Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 89: Thẩm Dục cầu hôn
“Được rồi, không nói chuyện với con nữa, con mau quay về trường học đi.” Vương Thúy Phương nói xong thì đi.

Dư Kiêu lập tức đi tới bệnh viện, cậu ấy đang rất lo lắng cho Dư Du Nhiên.

Cơ thể của Dư Du Nhiên cũng gần như đã hồi phục lại, Thẩm Dục đang cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô.

“Du Nhiên, em xem ai đến này.” Thẩm Dục nói.

“A Kiêu?“ Dư Du Nhiên cực kỳ hưng phấn.

“Chị à, chị không sao chứ? Em xin lỗi, trước đó em cũng không biết chuyện của chị.” Dư Kiêu áy náy nói.

“A Kiêu, chuyện này không liên quan đến em, em có thể đến đây thăm đã khiến chị rất vui mừng rồi.” Dư Du Nhiên cảm động nói.

Từ khi cô ở trong bệnh viện đến nay cũng không thấy có một ai trong Dư gia tới thăm hỏi cô một câu.

Vương Thúy Phương đến cũng chỉ muốn trách móc cô mà thôi.

Trong gia đình cũng chỉ có Dư Kiêu thật lòng quan tâm đến cô.

“Anh Thẩm Dục, đã lâu không gặp.” Dư kiêu nói.

“Đúng vậy nhỉ, hồi trước gặp em, em vẫn còn là một đứa trẻ, hiện tại mới mấy năm không gặp mà đã cao lớn nhiều rồi.” Thẩm Dục nói.

Năm đó, Dư Kiêu rất thích đi theo phía sau Dư Du Nhiên, cho nên cũng đã gặp qua Thẩm Dục, hai người đã từng rất thân thuộc với nhau.

Dư Kiêu trò chuyện với Dư Du Nhiên trò một lát rồi ra ngoài với Thẩm Dục.

“Anh Thẩm Dục, số của chị em cũng rất khổ cực, em thật sự không hi vọng chị ấy sẽ ơ bên người tên Phó Trọng Đình kia, người đàn ông đó quả thực không phải là người mà, anh ta vậy mà lại để chị ấy chịu nhiều tổn thương như vậy, nếu anh có thời gian thì nhờ anh khuyên nhủ chị ấy nhiều vào nhé!”

“Được, anh đã hiểu rồi.” Thẩm Dục nhẹ nhàng gật đầu.

Lần này, anh ta cũng sẽ không buông tay, anh ta đã hạ quyết tâm rồi.

Ngày hôm sau.

Dư Du Nhiên chuẩn bị xuất viện.

Tất cả mọi thứ đều do Thẩm Dục lo liệu.

Ngốc trong bệnh viện lâu như vậy, Dư Du Nhiên cảm thấy dường như mình bị cô lập với thế giới.

“Du Nhiên, anh có một tin tốt muốn nói với em.” Thẩm Dục nói.

“Tin tốt gì vậy?”

Dư Du Nhiên đã lâu rồi không biết tin tốt là gì.

“Em nhìn đi.” Thẩm Dục nói xong, sau đó có một người phụ nữ bước ra từ sau lưng anh ta.

Dư Du Nhiên sững sờ ngơ ngác một lúc: “Kiều Tây !!!”

Cô quả thực không nghĩ tới, Kiều Tây vậy mà lại tới đây.

“Du Nhiên, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô rồi.” Kiều Tây kích động nói.

“Đây là chuyện gì vậy?” Dư Du Nhiên bối rối hỏi.

“Sau khi Kiều Tây quay về Thủy Thành để tìm người thân của mình thì biết là cha mẹ của cô ấy đã chết rồi, chỉ có một người anh trai nữa, nhưng anh trai của cô ấy đã thành gia lập thất rồi, bây giờ căn bản cũng không quản được cô ấy, cho nên, cô ấy mới quyết định đi đến thủ đô tìm em.” Thẩm Dục nói.

“Kiều Tây, như thế này thì tốt quá, rốt cuộc sau này chúng ta có thể ở cùng một chỗ với nhau rồi.” Dư Du Nhiên cao hứng nói.

Cô và Kiều Tây đều là bạn cùng chung cảnh hoạn nạn, Kiều Tây đối xử với cô rất tốt.

Mỗi lần gặp cảnh nguy hiểm đều sẽ là người đầu tiên che chắn trước mặt cô, Dư Du Nhiên có thể gặp được cô ấy, tự nhiên sẽ vô cùng vui vẻ.

Lúc này, Kiều Tây quan sát Thẩm Dục, giữa hai người dường như có bí mật gì đó.

“Hai ngươi làm sao thế?“ Dư Du Nhiên hỏi.

“Thẩm Dục, không phải anh còn có một chuyện quan trọng nữa à, muốn nói cho Du Nhiên không?” Kiều Tây nói.

Thẩm Dục có chút xấu hổ, sau đó lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra.

Anh ta quỳ một gối trên đất, sau đó đối nói với Dư Du Nhiên: “Du Nhiên, anh thích em, chúng ta có thể kết hôn được không?”

Dư Du Nhiên: “... ”

Cô lập tức trố mắt.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới, Thẩm Dục vậy mà lại cầu hôn cô.

Cô... Thật sự không biết nên phản ứng như thế nào.

Cô phí hết tâm tư đảo loạn hôn lễ của Phó Trọng Đình, cũng khiến cho Đường Mộ Tuyết trở thành trò cười của toàn bộ người trong thành phố.

Bây giờ, hôn nhân của bọn họ đã không tồn tại nữa, cũng coi như đó là một sự trả thù nho nhỏ của cô dành cho Đường Mộ Tuyết.

Thế nhưng trong lòng cô vẫn là nhớ mong Phó Trọng Đình.

Mặc dù trước mắt rất hận anh bởi vì tất cả những chuyện đã gặp phải, cô rất khó có thể quên đi.

Thẩm Dục cầu hôn, cũng là điều cô chưa từng nghĩ tới.

“Du Nhiên, chuyện của cô, Thẩm Dục đều đã kể cho tôi rồi, tôi cảm thấy Thẩm Dục mới là người đối tốt với cô. Còn cái tên họ Phó kia, tôi cảm thấy anh ta không đáng tin cậy chút nào, hơn nữa, trước kia hai người bọn cô... Chính là quan hệ yêu đương, cô mau đồng ý Thẩm Dục đi.” Kiều Tây khuyên.

Cho nên hôm nay Kiều Tây đến, chính là để làm một người chứng kiến sao?

“Du Nhiên, gả cho anh đi, được không?” Thẩm Dục thâm tình hỏi lần nữa.

Từ sau khi trở về từ Nam Phi, Thẩm Dục vẫn luôn đối xử rất tốt với cô.

Hơn nữa, giữa bọn họ, đều hiểu rõ lẫn nhau.

Xét về đối tượng kết hôn thì Thẩm Dục là người hoàn hảo nhất.

Thế nhưng trong lòng Dư Du Nhiên vẫn luôn cảm giác sốt ruột không yên.

“Không được đồng ý!” Đột nhiên, giọng nói của Phó Trọng Đình truyền đến từ cửa ra vào.

Mọi người đều sửng sốt!

Tại sao anh lại tới đây?

“Phó Trọng Đình, chỗ này không có chuyện của anh, anh mau ra ngoài đi!” Thẩm Dục nghiêm giọng nói.

Anh ta không hi vọng Phó Trọng Đình sẽ quấy rầy đến chuyện của mình.

“Du Nhiên, không được đồng ý, người em thích là anh, em không thể cùng anh ta ở bên nhau được!”

Dư Du Nhiên nhìn Phó Trọng Đình đã lâu rồi không thấy, sau đó châm chọc cười cười: “Tôi không ở bên anh ấy chẳng lẽ ở bên anh sao? Tất cả mấy người đều không muốn chấp nhận tôi!”

“Du Nhiên, em hãy nghe anh giải thích, anh đã xử lý tốt một số chuyện rồi, anh nhất định sẽ cưới em!” Phó Trọng Đình vội vàng nói.

Cưới cô, ha ha! Không cảm thấy đã muộn rồi à?

Cô vì anh mà suýt mất mạng một lần nữa ở trong phòng giam.

Sau khi cô ra ngoài, anh lại còn nói giúp cho Đường Mộ Tuyết, chỗ nào đặt cô trong lòng chứ.

“Phó Trọng Đình, tôi đã từng nói rồi, tôi sẽ không nhường Du Nhiên cho anh đâu. Lúc trước là do anh không biết trân trọng, hết lần này đến lần khác khiến cô ấy chịu tổn thương, lần này tôi sẽ không buông tay!” Thẩm Dục nói.

“Thẩm Dục, chuyện giữa tôi và Du Nhiên không đến lượt anh quản!”

Bốp!!!

Lúc này, Thẩm Dục đấm thẳng một quyền vào người Phó Trọng Đình.

“Chuyện của cô ấy, tôi nhất định phải quản! Chẳng lẽ anh còn không có ý định bỏ qua cho cô ấy sao? Cô ấy đã bị trăm đâm ngàn lỗ rồi đấy!” Thẩm Dục tức giận nói.

Một nắm đấm này, lập tức cũng kích thích lửa giận của Phó Trọng Đình.

Bốp!!!

Anh cũng cho Thẩm Dục một quyền.

“Bất kể như thế nào thì Du Nhiên cũng không thể gả cho anh, bởi vì cô ấy không thích anh.”

“Không thích? Chúng tôi chính là mối tình đầu của nhau ngày trước, chính là mối quan hệ yêu đương. Là do anh! Đều là do anh, Phó Trọng Đình, bởi vì Phó gia mấy người cường thủ hào đoạt, ép buộc Du Nhiên gả cho tên thực vật như anh, bây giờ anh tốt rồi lại vứt bỏ cô ấy, Phó gia mấy người đều không phải người mà! Anh dựa vào cái gì mà nói yêu cô ấy, anh lấy tư cách gì để mà yêu cô ấy! Hết lần này đến lần khác bảo vệ Đường Mộ Tuyết, đây chính là thứ mà anh gọi là yêu sao?”

Hai người cứ đọ sức như vậy, không ai chịu nhường ai.

Dư Du Nhiên và Kiều Tây thấy vậy đều vô cùng hoảng hốt.

“Du Nhiên, phải làm sao bây giờ? Đã đánh nhau to rồi.” Kiều Tây lo lắng nói.

“Đừng đánh nhau nữa!” Dư Du Nhiên hét lớn lên.

Lúc này, người của bệnh viện cũng nghe thấy âm thanh đánh nhau nên chạy tới.

Khuyên can cũng không được, ai cũng không dám tiến lên, bởi người đang đánh nhau là Phó Trọng Đình.

Bọn họ cũng không dám báo cảnh sát.

“Dừng tay! Không được đánh nhau! Nếu đánh nữa thì tôi sẽ chết cho các người xem!” Dư Du Nhiên lạnh lùng nói.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp