Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 90: Chẳng lẽ con không bằng Du Dư Nhiên
Hai người họ đều không nghe lời cô nói, Du Dư Nhiên lập tức quay trở về phòng, tay cầm một con dao gọt trái cây dí sát vào bản thân.

“Dư Nhiên!!”

“Dư Nhiên!”

Phó Trọng Đình và Thẩm Dục đồng thời hô lên đầy lo lắng.

Hai người họ cũng đồng thời dừng tay lại.

Cả hai người đều bị chảy máu, thực lực của cả hai cũng là ngang sức ngang tài.

“Dư Nhiên, mau bỏ dao xuống đi, chúng ta không đánh nữa!” Phó Trọng Đình lo lắng nói.

“Dư Nhiên...”

Du Dư Nhiên thấy họ cuối cùng cũng chịu dừng lại, lúc này mới bỏ dao xuống.

“Dư Nhiên, em không được lấy anh ta.” Phó Trọng Đình nói thêm một lần nữa.

“Dư Nhiên, em không cần nghe lời của anh ta, anh ta đã làm em tổn thương nhiều lần như thế.” Thẩm Dục cũng nói.

“Đủ rồi! Hai người không cần phải nói nữa.” Du Dư Nhiên nói xong, sau đó quay sang nói với Phó Trọng Đình: “Phó Trọng Đình, anh nên đi đi.”

“Dư Nhiên, em không được phép lấy anh ta.”

“Phó Trọng Đình, thật ra, tôi phá hôn lễ của anh chỉ là vì không muốn để cho Đường Mộ Tuyết được như ý muốn mà thôi, đây mới chính là mục đích của tôi.”

“Dư Nhiên...”

“Thẩm Dục, chúng ta đi thôi.” Du Dư Nhiên nói với Thẩm Dục.

Thẩm Dục nhìn Phó Trọng Đình một cái, sau đó đưa Du Dư Nhiên rời đi.

Phó Trọng Đình đứng yên tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại.

Đã quá muộn rồi sao?

...

Mấy ngày sau, Phó Trọng Đình luôn bận rộn với chuyện công việc, anh chỉ dám để cho Lục Kình Vũ tìm người lén quan sát Du Dư Nhiên, chứ Phó Trọng Đình không dám đi gặp cô.

Bởi vì mỗi lần đi gặp cô, cô đều không muốn nhìn thấy anh.

“tổng giám đốc...” Lục Kình Vũ nhìn thấy dáng vẻ của Phó Trọng Đình chán nản như vậy trong lòng không khỏi có chút lo lắng quan tâm.

Lục Kình Vũ đã đi theo Phó Trọng Đình nhiều năm như vậy, dù bất kể có gặp phải chuyện gì, Phó Trọng Đình cũng đều giữ được sự bình tĩnh như thường ngày.

Nhưng bây giờ, vì Du Dư Nhiên, lại có thể thay đổi như thế.

“Dư Nhiên thế nào rồi?” Giọng của Phó Trọng Đình có vẻ khàn khàn.

“Cô Dư đã đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Dục, hôn lễ của hai người họ sẽ được tổ chức vào tháng sau.”

Phó Trọng Đình nghe xong lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Lục Kình Vũ, có chút không dám tin vào những gì anh vừa nghe được.

Cô thật sự muốn kết hôn cùng Thẩm Dục sao?

“Tồng giám đốc, sao anh không nói sự thật cho cô ấy biết?” Lục Kình Vũ hỏi.

“Đều là do tôi sai, là do tôi làm tổn thương đến cô ấy, như vậy cũng tốt, Thẩm Dục là một người có thể tin tưởng được, có thể làm cho Dư Nhiên hạnh phúc.”

“Tổng giám đốc...”

Phó Trọng Đình phất phất tay, Lục Kình Vũ không biết nên làm gì nữa liền rời khỏi phòng làm việc.

...

Đường gia.

Từ sau khi Đường Mộ Tuyết với Phó Trọng Đình có xích mích, cho đến bây giờ thanh danh của cô không còn tốt nữa.

Hơn nữa trong lòng cô cảm thấy không phục.

Phương Viện Viện cũng cảm thấy vô cùng buồn bực.

“Mộ Tuyết, con không thể tiếp tục như thế này được, không có Phó Trọng Đình, con cũng sẽ tìm được một người đàn ông khác thật lòng thích con.” Phương Viện Viện khuyên nhủ.

“Mẹ, con là con gái mẹ, chẳng lẽ, con còn không sánh bằng Du Dư Nhiên sao?”

“Con tại sao luôn đòi hỏi như vậy chứ, có một số chuyện, con không thừa nhận, không có nghĩa là trong lòng mẹ không biết, mẹ hỏi con, nửa năm trước Du Dư Nhiên bị tai nạn xe cộ rồi mất tích, có phải do con làm hay không?”

Đường Mộ Tuyết kinh ngạc nhìn Phương Viện Viện, sau đó cảm thấy đau lòng nói: “Mẹ, bây giờ ngay cả mẹ cũng nói giúp cho Du Dư Nhiên sao?”

“Mẹ chẳng qua chỉ là đang nói về chuyện này, dĩ nhiên mẹ không hy vọng chuyện này là do con làm, con gái của mẹ sẽ không độc ác như vậy, nhưng mà chuyện của Du Dư Nhiên lại rất là kỳ lạ.”

“Mẹ, xem ra mẹ vẫn là tin tưởng lời nói của Du Dư Nhiên, lúc trước, có phải mẹ đến bệnh viện thăm Du Dư Nhiên không, chẳng lẽ Du Dư Nhiên so với con gái mẹ lại còn quan trọng hơn sao?”

“Một Tuyết, trong lòng mẹ và ba con, đương nhiên là con quan trọng hơn, nhưng mà chúng ta hy vọng con có thể đi con đường đúng đắn, không nên vì Phó Trọng Đình mà làm ra những chuyện xấu xa, từ nhỏ mẹ đã dạy con như thế nào, chẳng lẽ con đã quên hết rồi sao?”

“Con dĩ nhiên là vẫn nhớ lời mẹ dạy, mẹ, mẹ phải tin con, chuyện đó không phải do con làm, mẹ sau này không nên đi gặp Du Dư Nhiên nữa, có được không? Du Dư Nhiên là tình địch của con, nếu mẹ đối xử tốt với Du Dư Nhiên, mẹ lại để cho con bị người ta khinh thường, trong lòng con sẽ cảm thấy ra sao!”

“Được, nhưng mà con cũng phải đồng ý với mẹ, hãy từ bỏ Phó Trọng Đình có được hay không, Phó Trọng Đình căn bản không thích con, con khổ sở lâu như vậy cũng không có kết quả tốt, chỉ tổn thương bản thân con thôi.”

Đường Mộ Tuyết lúc này liền ôm lấy cánh tay của Phương Viện Viện nói: “Mẹ, chuyện gì con cũng có thể đồng ý với mẹ, nhưng mà chuyện này thì không được.”

“Mộ Tuyết, con...” Phương Viện Viện cũng cảm thấy hết cách với Đường Mộ Tuyết.

Mà Đường Mộ Tuyết, từ nhỏ đã rất cố chấp, chắc chắn sẽ không từ bỏ đâu!

Chỉ cần là thứ mà Đường Mộ Tuyết muốn có, nhất định Đường Mộ Tuyết sẽ tranh giành đến cùng, tuyệt đối không buông tha.

...

Sau khi Du Dư Nhiên xuất viện, Kiều tây vẫn luôn chăm sóc cho cô.

Thẩm Dục cũng thường xuyên đến thăm cô, nhưng Du Dư Nhiên vẫn luôn cảm thấy không vui.

“Dư Nhiên, Thẩm Dục và Phó Trọng Đình, rốt cuộc trong lòng cô thích ai?” Kiểu Tây hỏi.

Du Dư Nhiên không nói gì, thật ra thì, trong lòng cô vẫn luôn rất mâu thuẫn, từ lúc cô đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Dục.

“Nếu như cô thích Phó Trọng Đình, cô không nên đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Dục, nếu không cô sẽ phải hối hận cả đời.”

“Kiều Tây, tôi...” Du Dư Nhiên thật không biết nên nói như thế nào.

“Được rồi, dù sao từ giờ đến ngày kết hôn vẫn còn một tháng, cô từ từ suy nghĩ thật kỹ đi.”

Reng reng reng reng... Reng reng reng reng...

Lúc này, điện thoại của Du Dư Nhiên chợt reo lên.

Cô nhìn điện thoại, lại là Vương Thúy Phương, bây giờ, Vương Thúy Phương gọi điện đến làm gì.

Lúc trước ở bệnh viện, bà ấy còn đánh cô, động tay động chân với cô.

Quan hệ mẹ con giữa cô và Vương Thúy Phương cũng gần như là chấm dứt rồi.

“Dư Nhiên, ai gọi cô vậy? Sao cô lại không nghe điện thoại? Có phải Phó Trọng Đình gọi điện cho cô không?” Kiều Tây hỏi.

“Là mẹ tôi gọi.”

Du Dư Nhiên suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định nghe máy, cô muốn nghe thử xem bà ấy định nói cái gì.

“Dư Nhiên, cơ thể con bây giờ đã khỏe hơn chưa?” Du Dư Nhiên bắt máy, Vương Thúy Phương liền hỏi.

Nếu là lúc trước, trong lòng Du Dư Nhiên chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Vương Thúy Phương cuối cùng cũng chịu gọi điện quan tâm cô.

Nhưng là bây giờ, Du Dư Nhiên không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.

“Tốt hơn nhiều rồi, cũng đã xuất viện.” Du Dư Nhiên nói một cách lạnh nhạt, nghe không hề có cảm xúc.

Trong điện thoại, Vương Thúy Phương cảm thấy có chút lúng túng không được tự nhiên, nhưng bà vẫn tiếp tục nói: “Dư Nhiên, chuyện lần trước, là mẹ không đúng, mẹ cũng đã hiểu ra rồi, con là con ruột của mẹ, mẹ không nên đối xử như vậy với con, nhưng mà mẹ cũng là thật lòng lo lắng cho con, mong con mau khỏe nên mới tức giận, con đừng trách mẹ có được hay không?”

“Những chuyện trước kia, con đều quên hết rồi, mẹ không cần nhắc lại làm gì.”

“Được được được, không nhắc lại nữa, chuyện đều đã qua rồi, chúng ta không nên nhắc lại nữa, thật ra thì từ lúc con quay lại, cả nhà chúng ta chưa từng ăn cơm cùng nhau, Dư Nhiên, tối nay, hay là con về nhà đi, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình, được không?”

Du Dư Nhiên suy nghĩ, cô đang không biết lần này Vương Thúy Phương lại làm cái gì.

“Dư Nhiên, tại sao con lại không nói gì? Do con không tin mẹ sao?”

“Không phải.”

“Dư Nhiên, con nhất định phải tin mẹ, trên thế giới này, là mẹ sẽ không làm hại con của mình, con tin mẹ đi, hổ dữ cũng không ăn thịt con, mẹ chỉ là vì lo lắng, mong con mau khỏi bệnh thôi, chẳng lẽ con không hy vọng gia đình chúng ta hòa thuận với nhau sao?”

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp