Đệ Nhất Hầu

Chuyện xưa như mới

Lý Minh Lâu mười ba tuổi hoàn toàn không hiểu mọi chuyện, lúc ấy nàng chỉ để ý đến câu thơ đọc ngày hôm qua có hiểu được hay không, bức họa hôm nay có hoàn thành hay không.

 Lý Minh Lâu của hai mươi ba tuổi cũng vậy. Nhưng vì sống tha hương lại luôn lo lắng cho tiểu đệ, nàng cũng chỉ tìm hiểu tin tức liên quan đến tiểu đệ.

 Để tỏ ra thắt chặt quan hệ người một nhà, cũng để hai tỷ đệ nàng yên tâm, Hạng thị thường mời nàng tới nghe bàn bạc chính sự, hằng ngày cũng đem tin tức quan trọng về tình hình chính trị hiện nay đưa đến trước mặt nàng.

 Không biết là cố ý hay vô tình, rất nhiều việc đều đã xảy ra mới đưa cho nàng xem. 

 Cũng có thể là có nói với Lý Minh Lâu cũng vô dụng, đợi sự tình giải quyết xong mới nói cho nàng nghe thì tốt hơn, dù sao điều nàng để ý cũng chỉ là tiểu đệ của nàng bình an hay không.

 Hạng gia an bài hai phụ tá cho nàng, một người tên là Khương Lượng đã năm mươi tuổi, nhìn thấu thế sự. 

Một người tên là Lưu Phạm ba mươi tuổi, đối với chuyện thế sự nóng lòng muốn thử sức. 

 “Ta cho rằng Ngô Chương vào kinh là vì chúc thọ Quý phi.”

 Lưu Phạm múa may tay áo nắm một góc áo bào, đôi mắt trên khuôn mặt đen gầy hồng quang lấp lánh, tựa hồ phẫn nộ lại tựa hồ như kích động,

 “Mẫu thân của thê tử Ngô Chương ở La gia làm bà vú, hắn là người La gia, là người của La quý phi, chính là Toàn Hải.”

 “Không có người nguyện ý vĩnh viễn làm con rể bà vú.” 

Khương Lượng gạt nhẹ chén trà, hơi nóng bốc lên mơ hồ, mặt hắn trắng nõn, béo phì, tiếng nói ồm ồm.

 “Ngô Chương chỉ có thể làm con rể bà vú, mới có thể từ một đô tướng trở thành thứ sử.”

 Lưu Phạm căm giận. Giọng nói của Khương Lượng vẫn chậm rãi như cũ, giống như thế gian bất luận xảy ra chuyện gì cũng không thể làm cho hắn biến sác: 

“Từ đô tướng đến thứ sử, hắn đã nhẫn lại nhiều năm, có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, đã làm hắn tự coi mình như là người La gia.”

 Lưu Phạm phủi tay áo thở dài:

 “Đáng tiếc, nếu thu phục được Ngô Chương, lần này Toàn Hải công công cũng không đến mức chật vật như thế, nguyên do trong tay không có binh quyền.”

 “Xưa đâu bằng nay, không phải có hoàng đế liền vạn sự vô ưu, Toàn Hải công công cũng không phải không biết, chỉ là….”

 Khương Lượng uống một hớp trà lớn

 “Trách hắn vận khí không tốt, nhưng, nếu lúc trước Ngọc công tử thỉnh kế trước đưa tấu chương tới tay hắn….”

 “Ý ngươi là đại nhân cùng Ngọc công tử nên đầu nhập vào Toàn Hải?” 

Lưu Phạm đánh gãy hắn, biểu tình kiêu căng,

 “Chúng ta cần gì phải như thế.”

 Khương Lượng thoải mái ngồi ở ghế bành vân đạm phong khinh:

 “Chúng ta muốn không phải đầu phục ai, muốn chính là Ngọc công tử kế vị. Có binh mã Kiếm Nam Đạo, Toàn Hải sẽ động tâm. Khống chế bên ngoài triều thì Toàn Hải không bằng Thôi Chính, nhưng ở trước mặt hoàng đế nói chuyện không ai có thể so sánh…..”

 Lưu Phạm nhíu mày suy nghĩ theo hắn: 

“Đại nhân lúc ấy nếu đi tìm Toàn Hải giúp đỡ, Toàn Hải sẽ thuyết phục hoàng đế đồng ý cho Ngọc công tử kế vị, mà không cần ở trong triều nhàn rỗi lâu như vậy? Có thể sao?”

 Khương Lượng nhìn chén trà, thổi thổi trà nóng: 

“Ngọc công tử trước tiên hai tháng đầu phải nắm bắt tình thế, sau đó một tháng điều binh khiển tướng, sớm một bước bước chân vào Hoài Nam, lưỡng đạo đông tây Sơn Nam chúng ta đại khái cũng sẽ không than thở mệt nhọc.”

 Lưu Phạm vỗ tay: 

“Đúng là như thế, cái gọi là từng bước,chi bằng sớm một bước, chậm một bước chờ ba năm.” 

Liên tục than đáng tiếc, 

“Nếu, nếu lúc trước làm như vậy…”

 Vào thư phòng phía đông, cả người Lý Minh Lâu bao bọc áo gấm tay ôm lò sưởi, nhìn hai người trước mặt đang kể chuyện xưa. 

 Tuy rằng được xưng là phụ tá, nhưng làm phụ tá của Lý Minh Lâu cùng những vú già nội trạch cũng không khác gì nhau, bị an bài như vậy là bởi vì địa vị bọn họ ở Hạng gia không được trọng dụng. 

 Bọn họ thật là coi chuyện này như chuyện xưa, hứng khởi bình luận các loại chính sự, đến cả chuyện của Gia Cát Lượng, sáng suốt chỉ điểm giang sơn đến phát nghiện, thể hiện hờn dỗi, buồn bực, thất bại.

 Chuyện trước kia của Gia Cát Lượng, đối với bây giờ mà nói thì không giống nhau.

 Lý Minh Lâu chậm rãi viết tấu chương, suy tư những hàng chữ dán sát nàng chưa từng gặp qua nhưng lại rất quen thuộc của bọn quan viên trong triều.

 Chờ nàng đặt bút trên kệ, Lý Minh Ngọc đã ghé vào trên bàn ngủ.

 Lý Minh Lâu buông bút chờ sổ con khô mực, không đánh thức Lý Minh Ngọc.

 Trời sẽ sáng mau thôi, cứ để hắn ngủ tiếp. Hành trình ngày mai sẽ không giống khi tới, có thể an tâm ngủ. 

 Lý Minh Lâu nghiêm túc nhìn đệ đệ, muốn khắc sâu hình ảnh vào trong mắt.

Chương kế tiếp