Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 96: Thân Thế Của Cô
“Dư Du Nhiên, con tiện nhân này, mày đúng là thứ thiên lôi đánh xuống, sao mày có thể đối xử với cha mẹ nuôi của mày như vậy, mày sẽ gặp báo ứng!!”

“Gặp báo ứng phải là các người, các người táng tận lương tâm, pháp luật sẽ nghiêm trị các người!” Dư Du Nhiên lạnh giọng nói.

Đến bây giờ, Vương Thúy Phương vẫn chưa biết hối cải, bà ta vẫn cho rằng cô mới là người sai.

“Tiện nhân! Mày mãi mãi đừng mong biết được thân thế của mày, mãi mãi đừng mong biết được!!!”

“Nếu bà thật sự không nói, tôi đây chỉ có thể tìm Dư Tử Ninh, Tử Ninh luôn thân thiết với bà, cũng rất vâng lời mấy người, Tử Ninh chắc chắn biết chút chuyện, còn nữa, chẳng phải bà luôn muốn gả Tử Ninh vào hào môn sao? Tôi thấy, hẳn tâm nguyện của mấy người sẽ không đạt được đâu!”

“Cô…. Cô dám uy hiếp tôi! Cô lấy hạnh phúc của em gái cô ra để uy hiếp tôi!”

“Vương Thúy Phương, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu bà không nói, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì.”

“Cô….” Vương Thúy Phương tức giận vô cùng.

Nhưng bây giờ bà ta đang ở trong ngục giam, cũng chẳng có cách gì.

Hạnh phúc của Dư Tử Ninh, bà ta không thể mặc kệ!

“Được, tao nói, tao nói! Bây giờ chắc mày vừa lòng rồi!” Vương Thúy Phương nói.

Dư Du Nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng Vương Thúy Phương cũng thỏa hiệp.

“Thật ra, tao cũng không biết cha mẹ ruột của mày là ai, từ khi mày còn nhỏ, tao với Dư Hoa Minh đã nhặt được mày, vốn dĩ chúng tao cũng không muốn nuôi mày, nhưng lúc ấy tao tiếc nuối, mày còn nhỏ như vậy, nên không đành lòng vứt bỏ mày đi, Dư Hoa Minh luôn muốn đuổi mày đi, từ nhỏ chỉ có tao luôn giữ mày ở lại. Sau đó, có một vị thầy bói nói, mày là quý nhân của nhà chúng tao, nên Dư Hoa Minh mới bằng lòng giữ mày lại, rồi tao nuôi dưỡng mày trưởng thành.”

“Có mày rồi, sau này lại có thêm em gái của mày là Tử Ninh, rồi lại có A Kiêu, Dư Hoa Minh lập tức tin tưởng mày, rằng mày là quý nhân của nhà chúng tao, nhưng xem ra bây giờ, hai người chúng tao vào ngục giam cũng là do mày ban tặng, mày không phải là quý nhân của bọn tao, ngược lại chính là tai họa của bọn tao.”

“Bà nói thật đúng không?” Dư Du Nhiên không thể tin được.

Cô chính là một đứa cô nhi!

“Lời tao nói đều là sự thật, vì hạnh phúc của Tử Ninh, tao có thể lừa mày sao? Trước kia, mày bị ai đó vứt bỏ bên ngoài cửa nhà chúng tao, tao đã nghe thấy tiếng kêu của trẻ con, đó là một ngày mùa đông rất lạnh, tao đã ôm mày trở về, chuyện ấy còn sai được sao? Sau đó, vì tránh cho người khác biết mày là đứa trẻ chúng tao nhặt được, nên chúng tao đã chuyển nhà, nói với người ngoài rằng mày là con gái ruột của chúng tao.”

Dư Du Nhiên nghĩ rằng mình sẽ lấy được một chút tin tức về cha mẹ ruột từ miệng Vương Thúy Phương.

Nhưng ai ngờ lại như thế này.

Hóa ra cô là cô nhi, bị cha mẹ vứt bỏ.

Đúng là cô quá đáng thương mà!!

Nếu không phải bản thân bị cha mẹ ruột vứt bỏ, sao cô lại rơi vào tình trạng như ngày hôm nay được, bị cả Vương Thúy Phương và Dư Hoa Minh bày kế!

“Chuyện mày muốn biết đã biết rồi, mạng của mày là do chúng tao cho, đây là sự thật không thể thay đổi được.”

Bên tai Dư Du Nhiên còn quanh quẩn lời nói của Vương Thúy Phương.

Lúc này đây cô cảm thấy vô cùng đau buồn, hóa ra, cô chẳng có một người thân nào cả.

Khi đi ra khỏi ngục giam, bỗng nhiên có một người xông đến, mạnh mẽ bắt lấy được Dư Du Nhiên.

“Dư Du Nhiên! Cô quá độc ác, sao cô lại nhẫn tâm đến vậy!” Dư Tử Ninh điên cuồng nói.”

“Tử Ninh….”

Dư Du Nhiên không ngờ Dư Tử Ninh lại tới đây.

“Dư Du Nhiên, sao cô có thể nhốt ba mẹ tôi ở bên trong được, tại sao? Sao cô có thể làm như vậy!”

“Tử Ninh, cô nên làm rõ tình huống, suýt chút nữa tôi bị bọn họ hại chết rồi, chẳng lẽ tôi muốn đòi lại công đạo cho bản thân cũng không được sao!”

“Hại chết gì chứ, ba mẹ không làm vậy, cô cũng không thể làm vậy? Nếu không thì này bọn họ chẳng thể thoát ra được.” Dư Tử Ninh lạnh giọng nói.

“Ha ha! Nhưng bọn họ không phải là cha mẹ ruột của tôi, vì vậy, bọn họ mới đối xử với tôi như vậy, nếu bọn họ không đối đãi tôi như con gái ruột, thì tôi cũng không đối đãi với bọn họ như cha mẹ ruột.”

“Dư Du Nhiên, cô không có lương tâm sao, lương tâm của cô bị chó ăn mất rồi sao?” Dư Tử Ninh vô cùng tức giận.

“Cô nói rất đúng, bị chó ăn hết rồi!” Dư Du Nhiên lạnh nhạt nói.

Tất cả mọi người đều chỉ trích cô bất hiếu với Dư Hoa Minh và Vương Thúy Vương, nhưng có ai ngờ rằng, bọn họ đã làm ra chuyện không thể tha thứ.

Bọn họ muốn mạng của cô đó!

Cô có thể thỏa hiệp sao? Nếu thỏa hiệp, thì chẳng khác gì cô tự hại mình.

“Cô…. Cô….” Dư Tử Ninh tức giận vô cùng.

“Tử Ninh, chuyện này cô đừng đụng vào, tôi đang trừng phạt bọn họ đúng tội thôi!” Dư Du Nhiên nói lần nữa.

Từ trước đến nay Dư Tử Ninh với cô không có mâu thuẫn gì cả, vì vậy cô cũng không muốn gây rối với cô ấy.

“Dư Du Nhiên, tôi mặc kệ, cô cần phải cứu bọn họ ra, chỉ cần cô rút đơn kiện, bọn họ sẽ không sao nữa.”

“Dư Tử Ninh, đây là chuyện không thể xảy ra, cô đừng hy vọng nữa!”

“Cô… Cô không thể đi, nếu hôm nay cô không đồng ý với tôi, tôi sẽ không để cho cô đi đâu!” Dư Tử Ninh ngăn cản Dư Du Nhiên.

“Tử Ninh, cô đừng như vậy, dù có thế nào thì cô vẫn là em gái của tôi!”

“Hừ! Tôi không phải em gái của cô, cô với tôi có quan hệ gì chứ? Cô là một người nhẫn tâm như vậy, tôi không có người chị như cô!”

“Cô…. Cô có ý gì? Chẳng lẽ cô cũng biết, tôi không phải con ruột của bọn họ, hóa ra cô sớm biết từ lâu rồi?”

“Biết thì sao chứ? Dư Du Nhiên, quả nhiên chúng ta không phải người một nhà, chúng ta cũng không cần nói nữa, nhiều năm trời như vậy, Dư gia đúng là nuôi cô phí công!”

“Cô…..” Dư Du Nhiên tức giận vô cùng.

Dư Tử Ninh cũng biết, chẳng lẽ trong nhà này chỉ có cô không biết gì sao, tất cả mọi người đều biết cả?

Ha ha! Thật nực cười! Quá châm chọc!

“Dư Du Nhiên, tôi nói một lần cuối, mau thả bọn họ ra, không thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!” Dư Tử Ninh cảnh cáo nói.

“Hừ! Mãi mãi không!” Dư Du Nhiên phẫn nộ nói.

Sau đó cô đẩy Dư Tử Ninh ra, Dư Tử Ninh ngã lăn trên mặt đất.

Cô thừa nhận, bản thân dùng sức rất lớn, bởi vì bản thân cô cũng tức giận!

“Tử Ninh!!!” Lúc này đây Phó Trọng Hiên chạy tới.

Không thấy anh ta lâu rồi, anh ta đã phải lòng Dư Tử Ninh sao!

Cũng đúng, hai người họ đã kết giao rồi đúng không?

“Du Nhiên, sao chị có thể đẩy Tử Ninh như vậy? Cô ấy là em gái của chị đó?” Phó Trọng Hiên nói.

“Phó Trọng Hiên, đây là chuyện của chị, em đừng quan tâm.” Dư Du Nhiên lạnh lùng nói.

Bây giờ cô vô cùng thất vọng với Phó Trọng Hiên.

“Trọng Hiên, cô ta thật sự rất tàn nhẫn, không buông tha cho cha mẹ nuôi của mình!” Dư Tử Ninh nói.

“Du Nhiên, thật ra Tử Ninh nói rất đúng, dù bọn họ có làm sai chuyện gì, thì trước sau vẫn là người đã nuôi lớn chị, chị không thể làm vậy được.”

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp