Địa Lung: Cá Mắc Cạn

Chương 9

Ngao Quảng không rõ nguyên do, hai má bị Hạo Thiên bóp phát đau, khó khăn mở miệng, trong đầu nghĩ cách lấy lòng Hạo Thiên: “Anh đã về…… Nên tôi vui.”

Tiểu Giáp tưởng đang chơi trò chơi, cười hì hì xoay vòng vòng trong lòng Ngao Quảng. Tiểu Giáp mới cao đến hơn đầu gối Hạo Thiên một chút, đứng giữa hai người nhảy tới nhảy lui, chọc cho Hạo Thiên hơi nhíu mày khó chịu. Ngao Quảng sợ Hạo Thiên sẽ nói mấy câu dọa đứa nhỏ sợ, vội vàng bế Tiểu Giáp lên, thuận tay cho Hạo Thiên nhìn đứa nhỏ: “Nó nặng lắm, rất giống anh nữa.”

Hạo Thiên nhìn khuôn mặt mà hắn hiếm khi gặp của Tiểu Giáp cũng nguôi giận không ít, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngao Quảng, nhìn chằm chằm không rời “Chú Du, dẫn thằng bé đi chỗ khác chơi.”

Quản gia vội vàng chạy đến ôm đứa nhỏ, kết quả Tiểu Giáp vừa rời Ngao Quảng liền bắt đầu khóc. Tiếng khóc của trẻ con cực kỳ sắc nhọn, xuyên qua màng nhĩ rất chói tai. Ngao Quảng theo bản năng muốn đuổi theo dỗ dành nó, lại bị Hạo Thiên chặn ngang túm lấy, trực tiếp khiêng lên vai. Ngao Quảng vừa sốt ruột vừa không dám xằng bậy, thấp giọng cầu tình: “Hạo Thiên…… Tiểu Giáp mới về nhà, tôi không ở bên cạnh nó sẽ sợ hãi.”

Hạo Thiên một đường trở về phòng ngủ, chốt khóa cửa ném Ngao Quảng lên giường: “Nó tên là Hạo Vi.”

Ngao Quảng tưởng là do Tiểu Giáp xưng hô sai nên Hạo Thiên mới tức giận, hoảng loạn giải thích: “Tiểu Giáp chưa từng gặp anh, tôi cũng không biết nên dạy nó như thế nào nữa, tôi……”

Hạo Thiên tháo cà vạt ra, đè chặt tay Ngao Quảng lại, ánh mắt lộ ra hung quang: “Nó tên là Hạo Vi.”

Ngao Quảng lập tức yên tĩnh lại.

Lần đầu tiên bọn họ làm tình, Hạo Thiên đã trói Ngao Quảng vào đèn tường hơn một tiếng đồng hồ, khiến hai vai trật khớp, thế cho nên sau này Ngao Quảng vừa nhìn thấy cà vạt là có chút sợ hãi. Nhưng Hạo Thiên lại rất thích trói y, tựa như lần này, trước sau như một trói hai tay y vào đầu giường, làm y không giãy giụa được.

Ngao Quảng hô hấp dồn dập, áo sam màu xám mềm mại bị đẩy lên tận cổ, lộ ra khuôn ngực trắng nõn non mịn, tiếp theo là cởi đến quần dài, quần lót trắng, dép lê. Y gần như bị lột sạch sẽ, dương vật phấn hồng giữa hai chân không một sợi lông hệt như đứa trẻ chưa phát dục. Nếu không phải kích cỡ bình thường, Hạo Thiên còn cảm thấy có chút tội lỗi như đang ấu dâm. Dù Ngao Quảng đã hai mươi tuổi, đã sinh con, nhưng vẫn nộn nộn mềm mại có thể véo ra nước. Đầu vú nho nhỏ trước ngực màu hồng nhạt, mềm đến đáng thương.

Hạo Thiên đã nhìn quen thân thể này, nhưng vẫn hưng phấn rất nhanh, bóp cằm Ngao Quảng buộc y mở miệng rồi nhét thằng nhỏ của mình vào. Đã quen bị hắn ép khẩu giao, Ngao Quảng ngoan ngoãn há miệng tận lực ngậm khối thịt mềm kia, dùng đầu lưỡi nhợt nhạt miêu tả hình dạng của nó, liếm láp hết kinh mạch trên thân, chịu đựng ghê tởm nuốt chất dịch nhờn tanh tưởi đó vào bụng, khoang miệng ấm nóng bị đè ép căng chặt, không lâu sau đã liếm cho côn thịt mềm mềm của hắn cương cứng. Thứ đó quả thật rất lớn, ngậm trong miệng lâu khiến hàm dưới nhức mỏi, vừa yếu ớt vừa bóng loáng nước bọt lại vừa cứng, còn to hơn nắm tay của Tiểu Giáp nữa, giống như quả trứng ngỗng vậy. Ngao Quảng tưởng tượng đến việc kế tiếp liền chột dạ sợ hãi, tốt xấu gì cũng đã gả vào ba năm, mỗi lần lên giường đều có thể khiến y nhớ lại cảnh tượng khó quên ngày đó, trên nắp bồn cầu, chính là người đàn ông trước mắt người này, tra tấn y đến sống không bằng chết.

Nhưng thật lòng mà nói, hôm nay Tiểu Giáp gọi Hạo Thiên là chú đúng là không phải do y dạy, cho nên y mới vui vẻ, là loại vui vẻ phát ra từ nội tâm đó.

Ngu ngốc, y ngoài miệng tận lực liếm mút, lại ở trong lòng âm thầm mắng.

Hạo Thiên không hứng thú như trước kia lắm, nhưng cũng bị liếm cho cơ khát khó nhịn, kéo chân Ngao Quảng ra  bắt đầu làm chuyện chính, ngay cả dạo đầu cũng lười chuẩn bị, để thằng em trên huyệt khẩu ướt dầm dề mà ma sát, nắm mái tóc trắng dài của Ngao Quảng kéo lên, nhìn gương mặt thống khổ của y: “Hôm nay tôi gặp Trình Ngâm.”

Đã rất lâu rồi Ngao Quảng không nghe thấy cái tên kia, không khỏi bàng hoàng mở mắt ra. Đây là người duy nhất trên đời này mà y động tâm. Ba năm nay tin tức luôn bị Hạo Gia phong tỏa, cắt đứt các mối liên lạc lúc trước. Suốt ba năm rồi y với Trình Ngâm chưa từng được lui tới với nhau, cho nên theo bản năng muốn hỏi một chút tình hình gần đây của Trình Ngâm, nhưng y lại há miệng thở dốc, không hỏi lời nào.

Y không muốn tìm chết nữa.

Hạo Thiên nhìn bộ dáng y lâm vào mê man, thất thanh cười nói: “Tình nhân cũ của cậu lập công ty về vật liệu xây dựng ở Edinburgh, làm ăn cũng được.”

Dứt lời, hắn tách hai cánh mông trắng tuyết nộn thịt, chen cái thứ yếu ớt nhất trên người hắn vào kẽ mông y. Ngao Quảng đau đến nỗi môi trắng bệch, khàn giọng kêu một tiếng, lại rất nhanh cắn răng nuốt tiếng kêu dư thừa còn lại vào cổ họng, nửa bên mặt vùi vào gối, lén rơi nước mắt.

Dù sao đây cũng là cực hạn, Hạo Thiên cảm thấy nếu dùng sức nữa thì đóa nhục hoa này chỉ sợ sẽ rách ra mất. Bàn tay thô ráp vuốt ve từ rốn dần lên trên, dùng hai ngón tay đè ép đầu vú, dùng sức xoa nắn: “Hóa ra cậu rất hận tôi.”

Ngao Quảng vốn mẫn cảm, Hạo Thiên lại nặng tay, hai đầu vú hồng hồng rất nhanh sung huyết cứng lên, vừa đau vừa ngứa, hai chân Ngao Quảng đạp tới đạp lui cái khăn trải giường cũng không giảm bớt được khoái ý chạy dọc theo cột sống, hai tay giãy giụa muốn lới lỏng cà vạt ra, nước dãi theo khóe môi chảy xuống, ánh mắt cũng mê ly vài phần, không nghe thấy Hạo Thiên đang nói cái gì nữa.

Hạo Thiên cúi đầu, Ngao Quảng cho rằng hắn muốn hôn môi, vội vàng ưỡn cổ dâng môi lên, ai dè Hạo Thiên dừng lại cách một khoảng xa, lẳng lặng nhìn y một hồi lâu, đột nhiên tức giận: “Cậu đừng có diễn nữa.”

Ngao Quảng lập tức rụt cổ lại, hai tay bị trói một hồi lâu rồi, giờ lôi kéo có chút đau. Ánh mắt y thanh minh được vài phần, ngửa đầu nhìn về phía Hạo Thiên, rõ ràng là chán ghét, nhưng vẫn không thể không bày ra bộ dáng khiếp nhược: “Tôi có thể chịu được, anh vào đi……”

Không biết vì sao Hạo Thiên lại tức giận đến phát run, không quan tâm nhiều, đâm thẳng vào. Trước ngực Ngao Quảng bị hắn xoa nắn đến gần cao trào, lại bị hắn dứt khoát đâm mở cung khẩu. Một trận đau nhức này khiến y đau đớn, tiếng rên rỉ trộn lẫn với tiếng nức nở, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nước mắt lã chã rơi xuống, lại không khóc thành tiếng.

Y không thèm khóc đâu, y cần gì mà phải khóc chứ? Hạo Thiên vốn hỉ nộ vô thường, hơn phân nửa là bị Trình Ngâm kích thích nên mới chạy về tìm y trêu đùa. Y phải học tập Trình Ngâm, phải khiến cho Hạo Thiên nuốt một ngụm ác khí.

Hạo Thiên nắm lấy côn thịt mềm mại của Ngao Quảng. Hắn tập võ quanh năm, trên tay đầy vết chai sạn, ma sát lên côn thịt nhỏ mềm kia của Ngao Quảng, khỏi phải nói cũng biết là kích thích cỡ nào. Ngao Quảng thiếu chút nữa bị hắn làm cho phát điên, vô ý thức lắc mông muốn trốn. Chờ đến khi Hạo Thiên đùa giỡn y đến chảy nước, mặt sau đã hoàn toàn nóng hổi, nhục huyệt ướt át, thịt ruột xoắn chặt lại thư giãn, nịnh nọt nuốt côn thịt thô to kia vào sâu bên trong. Kỳ thật Ngao Quảng đã chuẩn bị tốt, phàm là Hạo Thiên muốn làm thì sẽ kiên nhẫn chuẩn bị nhiều hơn một hai phút. Mấy năm nay bọn họ cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, cũng tính là bị cưỡng chế động dục. Cảm giác của Ngao Quảng tới cũng rất nhanh, tỷ như hiện tại, bị Hạo Thiên hơi dùng sức đâm hai cái đã bắn ra.

Hạo Thiên nhớ tới ánh mắt khinh thường kia của Trình Ngâm, lòng đầy lửa giận, quay đầu lại liền tìm con điếm nhỏ trong lòng đối phương mà trút giận, lửa giận bùng lên, sự thỏa mãn của thân thể sớm đã không thể trấn an cảm xúc. Hắn túm lấy tóc Ngao Quảng giật ngược lại đằng sau, hung tợn rống lên với Ngao Quảng: “Có phải cậu dạy Hạo Vi gọi như vậy không?”

Da đầu đau như bị vô số ngân châm đâm vào, Ngao Quảng vẫn nhịn không được cười ra tiếng, nhìn Hạo Thiên, lắc đầu: “Không phải, thằng bé chưa từng gặp anh, cho nên không biết nên gọi ra sao……”

Nụ cười này của y quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ, Hạo Thiên cởi trói tay y, bế y lên hung hăng ấn y ngồi xuống trụ thịt, nuốt đến tận gốc. Ngao Quảng khóc một tiếng thống khổ đấm Hạo Thiên vài cái yếu ớt, nghẹn đến mức đôi mắt đo đỏ sưng lên, trên bụng nhỏ hiện ra hình dạng một cái dương vật, đầu nấm chọc đến hoa tâm. Ngao Quảng nửa ngày mới hồi thần, không cười nữa.

Cuối cùng Hạo Thiên cũng thoải mái hơn một chút. Dương vật hắn vốn đã ngẩng đầu, dễ dàng đâm vào cung khẩu, bắn cho bụng y trương lên. Tư thế cơ thể đâm vào sâu nhất, Ngao Quảng chịu không nổi, trong miệng a ớ kêu không rõ, Hạo Thiên càng thêm hưng phấn, đâm vào nhục huyệt Ngao Quảng chảy nước dâm đầy giường.

“A…… A! A! A ô!”

Ngao Quảng kêu không được bao lâu liền im bặt, bị Hạo Thiên đâm đến ôm bụng, muốn khóc mà không khóc được, run rẩy túm lấy bả vai Hạo Thiên. Rõ ràng không có chút sức lực nào, lại vẫn muốn nhào lên trốn đi, không cần đâm vào quá sâu là được. Hạo Thiên thích bộ dáng y yếu ớt mặc người lăng nhục, ngoài miệng cũng không giữ cửa: “Còn nghĩ tới thằng kia à, nhìn xem bây giờ là ai đang chịch cậu.”

Hạo Thiên ra sức làm hơn một giờ, thời điểm bắn cho Ngao Quảng, y đã gần hư thoát, dương vật mềm oặt chỉ có thể bắn ra chút nước tiểu, lúc này Hạo Thiên mới cảm thấy mỹ mãn hôn y: “Mua cậu về là để sinh con, sinh đi, sinh tiếp đi, sinh đến khi cậu không sinh nổi nữa mới thôi.”

Ngao Quảng thật sự bị hắn ấu trĩ chọc cười, ho khan hai tiếng lại cười ngất đi. Hạo Thiên không cười nổi nữa, lạnh mặt ngồi trên giường nửa ngày không có động tĩnh.

Ngao Quảng xem thường hắn, hắn biết rõ mà.

Nhưng thì sao chứ? Cả đời này của Ngao Quảng nằm trong tay hắn, một ngày nào đó hắn sẽ khiến cho Ngao Quảng buông bỏ bóng hình người đàn ông kia, cam tâm tình nguyện mà yêu hắn.

Chương kế tiếp