Dệt Kén

Chương 13: Không nuốt nổi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày thi đấu thứ hai của đại hội thể thao, sáng sớm trời đổ mưa nhưng không làm suy giảm lòng hăng hái của tụi học sinh, tiếng reo hò sục sôi ngất trời.

Lê Đường hối lộ một gói bim bim nhờ bạn nữ cùng xét duyệt với mình làm hộ nửa tiếng, khi loa phát thanh hô "mời học sinh tham gia nhảy xa nam tập trung tại góc Đông Nam sân thể dục", cậu cầm chai nước chưa mở đi về phía đó.

Bục phát thanh được lắp đặt ở chính giữa sân thể dục, đi đến hố cát mé ngoài sân cần băng qua đường chạy.

Lúc này đang gần kết thúc nội dung chạy cự ly dài 3000m nam, các vận động viên đều thõng vai thở hồng hộc như trâu, Lê Đường chui vào hàng người vây quanh cắt ngang qua sân, đúng lúc gặp Lý Tử Sơ ở giữa đường chạy.

So ra thì trạng thái của Lý Tử Sơ vẫn ổn, thậm chí còn có sức vừa chạy vừa chào hỏi Lê Đường: "Sao cậu tới đây? Trưa nay mình ăn gì?"

Lê Đường sợ cản đường người khác, bỏ lại câu "gì cũng được" rồi chạy như bay đi mất dạng.

Lý Tử Sơ nhìn hướng Lê Đường chạy đi mới hiểu hóa ra người ta không tới xem mình.

Đang tự nhủ thói đời bạc bẽo lòng người đổi thay, Lý Tử Sơ bỗng vấp chân chúi mạnh về trước, ngã sõng soài trên đường chạy.

Lê Đường không hề hay biết sau lưng xảy ra chuyện gì.

Cậu rảo bước đến hố cát gần rìa sân thể dục, bên này đang tiến hành đấu vòng loại, các vận động viên tham gia thi đấu nhảy lần lượt rất nhanh, trọng tài ở bên cạnh thổi còi ghi chép.

Lê Đường dễ dàng tìm thấy Tưởng Lâu nhờ dáng người cao ráo của hắn.

Hôm nay không học nên Tưởng Lâu mặc quần áo bình thường, áo phông và quần thể thao đơn giản tôn vai rộng chân dài. Hắn đã nhảy xong một lượt, nở nụ cười ung dung trước sau như một được đám bạn học vây chặt.

Trông thấy Lê Đường, Tưởng Lâu vẫy tay gọi cậu: "Còn tưởng cậu không tới cơ."

Lê Đường bước chậm sang, ra vẻ bình thường giải thích: "Vừa hay bên phát thanh không có việc."

Lý do này mà tìm hiểu kỹ thì toi đời, bởi vì cùng là thành viên trạm phát thanh nhưng Tô Thấm Hàm bận đến mức không chuồn đi được, hiếm thấy không đến xem Tưởng Lâu thi đấu.

Tưởng Lâu lại dễ dàng chấp nhận cái cớ này, đưa áo khoác của mình cho Lê Đường và nhờ vả: "Nghe trọng tài gọi tên hộ tôi với, ở đây đông người ồn quá, tôi không nghe rõ."

Đây là lần đầu tiên Lê Đường nghe chính Tưởng Lâu nhắc về việc thính lực của mình không tốt, bởi vậy có chút ngạc nhiên. Dù sao thì mọi ngày hắn cũng tỏ ra quá bình thường, khiến người ta hay quên mất hắn bị điếc tai trái.

Nhưng cậu vẫn nghiêm túc nhận lời, sau đó luôn dỏng tai để ý, chỉ sợ bỏ sót tiếng gọi nào.

Hai mươi phút sau chung kết bắt đầu.

Nghe thấy tên Tưởng Lâu, Lê Đường giật mình quay sang ra hiệu: "Đến cậu rồi!"

Tưởng Lâu đứng tại điểm xuất phát gật đầu với cậu, làm tư thế lấy đà.

Trọng tài thổi còi, Tưởng Lâu lập tức lao vụt đi, đến gần hố cát thì sải bước cực kỳ dài nên nhảy cũng cực kỳ cao.

Chỉ thấy đôi chân dài ấy vạch một bước giữa không trung rồi khép lại duỗi về trước, đáp xuống hố cát bằng một đường vòng cung hoàn hảo.

"5m92." Thầy trọng tài thông báo.

Lại là tiếng hoan hô vang rền như sấm.

Lúc loa phát thanh thông báo kết quả thi nhảy xa, Lê Đường đang đứng ngoài đám đông túm tụm, dưới một gốc cây bạch quả cành lá sum suê.



Tô Thấm Hầm cất giọng ngọt ngào đầy hân hoan, cứ như cô bạn giành giải nhất không bằng.

Mùa thu ở Tự Thành đến muộn hơn thủ đô và cũng kéo dài lâu hơn, mưa gió mang theo cái lạnh ẩm ướt.

Sáng nay Lê Đường không che ô bị dính mưa, bây giờ gió lạnh thổi mà đầu óc ong ong.

Cậu đo bằng bước chân, lấy mũi chân làm bút vạch khoảng cách tầm 6m trên nền đất đầy lá rụng. Lúc ngoái lại ngó, trong lòng Lê Đường dâng lên cảm giác tuyệt vọng như nhìn cả lạch trời, 5m92 còn dài hơn gấp ba lần người mình.

Tưởng Lâu trả lời qua quýt với các bạn xong thì lách qua đám đông đi về phía gốc cây, còn chưa tới nơi đã cong môi cười.

Lê Đường tưởng hắn biết tỏng suy nghĩ của mình, di đế giày loạn xạ xóa vạch đo trên đất.

Không ngờ Tưởng Lâu cười không phải vì hành vi trẻ con của cậu.

Hắn đứng trước mặt Lê Đường, đưa tay lên.

Lê Đường vô thức rụt cổ quay mặt đi trước cử chỉ bất ngờ, ai dè biến khéo thành vụng, làm bàn tay đang giơ cao của Tưởng Lâu sượt qua má trái của mình.

Lê Đường nín bặt, trong bầu không khí mập mờ như bị ấn nút tua chậm, cậu nhìn thấy Tưởng Lâu bỏ tay xuống cùng một chiếc lá khô hình rẻ quạt kẹp giữa ngón tay.

Hóa ra lá bạch quả rơi trên tóc cậu từ khi nào chẳng biết.

Mà giọng nói trầm thấp êm tai ấy trở nên rõ mồn một bởi khoảng cách gần hơn: "Cậu sốt à?"

Lê Đường bị đưa đến tận cửa phòng y tế vẫn muốn trốn: "Tôi chỉ chuồn đi một lúc thôi, bên trạm phát thanh vẫn đang đợi tôi..."

"Thiếu cậu không sao hết." Tưởng Lâu quả quyết ngắt lời cậu, đẩy cửa rồi liếc sang: "Đi vào."

Lê Đường tức thì nín thinh, ngoan ngoãn đi vào.

Trong thời gian diễn ra đại hội thể thao, phòng y tế rộn ràng khác thường, vận động viên bị thương ngồi kín hai chiếc giường đơn, người thì ngã khi chạy người thì nhảy cao đập đầu, ảo ma nhất là một học sinh đứng ngoài bị gậy tiếp sức văng trúng, đang ôm tay kêu đau oai oái, cũng không biết gậy tiếp sức bay vào người cậu ta kiểu gì.

Lý Tử Sơ cũng thuộc số đó, ngồi quay lưng lại với Lê Đường trên ghế dựa cạnh bác sĩ, Lê Đường toan tiến lên hỏi thăm thì Tưởng Lâu chen qua đám đông đưa cho cậu một cái nhiệt kế.

Lê Đường chưa dùng nhiệt kế thô sơ như này bao giờ, ngu ngơ hỏi: "Cái này cặp vào đâu?"

Tưởng Lâu chỉ cánh tay, Lê Đường gật đầu, vén tay áo kẹp vào khuỷu tay.

Tưởng Lâu thở dài, không còn cách nào phải nhấc tay chỉ dưới nách: "Ở đây."

Lê Đường vỡ lẽ "à" một tiếng, cởi khóa kéo nhét nhiệt kế vào nách một cách cẩn thận. Năm phút sau cậu lấy ra nhìn, ba tám độ rưỡi.

Sáng sớm mưa gió, bây giờ nhiệt độ đang tăng. Bác sĩ bận túi bụi không tiêm thuốc hạ sốt cho Lê Đường được, Tưởng Lâu bảo cậu ở yên đây đợi còn mình thì đi lấy thuốc.

Lê Đường nghe lời đứng tại chỗ, tự dưng thu hút sự chú ý. Lý Tử Sơ nhanh chóng nhìn thấy cậu, nhảy lò cò lại gần: "Tôi đoán lần này cậu cũng không đến thăm tôi."

Thấy Lý Tử Sơ vén một bên ống quần với đầu gối rách da rướm máu, Lê Đường hỏi: "Bị sao thế?"

Một giọng nam trả lời thay: "Nhìn cậu say sưa quá nên ngã đấy."

Bấy giờ Lê Đường mới nhận ra Hoắc Hi Thần cũng có mặt.

"Nghe cậu ta nói tầm bậy làm gì." Rõ ràng ngã rách chân nhưng tâm trạng Lý Tử Sơ rất tốt: "Sao cậu cũng đến đây? Tưởng Lâu bị thương à?"

Nghe nói Tưởng Lâu bị thương, Hoắc Hi Thần lập tức nghển cổ nhìn quanh: "Anh Tưởng bị thương á? Nó đâu, ở chỗ nào?"

Lý Tử Sơ tỏ ra ghét bỏ như thể đang nói: Coi cái điệu bộ nịnh bợ của cậu kìa.

Lê Đường giải thích: "Cậu ấy không bị thương, tôi bị sốt nhẹ ấy mà."

Hoắc Hi Thần rụt cổ về liếc xéo Lê Đường: "Từ khi nào mà cậu với anh Tưởng thân nhau thế?"

"Không thân lắm."

Chỉ từng đến nhà hai lần thôi, Lê Đường nghĩ thầm.

Tưởng Lâu bỗng thò nửa người qua cái kệ: "Có triệu chứng cảm không?"

"Không." Lê Đường trả lời ngay tắp lự, bỗng nhớ ra chỗ này đông người ồn ã bèn bắt chéo hai tay làm chữ X siêu lố với Tưởng Lâu.

Cậu xoay người về, bắt gặp Lý Tử Sơ đang nhìn mình bằng ánh mắt vừa dùng để nhìn Hoắc Hi Thần, tỏ vẻ cạn lời vô cùng: Coi cái điệu bộ vồ vập của cậu kìa.

Sau đó Lý Tử Sở nhắn Wechat cho Lê Đường: Còn nông cạn không?

Gửi kèm meme mèo mắt lé bỉ ổi.

Theo định nghĩa của Lê Đường, thích không nên là thứ tình cảm nông cạn chỉ xây dựng dựa trên ngoại hình. Ngoại hình của Tưởng Lâu xuất sắc là không thể nghi ngờ, nhưng nếu hỏi Lê Đường có phải chỉ thích mặt cậu ấy hay không thì Lê Đường sẽ trả lời là "tất nhiên không phải".

Bởi vậy tin nhắn này làm mặt Lê Đường vốn đã nóng vì sốt lại càng nóng hơn.

Thuốc không được uống lúc bụng rỗng, thôi đành đi ăn trưa trước.

Đáng lẽ Lý Tử Sơ và Hoắc Hi Thần cũng muốn đi cùng, ngặt nỗi chân Lý Tử Sơ đi lại không tiện, Hoắc Hi Thần tuy có vẻ cực kỳ không muốn nhưng vẫn ở lại với cậu ta.

Ra đến cổng trường Lê Đường sực nhớ mình vẫn còn công việc, định về trạm phát thanh báo một tiếng mà Tưởng Lâu kéo cậu lại: "Cậu có mệt không hả, lo thân cậu trước đi."

Hai đứa đến một quán cơm nhà trong con ngõ nhỏ ở phía Bắc cổng trường. Tưởng Lâu vén rèm nhựa dày nặng đi vào, nghiêng người đứng ở cửa không thả tay, Lê Đường ngơ ngác mãi mới hiểu hắn đang giữ rèm cho mình, vội vàng cúi đầu chui vào tiệm.

Thực đơn của quán dán thẳng lên tường, Tưởng Lâu hỏi Lê Đường có gì không ăn không rồi tự gọi ba món.

Trong lúc chờ đồ ăn Lê Đường mới muộn màng hiểu ra câu "cậu có mệt không hả", ý hắn là cậu lo quá nhiều. Lần trước ở nhà Tưởng Lâu cậu cũng tốn rất nhiều thời gian gọi điện thoại thu xếp ổn thỏa cho bạn học đến liên hoan, thậm chí hắn còn tranh thủ thời gian ấy đi mua bánh gato.

Lê Đường nghĩ, hình như cậu ấy luôn rất nhẫn nại với mình.

"Buổi trưa bình thường cậu đều ăn ở đây sao?" Lê Đường vừa hí hoáy đũa dùng một lần vừa hỏi: "Không thấy cậu bao giờ ở căng tin."

Tưởng Lâu buồn cười trước trật tự từ lộn xộn của cậu: "Đừng nói nữa, tiết kiệm sức đi."

Từ bé tới lớn triệu chứng sốt của Lê Đường đều khác mọi người, người khác đau đầu ho hắt hơi, cậu thì trông có vẻ bình thường nhưng hễ nói chuyện là lộ hết, khả năng ngôn ngữ tụt về trình độ mẫu giáo.

Đến tận lúc này Lê Đường mới nhận ra cơ thể mình không ổn, nhất là đầu cứ quay cuồng, ăn cơm suýt thì nhét khoai tây sợi vào mũi.

Ăn xong, Tưởng Lâu bóc hộp thuốc lấy một viên để lên bàn. Lê Đường hết nhìn thuốc lại nhìn Tưởng Lâu, muốn nói lại thôi.

Tưởng Lâu bó tay: "Bây giờ nói được rồi."

Lê Đường mím môi, vừa bối rối vừa hơi tủi thân: "To quá... Không nuốt nổi."

Năm phút sau, Lê Đường lại muộn màng nhận ra câu mình vừa nói có vấn đề.

Cậu không phải em bé ngoan chẳng hiểu chuyện gì, cũng từng lên diễn đàn đồng tính vô cùng lộn xộn, cậu biết nếu đặt trong một tình huống khác thì câu này thật sự có ý trợ hứng.

May thay có vẻ Tưởng Lâu không nghĩ theo hướng đó, hắn lấy khăn ướt lau sạch tay, đoạn cầm viên thuốc hình bầu dục bẻ thành hai nửa, hỏi: "Thế này được chưa?"

Thật ra vẫn hơi to, Lê Đường không muốn hắn cảm thấy mình nhiều chuyện nên gật đầu: "Được rồi."

Cậu nhặt nửa viên thuốc, giả vờ bình tĩnh bỏ vào miệng, khẽ cuộn lưỡi và cầm chai nước đã vặn nắp để trên bàn. Theo kinh nghiệm trước đây của cậu thì càng uống nhiều nước càng tốt, tốt nhất là nhiều đến mức má phồng lên xong nuốt ực.

Tuy nhiên kinh nghiệm thất bại nhiều lần khiến Lê Đường căng thẳng quá đà, hít sâu một hơi mới đổ nước vào miệng, còn đang ngửa đầu đã bị túm cổ tay.

"Bọn mình đi trước đã." Tưởng Lâu nói nhỏ.

Lê Đường cứ ngậm nước được Tưởng Lâu kéo ra khỏi quán cơm, chạy dọc con ngõ lúc đến ra đường cái, đến ngã rẽ mới có thời gian ngoái lại nhìn, không ngờ mấy thằng đầu gấu tháng trước kết bè đuổi theo đằng sau, gào mồm bảo hai bọn cậu đừng chạy.

Trải nghiệm bị quây ở chân tường ăn cướp đêm đó hãy còn như mới, Lê Đường sợ đến mức mắc nghẹn, nuốt cả nước lẫn thuốc.

Cách cổng trường hai trăm mét về phía Đông có điểm xe buýt, vừa hay có xe buýt vào điểm dừng, Tưởng Lâu kéo Lê Đường chạy xộc lên cửa sau, xe lăn bánh cửa xe cũng đóng chặt, mấy thằng đầu gấu chậm một bước không đuổi kịp, tức mình tay đấm chân đá vào không khí, buồn cười hết biết.

Lần đầu trải nghiệm "cuộc chạy trốn sống còn" chỉ từng xem trên phim, ngoài sợ hãi thì Lê Đường còn vô cớ thấy phấn khích.

Tưởng Lâu quẹt thẻ ở đầu xe xong quay lại, thấy hai má Lê Đường đỏ bừng, đôi mắt to sáng ngời nhìn mình lom lom, chỉ thiếu điều viết hai chữ "sùng bái" lên mặt nữa thôi.

Cho đến khi Tưởng Lâu xòe tay ra, trong lòng bàn tay là nửa viên thuốc còn lại.

Lê Đường lập tức ỉu xìu, cò kè mặc cả: "Tôi cảm thấy nửa viên là đủ."

Tưởng Lâu nhìn cậu, khóe môi không nhếch lên, mặt không có biểu cảm gì.

"Hướng dẫn sử dụng nói trẻ em uống nửa viên." Tưởng Lâu hỏi: "Cậu là trẻ em à?"

Lê Đường - người kiên quyết không nhận mình là trẻ em - vừa nhọc nhằn nuốt nửa viên thuốc vừa nghĩ thầm, trước đó cảm thấy Tưởng Lâu rất nhẫn nại với mình có lẽ là ảo giác thôi.

***

Tác giả có lời muốn nói: Bây giờ không nuốt nổi thuốc, mai này có cái khác cũng không nuốt nổi.
Chương kế tiếp