Đèn Đom Đóm Đêm Dài

Chương 11
Chung Viễn Huỳnh pha sẵn một cốc nước mật ong và đứng đợi Phó Tẫn đi ra phòng khách.

Cậu súc miệng lại rửa mặt, lúc đi ra, mi mắt cậu vẫn còn ướt át, khóe mắt cón có chút ửng đỏ.

Chung Viễn Huỳnh giả vờ như không nhìn thấy gì, đưa cho cậu ly nước mật ong ấm trên tay.

Hai người yên lặng ngồi đối diện nhau trên sô pha, Chung Viễn Huỳnh phá vỡ bầu không khí yên lặng: "Đợi uống thuốc xong, khi tỉnh lại cậu hẳn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

Phó Tẫn cụp mi và "hừ" một tiếng.

Chung Viễn Huỳnh: "Bạn gái cậu đâu?"

Lúc này nếu có bạn gái cậu bên cạnh chăm sóc cậu thì thích hợp hơn, Phó Tẫn ốm như vậy, vì sao không thấy bạn gái cậu có động tĩnh gì vậy?

"Ừm?"

Không biết có phải hay không chủ đề của cô quá lung tung, Phó Tẫn không hiểu cô đang nói tới ai, cậu phản ứng chậm chạp, lát sau mới nhẹ giọng nói: "Cô ấy không ở thành phố Bắc Đường."

Thái độ của cậu quá lạnh lùng, không biết hai người họ cãi nhau hay mâu thuẫn, hay là chuyện gì khác, nhưng Chung Viễn Huỳnh cũng không tiện để hỏi vấn đề giữa hai người yêu nhau.

Sau khi Phó Tẫn uống thuốc hạ sốt, Chung Viễn Huỳnh xua tay và nói: " Cậu trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Không ngờ Phó Tẫn ngoan ngoãn nghe lời cô lên lầu và trở về phòng, không lâu sau, cậu lại ôm một cái gối và một tấm chăn mỏng đi xuống.

Cậu kéo ghế sô pha sang đối diện với Chung Viễn Huỳnh, biến nó thành một chiếc giường nhỏ để nằm ngủ, sau đó đặt gối và chăn lên đó.

"Cậu không trở về phòng ngủ ngủ sao?"

Chung Viễn Huỳnh thấy cậu tuy gầy nhưng tay chân lại dài ngoằng, nằm trên giường nhỏ cũng không thể duỗi thẳng một cách thoải mái được.

Phó Tẫn nằm xuống và nói: "Tôi thích ngủ ở phòng khách."

Chung Viễn Huỳnh gật đầu.

Sau khi nghịch điện thoại di động một lúc, cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của cậu, không khỏi nói: "Sao cậu còn chưa ngủ?"

Phó Tẫn không nói, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Chung Viễn Huỳnh liếc cậu vài cái rồi tiếp tục cúi đầu xuống lướt điện thoại, đến khi thực sự buồn chán, cô mới rút tai nghe ra xem video đánh giá các tác phẩm nghệ thuật.

Một giờ sau, cô rút tai nghe ra và lại bắt gặp ánh mắt không chớp của cậu.

"...không ngủ được sao?"

"Ừm."

"Nếu không tôi đọc bảng cửu chương cho cậu nghe nhé?" Cô vô thức nói với cậu.

Lời vừa dứt, cả hai người rõ ràng đều giật mình.

Chung Viễn Huỳnh còn có chút xấu hổ, cậu lớn như vậy rồi, cô lại còn dùng thủ đoạn ngây thơ như vậy để dụ dỡ cậu ngủ.

Khi Phó Tẫn còn nhỏ, vì lý do sức khỏe, cậu thường không thể ngủ được, lúc đó cô không có kiên nhẫn dỗ cậu ngủ, vì vậy cô đã đọc cho cậu nghe bảng cửu chương, nhiều nhất là ba lần, nếu cậu vẫn không thể ngủ, về sau cô sẽ mặc kệ cậu.

Thực ra điều này là có cơ sở lý luận, bởi vì khi cô còn học tiểu học, khi giáo viên dạy toán đọc thuộc lòng bảng cửu chương, cô đều sẽ cảm thấy rất buồn ngủ, chất lượng giấc ngủ nhờ đó mà cũng được cải thiện một cách đáng kể.

Cô không nhớ lúc đó Phó Tẫn có ngủ hay không, chỉ biết mỗi lần cô đọc xong, cậu đều nhắm mắt lại không nhúc nhích, hình như cậu đã ngủ say, nên trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy rất hữu ích với cậu.



Phó Tẫn bất đắc dĩ đảo mắt: "Được, đọc cho tôi nghe đi."

Cậu cứ tiếp tục nói như vậy, vì vậy Chung Viễn Huỳnh chỉ còn cách làm bộ mặt cứng ngắc, ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi đọc: "Một một được một, một hai được hai, một ba được ba..."

Cô không thể lại không hiểu chuyện như khi còn nhỏ, vì vậy cô đã dịu giọng lại, cố gắng tỏ ra nhàm chán nhất có thể và tiếp tục đọc cho đến khi Phó Tẫn ngủ thiếp đi.

Lần này cũng giống như những lần trước, khi cô đọc xong lần thứ ba, mi mắt cậu từ từ sụp xuống.

Cô ngừng đọc và lặng lẽ nhìn cậu.

Sau khi cậu nhắm mắt lại, mi mắt thả lỏng, nụ cười giả tạo nãy giờ kia biến mất, vẻ u ám trong mắt cũng biến mất, cuối mắt lưu lại một đường cong nhẹ nhàng yên tĩnh, lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn.

——

Vào chạng vạng, những tia nắng đỏ thẫm của bầu trời xuyên qua cửa sổ kính từ trần đến sàn tạo nên một bức tranh màu nước tuyệt đẹp trong nhà.

Phó Tẫn chuyển động lông mi và từ từ mở mắt ra.

Chung Viễn Huỳnh mãi lo cúi đầu xem video nên không phát hiện trong mắt cậu hiện lên tia u ám mệt mỏi: "Cậu tỉnh rồi à, muốn ăn gì không?"

"Dưa hấu." Cậu vẫn chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ, vì vừa mới tỉnh lại nên thanh âm vẫn còn khàn khàn.

"Dưa hấu?" Chung Viễn Huỳnh tưởng cậu khát nước, cô rót cho cậu một ly nước ấm trước, sau đó lên mạng tra cứu xem người bị sốt cao có thể ăn dưa hấu hay không.

Thôi, không kiểm tra cũng giống như vậy, có người nói có thể, có người nói dưa hấu là đồ ăn lạnh, ăn nhiều không có lợi cho việc hồi phục.

"Cậu chưa ăn dưa hấu được." Chung Viễn Huỳnh vì để an toàn nên đã đưa ra cho cô một lựa chọn khác: "Nhưng tôi có thể nấu lê hấp đường phèn cho cậu."

Phó Tẫn gật đầu đồng ý.

"Ở nhà cậu không có lê, để tôi đi mua." Chung Viễn Huỳnh cầm áo khoác và túi đi ra ngoài.

Cậu đột nhiên nặng nề lên tiếng: "Đừng đi."

Chung Viễn Huỳnh dừng lại, quay đầu lại nhìn cậu mà không biết tại sao.

Phó Tẫn vén chăn ngồi dậy, tỏ vẻ dửng dưng nói: "Trời còn chưa tối."

Chung Viễn Huỳnh sửng sốt, đúng là cô nói sẽ trông cậu đến tối, nhưng cô chỉ muốn đi siêu thị mua hai quả lê mà thôi.

"Để tôi nhờ người mua." Phó Tẫn không biết lấy điện thoại ở đâu ra, cậu ấn nút nguồn mở máy, chẳng mấy chốc đã nghe thấy âm thanh phát ra từ trong điện thoại.

"Tổ tông của tôi ơi! Cậu có muốn chết hay không nói một tiếng!! Mẹ kiếp, mỗi ngày đều kích thích tim đập của tôi, tôi nói cho cậu biết, cậu cho dù có chết, tôi cũng không thèm tuẫn táng theo cậu!!!"

Chung Viễn Huỳnh: "..."

Nếu không phải là giọng nói của một người đàn ông ở đầu dây bên kia, với giọng nói khàn khàn và biểu cảm như vậy, cô sẽ nghĩ rằng Phó Tẫn là một người đàn ông vô tâm đã bỏ rơi một cô gái nào đó.

Đầu bên kia điện thoại rõ ràng là có oán hận đã lâu với cậu, cậu vừa gọi đến thì bên kia lập tức như nước tràn bờ đê, lập tức tuôn ra hết những lời bất bình trong lòng: "Cậu không uống thuốc, không trị bệnh, không nghe điện thoại, cậu cũng không mở cửa, tôi còn sợ thân thể của cậu sẽ nhiễm lạnh, suýt nữa tôi đã gọi cảnh sát đến thăm cậu rồi đấy."

Phó Tẫn hiển nhiên không có kiên nhẫn giải thích với đối phương, cậu khẽ tặc lưỡi, đầu dây bên kia lập tức im lặng một lúc rồi vào thẳng vấn đề: "Hôm nay tôi phải giải quyết rất nhiều việc với nhà xuất bản—"

Từ Tử Thúc còn chưa nói xong, Phó Tẫn đã lạnh lùng cắt ngang: "Trong vòng mười lăm phút."

Từ Tử Thúc dừng một chút, sửng sốt hỏi: "Cái gì?"

"Mua hai quả lê." Phó Tẫn lại nói.

Từ Tử Thúc: "......"

Phó Tẫn lập tức cúp điện thoại trước khi đầu dây bên kia kịp lên tiếng.

Phó Tẫn ngẩng đầu nhìn Chung Viễn Huỳnh cách đó không xa: "Chị còn muốn mua cái gì nữa không?"

Chung Viễn Huỳnh có chút do dự nói: "Còn có đường phèn."

Mười lăm phút sau, chuông cửa đúng giờ vang lên.

Từ Tử Thúc đang mang một túi lê và một túi đường phèn đứng ở cửa với vẻ mặt khốn kiếp, khi nhìn thấy Chung Viễn Huỳnh đến mở cửa, anh ta chỉ sửng sốt một giây rồi chuyển sang nụ cười dịu dàng trong tích tắc.

Chung Viễn Huỳnh nhìn người đàn ông điềm đạm ôn nhu trước mặt, rất khó liên tưởng anh ta với con người trong điện thoại lúc nãy lại là cùng một người, cô cũng nở một nụ cười xả giao với anh ta: "Cứ để tôi."

Từ Tử Thúc đưa túi đồ trong tay cho cô: "Làm phiền cô rồi, xin lỗi."

Anh ta còn muốn nói gì nữa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng sau lưng Chung Viễn Huỳnh, anh ta lập tức chủ động nắm chặt nắm đấm cửa, vội vàng đóng cửa lại.

Từ Tử Thúc lên xe, hạ kính cửa sổ xuống, liếc nhìn ngôi nhà gỗ không xa rồi cười lớn: "Ồ, khắc tinh của tổ tông cuối cùng cũng đã đến."

——

Buổi tối Chung Viễn Huỳnh không dám nấu quá nhiều, cô nghiêm túc ước định lượng phần thức ăn vừa đủ cho hai người.

Không ngờ, tính khí của cậu cả đột nhiên bừng tỉnh, cậu tỏ vẻ kén chọn khi nhìn thấy các món ăn trên bàn: "Sườn heo nhạt quá, cà tím thì nhiều dầu, còn khoai tây thì thái quá dày."

Chung Viễn Huỳnh nghiến răng, cười nhếch mép: "Tôi sẽ làm lại."

Kết quả Chung Viễn Huỳnh ăn một mình, cô đặt đũa xuống, Phó Tẫn liếc cô một cái rồi nhấc đũa ăn nốt phần còn lại.

Chung Viễn Huỳnh dọn bàn ăn và bắt đầu làm lê hấp đường phèn, cách làm thực ra rất đơn giản, đầu tiên cô gọt vỏ lê, sau đó cắt nó thành từng miếng nhỏ rồi đun cách thủy trong nước cùng với đường phèn.

Chỉ là Phó Tẫn quá nhiệt tình, cậu cứ đứng dựa vào quầy bếp nhìn toàn bộ quá trình cô làm, vẻ mặt của cậu khiến người ta có cảm giác cô đang làm tiệc cho một bữa tiệc Mãn Châu thịnh soạn nào đó.

Nhiệt độ trong nồi dần dần tăng lên, hơi nước bốc lên mơ hồ bay lượn lờ giữa hai người.

"Tránh ra." Phó Tẫn uể oải nói.

Mặc dù cậu vẫn còn ốm yếu và tinh thần không được tốt, nhưng sự quý phái của cậu vẫn còn đó, ngay cả khi cậu chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà bình thường cũng mang lại cho cậu một cảm giác thanh tao khó tả.

Vị thiếu gia được sinh ra trong một gia đình giàu có, lại được nuôi dạy bằng tiền bạc và học thức, dĩ nhiên luôn có sự cao quý và kiêu ngạo cao hơn người bình thường.

Tuy nhiên.

Chung Viễn Huỳnh không hiểu tại sao cô lùi lại một bước, liền thấy thiếu gia lúc này duỗi ngón tay nhặt túi đường phèn lên, ngón trỏ và ngón giữa của tay kia nhặt một viên đường phèn, không thèm nhìn nó, cậu uể oải ném viên đường phèn rơi vào nồi kêu "ục ục".

"..." Ồ, thì ra là lại muốn thêm đường.

Cảnh báo tiểu đường cấp độ một.

Nhìn thấy cậu tiếp tục chọn một viên đường phèn khác cho vào nồi, đường phèn lăn giữa các ngón tay của cậu như một tia khúc xạ ánh sáng vỡ vụn, với động tác bất cẩn của cậu, mỗi viên vẽ một vòng cung hoàn hảo và rơi vào giữa nồi.

Không thể giải thích được hành động này cũng đem lại một cảm giác thanh tao khó cưỡng.

"Cái cuối cùng, không thể bỏ thêm đường nữa." Chung Viễn Huỳnh kéo túi đường phèn đặt sang một bên.

Phó Tẫn tùy ý ném cái trong tay vào nồi, sau đó cũng không làm gì nữa, chỉ lẳng lặng đưng yên chờ đợi.

"Nóng quá, từ từ thôi."

Chung Viễn Huỳnh rót đầy một bát lê đường phèn cho Phó Tẫn, nhìn cậu cầm chiếc thìa nhỏ màu trắng, lông mi dài của cậu hơi cụp xuống, cậu nhấp từng ngụm nhỏ nước đường, bộ dạng vô cớ có chút ngoan ngoãn.

Sau khi Phó Tẫn ăn xong, Chung Viễn Huỳnh lấy nhiệt kế ra để đo nhiệt độ cho cậu .

Cũng may cơn sốt của cậu đã dần hạ nhiệt, còn có dấu hiệu tốt lên, Chung Viễn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm: "Lát nữa nhớ uống thuốc đấy, tới ngày mai chắc là sẽ khỏe hơn rồi, nếu có việc gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi. Tôi về trước đây."

Phó Tẫn: "Tôi tiễn chị."

Chung Viễn Huỳnh không cần suy nghĩ liền từ chối: "Cậu vẫn còn bệnh."

"Tôi kêu tài xế đưa chị trở về."

"Không sao, tôi đi tàu điện ngầm cũng rất thuận tiện."

Phó Tẫn im lặng rồi gật đầu.

Chung Viễn Huỳnh đứng dậy mặc áo khoác, cầm túi xách đi ra cửa thay giày, vừa quay đầu đã thấy cậu ngồi một mình trong phòng khách trống trải yên tĩnh đến quỷ dị.

Cậu chống hai tay lên đầu gối, đầu hơi cúi, trông có vẻ hơi phiền muộn.

Có một cảm giác cô đơn khó tả.

Thật đau lòng.

Chung Viễn Huỳnh lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ khó hiểu này ra khỏi đầu.

Chỉ là cô không ngờ rằng sau khi cô xuống tàu điện ngầm thì đã luôn có một bóng người luôn theo sát cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Khi còn nhỏ:

Chung Viễn Huỳnh muốn ra ngoài chơi nhưng Chung Lịch Cao yêu cầu cô phải dụ Phó Tẫn ngủ trước.

Cô đến phòng Phó Tẫn và nói: "Tôi chỉ nhẩm công thức nhân ba lần, và nếu cậu vẫn không ngủ được, từ nay tôi sẽ không quan tâm đến cậu nữa."

Phó Tẫn nghe vậy thì tỏ vẻ ngoan ngoãn nói với cô: "Tôi sẽ ngủ."

Chung Viễn Huỳnh: "Một một được một, một hai được hai, một ba được ba..."

Cô mới đọc đến lần thứ ba thì đã thấy Phó Tẫn ôm gối ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lúc Chung Viễn Huỳnh vừa đi ra ngoài, cậu bất ngờ mở mắt ra, kê một chiếc ghế đẩu nhỏ đến bên cửa sổ, kiễng chân nhìn theo bóng dáng cô rời đi.

Cậu giữ nguyên tư thế này suốt cả buổi, đến khi trời sắp chạng vạng tối, cậu thấy cô mặc một chiếc váy hoa đang đi bộ về nhà.

Cậu vội vàng đặt chiếc ghế trở lại chỗ cũ, nằm lại trên giường và ngoan ngoãn nhắm mắt lại lần nữa.

"Phó Tẫn đâu rồi ạ?" Cô hỏi thím Trương.

Thím Trương: "Hiếm khi thằng bé có được một giấc ngủ ngon như thế, cả buổi chiều thằng bé đều ngủ trong phòng không đi ra ngoài."

Chung Viễn Huỳnh mở cửa ra nhìn vào bên trong.

Một lúc sau, cánh cửa đóng lại, Phó Tẫn mở mắt ra khẽ thì thầm: "Sau này chị vẫn còn quan tâm đến em như vậy sao?"
Chương kế tiếp