán đến đây, tôi cũng không biết bọn họ muốn làm gì nữa, nhưng mà... Đã đến nơi này thì chắc chắn không thể quay về nữa, những tên da đen này ghét nhất chính là người có màu da khác với bọn họ. " Người phụ nữ kia cúi đầu nói, trong ánh mắt đều là nỗi đau thương và tuyệt vọng.

"Bán đến đây? Bây giờ đã là xã hội gì rồi sao còn tồn tại chuyện buôn bán người nữa chứ? Không phải đó là phạm pháp sao?"

"Cô gái à, đừng ngây thơ nữa, đó là chuyện ở Trung Quốc thôi. Tôi chính là bị tên bạn trai rác rưởi kia lừa gạt, anh ta đã đưa tôi đến nơi này, bỏ thuốc rồi bán tôi đi…"

Dư Du Nhiên: "... "

Nói như vậy thì chẳng lẽ nơi này là... Châu Phi!!!

Một số địa phương của Châu Phi vẫn còn tương đối bất ổn.

Thậm chí ở một số bộ lạc còn đang có chiến tranh, căn bản cũng không hòa bình, xảy ra chuyện như vậy cũng quá bình thường.

Mọi người trên thế giới vốn ít nhiều có sự kỳ thị đối với người da đen cho nên những người da đen này cũng chán ghét những người trắng hơn bọn họ.

Nhưng mà không phải cô xảy ra tai nạn xe cộ sao? Tại sao lại đột nhiên lưu lạc đến tận Châu Phi chứ?

Chẳng lẽ... Đây là có người cố ý sắp xếp! !

Dư Du Nhiên cảm thấy cả người đều không tốt.

Ban đêm, bọn họ giam nhóm người Dư Du Nhiên ở bên trong rào chắn, giống như súc sinh vậy.

Một người da đen đi tới đưa cho bọn họ một chút bánh mì, mấy người bắt đầu ăn.

Chỉ có Dư Du Nhiên vẫn không hề động đậy.

"Ăn chút gì đi, ngày mai vẫn còn phải đi đường đấy. Đã tới đây rồi thì chúng ta không thể làm gì được nữa. Ở Châu Phi, một thân một mình, ngôn ngữ cũng không hiểu, bây giờ chỉ còn một con đường chết mà thôi. Nếu như cô muốn chết sớm một chút thì có thể không cần ăn."

"Nếu đã chỉ còn lại một con đường chết, vậy vì sao mấy người còn muốn sống?" Dư Du Nhiên hỏi.

"Còn muốn sống chỉ là vì muốn ôm một tia hi vọng thôi, cũng vì thù hận trong lòng nữa. Tôi đã hết lòng với hắn ta như vậy, không chỉ bị hắn ta lừa gạt tất cả tiền tài, thậm chí ngay cả thân thể và linh hồn cũng bị hắn đem bán, nếu bây giờ tôi có thể trở về thì nhất định phải báo thù hắn. Mỗi một ngày tôi còn sống chính là vì muốn nguyền rủa hắn chết không toàn thây."

Người phụ nữ hung ác nói.

Cũng chỉ có lúc cô ấy nói tới tên đó thì mới có thể lộ ra dáng vẻ hung ác này.

Đây chính là sự thù hận, hận một tên đàn ông đã hủy hoại cuộc đời cô ta.

Dư Du Nhiên thầm nghĩ, bây giờ cô đến cả người đã hại mình cũng không biết là ai.

Nghĩ một lúc, Dư Du Nhiên nhận lấy bánh mì trên tay người phụ nữ, sau đó bắt đầu ăn.

Cô nhất định phải sống, mặc kệ là khó khăn vất vả như thế nào thì cô vẫn muốn mình sống sót.

Phải sống để quay về nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào lại muốn làm hại cô đến vậy.

Thực ra trong lòng Dư Du Nhiên cũng đã có hiềm nghi một người, tám phần chính là Đường Mộ Tuyết.

Nhưng mà Dư Du Nhiên vẫn không nghĩ tới Đường Mộ Tuyết vậy mà lại dám làm chuyện đáng sợ như thế này với cô.

Lúc này, người cô nghĩ nhiều hơn chính là Phó Trọng Đình.

Không biết sau khi cô mất tích anh có thể nhớ đến cô hay không!

Rất nhiều tâm tư, cô đều lưu lại trong lòng!

Sau khi ăn bánh mì, ban đêm, mấy người phụ nữ đều đi ngủ.

Bên cạnh là một tên da đen trông coi bọn họ.

Cả buổi tối Dư Du Nhiên đều không ngủ nổi, trời tối người yên, sao trên trời lấp lánh chiếu sáng.

Tâm trạng của cô đang rất phức tạp.

"Cô cũng không ngủ được à?" Người phụ nữ kia hỏi.

"Ừm." Dư Du Nhiên ôm lấy cơ thể.

Ban đêm ở Châu Phi có chút lạnh mà các cô lại mặc rất ít.

"Vừa rồi tôi có nghe thấy mấy người kia nói là bọn họ muốn đưa chúng ta đến chỗ nào đó rồi sống một thời gian, sau đó sẽ bán chúng ta đi." Người phụ nữ nói.

"Cô nghe hiểu được sao?"

Cô ta mỉm cười chua chát: "Nói đến chuyện này cũng buồn cười, thật ra tôi tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng. Tuy nhiên, do lúc bước chân ra khỏi trường, bắt đầu vào xã hội nhưng lại thiếu kinh nghiệm nên đã bị tên đàn ông kia lừa gạt. Từ lúc hai mươi tuổi tôi đã đi theo hắn, mãi cho đến khi hơn ba mươi tuổi, hắn lừa lấy hết tất cả tiền của tôi, bây giờ hết giá trị lợi dụng còn bán tôi đi nữa. Đây là điều tôi không ngờ tới nhất. Một sinh viên tiền đồ rộng mở lại phải lưu lạc đến mức thảm như thế này, cũng thật nực cười."

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp