Đèn Đom Đóm Đêm Dài

Chương 12
Chung Viễn Huỳnh sống trong một khu dân cư bình thường, an ninh rất bình thường, có một phòng bảo vệ, chỉ có hai hoặc ba nhân viên bảo vệ thay phiên nhau túc trực, người lạ đôi khi cũng có thể tùy ý ra vào khu này.

Những ngôi nhà trong tiểu khu này tương đối cũ, nhưng được cái giá thành rẻ, cũng gần đường tàu điện ngầm và có một chợ rau nhỏ xung quanh.

Đến khi Chung Viễn Huỳnh bước vào tiểu khu thì cô nhận thấy rằng bóng người theo sau vẫn chưa rời đi.

Không phải là Phó Tẫn.

Phó Tẫn mặc dù đi đứng tùy tiện, nhưng lưng cậu thẳng tắp, dáng đi ngay thẳng, bước đi vững vàng, trong tiềm thức lộ ra phong thái kiêu ngạo khó tả, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ một thiếu gia cao quý, bước đi như một ngôi sao lớn dưới ánh đèn sân khấu…

Hơn nữa, không biết vì một nguyên nhân nào đó, Phó Tẫn rõ ràng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhưng một khi làm việc gì đó, cơ thể và thần kinh của cậu sẽ bị hạn chế ở một mức độ nhất định, chẳng hạn như bước đi, khoảng cách của mỗi bước và động tác nhấc chân đều giống hệt nhau.

Đến nỗi Chung Viễn Huỳnh đã quen thuộc với tiếng bước đi có nhịp điệu của cậu, nhưng nghe tiếng bước đi của người phía sau lại không giống như vậy, bước đi của người đó yếu ớt, hoàn toàn không ăn khớp giống như cậu.

Loại trừ khả năng Phó Tẫn, Chung Viễn Huỳnh lập tức lấy điện thoại di động ra báo cho bốt bảo vệ của khu dân cư.

Chung Viễn Huỳnh: "Tôi là chủ hộ của căn hộ ở khu A, tòa nhà 6. Có người lạ theo dõi tôi với ý đồ xấu. Tôi đang đi đến tòa 1. Nhờ các anh nhanh chóng cử người qua giúp tôi."

"Được, chúng tôi lập tức qua đó."

Trong tiểu khu trước đây cũng đã từng xảy ra vài vụ trộm, vì vậy các nhân viên bảo vệ vẫn rất chú ý đến các vụ án hình sự.

Lúc Chung Viễn Huỳnh từ chuyến tàu điện ngầm trở về nhà thì trời đã tương đối muộn, trên đường lại không có mấy người qua lại, tiếng bước chân phía sau cô càng ngày càng gần.

Cũng may mấy chú bảo vệ lần này làm việc hiệu quả đến không ngờ, chỉ trong vòng hai phút đã chạy tới chỗ cô, Chung Viễn Huỳnh mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện cả người mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cô lập tức vẫy tay với mấy người bảo vệ cách đó không xa: "Đây này, là tôi đã gọi điện thoại, có người phía sau đang theo dõi tôi."

Nhân viên bảo vệ trông nghiêm túc chạy tới ngăn người đàn ông lại.

"Là hiểu lầm, tôi có quen cô ấy." Người đàn ông mở miệng hét lớn: "Viễn Huỳnh, là tôi!"

Dựa vào khoảng cách ngắn và ánh đèn đường, Chung Viễn Huỳnh cuối cùng cũng có thể nhìn rõ người đó là ai, trong lòng cô có chút không thoải mái, dưới ánh mắt do dự của bảo vệ, cô quả quyết nói: "Tôi thật sự không biết anh ta, tôi cũng không biết tại sao anh ta có thể biết tên tôi, có thể là do tình trạng rò rỉ thông tin hiện nay rất phổ biến, xin hãy giúp đỡ, nếu không tôi chỉ còn cách gọi cảnh sát đến thôi."

Thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, nhân viên bảo vệ nhớ lại thông tin gần đây có kẻ biến thái rình rập, sàm sỡ một phụ nữ nên liền nghiêm mặt quát nạt người đàn ông: "Anh không phải chủ hộ ở đây, anh làm gì ở đây, còn đi theo con gái nhà người ta, rốt cuộc anh có đi hay không? Nếu không đi, chúng tôi sẽ trực tiếp đưa anh đến đồn cảnh sát!"

Vẻ mặt người đàn ông có chút khó chịu: "Tôi thật sự quen biết với cô ấy. Cô ấy là bạn gái cũ của tôi, con gái khi chia tay luôn ngoảnh mặt làm ngơ, tôi tới đây là để làm hòa với cô ấy, sao các người lại không chịu tin tôi chứ?"

Vừa nói anh ta vừa móc ví ra, rõ ràng là có ẩn ý.

"Đi, đi, đừng nhiều lời."

Nhân viên bảo vệ có biểu hiện "mánh khóe này chúng tôi đã thấy nhiều rồi", và hoàn toàn không nghe cái gọi là giải thích của anh ta, trực tiếp đuổi anh ta ra ngoài.

Lần này anh ta không giãy giụa, quay đầu nhìn về phía Chung Viễn Huỳnh, cười nửa miệng nói: "Tương lai còn dài, sau này tôi sẽ lại tới tìm cô."



Hai nhân viên bảo vệ một béo một gầy đuổi người đàn ông ra khỏi khu dân cư, cảnh giác nhìn người đàn ông khi anh ta khuất dạng, rồi ngồi lại trong buồng an ninh để uống trà.

Anh bảo vệ má hóp suy nghĩ: "Thời đại bây giờ thật khác. Chẳng lẽ trong giới trẻ bây giờ còn phổ biến cái chuyện trai đưa gái về nhà đêm khuya thanh vắng sao? Cô gái họ Chung xinh đến mức con trai không dám theo đuổi, cùng lắm chỉ dám để ý từ xa, vậy mà hôm nay lại bạo gan đến mức dám đi theo đuôi con gái nhà người ta, ôi, cũng thật bạo gan quá đấy, tốn cả ngày đêm để đưa người ta về nhà, sao không tiến đến hỏi thẳng phương thức liên lạc của người ta luôn đi cho lẹ."

Người bảo vệ béo hơn lên tiếng: "Tôi đã nói mắt cậu kém vậy mà cậu còn không chịu thừa nhận, người đàn ông này làm gì giống với chàng trai mấy hôm trước?"

Anh bảo vệ gầy gò hơi cận thị nhưng mà vẫn ngơ ngác không chịu đeo kính, anh ta tỏ vẻ khó tin: "Sao có thể khác được chứ?”

"Chàng trai trước đây cả người đều toát ra một phong thái lễ độ biết giữ chừng mực, mỗi lần tiễn cô gái về đều chỉ lẳng lặng đứng chờ ở cổng tiểu khu, làm gì có điểm nào giống với tên bại hoại hồi nãy?"

Chốt bảo vệ được bố trí ngay ở đầu cổng tiểu khu, khi nhân viên bảo vệ trực đương nhiên sẽ có thể quan sát rõ ràng từng người qua lại, đừng nói là ghi nhớ tất cả mọi người, nhìn qua nhìn lại nhiều lần thì nhất định sẽ có chút ấn tượng. Mấy anh trai giao hàng đến tiểu khu bọn họ còn nhớ mặt chứ đừng nói đến một thanh niên đẹp trai, từ quần áo đến phong thái đều không giống với cư dân trong khu này.

——

Khi Chung Viễn Huỳnh trở về nhà, tâm trạng cô rõ ràng đang cực kì không tốt, cô nửa dựa vào ghế sofa và quẹt điện thoại, suy nghĩ bị phân tâm đảo lộn lên cả.

Thật lâu sau, trên giao diện hiện ra hộp tin nhắn của Bối Trân Giai: Tối nay có bận gì không, có muốn ra ngoài ăn tối không?

Ở đây không có đom đóm: Không đi.

Đã thêm: Lẩu cay nhé!

Ở đây không có đom đóm: không đi.

Đã thêm: Bánh gạo cay.

Ở đây không có đom đóm: không đi.

Đã thêm: quán ăn khuya.

Không có đom đóm ở đây: không đi.

Đã thêm:......

Dù sao cũng là một người nhạy cảm, thấy Chung Viễn Huỳnh trả lời vài ba câu như vậy, Bối Trân Giai đã sâu sắc cảm thấy Chung Viễn Huỳnh có gì đó không ổn, cô ấy hỏi: "Nói cho chị Bối đây biết tối nay đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Chung Viễn Huỳnh thở ra một hơi, ngữ khí bình thản nói: "Tớ vừa mới trở lại tiểu khu liền bị Hà Khâm Dương đi theo, may mắn là có nhân viên bảo vệ đến kịp đã đuổi anh ta đi."

"Ồ, là Hà Khâm Dương sao?"

Dừng một chút, Bối Trân Giai định thần lại, trực tiếp mắng mỏ anh ta: "Mẹ kiếp, tên ăn chơi này còn mặt mũi tới đây sao? Loại người bẩn thỉu như vậy, tớ cũng không thèm nói chuyện tào lao với anh ta. Mẹ kiếp! Ngoài mã thì đẹp đẽ lắm, nhưng bên trong thì thối rữa mục mát đến mức kinh tởm."

Bối Trân Giai bật mic và hăng say mắng mỏ người nọ đến tận mười phút, cho thấy cô ấy cũng đang rất tức giận.

Cô và Chung Viễn Huỳnh học cùng trường đại học, chỉ có khác chuyên ngành nên ít nhiều cũng có biết chuyện này. Vì để có thể theo đuổi ước mơ và một số vấn đề cá nhân, cuộc chiến giằng co giữa Chung Viễn Huỳnh và Chung Lịch Cao ngày càng trở nên gay gắt.

Chung Viễn Huỳnh vô cùng bướng bỉnh, cô lựa chọn từ bỏ hết mọi thứ, không chịu sử dụng thêm bất kỳ khoản tiền nào của Chung Lịch Cao, lúc đó bài vở ở trường nhiều và còn phải đi làm thêm, có thể nói là giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời cô và rồi trong những tháng ngày gian nan ấy, Hà Khâm Dương bất ngờ xông vào cuộc đời cô.

Hà Khâm Dương là lớp trưởng của lớp họ, đồng thời là bí thư Đoàn thanh niên và chủ tịch hội sinh viên, ngoại hình ưa nhìn, học lực giỏi và ra dáng một người đàn ông ấm áp.

Chung Viễn Huỳnh không thích Hà Khâm Dương, nhưng cô cũng không ghét, cô chỉ nghĩ rằng không biết tại sao mọi người trong lớp lại làm ầm ĩ lên mối quan hệ giữa bọn họ, không hiểu sao bọn họ lại vô cớ gán ghép cô với anh ta thành một đôi, nào ngờ bản thân Hà Khâm Dương cũng tự nguyện chấp nhận mối quan hệ hoang đường này.

Ngoài ra, Hà Khâm Dương còn có một cô em gái thích vẽ tranh nên cũng biết một chút về truyện tranh, hai người vì vậy mà cũng có tiếng nói chung nên Chung Viễn Huỳnh vẫn giữ thái độ mặc nhiên với mối quan hệ mập mờ này.

Bối Trân Giai đương nhiên cũng biết chuyện này, cô ấy còn chưa kịp yêu cầu Chung Viễn Huỳnh đãi cô ấy một bữa ăn thì đã nghe tin bọn họ đã chia tay.

Ah, tính ra chỉ kéo dài được có một tuần.

Biến chuyển quá nhanh, Bối Trân Giai đối nhân sinh có chút hoài nghi: "Sao lại thế chứ?"

Khi đó, Chung Viễn Huỳnh mặt không chút thay đổi chỉ về một phía trong khuôn viên trường: "Nhìn đi."

Bối Trân Giai nghi hoặc nhìn qua, vẫn chưa thể xóa bỏ dấu hỏi lớn trong lòng: "Chẳng phải ở đó chỉ có một tấm bia đá ghi khẩu hiệu của trường thôi à, sao vậy?"

"Hôm đó tớ nhìn thấy Hà Khâm Dương ôm hôn một cô gái ở cạnh bia đá đó."

Bối Trân Giai: "..."

Chung Viễn Huỳnh: "Cũng may tớ chưa từng hôn anh ta, vừa nghĩ tới chuyện đó phổi tớ liền cảm thấy chịu không nổi, vội vàng muốn nôn hết thức ăn ra ngoài."

Bối Trân Giai: "...."

Bối Trân Giai rất tức giận và muốn bảo Chung Viễn Huỳnh đi gặp kêu anh ta giải thích, nhưng Chung Viễn Huỳnh nói rằng không cần lãng phí thời gian cho loại người đó, cô quá bận rộn, những việc trong học tập và cuộc sống cũng đủ khiến cô kiệt sức, cô không còn tâm trí lo cái chuyện tình yêu vớ vẩn đó.

Thấy cô không quan tâm, Bối Trân Giai chỉ còn cách quên đi, ai biết rằng Hà Khâm Dương không thể để Chung Viễn Huỳnh đi, suốt ngày chạy đến làm phiền cô, thậm chí còn tìm lý do bao biện cho chính mình, nói rằng do Chung Viễn Huỳnh quá bận rộn, không thể dành thời gian cho anh ta nên anh ta mới đi tìm người khác.

Chung Viễn Huỳnh hoàn toàn phớt lờ anh ta.

Cả một học kỳ sau đó anh ta vẫn không ngừng quấy rầy cô, rất lâu sau anh ta mới chịu dừng lại, sau khi kết giao với hai người bạn gái, anh ta quyết định chọn quay lại với Chung Viễn Huỳnh, nói gì mà quanh đi quẩn lại thì chỉ có cô là người thích hợp nhất với anh ta.

Hà Khâm Dương quấn lấy Chung Viễn Huỳnh như thế này đến tận ngay cả sau khi tốt nghiệp, cô không ngờ bây giờ anh ta lại tìm thấy cô nhanh như thế.

"Người đàn ông này bị sao vậy?" Bối Trân Giai tức giận đến mức cô ấy ước mình có thể biến thành một người đàn ông 3,8 mét và đánh anh ta đến tàn phế.

"Sao cậu lại tức giận hơn tớ vậy chứ?" Chung Viễn Huỳnh bị cô ấy chọc cười.

Bối Trân Giai suy nghĩ một chút: "Hay là tớ phái người anh họ đang làm nhiều chuyện bậy bạ của tớ đi bảo vệ cậu nhé?"

"Yên tâm đi, tớ đã không còn là kiểu người không động tay động chân như lúc trước nữa đâu."

Sau khi trò chuyện với cô ấy một lúc, Chung Viễn Huỳnh cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.

——

Sau khi Hà Khâm Dương rời khỏi tầm mắt của các nhân viên bảo vệ, anh ta cũng không đi xa, len lén đứng ở nơi gần đó hút một điếu thuốc, sau đó cầm điện thoại di động lên định gọi điện cho cô, nào ngờ lại phát hiện số điện thoại này cũng đã bị Chung Viễn Huỳnh chặn.

Anh ta nhíu mày, rít một hơi thuốc, chuyển sang số mới, đang định thử lại thì đột nhiên có người túm lấy cổ áo, giật điện thoại anh ta.

"Ai—ừm—"

Một bàn tay to thô ráp giữ lấy miệng và mũi anh ta, cánh tay còn lại trói anh ta lại, người đàn ông phía sau đầy gân cốt, dùng sức khiến anh ta khó thoát ra.

Sau đó, Hà Khâm Dương nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp trai bước ra từ bóng tối, dáng đi uể oải, tùy ý liếc nhìn xung quanh, giơ ngón tay chỉ về một phía không xa: "Tới đằng kia."

Hai người đàn ông vạm vỡ mặc thường phục màu đen kéo Hà Khâm Dương vào một góc kín.

Mây dày che trăng sao, các góc tối om, nước thải chảy ngang, muỗi bay tự do trong mùi hôi thối, tiếng đấm tay rơi vào da thịt không ngừng truyền đến.

Phó Tẫn đang đứng dựa vào tường, hôm nay cậu mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo khoác màu nâu nhạt, trông cậu giống như một kẻ cặn bã hiền lành, trong sạch đến mức không nên có mặt ở đây.

Mí mắt cậu hơi rũ xuống, cậu cúi đầu nhìn người đàn ông bị đánh đang nằm xiêu vẹo trên mặt đất và không thể đứng dậy.

Hà Khâm Dương ngẩng đầu nhìn chằm chằm người cách đó không xa, người này tựa hồ cảm thấy khá nhàm chán, nhàn nhã từ trong túi lấy ra mấy viên thạch đậu xanh sua đó nhàn nhã cho vào miệng từng miếng một.

Bộ dạng của cậu ngây thơ vô hại đến mức Hà Khâm Dương sững sờ trong giây lát, anh ta chịu đựng đau đớn hỏi: "Cậu là thằng nào? Giữa chúng ta có hiểu lầm gì sao?"

"Nếu không muốn có lần thứ hai..." Phó Tẫn thản nhiên quệt đường trên đầu ngón tay, hạt đường trắng mịn rơi lả tả, nhưng giọng nói cậu lại lạnh như băng: "Đừng đi theo chị tôi nữa."

Hà Khâm Dương ngẫm nghĩ một lát, sau đó lại đột nhiên cười to: "Không ngờ Chung Viễn Huỳnh lại có một người em trai lợi hại như vậy, hình như còn chưa tốt nghiệp đại học phải không?"

"Nghe tôi nói này, em trai, cậu vẫn phải khách khí với tôi." Hà Khâm Dương đau đến khó nói nên lời, để không bị xem thường là dưới cơ người khác, anh ta vẫn cố nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì tôi có thể là anh rể tương lai của cậu."

Có một khoảnh khắc im lặng đến đáng sợ.

Phó Tẫn từng bước đến gần Hà Khâm Dương và túm tóc anh ta.

Hà Khâm Dương đột nhiên bị nắm lấy đầu, gáy anh ta đau nhức, hai mắt trở nên thâm quầng, choáng váng một lúc mới có thể nhìn rõ người trước mặt, vẻ ngoài ngây thơ vô hại của Phó Tẫn đã biến mất không tăm tích, chỉ còn thấy vẻ mặt âm u lạnh lẽo.

Phó Tẫn khẽ hừ một tiếng: "Ồ, vậy sao?"



——

Sáng hôm sau, Chung Viễn Huỳnh gửi tin nhắn cho Phó Tẫn: 【Tối qua cậu có uống thuốc không? 】

Phó Tẫn nhanh chóng trả lời: 【Có. 】

Chung Viễn Huỳnh: 【Hết sốt chưa? 】

Phó Tẫn: 【Đã đỡ rồi. 】

Chung Viễn Huỳnh: [Vậy cậu đi đo nhiệt độ trước, chụp ảnh kim đo nhiệt độ gửi qua cho tôi xem. 】

Một lúc sau, Phó Tẫn: [Picture.jpg]

Chung Viễn Huỳnh vẫn không tin: 【... Nhiệt độ cơ thể người bình thường là 35 độ? Cậu đang lừa ai vậy? Cậu ngâm kim nhiệt độ trong nước sao? 】

Chung Viễn Huỳnh: [Super Fierce.jpg]

Giây tiếp theo Phó Tẫn gọi đến, cậu cười khúc khích vài tiếng, giống như vừa mới ngủ dậy, giọng nói lọt qua điện thoại có vẻ khàn khàn nhưng vẫn rất dễ nghe.

"Nếu chị đã không tin thì sao không tới kiểm tra đi?"

_______

Tác giả có lời muốn nói: "Chị có muốn tới kiểm tra không?"

Câu trả lời chỉ có một từ.

Tái bút: Không có tuyến tình cảm dây dưa với nam phụ.
Chương kế tiếp