Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 19

Ngao Quảng ngồi nhàn rỗi chưa đến một tháng, đến ngày thứ hai mươi lăm đã không chịu nổi nữa rồi, đành ôm Tiểu Bính đi khắp nơi tìm việc làm. Tuy bằng cấp không cao, nhưng ở đây đa phần công việc đều không cần bằng cấp. Y thuận lợi tìm được việc làm ở một cửa hàng tiện lợi, may mà nơi đây đồng ý cho y mang theo đứa nhỏ đi làm. Chỉ là công việc có hơi bận rộn, từ sắp xếp hàng hóa đến thu ngân đều do một mình y làm, tiền lương cũng không cao

Nhưng y không muốn ở nhà sống tạm qua ngày, hầy, nuôi được bản thân là có thể nuôi được Tiểu Bính, cho nên y liền đồng ý.

Cửa hàng tiện lợi có thời gian làm việc cố định mỗi ngày. Đến giờ cơm sẽ có người đến mua túi muối hay chai nước tương; lúc tan học sẽ có mấy cậu bạn nhỏ chạy tới mua đồ ăn vặt,... May mà qua 8 giờ tối ông chủ sẽ trở về nhận ca, cho nên 7 giờ đi làm, đại đa số thời điểm không có khách, y sẽ rảnh rỗi đọc sách hay cho cục cưng bú sữa, còn trộm chụp ảnh Tiểu Bính ngủ chảy nước miếng. Bé con lớn rất nhanh, mới một tháng đã hơn 4 cân rưỡi rồi. Mỗi lần Ngao Quảng nâng bé lên chụp đều có thể thấy cái tay nho nhỏ mềm mềm hua hua trông đáng yêu cực kì. Cứ thế ngày qua ngày sống rất hài lòng.

Nhưng cũng có lúc không hài lòng. Trình Ngâm lâu lâu lại điện thoại tới hỏi han vài câu. Tuy rằng biết anh đang quan tâm, nhưng Ngao Quảng mỗi lần bắt máy là một lần áy náy, dễ dàng nhớ tới chuyện trước kia. Trình Ngâm học rất giỏi, gia cảnh lại tốt, mới 23 tuổi đã tốt nghiệp thạc sĩ, sau đó không lâu anh sẽ về nước tiếp nhận công việc của ba anh. Mà y lại học hành dở dang, vết thương chồng chất lên, trong nỗi đau còn có chút ngứa ngáy, tra tấn thần kinh yếu ớt của y mỗi đêm khiến y không ngủ được.

Tuy rằng nhà hàng xóm nhiệt tình, nhưng nghỉ hè đến, cậu con trai Alpha nhà bọn họ học đại học ở Đông Bắc cũng đã trở lại. Thằng nhóc da đen kia khá đẹp trai lại cao to không biết nhìn trúng Ngao Quảng ở điểm nào, mỗi ngày đều chạy đến cửa hàng tiện lợi tìm y mua chút kẹo rượu gì đó. Tiểu tử này ở Đông Bắc một thời gian nên bị nhiễm khẩu khí ở nơi đó, mở miệng ra chính là một cỗ mùi vị đại tra tử, hài hước đáng yêu. Tuy rằng biết thằng bé nhỏ hơn y một tuổi này dụng tâm kín đáo, nhưng Ngao Quảng cũng khách khí cũng không ngượng ngùng.

Ngao Quảng vừa đến nên có hơi mệt, không thích ra cửa. Nam Omega cách vách lại thực lòng nhiệt tình, biết y còn đang ở cữ liền tặng đường đỏ. Thấy trong phòng y không có người khác, hỏi nhiều một câu “Người đàn ông của cậu đâu?”, Ngao Quảng cười cười trả lời “Tôi không có”. Lúc ấy cậu nhóc kia đứng ở cửa, nghe vậy hai mắt sáng lên. Đại để là cậu nhóc cho rằng y là một tiểu Omega tuổi trẻ non dại, bị gã tra nam nào đó làm mang thai nên không dám về nhà tìm ba mẹ. Ngao Quảng trong lòng âm thầm nghĩ, nếu để cho bọn họ biết bé con này là đứa con thứ ba của mình, vậy vẻ mặt phong phú cỡ nào ha.

Khó xử duy nhất chính là Tiểu Bính ăn uống quá tốt. Bên này giá hàng thấp, hệ số Engle Ngao Quảng tiếp cận gần như trăm phần trăm, ăn uống không tệ, sữa cũng đủ, chỉ là như vậy còn không đủ cho Tiểu Bính ăn. Vừa ăn no hơn một giờ đã bắt đầu chậc lưỡi, nếu không cho ăn sẽ lập tức khóc không thở nổi. Ngao Quảng bất đắc dĩ đi mua thuốc uống, lúc này mới đủ cho Tiểu Bính ăn uống tiêu xài, chỉ là cứ như vậy, cơ thể sẽ nhanh bị bệnh. Mỗi ngày rau dưa trái cây thịt cá đổi liên tục, nhưng ăn cũng không béo, lúc thu dọn hàng hóa còn bị choáng đầu, nhưng vẫn còn có thể chịu đựng, cũng không để ý nữa.

Làm việc xong, Ngao Quảng tạm biệt ông chủ để về nhà. Y đang vui vẻ, đột nhiên một trận trời đất quay cuồng, trước mắt biến thành màu đen, hai chân khụy xuống. Y theo bản năng bảo vệ Tiểu Bính trong lòng, rồi mới nhắm mắt lại. Tiểu Bính tuy không bị thương, lại từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, sợ tới mức khóc oe oe, một lát sau được tiểu tử cách vách phát hiện ôm cả hai về nhà. May mà Ngao Quảng nằm trên sô pha đã tỉnh lại, từ chối tiểu tử kia gọi xe cứu thương. Cậu nhóc Alpha này cúp máy, cộc lốc hỏi: “Sao thế? Anh chưa ăn à?”

Ngao Quảng ngồi nửa ngày không đứng dậy nổi, cũng đành từ bỏ, bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Có thể là bị tụt huyết áp, cho tôi mượn chút kẹo mạch nha được không?”

“Hầy, đừng nói là mượn hay không mượn chứ, thật là.” Cậu em trai Alpha vừa nói vừa đi vào bếp. Ba ba và cha đều không có ở nhà, cái nhà này do cậu làm chủ haha, “Chiều nay ba em vừa nấu kẹo đó, anh muốn bao nhiêu? Em cho anh một đũa nha?”

Ngao Quảng ngay cả sức lực gật đầu cũng không có, choáng váng: “Ừ, tôi muốn uống chút nước ấm, làm phiền cậu rồi.”

Cậu em trai Alpha vẫy vẫy tay tỏ vẻ mình đã biết. Cậu nhóc này có cái tên rất đặc biệt - Ngụy Hành Mạn. Nghe nói là bởi vì ba ba và cha cậu nhóc ngày xưa ngồi cùng bàn vừa lúc học [Vũ hạng], nhưng người quen đều gọi cậu là Ngụy Hành, chính cậu ấy nói là “Một hàng hai hàng hành”. Nhìn ngoại hình, thanh niên này dáng người gầy gầy, làn da ngăm đen, chợt thấy có chút giống nông dân, nhưng trước khi học cấp ba, đích xác cậu cũng ở nhà giúp đỡ trồng trọt, cho nên làm việc rất nhanh nhẹn, một lát sau đã bưng ly nước ấm và kẹo mạch nha đến: “Anh uống đi nè, cẩn thận không sặc.”

Ngao Quảng xin lỗi, cười, cầm ly nước uống cạn. Tiểu Bính tay chân chưa có sức lực, ở trong lòng y cọ tới cọ lui tìm sữa uống. Ngao Quảng uống xong chút nước mới lấy lại sức, bế cục cưng lên, sau đó mới cười cười với Ngụy Hành: “Làm phiền cậu rồi. Tí nữa tôi nấu xong thịt đông sẽ mang đến cho nhà cậu một phần nha.”

Ngụy Hành vội vàng xua xua tay: “Đừng, anh để lại mà ăn đi, phải ăn nhiều một chút đấy.” Cậu thật ra rất quen thuộc, xách túi giúp Ngao Quảng, “Anh xem cánh tay anh kìa, toàn thấy xương là xương thôi. Một ngày anh ăn mấy bữa vậy hả?”

Ngao Quảng bế Tiểu Bính cao lên một chút, để bé có thể dựa vào vai mình: “Năm bữa.”

“Hê……” Ngụy Hành gãi gãi đầu, nhất thời nghẹn lời, “Vậy, anh ăn nhiều một chút gan heo linh tinh đi, bổ huyết đó.”

Ngao Quảng không thích ăn nội tạng, theo quan niệm riêng của bản thân là ăn nhiều thịt cũng có thể bổ, bản thân còn không biết việc có thể tra trên mạng những thông tin đáng tin cậy mà các chuyên gia nói như thế nào, vội vàng gật đầu: “Cảm ơn, hôm nay làm phiền cậu rồi.”

Ngụy Hành không biết vì sao mặt tự nhiên đỏ bừng, quay đầu nói như súng liên thanh: “A, không có việc gì thì em đi trước, anh mau vào phòng đi, buổi tối không thoải mái nhớ gọi em nha.”

