Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 91: Quả nhiên không có tình người
“Vậy cũng tốt, con biết rồi.” Du Dư Nhiên cuối cùng cũng đồng ý.

“Dư Nhiên, mẹ cô nói cái gì vậy?” Kiều Tây hỏi cô.

“Gọi bảo tôi về nhà ăn bữa cơm.”

“Chuyện của mẹ cô, Thẩm Dục đã từng kể qua cho tôi rồi, tôi cảm thấy, trong lòng bọn họ không chừng lại âm mưu chuyện gì đó, tốt nhất là cô không nên đi qua đó!” Kiều Tây lo lắng cho Du Dư Nhiên.

“Kiều Tây, bà ấy là mẹ ruột của tôi, có lẽ sẽ không đối xử với tôi như thế đâu.”

“Chuyện đó ai mà biết trước được, bây giờ, vì lợi ích, chuyện gì người ta cũng có thể làm, hơn nữa, tôi cảm thấy, bà ấy hình như không phải mẹ ruột của cô.”

“Được rồi, Kiều Tây, bất kể như thế nào thì tôi cũng muốn trở về nhà một chuyến xem sao.”

Kiều Tây thấy Du Dư Nhiên đã quyết định như vậy, liền không nói thêm gì nữa.

Buổi tối đến.

Du Dư Nhiên liền bắt xe đi đến Dư gia.

Lúc cô đến đây một lần nữa, Du Dư Nhiên không hề cảm thấy có một chút gì vui vẻ.

“Ô kìa, Dư Nhiên, mới đó mà con đã đến rồi sao! Mau vào đây ngồi đi, mẹ đã làm rất nhiều món ăn ngon đó.” Vương Thúy Phương vô cùng vui vẻ, vô cùng nhiệt tình.

Cảm giác như những chuyện trước đây đều chưa từng xảy ra vậy.

Du Dư Nhiên sau khi đi vào nhà đã thấy Dư Hoa Minh ngồi ở trên bàn ăn.

“Về rồi.” Dư Hoa Minh chỉ từ tốn nói một câu.

Từ nhỏ đến lớn, mối quan hệ của hai bố con bọn họ vẫn không tốt chút nào.

Dư Hoa Minh chỉ biết đánh bài, căn bản ông không bao giờ quan tâm đến anh chị em bọn họ như thế nào.

“Không phải nói là cơm gia đình sao? Tại sao lại không thấy Trọng Hiên và Tử Ninh về nhà?” Du Dư Nhiên hỏi.

“A Kiêu bận rộn chuyện học hành, cho nên vẫn chưa gọi điện thoại cho nó, Tử Ninh thì bây giờ đi theo bạn trai, cũng không mấy khi trở về nhà, bây giờ mẹ và bố con, hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau trong căn nhà này, không có đứa nào chịu ở cùng bố mẹ.” Vương Thúy Phương giống như giả vờ tội nghiệp nói.

Du Dư Nhiên không hề đáp lại lời Vương Thúy Phương.

Vương Thúy Phương lại bưng ra thêm một dĩa thức ăn khác, sau đó cũng ngồi xuống bàn ăn.

“Dư Nhiên, những chuyện lúc trước, đều là lỗi của mẹ, là mẹ sai, mẹ xin lỗi con, hy vọng con không có để trong lòng những chuyện mẹ đã làm.” Vương Thúy Phương nói.

“Mẹ, mẹ thay đổi là được rồi, con sẽ tha thứ cho mẹ, dù sao mẹ cũng là mẹ ruột của con.”

“Tốt tốt tốt, Dư Nhiên, mẹ cũng biết là lòng con sẽ không ghi thù mẹ, có đứa con như con thật tốt biết bao, nào, ngồi xuống ăn đi, để mẹ lấy cho con chút nước uống.”

Vương Thúy Phương nói xong, liền rót cho Du Dư Nhiên một ly nước trái cây.

“Cảm ơn mẹ, sau này mẹ với bố mỗi ngày đều nhất định phải sống thật khỏe mạnh, mặc dù bọn con không ở cùng với bố mẹ, nhưng mà cho dù có chuyện gì xảy ra thì bọn con sẽ giúp đỡ, chúng ta chính là người một nhà, phải chung sống hòa thuận, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau.”

“Được, Du Dư Nhiên, chỉ cần con bỏ qua cho mẹ những việc mẹ đã từng làm đối với con trước đây là được rồi.”

“Chuyện cũng đã qua hết rồi, chúng ta cũng không cần nhắc lại đâu mẹ à, chỉ cần hai người biết sửa đổi, thì hai người vẫn là bố mẹ của con, con sẽ không bao giờ quên.”

Vương Thúy Phương cảm động gật đầu một cái, sau đó liền uống một ngụm nước.

Mắt của Du Dư Nhiên đã đỏ lên, nước mắt cô cũng sắp rơi rồi, cô cũng uống một ngụm nước trái cây.

“Dư Nhiên, mau lại đây ăn chút thức ăn đi, đây là món vịt nấu bia mà trước kia con thích ăn nhất, mẹ đã đặc biệt đi chợ mua vịt về làm cho con đấy.”

Vương Thúy Phương vừa nói vừa gắp một miếng thịt vịt bỏ vào trong bát của Du Dư Nhiên.

“Mẹ, mẹ cũng ăn đi, con... con...” Du Dư Nhiên chưa nói xong thì đã có cảm giác choáng váng đầu óc.

Sau đó, Du Dư Nhiên lập tức ngã xuống bàn ăn.

Lúc này, Vương Thúy Phương và Dư Hoa Minh cùng đưa mắt lên nhìn nhau.

“Dư Nhiên... Dư Nhiên... Dư Nhiên...” Vương Thúy Phương gọi cô, còn lay lay người Du Dư Nhiên.

Nhưng mà Du Dư Nhiên không hề có bất kỳ phản ứng gì cả.

“Dư Hoa Minh, rốt cuộc ông cho bao nhiêu thuốc vậy, thuốc này tại sao lại có hiệu quả nhanh như thế?” Vương Thúy Phương hỏi.

“Tôi làm sao biết được, nhanh lên một chút đi, đợi Dư Nhiên tỉnh lại thì sẽ hỏng mất.” Dư Hoa Minh nói.

Sau đó, Vương Thúy Phương vội vàng đi vào trong phòng, cầm theo một sợi dây đi ra.

“Dư Nhiên, con cũng đừng trách chúng ta, ai bảo con không nghe lời mẹ, tránh xa xa Phó Trọng Đình ra một chút? Đây là con ép mẹ phải làm, chứ mẹ cũng không hề muốn làm như vậy.” Vương Thúy Phương nói.

“được rồi, bà cùng nó nói lung tung nhiều như thế làm gì? Nó cũng có nghe được bà nói đâu, làm xong chuyện này cho sớm đi, tránh để lâu lại thêm rắc rối!” Dư Hoa Minh không nhịn được nói.

“Ông gấp cái gì chứ, Dư Nhiên không nghe được thì tôi mới dám nói như thế, nếu nó nghe được, tôi làm gì dám nói chứ?”

“Hừ! Lúc trước nó nên chết ở bên ngoài cho rồi, bây giờ trở về đây, cũng phải chết, tất cả đều là do nó tự tìm đến cái chết!” Dư Hoa Minh độc ác nói.

Sau đó, Vương Thúy Phương đang muốn vòng dây qua người của Du Dư Nhiên, muốn đem chân tay của cô trói chặt lại.

Nhưng đúng lúc này, Du Dư Nhiên đáng lẽ nên bất tỉnh thì cô lại đột nhiên bắt lấy tay đang cầm sợi dây của Vương Thúy Phương.

Vương Thúy Phương bị cầm tay liền cảm thấy sợ hết hồn!!!

“Du... Dư Nhiên... Con... Con làm sao đã tỉnh rồi?” Vương Thúy Phương lắp bắp hỏi, có vẻ như bị dọa vô cùng sợ hãi!

“Mẹ, mẹ cầm sợi dây là đang muốn làm gì vậy?” Du Dư Nhiên hỏi.

“Mẹ... Mẹ là muốn... Muốn...” Vương Thúy Phương không biết nên trả lời Du Dư Nhiên như thế nào.

Bây giờ Vương Thúy Phương đang vô cùng lúng túng, dù bà có đến một trăm cái miệng cũng không biết nên nói cái gì!

“Sao mẹ không nói, nếu mẹ không nói thì để con nói thay vậy, mẹ định sẽ bắt cóc con, sau đó sẽ làm hại con sao?”

“Dư Nhiên, Mẹ... Mẹ không định làm như vậy...” Vương Thúy Phương cúi đầu nói.

“Mẹ, những lời vừa rồi mà mẹ nói với bố con đều nghe hết rồi, hai người cũng không cần phải giả bộ nữa đâu, quả nhiên hai người đều không có tình người, là bố mẹ mà lại có thể đối xử như vậy với con mình!” Du Dư Nhiên nghiêm nghị nói.

Cô cực kỳ hy vọng, tất cả những thứ lúc này đều không phải là sự thật.

Nhưng mà cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ lúc nãy nghe thật sự rất đau lòng.

Trước mặt cô bây giờ lại chính là bố mẹ của cô.

Bọn họ làm sao có thể nhẫn tâm ra tay được, lại có thể nghĩ ra cách như vậy để đối xử với cô, thật sự là tán tận lương tâm!

“Thì ra lúc nãy đều là mày giả vờ!” Dư Hoa Minh hỏi.

“Không sai, bố cho là con sẽ giống như lần trước ngu ngốc vậy sao? Một lần nữa tin tưởng hai người sao? Hai người lần này đến lần khác làm tổn thương con, làm sao có thể lại tin hai người được nữa chứ, cho nên cốc nước vừa nãy con không hề uống một chút nào, con đã nôn ra hết rồi.”

“Mày... Mày lại dám lừa bọn tao!” Dư Hoa Minh cực kỳ tức giận.

Ông ta không hề nghĩ đến, Du Dư Nhiên lại có thể dùng trò này để lừa bọn họ.

“Là hai người lừa con, hay là con lừa hai người đây? Con chẳng qua là tương kế tựu kế thôi, rốt cuộc hai người có mục đích gì? Tại sao hai người phải làm như vậy?” Du Dư Nhiên hỏi.

“Dư Nhiên, mẹ... Bố mẹ... Mẹ...” Vương Thúy Phương thật sự không biết nên nói như thế nào nữa..

Âm mưu của bà và Dư Hoa Minh đã bị Du Dư Nhiên phát hiện rồi.

Từ lúc vừa vào nhà, Du Dư Nhiên đã cảm thấy kỳ lạ rồi.

Nếu là bữa cơm gia đình, tại sao lại không gọi cho Trọng Hiên và Tử Ninh, mà chỉ có một mình cô về.

Còn nữa, lúc trước thái độ của Vương Thúy Phương đối với cô vô cùng tệ, giống như cô chính là kẻ thù của Vương Thúy Phương vậy.

Tự nhiên đột ngột Vương Thúy Phương lại thay đổi thái độ, thật sự là cô rất nghi ngờ, không thể không đề phòng Vương Thúy Phương được.

“Mẹ, con cực kỳ hy vọng tất cả những gì đang xảy ra lúc này đều không phải là sự thật, tất cả đều là do con hiểu lầm, con đã nói rất rõ ràng với hai người rồi, chỉ cần hai người chịu thay đổi, chúng ta tất cả người một nhà đều chung sống hòa thuận với nhau, con sẽ không để bụng những chuyện trước kia mà hai người đã làm, con đã cho hai người cơ hội, thậm chí cũng chính là nhắc nhở hai người, nhưng mà hai người vẫn làm thế với con... Chuyện lần trước, là hai người bắt tay với Đường Mộ Tuyết có phải không, cho nên lần này có phải hai người lại bị Đường Mộ Tuyết xúi giục làm theo lời cô ta nữa hay không?” Du Dư Nhiên hỏi.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp