Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 20

Ngao Quảng nói không sai. Trước kia ít nhất còn có pháp luật duy trì, hiện tại đã ly hôn, ai còn thừa nhận hai người bọn họ có quan hệ nữa?

Hạo Thiên nằm vật ra giường, nhắm mắt lại nửa ngày không ngủ được. Nếu không phải mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi, phỏng chừng hắn không nhắm được mắt mất. 

Ngao Quảng buồn rầu, cả đêm khó ngủ, nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Tiểu Bính nằm bên cạnh ủ thành một cục nho nhỏ, hô hấp rất nhẹ. Lúc vừa sinh ra, bởi vì bé quá nhỏ nên Ngao Quảng luôn không yên tâm, nửa đêm cũng phải tỉnh vài lần đi xem đứa nhỏ hô hấp. Bây giờ nghĩ lại thật là dạy mãi không sửa. Lúc sinh Tiểu Giáp, Tiểu Ất y cũng mất ngủ cả đêm, hiện giờ Tiểu Bính đã tròn tháng, thói quen khó bỏ.

Y chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này là vì y nghĩ, Hạo Thiên bận rộn như vậy, dù có biết cũng sẽ không rảnh mà chạy đến đây. Nhưng y không ngờ tới Hạo Thiên vẫn tìm đến. Y cứng nhắc lấy cái chết để bắt Hạo Thiên quay về, nhưng Hạo Thiên cũng không ngốc, có thể dọa được bao lâu đâu.

Y nhìn Tiểu Bính, vành mắt đỏ bừng. Y cũng là người, cũng sẽ sợ hãi. Nếu đứa nhỏ này cũng bị cướp đi, vậy y sẽ trắng tay thật đấy. 5 năm rồi mà không giữ lại được ai ở bên cạnh, y cô độc lắm.

Tối hôm sau Ngao Quảng tan làm về nhà, trên tay xách một túi móng heo cùng rau dưa trái cây, ẵm Tiểu Bính ở trước ngực như tư thế cho bé uống sữa. Ngao Quảng lo lắng đề phòng mà lên lầu, chỉ sợ gặp phải Hạo Thiên, ai ngờ còn chưa đi đến trước cửa, y đã nhìn thấy ba hình bóng quen thuộc đang đứng trên hành lang.

Hạo Thiên dựa vào cạnh cửa, trong tay ôm một cục trắng nhỏ mềm mại. Cục cưng kia hoạt bát lanh lợi, không ngừng bò lên vai Hạo Thiên, lại bị Hạo Thiên túm xuống, tuần hoàn lặp lại không biết mệt. Đứng bên cạnh Hạo Thiên là một cậu nhóc nhỏ gầy, mắc áo sam màu vàng nhạt, quần yếm nâu, chân đi đôi giày nhỏ, bàn tay nho nhỏ nắm lấy vạt áo Hạo Thiên, cái đầu nhỏ gục lên gục xuống, hình như đang ngủ gật. 

Ngao Quảng cho rằng mình bị hoa mắt, run run: “Tiểu Giáp……”

Tiểu Giáp cũng sửng sốt, vừa quay đầu nhìn thấy y liền hưng phấn đến nỗi trực tiếp nhảy dựng lên, chân ngắn nhào về phía y “Ba ba!”

Ngao Quảng vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, che chắn Tiểu Bính lại rồi chạy lên vài bước đỡ lấy Tiểu Giáp. Gần một năm không gặp, đứa nhỏ này không chỉ không cao lên, ngược lại còn gầy đi rất nhiều, khuôn mặt nhỏ không có một chút huyết sắc, nhiệt độ cơ thể cũng không cao. Ngao Quảng đánh giá bé một vòng từ trên xuống dưới, đau lòng đến đỏ mắt: “Cục cưng sao lại thế này? Sao lại gầy đi nhiều thế……”

Tiểu Giáp cũng tủi thân mà bĩu môi: “Ba ba có em trai nhỏ nên hong cần con nữa……”

Ngao Quảng vội vàng ôm Tiểu Giáp, áy náy: “Không có không có, đều do ba ba, ba ba không nên đi xa như vậy, ba ba sẽ không bao giờ bỏ con mà đi nữa.”

Lâu lắm rồi Tiểu Giáp không được ngửi tin tức tố trên cơ thể mẹ. Quen thuộc được hương vị thật sự rất khó. Nhớ ngày ba ba bé rời đi, bé thức trắng đêm khóc lóc tìm ba ba. Nhưng không hề có ai để ý đến bé cả. Em trai ở bên cạnh khóc không ngừng. Hai đứa nhỏ vừa sợ hãi vừa cô độc. Bây giờ ba ba đã ở ngay trước mắt, bé tủi thân không nín được, “Oa” khóc thành tiếng, nói năng không rõ: “Con và em trai, ăn rất nhiều bí đỏ rồi…… Con không bao giờ muốn ăn bí đỏ nữa……”

Ngao Quảng nghe vậy, một hơi nghẹn trong cổ họng, trước mắt từng đợt biến thành màu đen. Y miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy Hạo Thiên bày ra vẻ mặt áy náy, nhất thời vừa hận vừa tức, chỉ muốn băm vằm Hạo Thiên ra vứt cho cá ăn: “Ngoan, con muốn ăn gì thì nói cho ba ba biết nè, ba ba làm cho con ăn.”

Hạo Thiên yên lặng đi tới, xách theo túi thức ăn hắn mua. Tiểu Ất mới được hơn một tuổi, thân thể quá yếu, vẫn là không nên cho đi đường xa. Ngao Quảng rời đi khi bé còn quá nhỏ, căn bản không biết Ngao Quảng là ai, tò mò mà nhìn chằm chằm hai người nửa ngày, giọng còn vương mùi sữa kêu lên “Anh ơi”.

Tiểu Giáp lập tức phản ứng lại, nằm trong lòng Ngao Quảng mà thăm dò, xoa xoa nước mắt cười với Tiểu Ất: “Ba ba đã trở lại nè!”

Ngao Quảng cúi người bế Tiểu Giáp lên, duỗi tay muốn xoa xoa đầu Tiểu Ất. Tiểu Ất còn có chút xa lạ với y, nên khiếp đảm mà túm lấy cổ áo Hạo Thiên, tận lực rúc đầu trốn vào trong. Hạo Thiên chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Ngao Quảng, chỉ có thể đi dỗ dành Tiểu Ất: “Tiểu Ất ngoan, đây là ba ba con đó.”

Tiểu Ất không quan tâm, chôn mặt vào ngực Hạo Thiên, hứ, bé không cho sờ đó.

Động tác nhỏ như vậy tuy không thể nói là đả thương người, nhưng lại trực tiếp đâm lỗ chỗ tim Ngao Quảng. Y chỉ có thể hậm hực thu tay lại, quay đầu đi mở cửa.

Y đi vào, Hạo Thiên cũng đi theo vào, thuận tay mang theo cái vali to đùng. Lần này tay chân Hạo Thiên rất lanh lẹ, bởi vì khoảnh khắc vào cửa và đóng cửa gần như là hoàn thành trong nháy mắt. Ngao Quảng căn bản không thèm để ý đến hắn. Trong nhà không có nhiều dép lê, nên Hạo Thiên chỉ có thể đi tất mà vào nhà. 

Ngao Quảng đặt Tiểu Giáp lên sô pha, đưa cho bé ly sữa bò nóng, lại đặt Tiểu Bính nằm ì trước ngực y ăn đủ rồi còn ngậm mãi không nhả ra, thay tã cho bé xong rồi đặt bé ra sau lưng, sau đó cầm nguyên liệu vào bếp nấu thức ăn, chuẩn bị ăn bữa thứ tư trong ngày hôm nay.

Hạo Thiên chưa ăn uống gì, bây giờ đói bụng muốn chết. Ngao Quảng làm việc nhanh nhẹn, nửa giờ đã nấu xong một nồi cà ri cá viên to. Trong nhà chỉ có hai đôi bát đũa, vừa vặn đủ cho Ngao Quảng và Tiểu Giáp ăn. Hạo Thiên thấy nồi cà ri kia nhiều thế, còn tưởng rằng Ngao Quảng cũng nấu cho hắn một phần, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nuốt nước miếng. Không nghĩ tới sau khi Tiểu Giáp ăn một bát cà ri nhỏ xong, Ngao Quảng lại đổ phần dư còn lại vào túi rác, hoàn toàn không chừa cho hắn một tí nào.

Bụng Hạo Thiên kêu ục ục không ngừng. Nồi áp suất trong phòng bếp vẫn còn đang kêu xì xì. Hắn kiên trì cho rằng chắc hắn cũng có một phần cơm, thế là ngồi chờ đến giờ cơm. Ngao Quảng đi múc canh, canh đậu phộng hầm móng heo trắng trắng thơm thơm, bên cạnh là bát nước chấm chua cay, thật con mẹ nó khiến người ta thèm nhỏ dãi mà. Ngao Quảng múc cho Tiểu Giáp một bát nhỏ, ở trước mặt Hạo Thiên làm trò, ngang nhiên ăn hết một bát thịt ngon lành, ngay cả một viên đậu phộng cũng không hề chừa lại, ăn cho sạch sẽ luôn. Y uống canh xong, bắt đầu thu dọn bát đũa, hoàn toàn xem Hạo Thiên như không tồn tại.

Dưới tin tức tố vị trà mà Ngao Quảng cố ý thả ra, Tiểu Ất dần dần an tĩnh lại, rất nhanh đã nguyện ý rúc vào lòng Ngao Quảng uốn éo. Ngao Quảng mang theo ba đứa nhóc đi tắm rửa. Sau một trận binh hoang mã loạn, y ôm bọn nhỏ lên lầu nghỉ ngơi. Bên kia Hạo Thiên cuối cùng cũng ý thức được địa vị của mình, lại không dám ra cửa, sợ mình vừa ra sẽ không vào được nữa. Hắn bất đắc dĩ mở cơm hộp, mới phát hiện cơm hộp nhạt nhẽo này là của bên siêu thị. Hắn chỉ có thể ngậm ngùi lấy hai gói mì và một lon soda, nhân lúc Ngao Giang tắm rửa thì đun nước nấu mì, cô đơn ngồi húp mì gói, mặt xanh mét đáng thương.

Tầng hai nhà Ngao Quảng chính là phòng ngủ, lại không có cửa phòng luôn. Hạo Thiên nhanh chóng rửa mặt, lau tóc rồi đi lên tầng, không ngờ lại bị cảnh trước mắt làm cho ngây người.

Ngao Quảng nửa người trên trần trụi, chăn đắp ngang bụng, hai bầu ngực phồng lên, giống như một thiếu nữ mới phát dục, một tay ôm Tiểu Ất, một tay nâng Tiểu Bính. Hai đứa nhỏ đều ngoan ngoãn ghé vào trước ngực y uống sữa, còn Tiểu Giáp nằm ngay bên cạnh y, quấn trong chăn ấm yên tĩnh ngủ.

Ngao Quảng ôm con vào lòng, hơn nửa ngày mới phát hiện Hạo Thiên đang nhìn, ánh mắt dịu dàng hóa thành kiếm sắc, lạnh lẽo dạt dào, miệng không phát ra tiếng, nhưng đọc khẩu hình, Hạo Thiên cũng biết y đang nói gì.

“Cút đi.”

Hạo Thiên khổ sở, da đầu tê dại, mặt mũi xám xịt đi xuống lầu.

Chương kế tiếp