Ngao Quảng nghiêng đầu vẻ mặt ngốc ngốc, vào nhà mới phát hiện Tiểu Bính ở trước ngực y cọ cọ, sữa tràn ra làm ướt một mảnh nhỏ trước ngực. Y lại mặc áo trắng ngắn tay, nên đầu nhũ màu hồng nhạt lấp ló như có như không, y lập tức đỏ mặt, đóng cửa lại xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Bính: “Xấu xa.”

Tiểu Bính ngáp một cái, cọ cọ ngực y, bẹp miệng y y a a hai tiếng, mắt cũng chưa mở, cái miệng nhỏ đã vội vàng dúi lên người y tìm ăn. Mắt thấy cục cưng sắp khóc, Ngao Quảng cũng không dám chậm trễ, vội vàng dọn dẹp một chút rồi cho đứa nhỏ ăn sữa.

Trong nhà Ngao Quảng cũng mở cửa hàng, tay nghề nấu thịt đông không tồi. Buổi tối y mang một phần thịt đông sang cho hàng xóm, vài người thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu. Tiểu Bính đang ăn tay ngủ mơ mơ màng màng còn chưa phản ứng đã bị hàng xóm chọc chọc cưng cưng một hồi mới luyến tiếc dứt ra.

Ngụy Hành đóng cửa, Ngao Quảng xoa xoa khuôn mặt cười cứng cả quai hàm, mệt mỏi đang muốn đi vào nhà, vừa quay đầu lại đã bị bóng người trước mắt dọa sợ tới mức thét chói tai.

Ngụy Hành cũng sợ tới mức mở cửa ngó đầu ra: “Sao sao?”

Hạo Thiên xách theo hành lý, mặc áo ngắn tay màu đen, trong mắt tất cả đều là tơ máu, quầng thâm dưới mắt đen sì. Ai, làm việc quá độ đây mà. Cố tình trong ánh mắt lại là điều xà a. Hắc tận lực chế trụ đôi mắt màu lam kia xúc động, vô hại cười: “Dọa em sao? Xin lỗi.”

Ngụy Hành hé cửa ra hóng hớt. Hàng hiên hẹp, Hạo Thiên đứng đã chật đường.

Ngao Quảng hít sâu mấy hơi kìm nén sự tức giận, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà. Hạo Thiên theo sát phía sau, đứng ở cửa còn chưa kịp cởi giày, Ngao Quảng đã đặt con xuống, từ trong bếp lao ra, giơ dao lên muốn chém người, sợi tóc hỗn độn, ánh mắt hung ác, giống như một con thú mẹ bảo vệ con mình, vung loạn cánh tay gầy yếu: “Cút đi!”

Hạo Thiên trốn tránh không kịp liên tục lui về phía sau, bị khung cửa vướng víu suýt nữa té ngã. Hắn quanh năm tập võ, động thái thị lực cực tốt. Hắn không sợ Ngao Quảng cầm dao ra chém hắn, chỉ sợ Ngao Quảng chẳng may làm bản thân y bị thương. Ngao Quảng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, thủ pháp cầm dao không đúng, không lưu ý một chút sẽ bị thương. Hạo Thiên trốn tránh lại vừa thỏa hiệp: “Tôi đi tôi đi! Em bỏ dao xuống đi, ngoan, bỏ dao xuống.”

Ngụy Hành cũng bị Ngao Quảng dọa cho hoảng sợ, vội vàng ngăn hai người lại, không để Ngao Quảng đặt lực chú ý lên người Hạo Thiên nữa, ngay sau đó tiến lên nắm lấy tay Ngao Quảng, bảo hộ y trong lòng mình. Lúc này cậu mới phát hiện Ngao Quảng quanh thân đều là mồ hôi lạnh, run rẩy lợi hại, bị cậu ôm vào lòng còn thống khổ vạn phần mà rên rỉ.

Ngụy Hành hỏa khí sung lên. Cậu xuất thân cảnh giáo, tuy rằng thoạt nhìn Hạo Thiên không cường tráng lắm, thân thể gầy nhưng rắn chắc, cơ bắp nên có đều có. Ngao Quảng gầy trơ cả xương dán trước ngực cậu như một mảnh hư vô. Huống chi Ngao Quảng trắng đến lóa mắt, cánh tay gầy yếu hệt như thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Mắt Ngụy Hành đen láy sắc bén, ngẩng đầu ác độc nhìn chằm chằm Hạo Thiên, ngay sau đó phi chân đá cửa, nhốt Hạo Thiên vẻ mặt kinh ngạc ở ngoài cửa.

Tiểu Bính cũng bị đánh thức, oa oa khóc lớn. Lúc này Ngao Quảng mới choàng tỉnh, vội vàng lau mặt, từ trong ngực Ngụy Hành chui ra đi dỗ dành đứa nhỏ.

Ngụy Hành nhìn động tác thuần thục của Ngao Quảng, ánh mắt phức tạp: “Anh…… Anh không phải là không có vị kia sao?”

Ngao Quảng rũ mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Bính: “Hắn không phải người đàn ông của tôi.”

Cửa phòng là cửa sắt, hiệu quả cách âm kém. Hạo Thiên xách hành lý đứng bên ngoài đợi trong chốc lát, nghe thấy Ngao Quảng trả lời, ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên có loại cảm giác vô lực mỏi mệt.

Một tháng này hắn đã bàn bạc ký kết hàng loạt các mối làm ăn lớn, đủ để Hoằng Thiên không phá sản trong nửa năm tới. Tháng này, mỗi ngày hắn ngủ chưa tới bốn giờ đồng hồ, bay tới bay lui trên khắp thế giới, chưa về nhà được mấy lần, lại bị mẹ hắn mắng đến máu chó phun đầu. Hắn còn thiếu Hạo Quân một đại nhân tình vắt cổ chày ra nước. Sau này cũng không biết làm trâu làm ngựa đến tình trạng gì mới có thể trả xong. Tiểu Giáp vừa ra viện hắn liền chạy ngay đến đây. Nào biết Ngao Quảng lại ở một nơi như vậy chứ. Thuê xe mua xe đều không được. Trước nay hắn ngồi xe chưa ngồi cùng quá ba người, nên vé xe cũng không mua, đi đến chỗ nào mũi cũng dính đầy tro, lăn lộn một ngày vất vả tìm người, lại bị Ngao Quảng cầm đao đuổi đi ra ngoài.

Còn phát hiện Ngao Quảng tìm được một nhân tình trẻ hơn y vài tuổi....

Hạo Thiên đứng trước cửa hận ngứa răng, nửa ngày không nâng nổi chân lên rời đi. Mãi cho đến khi Ngụy Hành đi ra, hắn lại bị thằng nhãi con da đen kia liếc một cái. Hạo Thiên ngược lại còn thoải mái hơn chút. 

Ít nhất Ngao Quảng sẽ không qua đêm với người khác. Chỉ là vừa nãy đóng cửa quá nhanh, hắn cũng chưa kịp thấy Ngao Quảng làm gì ở bên trong. Hơn nữa nơi này cách âm lại không tốt, nếu lại trêu chọc xảy ra chuyện gì, Ngao Quảng thế nào cũng phải chôn sống hắn. Hắn ngồi trước cửa nhà Ngao Quảng hơn ba giờ, cho đến khi đèn trong nhà tắt hết mới hết hy vọng —— Ngao Quảng sao có thể đồng ý cho hắn vào nhà…

Hạo Thiên xách hành lý, xám xịt đi xuống lầu tìm khách sạn.

Phụ cận chỉ có một khách sạn cực kỳ đơn sơ, phòng đơn đắt nhất mới 68 đồng. 

Hạo Thiên vừa vào phòng liền thấy một con thằn lằn bò từ góc tường đến bên cửa sổ, trốn trong một đống dây thường xuân. Thái dương Hạo Thiên nổi đầy gân xanh, suýt chút nữa bùng nổ.

“Đưa hai đứa nhỏ đến đây. Dùng xe riêng của tôi.” Hạo Thiên ngồi bên mép giường gọi điện thoại cho trợ lý, đầu đau muốn nứt ra, “Lái xe đến đây, cái màu đen ý. Không được cho ai thấy, mang lên xe rồi tráo.”

“Chuẩn bị quần áo mùa thu ấy, đặc biệt là quần áo của Hạo Vi, mang đi nhiều một chút. Sữa bột của Hạo Nho cũng phải mang theo mấy hộp. Lấy cái vali to to một chút mà để đồ.”

Sau khi tắt máy, Hạo Thiên bực bội cởi quần áo, trần trụi đi vào phòng tắm, mới phát hiện nền gạch men của phòng tắm này đều nứt ra rồi, nửa ngày không chảy ra giọt nước ấm nào.

Mấu chốt là trong phòng không có máy bàn luôn. Muốn tìm nhân viên còn phải xuống lầu. Hắn càng nghĩ càng giận, dù sao tâm hỏa vượng, dứt khoát đi tắm nước lạnh lúc nửa đêm khi nhiệt độ dưới 20 độ này. Đang tắm rửa lại đột nhiên thấy ấm ức. 

Người đã sinh cho hắn ba đứa con, bây giờ lại không cho hắn vào cửa luôn rồi. Trừ bỏ dùng mấy đứa con làm lá chắn, hắn không có thêm một biện pháp nào.

Hắn nhớ tới khuôn mặt trào phúng của Hạo Quân là dạ dày lại đau, mẹ nó, Ngao Quảng thật sự không cần hắn mà.

Chương kế tiếp