Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 8

Bây giờ Ngao Quảng có một bé cưng xinh đẹp như vậy, tuy rằng lớn lên không giống y chút nào, hoàn hoàn là một khuôn đúc ra với Hạo Thiên khi còn nhỏ, nhưng y vẫn rất yêu đứa nhỏ này. Hạo Thiên đặt tên cho em bé là Hạo Vi, nhưng y không biết tên này có ý nghĩa gì. Hơn nữa y rất ghét Hạo Thiên, tuy rằng không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng tưởng tượng đứa nhỏ đáng yêu này có quan hệ với Hạo Thiên y liền khó chịu, nên muốn làm trò, ngay ở trước mặt Hạo Thiên luôn miệng gọi bé con là Tiểu Giáp. Hạo Thiên bận rộn công việc, không rảnh để ý chuyện trong nhà, thêm cả thái độ hết sức thất vọng với Ngao Quản, trừ kỳ động dục ra mới chạy tới tìm Ngao Quảng, còn ngày thường gần như không tới gõ cửa.

Cứ như vậy sống qua hai năm, Ngao Quảng như cá gặp nước, thản nhiên tự đắc, Hạo Thiên lại dần bận rộn. Trước kia, khi Ngao Quảng còn ở nhà, hắn từ lúc rời giường đến khi ra cửa muốn cái gì có cái đó, ngay cả xỏ giày hắn cũng chỉ cần xỏ chân vào là đã có Ngao Quảng giúp hắn buộc dây giày. Nhưng mà Ngao Quảng vừa đi, đãi ngộ này liền dành cho Tiểu Giáp, thêm nữa, hắn cũng không muốn để cho người hầu gần gũi với mình, tính tình cũng càng thêm táo bạo, chung quy vẫn không thể rời khỏi sinh hoạt trước kia. Hơn nữa nhà chính được xây dựng thêm, sắp xếp Ngao Quảng đến phòng xa nhất, cách xa bà Hạo. Tuy Ngao Quảng không tình nguyện, nhưng cũng không có cách nào phản kháng, ngoan ngoãn ở nhà thu dọn đồ đạc chờ quản gia tới.

Nhưng mà Ngao Quảng còn chưa về tới nhà, Hạo Thiên bên kia đụng phải người quen cũ trong bữa tiệc. Thoắt cái đã ba năm trôi qua, Trình Ngâm sang Anh du học, vừa học vừa kinh doanh sản nghiệp của ba anh. Bây giờ ở thủ đô anh cũng có tiếng nói đấy. Thanh niên hai mươi tuổi kia đã đổi một kiểu tóc sạch sẽ đẹp trai, sự ngây ngô của thời niên thiếu đã phai đi nhiều, ở trong đám Alpha cũng khá cao, thế cho nên khi đối diện với Hạo Thiên, anh cũng có thể cùng ngồi cùng ăn.

Dù sao Hạo Thiên cũng là tiền bối lớn hơn tám tuổi, cười chào hỏi trước, giống như trước nay chưa từng phát sinh chuyện liên quan đến Ngao Quảng: “Trình thiếu gia, đã lâu không gặp.”

Trình Ngâm cũng cười, nụ cười khiến người ta không nhìn ra sơ hở: “Ngài Hạo tinh thần vẫn trước sau như một, vẫn rất tốt đấy nhỉ.”

Hai người thậm chí còn hài hòa bắt chuyện với nhau vài câu, trao đổi danh thiếp, nếu không phải trước khi tan tiệc nhận được tin nhắn của Trình Ngâm, Hạo Thiên cũng cho rằng anh bạn nhỏ này đã quên chuyện năm xưa hai người đánh nhau một trận rồi.

Lúc Hạo Thiên bước vào văn phòng của Trình Ngâm, thanh niên kia đã sớm thay tây trang, sơ mi trắng cũng đã bung ra hai nút, tay áo xắn cao để lộ bắp tay rắn chắc, rõ ràng là tư thế muốn đánh nhau một trận đây mà. Quả nhiên Hạo Thiên vừa mới đi vào liền nghênh diện tiếp được một quyền. Hai người đều là Alpha uy áp cường hãn, lại trong độ tráng niên chính trực. Trình Ngâm trở tay vặn cánh tay Hạo Thiên, Hạo Thiên một chân đá Trình Ngâm xô vào bàn làm việc, hai người đánh nhau chưa một phút đồng hồ đã song song ngừng tay. Trình Ngâm vừa cười vừa từ trên bàn bò dậy, nhìn Hạo Thiên rút tay về, thở hổn hển không thôi: “Năm đó tôi nên dẫm nát con chim nhỏ nhà anh trước rồi mới báo nguy mới phải.”

Hạo Thiên vo vo khăn giấy, phun ngụm máu trong miệng ra, cũng cười theo: “Cậu có tiến bộ đấy.”

Trình Ngâm cười nhạo một tiếng: “Cái gì mà có tiến bộ chứ, học anh cưỡng gian con nhà người ta sao?”

Hạo Thiên vung vẩy cánh tay, cũng không nhìn Trình Ngâm: “Tiến bộ là tôi đã có con rồi, còn cậu chỉ có thể đánh lén tôi.” Khóe miệng Hạo Thiên mang theo vệt máu, cười kiêu ngạo, “Cậu là tên phế vật.”

Trình Ngâm nắm chặt tay mới nhịn xuống dục vọng muốn xông lên đánh hắn một trận nữa. Tuy thời gian anh và Ngao Quảng yêu nhau không dài, nhưng đủ để anh hiểu biết con người Ngao Quảng. Ngao Quảng chính là một thiếu niên cực kì đơn giản. Anh dám xác định Ngao Quảng có khả năng sẽ khuất phục, nhưng tuyệt đối sẽ không động tâm với tên cặn bã này, đây cũng là tự tin cuối cùng của anh: “Gia đình Hạo tổng mỹ mãn như vậy, thế có ảnh gia đình không? Đừng nói là ảnh gia đình, hai người ngoại trừ giấy hôn thú thì có tấm ảnh chụp chung nào không?”

Trình Ngâm thấy sắc mặt Hạo Thiên chậm rãi biến đen liền biết mình đoán đúng rồi, quả thật con mẹ nó không thể nhịn nổi nữa mà, vì cười nên cái bụng vừa mới bị đá một cú cũng quặn đau: “Anh ngoại trừ chỉ biết cưỡng gian ra thì còn biết cái gì? Dù Ngao Quảng có chết thì trong lòng em ấy cũng không có anh đâu. Ha ha, ba năm rồi Hạo tổng, anh cũng chỉ có chút tiền đồ này, ngay cả người mà ngày đêm chung gối với anh trong lòng có ai anh vẫn chưa rõ ràng sao? Ở trước mặt Omega ra vẻ ta đây là có tiến bộ hửm?”

Từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim Hạo Thiên, giống như muốn xé lớp da mặt của hắn xuống, để lộ ra thớ thịt đỏ tươi máu chảy đầm đìa. Hạo Thiên rũ đầu hồi thần, nhưng cũng chỉ vài giây sau, hắn lại ngẩng đầu, nở một nụ cười châm chọc: “Không phải cậu thích cậu ta sao? Vậy cậu đoán xem đêm nay cậu ta leo lên giường ai nào? Thời điểm hai người ở bên nhau, chắc là khi lên giường cũng không dám bật đèn nhỉ? Thời điểm tôi với cậu ta điên đảo thì cậu vẫn còn nằm trong chăn trốn tránh bạn cùng phòng lén tự sướng đó, sao nào, cậu còn thảm hại hơn cả tôi.”

Hắn thấy con ngươi Trình Ngâm dần dần sung huyết đỏ lên, hô hấp của bản thân cũng nặng nề hơn nhiều.

Cuối cùng hai người bọn họ vẫn đánh nhau đến nỗi để bảo vệ phải ra mặt, hai người đều bị thương không nhẹ, dù gì cũng không phải như hai đứa trẻ con đánh nhau cào mặt gãi đầu, mỗi quyền đánh ra đều đánh vào chỗ hiểm, một thân bầm dập, trên mặt còn có vết thâm tím. Hạo Thiên nằm liệt ở ghế sau xe hơi, cả người đau nhức, tâm phiền ý loạn, vừa về nhà, bên kia quản gia mang theo Ngao Quảng và Tiểu Giáp cũng vừa đến, Tiểu Giáp hai tuổi đã có ý thức lần đầu tiên đến nhà chính, vui vẻ chạy quanh phòng khách. Ngao Quảng thấy con chạy lung tung, mà đồ đạc cũng chưa thu dọn, liền chạy quanh phòng đuổi theo bé. Tiểu Giáp vừa lúc chạy đến trước mặt Hạo Thiên, bị Hạo Thiên túm lấy cánh tay nhỏ mập mạp nộn như ngó sen bắt nó dừng lại. Hạo Thiên chắc chắn sẽ không ôm đứa nhỏ này, nên dứt khoát ngồi xổm xuống cẩn thận đánh giá. Trước đây hắn tới nhìn Ngao Quảng chỉ đến trước giường nhìn xong rồi đi, cho nên đây là lần đầu tiên hắn cách đứa nhỏ này gần như vậy, không nghĩ tới đã cao đến chừng này.

Ngao Quảng còn đang thở hồng hộc chạy theo hai người họ, bên này Hạo Thiên nhìn diện mạo Tiểu Giáp, hiếm hoi nở nụ cười: “Có biết gọi người khác không?”

Tiểu Giáp vốn không sợ người sống, huống chi là cha ruột, hương vị tin tức tố đã khắc vào gien nên bé quen thuộc, tuy rằng không quen biết, thằng bé vẫn cười ngọt ngào, giọng trẻ con non nớt vang lên: “Chú!”

Ngao Quảng ngồi ở đằng sau cười thành tiếng, xoa đầu Tiểu Giáp kiên nhẫn dạy bé: “Ngoan, đây là cha con, gọi cha đi.”

Lúc này Tiểu Giáp mới gật gật đầu, lại ngoan ngoãn gọi một tiếng cha. Tiếng "cha" này hình như cũng chẳng gia tăng thêm chút cảm tình nào so với tiếng "chú" cả, tựa hồ bé không biết giữa hai tiếng này có gì khác nhau. Ha hả, dừa lắm.

Hạo Thiên bên kia vốn dĩ tức một bụng lửa giận, bây giờ đã hoàn toàn bùng nổ, thế mà Ngao Quảng lại dám cười, thế mà còn đang cười?

Hạo Thiên bóp chặt mặt Ngao Quảng. Người nọ còn đang thở dốc, nghi hoặc lại khiếp đảm mà nhìn hắn, cũng không dám nói lời nào, cứ như vậy mặc hắn bóp, tay che kín lỗ tai Tiểu Giáp.

Hạo Thiên cười như không cười mà nhìn xuống y: “Cậu vui lắm nhỉ?”

Chương kế tiếp