Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 70: Rốt cuộc em muốn làm gì đây?
“Đường Mộ Tuyết, em không nên tin lời của Du Dư Nhiên, anh đã đồng ý thì sẽ kết hôn với em rồi.”

“Anh nói những lời này với vẻ miễn cưỡng đó là sao, anh có ý gì? Phó Trọng Đình, từ nhỏ cho đến giờ Đường Mộ Tuyết em chưa từng phải chịu một chút thiệt thòi gì, bây giờ anh lại đối xử với em như vậy!”

Đường Mộ Tuyết gần như là tức điên lên.

“Mộ Tuyết, anh nghĩ bây giờ em cần yên tĩnh một chút đi, chuyện này chúng ta để sau rồi nói tiếp được không?”

“Không được! Em bây giờ phải nói cho rõ ràng. Giữa em và cô ta, rốt cuộc anh chọn ai? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”

“Mộ Tuyết, mục đích của anh là kết hôn với em, như thế là đủ rồi.”

“Không đủ! Anh còn phải yêu em, Trọng Đình, những thứ này vĩnh viễn không bao giờ đủ, rõ ràng em thích anh nhiều như thế!”

“Vậy em rốt cuộc muốn làm gì đây?” Phó Trọng Đình nâng cao giọng, có vẻ hơi tức giận.

“Trọng Đình, em muốn anh đuổi việc Du Dư Nhiên ra khỏi công ty, sau đó không bao giờ gặp cô ta nữa.”

“Anh đã nói rồi, Du Dư Nhiên là vợ trước của anh, anh cũng phải có một ít trách nhiệm chăm sóc cô ấy, dù sao Du Dư Nhiên cũng đã chăm sóc cho anh ba năm. Không phải ai cũng có thể bỏ ra ba năm để chăm cho một người thực vật đâu, em hiểu chứ?”

Đường Mộ Tuyết nghe xong, vô thức lùi về phía sau vài bước.

“Anh... Anh là đang trách em có phải không. Anh đang trách em trong ba năm anh nằm liệt giường, lúc anh cần em nhất thì em lại không ở bên anh, anh là đang trách em sao!”

“Anh không có trách em, nhưng mà Mộ Tuyết, anh cũng không thể đối xử vô tình với Du Dư Nhiên. Về chuyện này, anh hy vọng em hiểu.”

“Phó Trọng Đình, em nói cho anh biết, Đường Mộ Tuyết em sẽ không chịu uất ức như vậy đâu. Anh nhất định phải đuổi Du Dư Nhiên đi, tốt nhất là cho cô ta rời xa thành phố này vĩnh viễn! Nếu không, em sẽ không để yên đâu!”

Đường Mộ Tuyết giống như sắp điên vậy.

Hôm nay cô ta chính là bị Du Dư Nhiên kích thích đến sắp điên rồi.

“Một Tuyết, em biết bây giờ em đang làm gì hay không? Em là đang uy hiếp anh đó hả?”

“Trọng Đình, em không uy hiếp anh, nếu như anh không làm được thì em sẽ làm thay anh!”

“Đường Mộ Tuyết, chẳng lẽ em muốn Du Dư Nhiên phải chết thì em mới vừa lòng sao?” Phó Trọng Đình sắp nổi cơn thịnh nộ.

“Trọng Đình, em...” Đường Mộ Tuyết giờ mới ý thức được, hình như cô ta đã nói sai cái gì đó rồi.

“Được rồi, em về đi, bình tĩnh mà suy nghĩ cho tỉnh táo, còn nữa, nơi này dù sao cũng là công ty, chú ý hình tượng một chút, anh còn phải đi họp.”

“Trọng Đình...” Đường Mộ Tuyết không nói gì thêm, lau sạch nước mắt rời đi.

Du Dư Nhiên đang âm thầm quan sát tình hình ở bên trong phòng làm việc, nhưng cô vẫn không biết có chuyện gì đang diễn ra trong đó.

Du Dư Nhiên nhìn thấy Đường Mộ Tuyết có vẻ đau khổ đi ra, đoán không chừng có lẽ là đã cãi nhau với Phó Trọng Đình rồi.

Bây giờ, trong lòng Du Dư Nhiên cũng cảm thấy dễ chịu hơn khi thấy Đường Mộ Tuyết phải chịu đau khổ.

Nhưng mà có thể khẳng định, chắc chắn Phó Trọng Đình sẽ không tha cho cô.

Lúc trước, chính anh đã nhất định không cho cô nói cho Đường Mộ Tuyết biết, vì vậy, giờ anh chắc cũng đang rất tức cô lắm.

Nói không chừng có khi còn đuổi việc cô luôn.

Bây giờ, trong lòng Du Dư Nhiên lại bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên.

Còn Phó Trọng Đình, cả ngày hôm nay đều xem như không thấy cô. Dù có đi qua cô, cũng không hề nhìn cô lấy một cái.

Dường như là đang chiến tranh lạnh với cô, khiến cô tức anh ách trong người.

Buổi chiều, sau khi tan làm, Du Dư Nhiên liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thật ra đồ đạc của cô cũng không có gì nhiều, cô làm thư ký của Phó Trọng Đình cũng chỉ mới được có mấy ngày.

Cô một mình lặng lẽ rời khỏi công ty.

Ngày mai, có lẽ cô cũng không cần đến nữa.

Ý của Phó Trọng Đình, trong lòng Du Dư Nhiên cũng hiểu được phần nào.

Sau khi Đường Mộ Tuyết biết được tất cả mọi chuyện, có lẽ anh sẽ vì Đường Mộ Tuyết mà đuổi việc cô.

Cô cũng có lòng tự trọng, thà cô tự mình rời đi còn hơn là ở đó ngồi chờ Phó Trọng Đình đến đuổi cô.

Lúc Du Dư Nhiên vừa ra khỏi công ty, đột nhiên, cô bị một người đàn ông chặn lại.

Du Dư Nhiên không hề biết người đàn ông này là ai, toàn thân đều lập tức trở nên đề phòng.

Trải qua chuyện lần trước, cô đối với bất kỳ người nào cũng không còn quá tin tưởng.

“Anh là ai? Anh muốn làm cái gì?” Du Dư Nhiên hỏi.

Sau lưng cô còn có rất nhiều nhân viên khác cũng đang tan làm, Du Dư Nhiên không còn quá lo lắng.

Nhiều người như vậy, chắc anh ta sẽ không dám làm gì cô đâu nhỉ.

“Có người muốn gặp cô.” Người đàn ông nói.

“Là ai?” Du Dư Nhiên không dám đi ngay.

Lỡ như là kế hoạch của Đường Mộ Tuyết thì phải làm sao?

Cho người đem cô đi, sau đó bắt cóc cô, rồi giết người vứt xác.

“Cô yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, cô cứ yên tâm đi gặp người đó.”

“Tôi sẽ không đi đâu.” Du Dư Nhiên nói.

“Đi hay không không phải do cô quyết định.” Người đàn ông nói xong, sau lưng anh lại xuất hiện thêm mấy người đàn ông.

Tất cả đều là vệ sĩ.

Du Dư Nhiên suy nghĩ một chút, nếu như là người của Đường Mộ Tuyết, cô ta sẽ lén lút ra tay sau lưng cô, cô ta chắc không dám đưa cô đi giữa ban ngày ban mặt như vậy đâu.

Còn nữa, với tình hình này, đúng là đi hay không không phải là chuyện cô có thể quyết định.

Du Dư Nhiên nghĩ xong liền đi cùng bọn họ.

Cô được đưa lên một chiếc xe nhỏ, chiếc xe trông rất sang trọng, đối phương có vẻ là một người giàu có.

Xe đi được một lúc, đích đến là nhà họ Phó.

Du Dư Nhiên cảm thấy kinh ngạc cùng sợ hãi!

Ủa tại sao lại là nhà họ Phó vậy?

Chẳng lẽ người tìm cô là Trần Tuệ sao?

Trần Tuệ có nhất thiết phải cho nhiều người như vậy đến đưa cô đi không?

“Đi thôi, cô Dư.” Quản gia tới và nói.

Du Dư Nhiên như có như không cười một tiếng.

Trước kia, cô là Đại thiếu phu nhân, bây giờ cô lại trở thành Dư tiểu thư.

Thân phận này thay đổi cũng quá nhanh rồi.

“Du Dư Nhiên!” tiếng gọi của một người phụ nữ lập tức vang lên.

Du Dư Nhiên nghe xong cảm thấy thật là quen thuộc, cho dù thời gian đã trôi qua lâu rồi.

Ngoại trừ Trần Tuệ ra thì làm gì còn ai nữa!

“Đúng là đã lâu rồi không gặp!” Du Dư Nhiên cười nói.

Du Dư Nhiên không hề cảm thấy sợ Trần Tuệ, dù chỉ là một chút.

“Không nghĩ đến, vậy mà cô lại có thể còn sống trở về, tại sao cô không chết luôn đi!” Trần Tuệ tức giận nói.

Du Dư Nhiên cũng không biết, kiếp trước có phải cô làm gì có lỗi với bà ta hay không, mà bà ta lại nhất quyết nhằm vào cô.

“Chẳng lẽ bà chưa từng nghe qua câu nói, tai họa để lại ngàn năm sao?”

“Cô...” Trần Tuệ tức giận không nói nên lời.

“Được rồi, không cần quan tâm tới cô ta!” Phó Chính Khôn nói.

“Mau nói đi, hai người muốn tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Du Dư Nhiên hỏi.

“Không phải tôi muốn tìm cô, là bà cụ!” Phó Chính Khôn nói.

Bà cụ? Vương Kim Phượng sao!

Du Dư Nhiên đúng là không nghĩ được tại sao Vương Kim Phượng lại đến tìm cô.

Người này đã từng một tay chống đỡ cho Phó gia, trên thương trường được mệnh danh là người đàn bà sắt thép.

Bàn tay bà cũng rất là lợi hại, không hề thua kém đàn ông.

Chỉ cần nhắc đến cái tên Vương Kim Phượng, ít nhất mọi người trong thành phố này ai cũng ngưỡng mộ bà ấy.

Trong lòng Du Dư Nhiên bây giờ đang không biết nên phải làm sao.

Có khi nào... Đường Mộ Tuyết là vì chuyện đó mà làm loạn đến cả Vương Kim Phượng sao, cho nên hôm nay bà ấy mới cho người đến tìm cô.

Du Dư Nhiên đi vào trong phòng khách, đúng là gặp được bà.

Lúc trước cô về Phó gia làm dâu ba năm, cũng gặp rất nhiều người, nhưng cô rất ít khi nói chuyện với họ.

Cô đối với Vương Kim Phượng, cũng có chỗ không đúng.

“Bà cụ Phó.” Du Dư Nhiên lễ phép nói.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp