Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 97: Đúng Là Vô Sỉ!
“Phó Trọng Hiên, em đừng giả vờ làm người tốt ở đây nữa, tốt nhất em không nên tham dự vào chuyện này, đừng để cho chị phải hận em!”

Dư Du Nhiên nói xong, lập tức muốn rời đi.

Phó Trọng Hiên không thể nói ra thành lời.

Sau khi Dư Du Nhiên rời đi, cô chuẩn bị lái xe đi, lòng cô thật sự rất bực bội.

Lúc này đây có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.

Dư Du Nhiên thấy Phó Trọng Hiên tới.

“Du Nhiên, chị chờ một chút, em có chuyện muốn nói với chị.”

“Em muốn giải thích gì nữa? Sao vừa nãy em không nói luôn?”

“Du Nhiên, em không thể kể nó trước mặt Tử Ninh được, em biết bây giờ chị rất khó xử, nếu chị cần giúp đỡ điều gì, cứ việc nói với em.”

Phó Trọng Hiên nghiêm túc nói.

Dư Du Nhiên thật sự cảm thấy buồn cười.

“Phó Trọng Hiên, vừa nãy em còn giả vờ mình là người đàn ông tốt trước mặt chị, bây giờ lập tức thay đổi trong chốc lát, chẳng lẽ em không sợ Tử Ninh biết được sao?”

“Du Nhiên, thật ra trái tim em luôn có chị, Tử Ninh chỉ giống chị một chút thôi.”

“Ha ha! Chị với cô ấy không phải chị em ruột, giống chỗ nào chứ? Đúng là trợn mắt nói dối.”

“Nhưng, dù sao hai người cũng cùng trưởng thành, em thấy được bóng hình của chị trên người cô ấy, em biết chị không thích em, nhưng em tìm thế thân khác của chị cũng không được sao?”

“Đó là chuyện của em, không liên quan tới chị.”

Dư Du Nhiên nói xong, không để ý tới Phó Trọng Hiên nữa.

Cho tới tận bây giờ cô mới nhận ra Phó Trọng Hiên cặn bã đến vậy.

Khi nãy còn làm trò trước mặt Dư Tử Ninh, luôn luôn đứng về phía Dư Tử Ninh, muốn trở thành người đàn ông tốt.

Mà giờ lại nói với cô như thế, đúng là vô sỉ!

“Du Nhiên, chị đừng đi!” Phó Trọng Hiên lập tức nắm được tay của Dư Du Nhiên.

“Buông chị ra! Phó Trọng Hiên! Buông chị ra!” Dư Du Nhiên lớn tiếng hô.

“Du Nhiên, những lời em vừa nói với chị đều là sự thật.”

“Đủ rồi! Buông chị ra, nếu không chị sẽ gọi người đến đó!”

“Du Nhiên….”

Bang!!!

Lúc này đây có người đánh một cước vào mặt của Phó Trọng Hiên.

Dư Du Nhiên trông thấy, đó là Phó Trọng Đình!!!

Sao anh lại tới đây?

“Phó Trọng Đình!” Phó Trọng Hiên lạnh giọng hô.

“Phó Trọng Hiên, xem ra, tôi đối xử với anh tốt quá rồi.”

“Phó Trọng Đình, bây giờ chị ấy không liên quan tới anh thì anh có quyền gì mà quản?” Phó Trọng Hiên quát.

“Sao lại không liên quan, mặc kệ thế nào, tên tuổi của anh đã gắn liền với người vợ trước rồi, bây giờ anh lại bắt nạt chị dâu của mình, anh cảm thấy đúng không?”

“Anh…..”

“Mau cút cho tôi, không thì đừng trách tôi vô tình!”

Phó Trọng Hiên liếc mắt nhìn Phó Trọng Đình, rồi lập tức đi khỏi.

Anh ta biết mình không phải đối thủ đánh nhau của Phó Trọng Đình, hơn nữa, anh ta cũng không muốn bị người khác biết, chỉ đành xám xịt mặt rời đi.

Phó Trọng Hiên đi rồi, lúc này Phó Trọng Đình mới hỏi: “Du Nhiên, em không sao chứ?”

“Không cần anh quan tâm.” Dư Du Nhiên tức giận nói.

“Em còn giận anh? Hửm?”

“Phó Trọng Đình, tôi với anh đã không còn liên quan tới nhau nữa, Phó Trọng Hiên nói đúng, vì vậy, anh vẫn nên cách xa tôi ra một chút.”

“Không còn quan hệ gì sao, vậy tại sao lúc cử hành hôn lễ, em lại muốn gây rối phá hỏng hôn lễ của anh?”

“Tôi chỉ không muốn để Đường Mộ Tuyết thực hiện được mục đích mà thôi, người tôi phải đối phó là Đường Mộ Tuyết, không nhằm vào anh!”

“Em gạt tôi, em nói dối!”

“Tôi không có!”

“Có! Em có, từ ánh mắt của em, tôi có thể nhận ra, Dư Du Nhiên, em đúng là một người phụ nữ nói lời trái với lòng.”

Phó Trọng Đình nói xong, lập tức vươn tay ôm Dư Du Nhiên vào lồng ngực, sau đó ngăn miệng của cô lại.

“Ưm…. Ưm…. Ưm…. Buông tôi ra….” Dư Du Nhiên hô lớn.

Nhưng Phó Trọng Đình ôm cô rất chặt, cô không thể tránh thoát ra được.

Cuối cúng, Dư Du Nhiên phải cắn mạnh Phó Trọng Đình thì Phó Trọng Đình mới buông lỏng cô ra.

Bốp!!!

Dư Du Nhiên tát Phó Trọng Đình một cái.

“Phó Trọng Đình, tôi không phải Dư Du Nhiên của trước kia!”

“Chúng ta của trước kia, em đã quên hết rồi sao?”

“Đúng vậy, quên hết rồi.”

“Du Nhiên, thật ra anh có nỗi khổ riêng, anh có thể giải thích cho em nghe….”

“Còn giải thích được chuyện gì nữa sao, tháng sau tôi phải kết hôn rồi, anh không thấy chiếc nhẫn trên tay tôi sao?”

Dư Du Nhiên nói, quơ quơ chiếc nhẫn trên tay trước mặt Phó Trọng Đình.

Ai ngờ Phó Trọng Đình lập tức nắm được tay của Dư Du Nhiên, hung hăng tóm chặt chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô…

“Ây, anh làm gì vậy! Anh buông tôi ra…. Buông tôi ra…. Nhẫn của tôi!!!” Dư Du Nhiên sốt ruột hô lên.

Sau khi Phó Trọng Đình cầm được chiếc nhẫn, anh lập tức ném nó ra bên ngoài!!!

Chiếc nhẫn lọt vào trong gầm chiếc xe bên ven đường, Dư Du Nhiên lập tức muốn lao ra tìm.

Một chiếc xe xuất hiện trước mặt Dư Du Nhiên, lao vun vút đến.

Tay mắt của Phó Trọng Đình lanh lẹ, nhanh chóng giữ cô lại.

Anh lớn tiếng quát: “Dư Du Nhiên, em không muốn sống nữa sao!!!”

“Buông tôi ra, đó là chiếc nhẫn mà Thẩm Dục mua cho tôi!”

“Em muốn nhẫn, tôi có thể đưa cho em, ít hay nhiều cũng được!”

“Đủ rồi! Phó Trọng Đình, sao anh có thể làm như vậy, tôi thực sự thất vọng về anh!”

Dư Du Nhiên lạnh giọng nói, sau đó đẩy Phó Trọng Đình ra.

Chiếc nhẫn Thẩm Dục cho cô không thấy nữa, cô nên đòi công đạo cho Thẩm Dục như nào đây!

Trên quốc lộ, làn xe cứ liên tục vọt qua, không thể thấy bóng hình chiếc nhẫn đâu.

Dư Du Nhiên thật sự cảm thấy nhụt chí.

……

Buổi chiều.

Dư Du Nhiên tới bệnh viện thăm Kiều Tây, Kiều Tây bị thương không nhẹ.

“Du Nhiên, tôi thật sự không sao.” Kiều Tây nói.

“Kiều Tây, sao cô lại ngốc như vậy, lúc ấy rất nguy hiểm, cô lại vọt vào, lúc ấy cô muốn tìm người sao.”

“Tôi lo lắng cho cô thôi, nếu cô đi rồi, thì bọn họ sẽ đối xử với cô thế nào đây, không thể được.”

Dư Du Nhiên rất cảm động, cha mẹ nuôi ở với mình hơn hai chục năm còn hại chết cô, không tiếc giết cô, muốn phá hủy thây xác diệt trừ vết tích.

Mà Kiều Tây mới quen biết cô không lâu đã đối xử với cô tốt như vậy.

“Kiều Tây, sao cô lại đối xử với tôi tốt như vậy, cô nói xem tôi nên làm sao đây.”

Kiều Tây kéo tay Dư Du Nhiên nói: “Du Nhiên, chúng ta là cộng sự trở về sau hoạn nạn, hơn nữa, cô còn là người đã đưa tôi trở về từ Nam Phi, tôi thực sự rất biết ơn cô, trong lòng tôi, cô chính là người bạn thân thiết, bởi vì chỉ có cô không chê tôi thôi.”

“Kiều Tây, cô yên tâm, sau này, dù Dư Du Nhiên tôi có thế nào, thì tôi cũng không quên cô.”

“Ừm.” Kiều Tây gật đầu.

Trong chốc lát, Thẩm Dục đã tới đây.

“Hai người đừng ở đây nữa, mau ra ngoài đi!” Kiều Tây nói.

Thẩm Dục với Dư Du Nhiên chắc chắn có chuyện muốn nói.

Dư Du Nhiên với Thẩm Dục đi ra ngoài, Thẩm Dục thấy nhẫn trên tay Dư Du Nhiên thì lập tức trố mắt.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp