Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 50: Lại một lần nữa nhìn thấy mà giật mình
Dư Du Nhiên nhìn người phụ nữ này, không biết đến tột cùng cô ấy đã phải trải qua những gì, nhưng chắc chắn nó phải cực kỳ thê thảm đau đớn.

“Cô tên là gì?” Dư Du Nhiên hỏi.

“Tôi là Bạch Như Sơ.”

“Còn tôi là Dư Du Nhiên.”

“Nếu như có cơ hội thì cô hãy lập tức chạy trốn đi, bọn chúng thật sự không phải là người đâu.”

Dư Du Nhiên: “...”

“Chẳng lẽ cô không muốn chạy trốn sao?” Dư Du Nhiên cảm thấy khó hiểu.

“Tôi không muốn đi, cũng không đi được. Lúc trước, tôi đã không quan tâm đến lời phản đối của cha mẹ mà một lòng muốn gả cho tên rác rưởi kia, vậy nên cũng đã trở mặt với người nhà rồi, bạn bè cũng xa lánh, hiện tại muốn về cũng không có nhà để về, mà nếu quay về thì cũng chỉ làm trò cười cho bọn họ.”

Dư Du Nhiên không nói gì.

Lúc này, đột nhiên bên trong truyền đến tiếng thét chói tai.

“Thả tôi ra... Thả tôi ra... A... Cứu mạng...Cứu mạng với…”

Một người phụ nữ Trung Quốc hét lên.

Dư Du Nhiên biết rõ là người phụ nữ kia cũng bị bán tới, không có kiến thức hay văn hóa gì, nghe nói là một người đến từ nông thôn.

Nhưng dáng vẻ rất xinh đẹp.

Dư Du Nhiên và Bạch Như Sơ tranh thủ thời gian trốn vào trong góc.

Hai người đã tận mắt nhìn thấy người phụ nữ kia bị mấy tên da đen bắt đi.

“Thả tôi ra... Không muốn... Không muốn mà... Cứu mạng... Cứu mạng... A a a... Ô ô ô…”

Người phụ nữ kia không ngừng hét lớn nhưng những tên da đen kia căn bản không để ý tới cô ấy.

Bọn họ kéo cô ấy ra ngoài, sau đó đè người lên trên mặt đất, mấy người đó xé nát quần áo của cô ấy.

Người phụ nữ kia gầy yếu như vậy, sao có thể là đối thủ của bọn chúng được chứ!

Dư Du Nhiên không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo.

Cô nắm chặt bàn tay của mình, đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch.

Nhìn người phụ nữ kia bất lực chỉ biết chảy dài nước mắt, cô rất muốn lao ra đập những tên đó một trận.

“Không được đâu... Mỗi ngày ở đây đều sẽ xảy ra chuyện như thế này, cô không được quản được nhiều như vậy đâu. Ngược lại, cẩn thận bọn họ lại chuyển sự chú ý lên người cô đấy.” Bạch Như Sơ ngăn cô lại.

Tiếng thét chói tai của người phụ nữ kia không ngừng truyền đến.

Mấy tên da đen đó quả thực không phải người, chúng thay phiên nhau giày vò cô ấy.

Trong đêm tối tĩnh mịch này, âm thanh cực kỳ bi thảm không ngừng vang lên kèm theo tiếng cười của bọn chúng.

Cuối cùng, sau khi mấy tên da đen kia thỏa mãn liền bỏ đi.

Người phụ nữ nằm trên mặt đất, hai mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời tối đen.

Có lẽ, trong lòng cô ấy đã thật sự tuyệt vọng rồi.

Lúc này, Dư Du Nhiên và Bạch Như Sơ bước tới. Nhặt lấy quần áo che cơ thể lại cho cô ấy

“A... Cô ấy...” Dư Du Nhiên đột nhiên giật nảy mình.

Bởi vì cô đã thấy thân dưới của người phụ nữ kia có rất nhiều máu, cả chân đều bị nhuộm đỏ.

Ngược lại Bạch Như Sơ có vẻ đã nhìn quen.

“Quen rồi thì không sao.” Bạch Như Sơ cười giễu nói.

Sau đó, hai người họ đưa người phụ nữ vào bên trong rào chắn.

Dư Du Nhiên lại một lần nữa nhìn thấy mà giật mình.

Cái này chính là nỗi kinh hoàng của mấy người họ!!!

Cô không thể tin được, nếu tối hôm nay, người bị vây lại chính là mình thì sẽ như thế nào đây?

Cô còn có thể tiếp tục sống dưới hoàn cảnh này sao?

Tất cả mọi người, đều trầm mặc.

Ngày hôm sau.

Bọn người kia lại muốn tiếp tục lên đường, những người như cô không có tư cách ngồi xe nên chỉ có thể đi bộ.

Lúc Dư Du Nhiên muốn gọi người phụ nữ mới bị làm nhục đêm qua thức dậy thì phát hiện cả người cô ấy không nhúc nhích.

Cô lập tức bị dọa đến mức ngồi bệt trên mặt đất.

“Như Sơ… Cô ấy… Cô ấy… ” Dư Du Nhiên sợ hãi, hốt hoảng nói.

Bạch Như Sơ tiến lại gần nhìn thử, sau đó nói: “Đã chết rồi, cơ thể cũng đã cứng đờ, không có một chút nhiệt độ nào nữa, có lẽ là đã chết vào lúc nửa đêm rồi.”

Dư Du Nhiên không nghĩ tới, mạng sống của con người ở đây lại bị rẻ rúng đến thế.

Sau đó, bọn họ bắt đầu lên đường.

Trên đường, những người kia không ngừng dùng roi quất lên mấy người phụ nữ, quả thực không hề đối xử với bọn họ như con người.

“Rốt cuộc là chúng ta sẽ phải đi đến đâu vậy?” Dư Du Nhiên hỏi.

“Bọn chúng đều là những người đến từ vùng chiến loạn ở bên kia, bộ lạc đó ở Châu Phi đang có chiến tranh nên bây giờ bọn chúng muốn đi tìm một chỗ an toàn.”

Sau khi ròng rã đi suốt một ngày, Dư Du Nhiên cảm thấy mình sắp gục ngã.

Những tên da đen kia dường như cũng rất mệt mỏi.

Sau đó bọn chúng trói tay của các cô lại, để các cô ngồi ở một bên nghỉ ngơi.

Dường như thức ăn còn lại của bọn chúng cũng không còn nhiều nên tối hôm đó các cô không hề được phát chút thức ăn nào.

Lại là một buổi tối yên tĩnh.

Trải qua một ngày đi đường, bọn họ đều rất mệt mỏi.

Nên ngay cả tên da đen duy nhất trông chừng các cô cũng ở một bên ngủ gục xuống từ lúc nào không hay.

Dư Du Nhiên cảm thấy cơ hội của mình đã đến.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, để bọn chúng tra tấn rồi không biết còn bị bán đến nơi khỉ ho cò gáy nào nữa.

Vậy thì không bằng cứ liều một phen đi.

Cô lặng lẽ đụng vào người Bạch Như Sơ bên cạnh.

“Có chuyện gì thế?” Bạch Như Sơ hỏi.

“Giúp tôi cởi trói đi.”

Bạch Như Sơ dùng răng, tranh thủ thời gian cởi trói cho cô.

Sau đó Dư Du Nhiên cũng cởi dây trói trên tay Bạch Như Sơ giải.

“Du Nhiên, cô định làm gì vậy? Định chạy trốn sao?” Bạch Như Sơ hỏi.

“Ừm, tôi không thể cứ ngồi đây chờ chết được, chỉ có liều một phen thì mới có hi vọng. Chúng ta cứ tiếp tục không ăn không uống như thế này thì có khi chưa kịp bị bán đi đã phải bỏ mạng trên đường rồi.”

“Nhưng mà, trong tay bọn họ có súng đấy, nếu không thì tôi cũng đã sớm làm rồi. Trước đây có một người phụ nữ cũng muốn chạy trốn, sau đó bị bọn họ bắn một phát chết tại chỗ.”

“Cho dù chết thì tôi cũng phải thử một phen, cô có muốn đi cùng tôi không? Tôi không thể gọi các cô ấy cùng đi được, nhiều người thì sẽ gây động tĩnh quá lớn khiến bọn chúng tỉnh lại, đến lúc đó thì dù một người cũng không đi được.”

“Được rồi, tôi sẽ đi với cô.” Bạch Như Sơ hạ quyết tâm.

Hai người lặng lẽ bước qua rào chắn, sau đó chuẩn bị nhân lúc đêm tối để chạy trốn.

“Như Sơ, nhanh lên.” Dư Du Nhiên nhỏ giọng nói.

Dư Du Nhiên đi qua bên lều trại, đột nhiên, tên da đen kia tỉnh lại.

“Con kia làm gì thế!” Tên da đen sẵng giọng quát.

Dư Du Nhiên giật nảy mình, thật xui xẻo, bị phát hiện rồi.

“Như Sơ, chạy mau đi!”

“Du Nhiên, không được rồi, cô phải tự mình chạy rồi, nếu như cô có thể chạy trốn ra ngoài, xin nhớ báo thù cho tôi, tìm tên cặn bã Trần Diệp Hoa.”

Bạch Như Sơ nói, sau đó cô ấy chạy đi ngăn tên da đen lại.

“Tôi chỉ muốn đứng lên đi tiểu thôi.” Bạch Như Sơ đi đến trước mặt tên da đen kia, sau đó đưa tay ôm lấy cổ của hắn.

Tên da đen với cô ấy nhìn nhau cười một tiếng, đưa tay nhấc cằm cô ấy lên.

Sau đó mắng to một tiếng.

Một chân đá bay cô ấy.

Sau đó lập tức chạy lên truy đuổi Dư Du Nhiên.

Tất cả mọi người đều đã bị tiếng động làm thức giấc.

Dư Du Nhiên một mực chạy thẳng theo con đường trước mặt, nhưng khi cô quay đầu lại nhìn một chút thì thấy tên da đen kia đã đuổi theo.

Đoàng đoàng đoàng !!!!!!

Đột nhiên, tên da đen nổ súng.

Những viên đạn kia không ngừng lướt qua bên người Dư Du Nhiên.

Bọn chúng chính là muốn hù dọa cô, buộc cô phải dừng bước.

Mũi tên đã rời cung thì không quay lại, Dư Du Nhiên cho dù có chết cũng phải chạy trốn.

Cô tuyệt đối không thể giống như người phụ nữ xấu số kia, bị làm nhục mà chết.

Thế nhưng cô đã sớm sức cùng lực kiệt rồi, ròng rã một ngày không được ăn cái gì, cũng không có nước uống, thân thể đã sớm rã rời không chịu được.

Làm sao có thể chạy thoát khỏi những tên da đen kia được!



TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp