Diễn Đến Thành Thật

Chương 10
Trong phòng đen nhánh, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người dây dưa quấn quýt lấy nhau.

Ánh sáng lấp lóe ngoài cửa sổ, gió thổi tung một góc rèm cửa sổ, chỉ có tiếng thở dốc càng làm cho gian phòng thêm nhiều màu sắc hơn.

Chu Nghiên chặn môi cô hôn sâu, không hề có chút nhẹ nhàng nào.

Hứa Trĩ Ý nhiều lần muốn đáp lại, nhưng đều không có kết quả. Anh hôn quá mạnh mẽ.

Phía trước là thân thể nóng hổi, phía sau lưng là cửa lớn lạnh lẽo cứng rắn.

Hứa Trĩ Ý bị anh hôn đến mức chân như nhũn ra, mỗi một chỗ trên thân thể đều đang nóng lên.

Gió không biết từ nơi nào thổi tới, thổi vào mái tóc mềm mại của cô, sợi tóc phất phơ trên gương mặt, hơi ngứa.

Lại như không phải ngứa ở gương mặt mà là thân thể.

Lông mày Hứa Trĩ Ý khẽ chau lại, ngửa đầu thừa nhận nụ hôn của người đàn ông.

Cánh tay nhỏ bé của cô ở trong bóng đêm sáng đến chói mắt, khoác hờ lên cổ người đàn ông, so với màu da của anh thì chênh lệch rõ ràng.

Không khí mập mờ, kiều diễm ngày càng dâng cao , bắt đầu từ sau cửa, kéo dài đến trong phòng, đến cảnh đẹp được che kín trong lớp quần áo.

Bỗng nhiên.

Bên tai hai người vang lên một âm thanh không phù hợp.

Chu Nghiên đang ngậm lấy vành tai cô chợt dừng lại, cảm nhận được trong thân thể người trong ngực cứng ngắc cùng xấu hổ, anh nở nụ cười giọng nói trầm thấp: "Chưa ăn cơm tối?"

Đuôi xương cụt Hứa Trĩ Ý run lên, lỗ tai nóng hổi, cô không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận vì âm thanh "ọc ọc” đúng lúc kia là từ trong bụng mình truyền ra.

Cô cúi đầu, cọ qua cọ lại lên cổ Chu Nghiên, há mồm cắn một cái lên da anh, không tự nguyện đáp: "Ừm."

Bị cắt đứt giữa chừng, không nói Chu Nghiên không thoải mái, cô cũng không quá dễ chịu.

Hết lần này tới lần khác, bụng cô lại còn kêu lên.

Chu Nghiên ôm người vào trong ngực, hầu kết lăn lăn, cúi đầu ngậm lấy môi của cô khẽ mổ.

Một cái lại một cái.

Hôn được một lát, lông mi anh rủ xuống, im lặng cùng cô mặt đối mặt trong căn phòng đen nhánh.

"Muốn ăn cái gì?"

Hứa Trĩ Ý há mồm cắn lại vài cái trả lại vừa rồi anh cắn mình.

Chu Nghiên bị đau, lông mày khẽ chau lại: "Hửm?"

Giọng nói anh trầm thấp, từ trong cổ họng tràn ra chữ này, làm cho người ta nghe được lỗ tai run lên. Giọng nói trầm thấp nóng rực quấn lấy lỗ tai của cô.

Hứa Trĩ Ý lùi về sau, nhỏ giọng hỏi: "Anh ăn cái gì."

"Cơm hộp đoàn làm phim."

Chu Nghiên là một người không quá cầu kỳ về phương diện ăn uống, anh quay phim ở đoàn làm phim rất ít khi làm cao, bình thường đều là mọi người ăn cái gì thì anh ăn cái đó.

Hứa Trĩ Ý nhướng mày: "Bình thường cũng không đi ra ngoài ăn?"

Nghe nói như thế, Chu Nghiên cười cười, anh mở đèn trong phòng lên, nhìn chăm chú lên khuôn mặt trắng nõn của cô, chế nhạo: "Đây là tra khảo sao?"

Hứa Trĩ Ý liếc anh một cái.

Chu Nghiên nhìn cô.

Trong ánh mắt anh như có ánh sáng, nổi bật bộ dáng xinh đẹp của cô.

Đối mặt giây lát.

Hứa Trĩ Ý nhịn không được, chủ động hôn lên môi của anh một cái, nhỏ giọng nói: "Thật ra để lát nữa ăn cũng được."

Trong ánh mắt cô biểu lộ ý nghĩ rất rõ ràng, cô có thể tiếp tục làm tiếp chuyện dang dở vừa rồi.

Bọn họ đã quá quen thuộc với phản ứng thân thể của đối phương, vừa rồi chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, Hứa Trĩ Ý nghĩ, nếu như bụng cô réo chậm thêm năm phút, Chu Nghiên căn bản sẽ không dừng lại, cũng sẽ không cho phép cô kêu ngừng.

Lông mi Chu Nghiên rủ xuống nhìn chằm chằm cô, nhìn cánh môi đỏ bừng của cô, kìm nén suy nghĩ bay xa của mình.

Anh đưa tay, nhéo một cái lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn: "Anh đưa em đi ăn một chút nhé?"

Hứa Trĩ Ý biết, coi như anh nghĩ lại, cũng sẽ để cho mình ăn một ít trước.

Cô gật đầu: "Ừm."

Nói đến đây, Hứa Trĩ Ý nói: "Nóng quá, em đi tắm rửa trước đây."

Trời mùa hạ, cô ra không ít mồ hôi, trên thân dinh dính nhớp nhớp rất khó chịu.

Chu Nghiên gật đầu: "Hành lý đâu?"

Hứa Trĩ Ý sững sờ, nhớ tới: "Trong xe."

Chu Nghiên hơi ngừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Một mình tới?"

Vừa rồi chạm mặt trong xe, anh sợ mình khống chế không nổi mà hôn cô, nên quên hỏi cô tới đây như thế nào.

Hứa Trĩ Ý đáp "Vâng", "Trịnh Nguyên nói cậu ấy giúp em lái xe về."

Nói xong, Hứa Trĩ Ý đối đầu với ánh mắt Chu Nghiên.

Ánh mắt anh cực kỳ nóng bỏng, khoảng cách không xa không gần, làm cho cô có thể cảm nhận rõ ràng không khí mập mờ quanh quẩn giữa hai người.

"Chu Nghiên."

Hứa Trĩ Ý kêu lên.

Chu Nghiên thu hồi ánh mắt, đưa tay vuốt tóc cô, nói thật nhỏ: "Trước mặc quần áo của anh, để anh đi lấy hành lý cho em."

"Được."

-

Lúc Hứa Trĩ Ý tắm rửa xong ra, hành lý đã được cầm về.

Chu Nghiên ngửi thấy hương sữa tắm quen thuộc trên người cô, ánh mắt dần tối lại. Anh đưa điện thoại của mình cho cô, nói: "Anh đi tắm một cái, đồ ăn ngoài còn chưa giao tới, em cầm lấy chơi tạm trước?"

Hứa Trĩ Ý gật đầu.

Ngồi xuống ghế sa lon, Hứa Trĩ Ý vừa lau tóc vừa nhìn điện thoại.

Sau khi nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ với tin nhắn của Thịnh Đàn, cô mới nhớ tới mình quên báo bình an cho Thịnh Đàn.

Hứa Trĩ Ý: “ Tớ đây, tớ đây."

Thịnh Đàn không trả lời.

Hứa Trĩ Ý: "Quên nói cho cậu."

Thịnh Đàn: "Cậu là đồ vô lương tâm, trọng sắc khinh bạn."

Hứa Trĩ Ý: "Thật xin lỗi."

Thịnh Đàn: "Cậu có biết vì chờ tin nhắn của cậu mà tớ đã đắc tội với chồng tớ không! ! !"

Hứa Trĩ Ý: "Thế là sao?"

Thịnh Đàn: "Khó nói lắm."

Hứa Trĩ Ý: "?"

Thịnh Đàn nhìn người đang đưa lưng về phía mình, trốn ở trong chăn gõ chữ: "Dù sao chính là khó nói, tớ đi ngủ đây, cậu với Chu lão sư. . . Kiềm chế một chút, ngủ ngon."

Mặt Hứa Trĩ Ý đỏ lên, mấp máy môi: "Ngủ ngon."

Chu Nghiên tắm rửa xong đi ra, thức ăn ngoài vừa vặn được giao đến.

Vừa mở thức ăn ngoài ra, mùi thơm của thức ăn đã phiêu tán khắp phòng. Ngay lúc đó, bụng Hứa Trĩ Ý càng kêu to hơn.

Chu Nghiên nghe thấy, im lặng cong môi dưới.

"Trước tiên sấy khô tóc hãy ăn?"

Anh đề nghị.

"Không muốn." Hứa Trĩ Ý không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Em muốn ăn cơm trước, tối nay sấy tóc sau."

Chu Nghiên không có cách nào, chỉ có thể đưa đũa cho cô: "Ăn chậm một chút."

