Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 12

Cả người Hạo Thiên run run, khắp đầu đều là “Ngao Quảng tìm đàn ông”, đột nhiên có loại cảm giác ghê tởm đến tận cùng.

Thế nên tay hắn bắt đầu phát run bạo nộ, không phải do hắn cố tình, vô ý đè giọng xuống mức thấp nhất, tràn ngập tính công kích: “Mở cửa.”

Bên trong tựa hồ cũng ý thức được đã xảy ra chuyện, hai tiếng bước chân dần dần tới gần, Alpha kia tương đối kiên cường, một tay giữ người kia ra sau lưng, một tay mở cửa, lại không mở cửa sắt chống trộm, chỉ hơi hé cửa phòng ra. Đập vào mắt hắn là một người đàn ông trung niên xa lạ, phía sau là một Omega hơi thấp béo, em bé ôm được trong ngực giương tay quơ loạn.

Bốn người hai mặt nhìn nhau, mờ mịt.

Alpha nghi hoặc nhìn Hạo Thiên: “Anh là ai?”

Hạo Thiên cũng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn biển số nhà một lần nữa, xác định mình sẽ không ngốc đến mức gõ sai cửa, trừng mắt nhìn lại: “Anh là ai? Tại sao lại ở đây?”

Tiểu khu bất động sản này chi phí cao kinh người. Các nhân viên an ninh vẫn làm đúng chức trách xứng với tiền lương của mình, đi thang máy lên tầng sáu, một đám người tiến vào, đội trưởng dẫn đầu vừa thấy Hạo Thiên thì sửng sốt: “…… Hạo tổng?”

Hạo Thiên gật gật đầu, bảo vệ này rất quen mặt, nhưng hắn không có tâm tư đi nhớ lại tình bạn cũ, trong đầu chỉ nghĩ nếu Ngao Quảng không ở đây, có khi nào đã bán bất động sản……? Hắn càng nghĩ càng không kiên nhẫn, nhíu mày nhìn về phía Alpha kia. Toàn bộ tiểu khu này đều là tài sản của Hạo Gia, hắn nói chuyện cũng có phần nắm chắc: “Anh ở đây được bao lâu rồi? Phòng này anh mua à?”

Alpha kia vẻ mặt không thể hiểu được nhìn nhóm người này: “Đúng vậy, ở đây được hơn nửa năm rồi.” Gã thu sự nghiêm túc, quay đầu lại dịu dàng nói với Omega nhà mình, “Đi lấy giấy tờ bất động sản ra đây đi em.”

Omega kia cũng hơi ngốc, nghe vậy liền đưa đứa nhỏ cho Alpha ôm, chạy nhanh về phòng lấy giấy tờ bất động sản, rồi lại lộc cộc chạy ra đưa cho Hạo Thiên xem: “Nè.”

Cả đời này của Hạo Thiên sống chung với đống giấy tờ, cho nên vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây là giấy tờ thật. Bên trên đề hai cái tên vô cùng xa lạ, ảnh chụp là hai người đang đứng trước mặt hắn đây.

Cả người Hạo Thiên cứng đờ, cũng may hắn đã chuẩn bị tâm lý, nói câu xin lỗi rồi lập tức rời đi. Người nhà kia thấy hắn ăn mặc không tầm thường, vừa nãy đội bảo vệ gọi hắn còn thêm cả chữ “Tổng”, biết hắn là một nhân vật lớn, cũng không so đo nữa, đóng cửa tự nhận xui xẻo.

Hạo Thiên xuống lầu đi lấy xe, trước tiên gọi điện thoại cho trợ lý, điện thoại rung một hồi, không chờ trợ lý mở miệng, hắn đã ra lệnh: “Đi điều tra xem người ở phòng 602 trước đây chuyển ra ngoài khi nào.”

Trợ lý dừng một chút, rõ ràng không kịp phản ứng, ngay sau đó phát hiện đây là vấn đề mình có thể giải đáp vấn đề, vội vàng nói: “Căn hộ kia, tháng chín năm ngoái người đó đã chuyển ra ngoài rồi.”

Hạo Thiên nghe vậy thì nhăn mày, tháng chín? Hắn và Ngao Quảng tháng 11 mới ly hôn, tháng chín phòng vẫn còn nằm trên tay hắn, sao lại bán đi được?

Hạo Thiên không chút nghĩ ngợi hỏi tiếp: “Ai bán?”

Hỏi xong, hắn thiếu chút nữa muốn đập đầu mình. Ngoại trừ mẹ với chị gái hắn, ai có bổn sự động đến bất động sản của hắn được?

Trợ lý bên kia quả nhiên trả lời lại: “Là lão phu nhân, lão phu nhân lúc trước đầu tư vào một đống dụng cụ chữa bệnh…… Tài chính quay vòng, lúc ấy bán căn phòng này đi trừ nợ, tự ý gán nợ bán đấu giá. Lúc ấy ngài bận nhiều việc, không ưu tiên xử lý căn hộ này, nên không báo lại cho ngài. Có vấn đề gì sao?”

Hạo Thiên vô cùng đau đớn, mẹ hắn cũng chưa đọc được mấy quyển sách, cũng học hành đầy đủ. Trước kia thấy cha hắn ở trên thương trường bày mưu lập kế, biết nói mấy từ chuyên nghiệp là đã cho rằng mình có thể lên chiến trường. Kỳ thật ai cũng biết, căn bản bà ta không hiểu chuyện mua bán, đi khuyên thì ngược lại sẽ bị mắng bất hiếu. Thế nào cũng phải giấu hắn đưa tiền cho người khác. Không biết mấy năm nay giao thuế cho chỉ số thông minh được bao nhiêu. Thế nhưng, dù hắn có oán hận thì đó vẫn là mẹ hắn, hắn chung quy không muốn gây mâu thuẫn với mẹ già, ngược lại trút giận lên đầu trợ lý: “Tôi đã nói rồi, căn phòng này là cho vợ trước của tôi.”

Trợ lý còn không ngốc đến mức phản ứng người đó là Hứa Bồ, lập tức nhớ lại Ngao Quảng ở Hạo Gia bốn năm nhưng không có cảm giác tồn tại kia. Tuy rằng ngày nào đó lý vạn cơ, nhưng tu dưỡng tốt lại chuyên nghiệp làm gã nhớ tới tình huống lúc ấy, vội vàng báo cáo với Hạo Thiên: “Lúc ấy lão phu nhân nghe nói Ngao tiên sinh muốn lên tòa tranh giành quyền nuôi con với ngài, liền hạ lệnh nói không cho cậu ấy căn phòng này nữa. Hơn nữa mấy ngày đó Hứa tiểu thư cũng đang suy xét hôn sự với ngài, Hứa Gia rất cẩn thận, nhìn chằm chằm vào tài vụ bên này……” Gã đột nhiên có chút sợ hãi, dừng một chút mới nói tiếp, “Nên…… Nên chưa đưa……”

Hạo Thiên nghe xong, đầu muốn nổ tung: “Vậy một trăm vạn kia thì sao?”

Muốn sống sót ở thủ đô, thì số tiền một trăm vạn cũng chỉ đủ sống mấy năm trong tầng hầm mà thôi. Tiền tiêu xài cho một tháng cũng không có. Dù Ngao Quảng không giữ lại cái thai kia, thì tình trạng thân thể y cũng không thích hợp để đi làm, khả năng lớn là sẽ trở lại Vân Nam, nhưng Ngao Quảng lo lắng cho con trai như vậy, y thật sự sẽ nỡ lòng bỏ đi được sao?

Trợ lý nghe ngữ khí của hắn không đúng, trong lòng càng thêm buồn bực. Quan hệ của Ngao Quảng cùng Hạo Gia vẫn luôn không tốt. Thời điểm chưa ly hôn đã không được ưa thích rồi, sau khi ly hôn còn bị bọn đòi nợ đến thúc giục khiến cho người không ra người quỷ không ra quỷ. Hai nhà Hạo Ngao đã sớm cạch mặt, bây giờ Hạo Thiên lại đột nhiên quan tâm đến, rốt cuộc là làm sao? Hay là lương tâm trỗi dậy rồi? Đó đích xác là suy nghĩ trong phạm vi của trợ lý, vì thế ngữ khí của gã giảm nhẹ: “Khi ngài ly hôn đã nháo loạn với Ngao Gia chẳng hề vui vẻ, nên ý của lão phu nhân là…… Là không cho.”

Gã nhịn xuống không nói đến phí lót tố tụng linh tinh của Ngao Quảng, bởi vì rõ ràng điều này làm ông chủ nhà gã không vui. 

Hạo Thiên lập tức trầm mặc.

Trước kia hắn từng hỏi Ngao Quảng, mỗi tháng ba vạn y gửi về nhà bao nhiêu, Ngao Quảng nói y đã gửi hết về nhà, hắn còn không tin, phái người đi tra tài khoản của Ngao Quảng, mới phát hiện người này thật đúng là một xu cũng không giữ lại. Một vạn trong tài khoản kia đều là y làm việc vặt kiếm được. Khó trách ban ngày ở nhà hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng người này. Một nam sinh cấp ba bỏ học ở Bắc Kinh thì có thể tìm được công việc gì? Chắc là do quá nhàn rỗi đến nỗi nhàm chán nên chơi đùa một hồi thôi, nên hắn cũng không quá để ý.

Một Omega không xu dính túi, ở thủ đô có thể sống được mấy ngày?

Bây giờ Ngao Quảng có tiền mua vé máy bay để trở về Vân Nam sao? Cho dù có, tình trạng thân thể y có thể đi máy bay sao? Huống chi quê Ngao Quảng xa như vậy, sẽ phải đổi xe rất nhiều lần. Bên đó thậm chí còn chưa có xe giao thông công cộng, một Omega đang mang thai như y sẽ trở về kiểu gì đây? Cho dù có phá thai, thì mang theo thân thể tàn tạ thế này, một mình sao có thể sống?

Hạo Thiên chống tay lái, nửa ngày nói không nên lời, mãi đến khi trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở hắn, hắn mới miễn cưỡng dùng chút sức lực, ép chính mình mở miệng: “Bây giờ Ngao Quảng đang ở đâu?”

Trợ lý thật sự không nghĩ tới sẽ có nhiệm vụ này, một chốc không thể đáp lại ngay được, chỉ có thể căng da đầu nói: “Xin lỗi Hạo tiên sinh, bên này tôi không theo dõi điều tra, có thể cho tôi chút thời gian không? Tìm được rồi sẽ lập tức báo cho ngài.”

Hạo Thiên vô lực mở miệng, chỉ có thể gật gật đầu, đột nhiên nhớ ra là đang gọi điện thoại, càng thêm ảo não, “Ừ” một tiếng rồi dập máy.

Hắn biết mẹ mình không thích Ngao Quảng, nhưng đây là ép Ngao Quảng đi vào đường chết rồi còn gì! Tốt xấu gì cũng sống với nhau bốn năm, một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, cuối cùng lại nháo loạn đến mức khó coi. Hạo Gia hắn nhà cao cửa rộng sự nghiệp tốt, cũng không đến mức khiến vợ trước chịu khổ cực.

Bây giờ nghĩ đến việc Ngao Quảng ở nhà cũng không làm sai chuyện gì, sao lại không được ưa thích thế nhỉ? Dù sinh ra ba đứa Omega đi chăng nữa thì nợ cũng coi như không đến nỗi đổ lên đầu Ngao Quảng. Lúc ấy cùng Hứa Bồ châm lại tình xưa thiêu lửa nóng, hắn thật sự đã quên mình còn có một người vợ cả yếu đuối tái nhợt…

Ngao Quảng có mâu thuẫn gay gắt với người trong nhà, dù về Vân Nam cũng sẽ không tìm ba mẹ xin giúp đỡ, chỉ có duy nhất cô em gái có thể giúp y. Nhưng Hạo Thiên cũng không biết Ngao Thuấn ở đâu cả. Chuyện của Ngao Gia hắn hầu như không nhúng tay, Ngao Quảng cũng sẽ không nói với hắn. Những năm gần đây bọn họ giao lưu, tựa hồ chỉ có thân thể.

Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Ngao Quảng, còn nhớ rõ thiếu niên tóc bạc đó sạch sẽ thoải mái thanh tân lưu loát không mất đi dịu dàng, đôi con ngươi xanh như nền trời Vân Nam lúc vào hè, cả người tựa ánh mặt trời ấm áp, khóe môi mỏng kia tùy tiện nhếch lên một độ cung cũng có thể mang xuân về hoa nở ấm áp, là thiếu niên tựa ánh sáng chói lòa. Hắn cũng nhớ rõ lần cuối cùng gặp Ngao Quảng, hai má y gầy ốm, hốc mắt hãm sâu, linh khí nơi đáy mắt sớm đã không còn tồn tại nữa, rõ ràng là đang mang thai, lại gầy đến mức đáng sợ, mặc áo gió cũng rộng thùng thình, ngay cả nụ cười cũng keo kiệt không thèm cho hắn. Bị sinh hoạt tra tấn bốn năm, người kia không còn được ánh sáng bao bọc, ngã vào vực sâu vô tận, kết quả là tro bụi trước mắt, phác một đầu một thân.

Vốn dĩ y không nên bị đối đãi như vậy.

***

Căn phòng Ngao Thuấn thuê nằm trên tận lầu bảy, lại còn không có thang máy. Chân của cô chưa hoàn toàn hồi phục, muốn mỗi ngày đi đi lại lại nhiều một chút để rèn luyện. Nguyên nhân chủ yếu là do cô ăn không hợp khẩu vị cơm trong căn tin trường, thấy sức khỏe mình vẫn tốt nên cô quyết định thuê phòng tự về nhà nấu cơm ăn. Cô chỉ thuê một căn phòng thích hợp cho một người ở, cho nên khi hai người ở lại thành ra có chút chen chúc. May mà giường ngủ cũng lớn, với cả hai anh em cũng không có ý kiến gì với việc chung giường. Tư thế ngủ của Ngao Thuấn rất thành thật, nhưng vẫn sợ buổi tối không cẩn thận đá trúng cháu trai nhỏ trong bụng anh trai, cho nên buổi tối cô rất quy củ nằm nép ra sát mép giường. Ngao Quảng sợ cô ngã xuống đất, khuyên bảo rất nhiều lần nhưng cô vẫn không nghe, sau đó thấy cô không bị ngã xuống đất lần nào, mới yên tâm. 

Bây giờ công việc của Ngao Quảng rất bận rộn, phải đẩy mạnh tiêu thụ mặt hàng kem đánh răng trên thị trường. Bé con trong bụng đã bảy tháng rồi nên bụng khá nặng. Tiền lương mỗi ngày của y là 100, cũng có ngày nhiều nhất kiếm được 300.

Những nhân viên tiêu thụ khác cũng xuất thân từ tầng lớp xã hội thấp kém, nhưng lại lớn tuổi hơn y nhiều, cực kì cưng chiều tiểu bối là y. Họ luôn lấy cho y phần cơm hộp còn nóng hổi; sợ y không kịp lấy phần canh lại phải chen chúc với đám người kia mà ảnh hưởng, nên còn lấy giữ luôn giúp y một phần canh nóng. Cho dù là nước canh nhạt nhẽo không mùi vị gì, nhưng Ngao Quảng vẫn vui vẻ uống hết.

Bé cưng này thật sự rất ngoan ngoãn, rất ít đạp, các hạng chỉ tiêu đều nằm trong phạm vi bình thường. Cũng có thể là do lần thứ ba mang thai, nên thân thể đã dần hình thành thói quen với trạng thái này. Dù mang thai vất vả nhưng vẫn bình yên vô sự. Mỗi lần thấy mình đi xét nghiệm máu không có vấn đề gì, y luôn cảm thấy đây đúng là kỳ tích. Ngoại trừ hai chân có chút hơi gầy, mặc quần đùi trông có chút khó coi, còn lại vẫn ổn. 

Cũng may mặt Ngao Quảng không đến nỗi gầy hốc hác, thời gian mang thai, da mặt còn căng bóng lên nữa cơ. Mỗi lần y mệt quá, vừa ngả lưng xuống là nhắm mắt ngủ ngay, tinh thần tốt hơn rất nhiều so với lúc còn ở Hạo Gia. Có người làm cơm cho ăn tối ngày, Ngao Thuấn cũng nhẹ nhàng hơn chút. Tuy rằng không còn nguồn cấp ba vạn tệ nữa nhưng cũng may Ngao Thuấn đã tìm được việc làm, cộng với tiền học bổng, với cả tốt xấu gì đi chăng nữa thì bố mẹ ở nhà cũng gửi được cho cô hai vạn. Cuộc sống sinh hoạt không tính là khá giả, nhưng không đến nỗi khó khăn. Thi thoảng có người quen trên thương trường hào phóng, Ngao Quảng còn có thể cầm được hai phần bò bít tết gần hết hạn về nhà, cùng Ngao Thuấn dùng đũa ăn cơm Tây. Sống chung hơn nửa năm, hai anh em đã nhiều năm không gặp, bây giờ tình cảm lại càng tăng lên.

Ngao Quảng bận rộn làm việc hơn một ngày, lúc tan tầm đã là 8 giờ. Y đỡ eo định lên tàu điện ngầm, lại thấy gần trạm có một quán cơm Quan Đông, tuy đã ăn no cơm chiều, nhưng gần đây y ăn uống rất tốt. Vừa nhìn lại nhớ lại mấy hôm trước Ngao Thuấn mua cho y mấy cái bánh, vỏ ngoài mềm mềm bọc lấy trứng cá giòn giòn, cắn một miếng là có nước canh thơm phức trào ra. Mấu chốt là món bánh đó không quá đắt, chỉ ba đồng một chiếc thôi. Hôm nay y kiếm được hơn hai trăm, mua mấy cái bánh về ăn đêm cũng không hoang phí. Tuy rằng Ngao Thuấn nói món này nhiều chất phụ gia, nên ăn ít thôi, nhưng càng ăn càng thèm, cho nên y nắm chặt điện thoại, đi vào quán mua bốn chiếc bánh cho cả em gái ăn nữa. Y còn mua thêm cho cô một cái Tiramisu vị tuyết Mị Nương. Một lần này đã tiêu hơn hai mươi đồng, Ngao Quảng vừa có chút đau lòng cũng vừa vui vẻ, xách túi mỹ mãn lên tàu điện ngầm. 

Chương kế tiếp