Đệ Nhất Hầu

Một lời quan tâm

 Đây là sự quan tâm của đại tiểu thư? Nguyên Cát lại kinh ngạc 

 Lúc trước gọi một tiếng Nguyên Cát thúc là tôn trọng, nay lại quan tâm thế này. 

 Đại tiểu thư, một tiểu cô nương yếu đuối, rất ít để ý tới cảm nhận của người khác, đừng nói tới quan tâm. 

 Bởi vì bây giờ Lý Phụng An không còn nữa, nàng như con chim nhỏ run rẩy mất đi sự che chở, phải chống chọi với thế gian đáng sợ này. 

Nguyên Cát cảm thấy buồn rầu, hắn hi vọng đại tiểu thư có thể giống như trước kia. Đây là nguyện vọng của Lý Phụng An, cũng là điều hắn phải làm.

 “Đa tạ đại tiểu thư, ta rất khỏe.”

 Hắn cúi đầu nói. 

 “Ngươi thật lòng đồng ý ở lại bên cạnh ta?” 

Lý Minh Lâu hỏi. 

 Y như Chú chim nhỏ run rẩy đã không còn tự tin đối mặt với thế gian nà. Nguyên Cát không để lộ ra ý muốn an ủi nàng ở trong lòng, hắn chỉ bình tĩnh nói một tiếng: 

“Vâng”

 “Trời quá nóng, người ra ngoài có cảm giác chói mắt hoặc là thân thể nóng rát không?” 

Lý Minh Lâu hỏi. Thời tiết ở Thất Nguyệt đã hết nắng nóng, nhưng ban ngày khí trời vẫn còn nóng bức. Nguyên Cát ngẩng đầu đáp: 

“Lão nô quanh năm ở bên ngoài làm việc, không sợ nóng lạnh, đại tiểu thư yên tâm.” 

 Ngồi trong góc tối, Lý Minh Lâu ừm một tiếng: 

“Ngươi đi làm việc đi.” 

 Nguyên Cát đáp một tiếng rồi rời đi. Lý Minh Lâu gọi Kim Kết:

 “Ngươi an bài người tin cậy đi chăm nom việc ăn ở, đi lại của Nguyên Cát.”

 Bảo nàng tìm người có thể tin cậy, thì tất nhiên nàng là người đáng tin cậy đây rồi. Kim Kết đáp vâng một tiếng, lại bổ sung thêm câu: 

“Đại tiểu thư yên tâm.”

 Nhìn Kim Kết tinh thần phấn chấn rời khỏi, Lý Minh Lâu bất chợt cười cười, nàng biết Kim Kết với Nguyên Cát đều hiểu lầm rồi.

 Nàng cũng không phải đối với Nguyên Cát tận lực thi ân. Nguyên Cát cũng giống nàng, số mệnh phải chết.

 Nếu như vận mệnh của nàng không thể thay đổi, nhưng còn Nguyên Cát thì sao, nàng muốn thử một lần. 

 Giữ lại Nguyên Cát bên mình, hắn sẽ không phải chết ở Kiếm Nam đạo. Vậy vận mệnh hắn sẽ thay đổi, thân thể sẽ hiện lên vết thương thối rữa, không thể chịu được ánh nắng… 

 Xem ra Nguyên Cát bây giờ không có gì không ổn. Tại sao vậy chứ? Là chưa tới lúc sao? 

 “Tỷ tỷ.” 

 Tiếng của Lý Minh Ngọc từ bên ngoài truyền vào, người cũng thuận theo tiếng mà đi vào 

 “Tỷ tỷ, đệ phải trở về rồi.”

 Lý Minh Ngọc nhào vào lòng Lý Minh Lâu. So với nhào vào lòng Lý lão phu nhân làm nũng, thì ngữ khí này bình thản hơn nhiều, cũng chân thành hơn nhiều. Lý Minh Lâu xoa xoa đầu của hắn:

 “Không phải sợ, Kiếm Nam Đạo là nhà của chúng ta.” 

 Lý Minh Ngọc gật đầu, ngước mắt nhìn nàng: 

“Tỷ tỷ cũng không nên sợ, tỷ có nhà, trong nhà có đệ.” 

 Nước mắt Lý Minh Lâu từ từ rơi xuống, chỉ là bị vải màn che đi nhìn không thấy. Sống lại để có được khoảnh khắc này cũng đáng lắm. 

 “Triều đình vẫn chưa ban lệnh mới, mỏ vàng muối quặng kia đều ở trong tay đệ, đệ cần chuyên tâm quản lý chúng.”

 “Kinh doanh quản lý không cần đệ tự mình làm, nhưng sổ sách đệ cần phải xem, cái gì không hiểu hãy hỏi Lâm Nhân.” 

“Binh mã trong doanh trại đệ cũng cần phải quản lý, muốn tới đó học cưỡi ngựa, Nhượng Nghiêm Tướng quân sẽ chọn người dạy cho đệ, học ở trước mặt bọn binh sĩ, không cần sợ mất mặt.” 

 Ngữ điệu Lý Minh Lâu nhẹ nhàng chậm rãi căn dặn, để cho tiểu đệ của nàng chưởng quản sự việc nhà, dù yếu thế nhưng có thể dương oai ổn định lòng người. 

 Lý Minh Ngọc ở trong lòng nàng nghiêm túc lắng nghe, gật đầu đáp lại. Chiến sự, chính sự, nông sự của Kiếm Nam Đạo, rồi chi tiêu ăn, mặc, ở, đi lại, này nọ, dặn đi dặn lại không hết lời.

 “Tỷ sẽ viết thư cho đệ.”

 Lý Minh Lâu xoa nhẹ khuôn mặt Lý Minh Ngọc. Tỷ đệ hai người quyến luyến từ biệt. 

Bên ngoài, xe ngựa Lý gia đã sẵn sàng, tuy rằng bây giờ đã giữa trưa, cũng không trở ngại tới lộ trình. 

Nếu muốn về Kiếm Nam Đạo thì không cần ở lại lâu thêm một đêm. Đối với binh gia mà nói, một đêm cũng không hơn không kém gì mấy.

 “Lục thúc.” 

Hạng Cửu Đỉnh đi tới trước cửa, Hạng Vân ở phía bên ngoài nhìn thấy liền khản tiếng gọi lớn. Hạng Vân rảo bước tiến lên trước: 

“Người sao vẫn còn ở đây, không phải bảo người ở ngoài thành chờ sao?”

 Hạng Cửu Đỉnh thuận miệng nói:

 “Ta xem thử có việc gì cần giúp đỡ không.”

 Hạng Vân không nói gì, tùy tùng đi bên cạnh tản ra đứng trước sau, vây xung quanh nhưng cũng dãn đúng cự ly. 

“Ngọc công tử mới đó mà đã trở về? Là ai khuyên hắn vậy.” 

Hạng Cửu Đỉnh nói. Người của Lý gia với Nguyên Cát đều bằng lòng để Lý Minh Ngọc về Kiếm Nam Đạo. Dù gì đi nữa, nơi nào có Kiếm Nam Đạo thì đều là nhà. 

 “Người của Lý gia chẳng thể khuyên nổi, Nguyên Cát cũng không khuyên được.” 

Hạng Vân nói: “Là đại tiểu thư.”

 Hắn cũng suy đoán như thế, Hạng Cửu Đỉnh bỗng cảm thấy phấn chấn:

 “Bên đại tiểu thư cũng nên khởi hành rồi.” 

 Hạng Vân dừng lại một hồi: “Cái này thì không biết.”

 “Nguyên Cát không nói gì sao?”

 Hạng Cửu Đỉnh hơi run: “Đại tiểu thư giữ hắn lại không có dặn dò gì sao?”

 Đại tiểu thư giữ hắn lại nhất định có chuyện bàn giao, nhưng Nguyên Cát thì chưa nhắn nhủ gì hắn, Hạng Vân không nói gì thêm.

 “Nguyên Cát.” 

Hạng Cửu Đỉnh đột nhiên kêu lên, giơ tay lên trước đáp lễ. Nguyên Cát đi tới. Đi được vài bước lại đứng lại, khoanh tay lên trước cung kính gọi một tiếng Hạng đại nhân, lại nhìn qua Hạng Cửu Đỉnh gọi Cửu gia.

 “Đại tiểu thư không tiễn công tử.”

 Hắn nói. Hạng Cửu Đỉnh lập tức hiểu ý:

 “Đã tới rồi sao?”

 Hạng Vân thúc giục:

 “Lục thúc, chúng ta đi thôi.”

 Ba người hướng về phía trước mà đi. Hạng Vân nhìn Nguyên Cát:

 “Ngươi đã quay về, vậy bên kia sắp xếp xong chưa?” 

 Nguyên Cát nói: “Chuyện bên ngoài giao cho Nghiêm Mậu, bên trong có Lâm Nhân, việc nhà thì hỏi Quế Hoa.”

 Mấy người này đều là thân tín của Lý Phụng An, Hạng Vân cũng không xa lạ gì, nghe vậy gật đầu. Hạng Cửu Đỉnh ngó đầu nhìn Nguyên Cát: 

“Chúng ta khi nào thì đi?” 

 Nguyên Cát lắc đầu: “Đại tiểu thư chưa dặn dò.”

 Hạng Cửu Đỉnh có chút bất ngờ.

 “Tình huống của Ngọc công tử cùng đại tiểu thư không giống nhau.” 

Hạng Vân quay đầu nhìn Hạng Cửu Đỉnh, 

“Không thể vội vàng khởi hành.”

 Hạng Cửu Đỉnh vỗ đầu mội cái hổ thẹn:

 “Xem ta kìa, quên mất, đại tiểu thư mới bị kinh sợ.”

 Nguyên Cát không nói gì thêm. Ba người đi tới trước cửa. Đám người Lý gia với đám người trong tộc nghe được tin tức nên đều tới. 

Lý lão phu nhân cùng một đám nữ quyến kéo Lý Minh Ngọc lại lưu luyến dặn dò.

 “Hạng đại nhân đi đường vất vả rồi.” 

Nguyên Cát hành lễ nói, buông tay xuống lui về phía sau.

 “Hạng đại nhân.”

 Lý Phụng Cảnh giơ tay hành lễ lớn tiếng gọi, cùng Lý Phụng Thường, Lý Phụng Diệu và mấy trưởng lão trong tộc ra nghênh đón. 

 “Đi đường vất vả rồi.”

 “Ngọc Ca nhi làm phiền Hạng đại nhân lo lắng rồi.”

 Hạng Vân ngay lập tức bị đám người vây quanh hỏi thăm. Hắn liếc thấy Nguyên Cát đã lùi về đứng sau đám người, bị che khuất bởi một đám người. Đây là phong cách của Nguyên Cát trước giờ. Hắn luôn như vậy. 

Trước mặt mọi người không tạo chú ý, cũng chẳng để tâm tới ai. Nhưng, luôn cảm thấy hắn lần này có chút gì đó khác lạ.

 “Khách khí rồi.” 

Hạng Vân quay đầu hướng người Lý gia đáp lễ: 

“Xin yên tâm, ta sẽ đưa Ngọc công tử bình an trở về "

Phất tấm áo choàng lên,Lý Minh Ngọc quỳ gối xuống mặt đất dập đầu

“Ngọc nhi của ta” 

Lý lão phu nhân đưa tay tập tễnh bước lên trước. Tả thị và Vương thị kịp thời đưa tay đỡ lấy bà, Lâm thị ở một bên rơi lệ. 

 “Mẫu thân, Ngọc Ca Nhi qua năm sẽ trở lại.”

 Nàng khuyên nhủ. Lý lão phu nhân lệ rơi ướt nhòa khuôn mặt, đau buồn không đứng dậy, chống tay dựa vào lòng hai con dâu, che mặt:

 ” Cháu…đi đi.” 

 Màn đêm buông xuống, những ngọn đuốc chiếu sáng đoàn xe trông như một con rồng dài uốn éo. 

Hạng Vân ngồi trên lưng ngựa ngoảnh đầu nhìn lại địa giới Giang Lăng Phủ. Đám người Lý gia đưa tiễn cuối cùng cũng dần biến mất trong tầm mắt, không gian khôi phục vẻ yên tĩnh. 

 Lý Phụng An cũng từng nói qua. Hạng Vân bất giác cười cười nhớ lại, mình chịu ảnh hưởng từ ông nên cũng coi người nhà họ Lý như người ngoài. 

 Đối với người ngoài đều là khách khí

 Người ngoài...  

Hạng Vân hơi ghìm ngựa, hắn nghĩ tới Nguyên Cát lần này so với ngày trước có gì không giống, dường như hắn kiệm lời hơn trước.

 Nguyên Cát nói an bài Kiếm Nam Đạo như thế nào, nói hắn một đường vất vả ra sao, nhưng không nói làm phiền Hạng đại nhân. 

……


 

Chương kế tiếp