Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 88: Do Đường Mộ Tuyết bày trò xúi giục
“Từ nay về sau, chuyện của con không cần đến mẹ quản nữa.”

Phó Trọng Đình lạnh giọng nói, Trần Tuệ lập tức bị anh chọc đến tức không nhẹ.

Bây giờ đứa con trai này của bà ta càng ngày càng không nghe lời nữa.

“Trọng Đình… ”

Sau khi Phó Trọng Đình đi ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta đi đâu?” Lục Kình Vũ hỏi.

“Đi tìm Đường Mộ Tuyết.”

“Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cô Mộ Tuyết sao?”

“Bình thường mẹ tôi sẽ không lẩm chuyện như vậy, chắc chắn là do Đường Mộ Tuyết bày trò xúi giục.”

Lục Kình Vũ lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Sản nghiệp của Đường gia rất lớn, Trần Tuệ tự nhiên sẽ hi vọng con của mình kết hôn cùng Đường Mộ Tuyết.

Như vậy thì nhị phòng bên kia có muốn tranh với bà ta cũng không được.

Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì thì Phó Trọng Đình vẫn còn Đường gia làm hậu thuẫn, điều này càng khiến Trần Tuệ vì con của mình mà tự nhiên chuyện gì cũng có thể làm.

Bà ấy vẫn luôn rất thích Đường Mộ Tuyết, nên chỉ cần Mộ Tuyết ở trước mặt xúi giục vài câu thì bà sẽ làm.

. . .

Lúc Phó Trọng Đình tìm đến Đường Mộ Tuyết, Đường Mộ Tuyết cực kỳ kinh hỉ.

Cô ta nghĩ là Phó Trọng Đình đã hồi tâm chuyển ý.

“Trọng Đình, nghe nói anh đến tìm em.” Đường Mộ Tuyết vừa cười vừa nói.

Phó Trọng Đình thấy cô ta tiến lại thì lập tức túm lấy cổ cô ta.

“Trọng Đình… Anh… Anh đang làm gì... ” Đường Mộ Tuyết lập tức giật nảy người!

“Đường Mộ Tuyết, chẳng phải lúc trước tôi đã nói với cô rồi sao, không được làm tổn thương đến Du Nhiên, cô đã đồng ý như thế nào hả.”

“Em… Em không có?“ Đường Mộ Tuyết nước mắt lưng tròng, trong lòng vô cùng ủy khuất.

“Đừng nghĩ là tôi không biết những gì cô làm. Chuyện lần trước Du Nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, tôi vẫn luôn hoài nghi là cô làm, lần này, chuyện ở trong ngục vẫn là do cô!”

“Trọng Đình… Em... Em không có, anh… Anh hiểu lầm em rồi… ”

“Hiểu lầm? Chỉ là tôi không tìm thấy chứng cứ thôi, nếu không thì cô nghĩ vì sao tôi vẫn lưu lại cô đến tận hôm nay sao?”

Đường Mộ Tuyết nhìn cặp mắt phẫn nộ của Phó Trọng Đình, sau đó trong lòng vô cùng sợ hãi.

Mặc dù trước đây cô ta cũng đã từng thấy qua cảnh Phó Trọng Đình nổi giận, nhưng không tức giận như thế này, không phải lửa giận bừng bừng như vậy!

Bây giờ chỉ vì Dư Du Nhiên mà anh bóp cổ của mình, thực sự quá khiến cô ta càng thêm thương tâm.

Đường Mộ Tuyết rất mau đã cảm thấy hô hấp khó khăn.

Đúng vào lúc này, Lục Kình Vũ tiến đến.

“Tổng giám đốc, không thể.” Lục Kình Vũ vội vàng giữ lấy anh.

Nếu Đường Mộ Tuyết có chuyện gì cho dù Phương Viện Viện và Đường Bách Xuyên hiểu rõ lí lẽ cũng sẽ không bỏ qua cho Phó Trọng Đình.

Cô ta là con gái duy nhất của Đường gia!

Phó Trọng Đình lúc này mới thả lỏng cổ của Đường Mộ Tuyết ra.

Đường Mộ Tuyết há miệng hít lấy từng ngụm không khí mới mẻ.

Lục Kình Vũ lập tức cũng yên tâm, sau đó đi ra ngoài lần nữa.

“Trọng Đình, anh vì ả tiện nhân kia mà muốn bóp chết em sao?” Đường Mộ Tuyết căm hận hỏi.

Bây giờ cô ta cũng đang vô cùng phẫn nộ.

“Trước kia là do tôi đã quá dung túng cô, không nghĩ tới lòng dạ của cô lại ác độc như vậy.”

“Chuyện ở trong giam không phải đó em làm, dựa vào cái gì mà anh đến đây chất vấn em, đối xử với em như vậy!”

“Mặc dù không phải đó cô làm nhưng kẻ đầu têu đều là cô, nếu không phải cô xúi giục mẹ tôi thì bà ấy sẽ làm như vậy sao? Cô có biết Du Nhiên ở trong tù đã chịu bao nhiêu khổ không? Suýt chút nữa lại bị cô hại chết rồi!”

“Ha ha ha... Ha ha ha... Phó Trọng Đình ơi là Phó Trọng Đình, người luôn ở trong lòng anh vẫn là Dư Du Nhiên, rốt cuộc tiện nhân kia đã bỏ bùa gì anh vậy! Vậy mà có thể khiến anh liều lĩnh đến chết cũng phải bảo vệ cho cô ta, anh hiểu cho rõ, em đã kết hôn cùng anh, em mới là vợ của anh!”

Đường Mộ Tuyết nói một cách sắc bén.

“Vợ sao? Chúng ta căn bản cũng chưa hoàn thành hôn lễ, còn nữa, vợ của tôi, mãi mãi cũng chỉ có một người, đó chính là Dư Du Nhiên!”

Đường Mộ Tuyết nghe xong, loạng choạng không thể đứng vững, sau đó lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.

Vợ của tôi chỉ có một người, chính là Dư Du Nhiên!!!

Như vậy, cuối cùng trong lòng của anh, cô ta là gì!

“Vậy tại sao anh lại cưới em? Vì sao chứ? Anh đã nói là muốn kết hôn cùng em mà!” Đường Mộ Tuyết điên cuồng hét lên.

“Cưới cô? Nếu không phải cô giả bộ đáng thương trước mặt tôi thì tôi sẽ lấy cô sao?”

“Anh… Anh thương hại em?”

“Hừ! Đó là trước kia, còn bây giờ cô rất đáng ghét!”

Đường Mộ Tuyết: “... ”

Trái tim của cô ta tan nát.

Hoá ra từ trước đến nay Phó Trọng Đình đều không yêu cô, bây giờ còn tràn ngập hận ý.

“Phó Trọng Đình, anh giỏi lắm! Nhưng mà Đường Mộ Tuyết em sẽ không từ bỏ, anh cho rằng, em chính là loại người chỉ cần nói vứt bỏ là sẽ vứt được sao?” Đường Mộ Tuyết nói.

“Tốt thôi, Đường Mộ Tuyết, nếu đã như vậy thì chúng ta nhìn xem!”

Phó Trọng Đình nói xong lập tức rời đi.

“A!!!! ” Đường Mộ Tuyết gào lớn một tiếng.

Cô ta không nghĩ tới, quan hệ giữa mình và Phó Trọng Đình vậy mà lại biến thành dạng này, trở nên căng thẳng như vậy.

. . .

Đường Mộ Tuyết vừa bị Phó Trọng Đình chọc tức, tâm tình vốn dĩ không tốt.

Mà lúc này, Vương Thúy Phương lại gọi điện đến, dáng vẻ vô cùng vội vàng.

“Bà tìm tôi có chuyện gì?” Đường Mộ Tuyết hỏi.

“Mộ Tuyết, chuyện giữa cô và Trọng Đình, chẳng lẽ thật sự... Không còn cách nào nữa sao?“ Vương Thúy Phương thật đúng là nhọc lòng quan tâm!

“Đều đã xé rách mặt rồi, còn có thể thế nào được nữa, tất cả là do các ngươi hại đấy, còn có Dư Du Nhiên nữa, sao bà không để cho cô ta đi chết đi!”

Đường Mộ Tuyết vừa nghĩ đến thì càng cảm thấy giận dữ.

“Mộ Tuyết, tôi cũng không có cách nào, bây giờ nó đã không chịu để tôi khống chế nữa.”

“Được rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì, rốt cuộc bà tìm tôi để nói cái gì, ta hiện tại phiền đây.”

“Hôm đó lúc tôi đi tới bệnh viện có nhìn thấy bà Đường, bà ấy vậy mà lại đi đến bệnh viện hỏi thăm Dư Du Nhiên.”

“Cái gì! Bà nói mẹ tôi đến thăm Dư Du Nhiên sao ?” Đường Mộ Tuyết chỉ kém mức muốn xù lông lên.

Phương Viện Viện tại sao lại đối tốt với Dư Du Nhiên như vậy chứ!

“Mộ Tuyết, tôi lo rằng nó phát hiện chút chuyện gì cho nên… mới đến đây kể cho cô, để cô chú ý một chút.”

“Được, tôi đã biết rồi.”

Trong lòng Đường Mộ Tuyết bây giờ càng cảm thấy không ổn.

Điều cô ta lo lắng nhất chính là Phương Viện Viện và Dư Du Nhiên, không thể để cho bọn họ gặp mặt nhau nữa.

Sau khi Vương Thúy Phương đến gặp Đường Mộ Tuyết xong mới quay trở về.

“Mẹ.“ Lúc này, Dư Kiêu bước tới.

“A Kiêu, tại sao con lại ở chỗ này thế?” Vương Thúy Phương hỏi.

Vừa rồi nó sẽ không nhìn thấy cái gì chứ!

“Mẹ, vừa rồi không phải mẹ nói chuyện với Đường Mộ Tuyết đó chứ? Tại sao mẹ lại lui tới với cô ta như thế? Chẳng lẽ mẹ không biết bây giờ chị rất ghét cô ta sao?”

“A Kiêu, trẻ con không cần quan tâm chuyện của người lớn, chuyện của con là học tập cho giỏi đi, đúng rồi, tại sao con lại ở chỗ này?”

“Mẹ, sao mẹ không nói với con là chị đang nằm viện vậy? Con phải nghe người khác nói mới biết được.”

“Nói cho con thì thì cũng có làm được gì đâu, chuyện học hành của con là quan trọng nhất, nó thì tính là cái gì chứ.”

“Mẹ sao có thể nói như vậy chứ, đó là chị ruột của con, cũng là con gái ruột của mẹ đấy!”

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp