Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 11

“Ly hôn thật rồi à?”

Hạo lão thái thái không che dấu được nỗi kinh ngạc trên mặt, không biết là chột dạ hay gì nữa. Giọng bà ta vừa nhỏ vừa nhẹ, dù sao Hạo Thiên cũng đang ngủ trong phòng hắn. Nhưng bản thân Hạo Gia là làm về bất động sản, chưa nói đến việc biệt thự sẽ trang bị thêm thứ gì khác, còn cách âm chắc chắn là rất tốt rồi.

Chị gái sinh đôi của Hạo Thiên cũng là một nữ Alpha mạnh mẽ chính trực. Hạo Quân dựa vào bên cửa sổ, hai ngón tay trắng nõn kẹp lấy điếu thuốc lá nhỏ dài, ngắm nhìn mấy con cá chép thảnh thơi tung tăng bơi lội trong ao sen dưới lầu, không thèm quay đầu lại, thản nhiên đáp: “Đương nhiên là thật rồi. Xảy ra chuyện như thế, không ly hôn mới là lạ.” 

Hạo lão thái thái phẫn hận không thôi: “Năm đó đáng ra không nên để con điếm kia vào cửa, gầy nhong gầy nheo, nuôi sao cũng không béo lên được, sinh con ra cũng ốm yếu……” Lão thái thái mặt đầy nếp nhăn dúm dụm lại với nhau, hai mắt láo liên, “Mỗi tháng lấy đi bao nhiêu tiền của nhà này, mà cũng chưa từng nói xem chân em gái nó sao rồi. Hừ, không khéo lại cầm đi hút chích rồi cũng nên, chứ người bình thường làm sao gầy đến thế được……”

Hạo Quân cầm thuốc lá hút một hơi dài. Lúc ở nhà bị phu nhân quản quá nghiêm, hầu như cô không có cơ hội hút thuốc đâu. Bây giờ về nhà lại phải đối mặt với cục diện rối rắm này, ngoại trừ thuốc lá, thật đúng là không có gì có thể làm cho cô duy trì bình tĩnh được. Nhưng chung quy vẫn có chuyện ngoài ý muốn, tỷ như hiện tại, cô dùng âm lượng lớn hơn một phần ba so với bình thường, cắt ngang lời mẹ: “Mẹ, Hạo Thiên ly hôn thì liên quan gì đến Ngao Quảng chứ!”

Hạo Quân kẹp điếu thuốc quay đầu lại, ánh mắt của nữ Alpha càng hung hiểm hơn. Huống chi đôi mắt của Hạo Quân là được di truyền từ người cha Alpha của cô, bẩm sinh cũng đã mang tính uy áp xâm lược, đủ để nhìn xuống một Alpha cùng đẳng cấp khác, chứ đừng nói là một Beta: “Hạo Thiên ly hôn, là bởi vì Hứa Bồ không thể chịu nổi tính cách của mẹ, là bởi vì Hạo Thiên che giấu chuyện của Ngao Quảng, là bởi vì gia nghiệp nhà chúng ta lớn như vậy nhưng hai đứa nhỏ vẫn ăn không đủ no phải nhập viện. Ngao Quảng đã rời đi nửa năm rồi, còn mẹ, ngay cả việc thừa nhận bản thân mình làm sai rất khó sao?”

Hạo Quân dúi tắt điếu thuốc lên cửa sổ, lập tức đi ngay xuống lầu. Vừa rồi cô cố ý phóng ra uy áp nạt cho lão thái thái há miệng cả nửa ngày không dám ho he một tiếng, mãi đến lúc cô rời đi, lão thái thái mới phản ứng lại, thét chói tai: “Bây giờ mày đã dám tranh luận với tao rồi phải không?! Mày đã đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Ai đã phải mang nặng đẻ đau sinh ra mày hả! Lại nói, chả biết mày cưới cái loại người gì về nhà! Nếu không phải mày không kế thừa gia nghiệp, thì con điếm bán mông kia làm gì có cửa vào Hạo Gia! Làm cho mẹ mày ban ngày ban mặt cũng gặp ác mộng!”

Lúc đó Hạo Quân đã ra khỏi cửa, ánh mặt trời dần dần ngả về tây, để lại sau lưng là cánh cổng sắt dày nặng, tiếng chửi bậy kia cũng không truyền tới tai cô được. Cô nhìn hoa viên xanh lá mạ trước mắt, hít sâu một hơi, di động đột nhiên vang lên tiếng chuông được cài riêng cho người nào đó. Một nữ Alpha bên ngoài thanh lãnh cao ngạo thế mà cũng gặp phải tình huống khẩn trương thế này, vội vàng móc di động ra tiếp điện thoại: “Alo.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói giòn tan của thiếu nữ: “Ăn cơm chưa?”

Hạo Quân vô thức đứng thẳng người: “Ăn rồi nè.”

“Buổi chiều có rảnh không?”

“Có, nhưng chưa về nhà được, có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì, quầy rượu của chị, tầng thứ ba bên phải, rượu ấy có thể tặng người khác không?”

“Tầng thứ nhất đừng lấy nha, còn lại tùy em chọn.”

“Vâng, hôm qua em gặp Tiểu Đồng, muốn tặng cho cậu ta chai rượu. Cậu ta hút thuốc loại cùng một hãng với chị ý, hình như là pianissimo.”

Hạo Quân cười nhạo một tiếng: “Không phải, loại đó nhạt lắm, chị hút loại……”

Cô còn chưa nói xong, bên kia đã treo điện thoại mất tiêu rồi…

Lúc này Hạo Quân mới kịp phản ứng, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch.

Thế mà bị dụ nói ra, vẫn là lời khách sáo như vậy uhuhu. Ở trước mặt phu nhân nhà mình, cô thật sự không mang theo đầu óc mà.

Thôi lần này toang chắc rồi.

Hạo Quân bên kia chìm trong màn sương u sầu cả ngày, Hạo Thiên bên này nửa đêm lạnh run người, bàn xong hiệp nghị, hắn vẫn có thể kiếm tiền về hạng mục của Hứa Bồ. Hứa Bồ cũng không từ chối. Giữa hai người không phải là không có cảm tình, nhưng tình cảm không quá sâu nặng. Thứ tốt nhất thế gian lại không thể chiếm được. Bọn họ thuộc về những người đến sau. Tìm lại được thứ trân quý nhất đã mất, nhưng thứ trân quý này có thể liên tục được bao lâu chứ? Chỉ là mới mẻ một hồi mà thôi, nên chấm dứt cũng đã chấm dứt, cửu biệt gặp lại cố nhân đã từng chung đường những bảy tám năm. Nhưng đến ngã rẽ tương phùng nào đó, chung quy vẫn là không thể cùng đi trên một con đường.

Huống chi Hạo Thiên đã từng kết hôn, còn có hai đứa nhỏ.

Hạo Thiên liên tục một tháng chưa từng ngủ ngon một giấc. Giấc ngủ này của hắn gần hai mươi tiếng đồng hồ, mỏi mệt cũng tiêu giảm đi phần nào, nhưng đầu vẫn đau nhức choáng váng. Bầu trời đen thui, bức màn dày che khuất ánh sáng. Việc đầu tiên hắn làm là cho phòng trí tuệ nhân tạo bật đèn mở cửa sổ, sau đó nằm trên giường lớn gian nan xoay người, lấy điện thoại. Vừa khởi động máy lên, hàng bao nhiêu tin nhắn dồn dập gửi tới. Hắn ném điện thoại ra xa để nó rung báo hơn một phút, rồi mới ngồi dậy chậm rãi xử lý mail, thuận tay rung chuông để quản gia mang cơm đến.

Hạo Vi đã chuyển sang phòng bệnh thường. Ba vị quản gia nhà họ Hạo thì đã có hai vị đi trông bọn nhỏ,  một vị chăm sóc Hạo Vi, một vị chăm sóc Hạo Nho. Hạo Nho đã mười tháng nhưng mới được hơn sáu cân thôi. Bé bốn tháng đã phải cai sữa, lại không quen uống sữa bột. Đứa nhỏ nhà khác đều béo đô đô phấn nộn, thế mà khuôn mặt nhỏ của Hạo Nho lại vàng như nến, tiếng khóc nhỏ như mèo kêu. Khi đưa đến bệnh viện truyền dịch, mạch máu của bé nhỏ đến nỗi mũi kim nhỏ nhất cũng không cắm vào được. Trước kia Ngao Quảng nuôi con, gần như ôm bé từ sớm đến tối, tùy thời khóc tùy thời dỗ dành. Tin tức tố trên cơ thể mẹ có thể trấn an đứa nhỏ. Dù không có Ngao Quảng thì tin tức tố của Hạo Thiên cũng có tác dụng như vậy. Nhưng mà, hai đứa nhỏ này chẳng có ai ở bên cả. Hạo Vi còn có thể đến nhà trẻ, tiếp xúc với thế giới bên ngoài; còn Hạo Nho chỉ có thể nằm ở nhà khóc tận bốn tháng, sao có thể không xảy ra chuyện.

Mặc dù có Hạo Quân ở đây, nhưng Hoằng Thiên còn có rất nhiều việc cần Hạo Thiên định đoạt. Hạo Thiên vừa ăn cơm vừa xử lý công vụ, xong việc liền rửa mặt rồi lái xe đến bệnh viện thăm bọn nhỏ. Thời điểm Hạo Thiên đến, Tiểu Giáp nửa nằm ở trên giường, đang ôm một bình thủy tinh uống sữa chua, giỏng trẻ con non nớt nói gì đó với quản gia, cười rất vui vẻ. Nụ cười trẻ thơ nở rộ trên khuôn mặt cực kì giống hắn kia, cũng đặc biệt ấm áp.

Tâm tình Hạo Thiên cũng theo đó mà tốt hơn một chút, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Hạo Vi”.

Quản gia nghe thấy, quay đầu chào hắn. Còn Tiểu Giáp lại không có phản ứng, tò mò nhìn quản gia, lại nương theo ánh mắt của quản gia mới nhìn thấy Hạo Thiên, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, hoảng hốt một hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra ba ba từng bảo gọi người này là gì, cười ngọt ngào: “Cha!”

Đáy mắt Hạo Thiên hơi tối sầm lại, nhưng vẫn ổn định ý cười trên mặt: “Đỡ hơn chưa, Tiểu Vi?”

Tiểu Giáp tò mò nhìn hắn: “Cha đã quên rồi sao? Con tên là Tiểu Giáp nha.” Như sợ hắn không nhớ được, bé lại tự tin kiêm tự hào bắt đầu giải thích tên của mình, “Ba ba nói con là anh trai lớn trong nhà, ứng với thiên can địa chi mà đặt tên, cha có muốn nghe con nói không?”

Sắc mặt quản gia dị thường khiếp đảm, sợ Hạo Thiên đột nhiên tức giận. Kỳ thật Tiểu Giáp có thể nhớ rõ Hạo Thiên khiến cho Hạo Thiên rất ngoài ý muốn, dù sao hắn cũng không hay xuất hiện trước mặt đứa nhỏ này, vì thế hắn vẫn mang gương mặt tươi cười, hùa theo Tiểu Giáp: “Nói đi, cha nghe.”

Tiểu Giáp bắt đầu kể về thiên can địa chi, còn giải thích cho Hạo Thiên nghe về thiên can địa chi kỷ niên pháp, bé nói đến 61 giáp, Hạo Thiên đột nhiên ngắt lời đứa nhỏ, dịu dàng hỏi: “Đều là ba ba dạy con à?”

Tiểu Giáp gật gật đầu, cái miệng nhỏ dẩu ra, trông rất khổ sở: “Con đã rất lâu rồi không thấy ba ba. Chú Lý nói ba ba đi du lịch, nhưng trước khi đi ba ba rõ ràng đã nói sẽ đưa con đi thủy cung chơi mà…… Cha có biết ba ba ở đâu không?”

Trái tim Hạo Thiên trầm xuống, đối diện với khuôn mặt non nớt của đứa nhỏ, tái nhợt nói dối nó: “Biết, ba ba sẽ trở về thăm các con, ba ba đang đợi con khỏe rồi xuất viện.”

Đôi mắt đen lánh của Tiểu Giáp nhấp nháy, nghiêng đầu hỏi: “Xuất viện là sao ạ?” (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Vì thế Hạo Thiên phải giảng dạy cả đêm, chờ Tiểu Giáp hỏi mệt mới đi ngủ, Hạo Thiên lại đến phòng bên cạnh xem Tiểu Ất đã ngủ. Hắn còn nhớ rõ khi Ngao Quảng còn ở đây, đứa bé này đã bao lần nghiến rách đầu vú mềm mềm của Ngao Quảng. Bé con khi sinh ra tuy có hơi xấu, nhưng các hạng chỉ tiêu đều đạt tiêu chuẩn. Sau này nảy nở có tí da tí thịt thì trông cũng đáng yêu đấy. Chứ không phải như bây giờ, khi ngủ tiếng hít thở rất nhỏ, cuộn thành một cục nho nhỏ, không lớn hơn được bao nhiêu so với hồi bốn tháng. Hắn nuôi bé được sáu tháng, lại nuôi thành dáng vẻ này.

Nếu Ngao Quảng ở đây, nhất định sẽ rất đau lòng.

Hạo Thiên nghĩ vậy, nhất thời lại có chút sợ hãi.

Sau khi ly hôn hắn chưa từng hỏi thăm về tin tức của Ngao Quảng, cũng không biết bây giờ Ngao Quảng thế nào, phỏng chừng đã phá thai, ở một góc nào đó của Bắc Kinh làm việc vặt. Dù sao khi ly hôn hắn cũng đã cho y một căn phòng với hơn một trăm vạn, đủ để y đứng vững gót chân ở Bắc Kinh. Nếu y không muốn sống ở Bắc Kinh nữa thì sau khi bán bất động sản lấy tiền mặt rồi trở lại Vân Nam, phỏng chừng cả nửa đời sau y không cần lo ăn lo uống.

Nghĩ như vậy, trái tim Hạo Thiên đột nhiên hơi khó chịu. Ngao Quảng rời khỏi hắn, hình như cuộc sống còn tốt hơn trước kia, chỉ còn lại hắn một mình rong chơi trong cuộc hôn nhân rách nát. Nhưng mà, chả trách được ai, xét đến cùng, mấy năm nay ngoại tình là hắn, không coi trọng gia đình là hắn, quá mức chiều theo ý mẹ cũng là hắn. Còn Ngao Quảng trừ bỏ cúi đầu làm việc, cũng không lên án hắn câu nào.

Hắn đột nhiên có chút áy náy, muốn đi gặp Ngao Quảng, nhìn xem bây giờ người này sống như thế nào. Giơ tay thấy đồng hồ mới điểm hơn 9 giờ, lại vừa lúc hắn có lái xe, liền tiện đường chạy đến căn hộ năm sao kia. Toàn bộ tầng sáu của nhà này là do hắn thiết kế, vốn dĩ để chuẩn bị “Chỗ tránh nạn” cho bản thân, nên mỗi góc đều gắng đạt tới trình độ hoàn mỹ, đồ đạc trong nhà cũng chọn những món mình thích nhất. Nghĩ đến Ngao Quảng đang thư thái ở trong nhà hắn, hắn lại có chút cảm giác thành tựu. Ngao Quảng khinh thường hắn, nhưng hắn có kiêu ngạo đáng giá mà cả đời này của Ngao Quảng cũng không đuổi kịp hắn, tỷ như thiên phú, bằng cấp, sự từng trải cùng gia cảnh.

Tầng sáu quả nhiên sáng đèn. Hạo Thiên ra khỏi xe, đi thang máy lên tầng sáu. Hắn bước nhanh đến cánh cửa thứ hai, ấn ngón cái lên khóa vân tay, lại vang lên tiếng nhắc nhở sai mã.

Hạo Thiên không khỏi nhíu mày, sau khi thử vài lần thì bắt đầu nóng giận. Đây là căn phòng hắn thiết kế, hắn mua vị trí, từ trên xuống dưới tất cả đều là do hắn chuẩn bị, thế mà Ngao Quảng lại dám xóa vân tay của hắn?

Hắn duỗi tay, hung hăng nhấn chuông cửa.

So với tiếng chuông cửa thanh thúy phát ra, tiếng đập cửa nặng nề càng khiến cho người ta sợ hãi hơn. Bên trong quả nhiên có động tĩnh, đầu tiên là tiếng một thiếu niên lười biếng nói “Ai đó?”, theo sau rõ ràng là giọng Alpha đang nói chuyện, thanh âm trầm thấp: “Ai thế em?”

Chương kế tiếp