Hứa Trĩ Ý gắp một miếng thịt lớn vào trong miệng, nhai mấy cái mới lầu bầu hỏi: "Anh có muốn ăn không?"

Ánh mắt Chu Nghiên rơi trên người cô: "Cho em cả đó."

Ngày mai anh còn có cảnh quay, để có thể lên hình đẹp nhất nên về mặt ăn uống Chu Nghiên vẫn luôn khống chế rất tốt.

Hứa Trĩ Ý đã hiểu rõ anh, vốn không muốn hỏi lại, nhưng bị Chu Nghiên nhìn chằm chằm như vậy, mặt cô có hơi nóng.

Nghĩ vậy, Hứa Trĩ Ý gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng anh.

Cặp mắt vừa linh động lại vừa dụ người như hồ ly của cô cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt anh: " Chu lão sư."

Cô gọi.

Chu Nghiên lập tức nhận thua.

Anh hé miệng, ăn đồ ăn cô đưa tới.

Chưa nói đây không phải độc dược, cho dù là độc dược thì Chu Nghiên cũng không cự tuyệt nổi Hứa Trĩ Ý vào giây phút này.

Hai người anh một miếng em một miếng, không lâu lắm đã giải quyết xong đống đồ ăn.

Bản thân Chu Nghiên cũng suy xét đến khẩu vị của Hứa Trĩ Ý nên cũng không gọi nhiều.

Ăn no xong, Hứa Trĩ Ý còn chưa tới nhớ tới chuyện sấy tóc, Chu Nghiên đã đứng dậy đi vào phòng tắm lấy máy sấy ra.

m thanh ông ông của máy sấy vang lên, Hứa Trĩ Ý dựa vào ghế sa lon, cảm nhận những ngón tay của người đàn ông xuyên qua những sợi tóc mềm mại của mình, nhất thời, trong lòng cô có chút ngứa ngáy khó nhịn.

"Chu Nghiên."

Cô buồn bực gọi.

Chu Nghiên nhìn mái tóc xoăn đen nhánh trước mặt, ánh mắt đen nhánh như mực tụ lại mãi không tan ra. Đầu ngón tay anh xuyên thẳng qua tóc của nàng, ngửi thấy mùi thơm của dầu gội quen thuộc trên mái tóc của cô.

Là mùi dầu gội anh thường dùng.

Mùi thơm dầu gội là Hứa Trĩ Ý chọn, cô thích mùi này.

"Sao vậy."

Anh trả lời.

Hứa Trĩ Ý cúi đầu: "Không có gì."

Cô nói: "Thích gọi thì gọi anh thôi."

Chu Nghiên bật cười, nhìn chằm chằm vào gáy cô, nhỏ giọng hỏi: "Có mệt không?"

Hứa Trĩ Ý "Ừ", "Một chút xíu."

Sấy tóc xong, ngay cả ý nghĩ bỏ lại máy sấy tóc vào phòng tắm của Chu Nghiên cũng bị mất, một tay ôm người trên ghế sô pha vào phòng ngủ.

Hứa Trĩ Ý rơi lên đệm mềm mại, cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Chu Nghiên cúi đầu ngậm lấy môi của cô, từng tấc từng tấc tới gần.

Hứa Trĩ Ý đưa tay, chủ động vòng lấy cổ anh, hôn trả.

Hai người đã một thời gian không gặp, đối với đối phương đều có chút khát vọng không thể nào nói rõ.

Hôn hồi lâu, ngay tại lúc Hứa Trĩ Ý nghĩ Chu Nghiên sẽ có động tác tiếp theo, bỗng nhiên anh ngừng lại. (ủng hộ truyện trên app tyt)

Cô không hiểu, mờ mịt mở mắt ra: "Không. . . Tiếp tục nữa sao?"

Chu Nghiên cười một tiếng trầm thấp, mút lấy môi của cô nói: "Không phải mệt mỏi sao?"

Hứa Trĩ Ý: "..."

Cô đúng là có hơi mệt chút xíu, nhưng làm một hai lần thì cô cảm thấy mình cũng không có vấn đề gì.

Chu Nghiên đưa tay, lòng bàn tay lướt qua môi cô lưu lại giọt nước.

Anh khép mi lại, dán lên bên tai cô lẩm bẩm: "Anh không cầm thú như vậy."

"..."

Nghe anh nói như thế, Hứa Trĩ Ý thấy nói ra ý nghĩ của mình thì không hay lắm.

Nói ra, lại giống như cô đói khát lắm.

Cô vùi đầu, cọ qua cọ lại lên cổ Chu Nghiên, muốn được lây nhiễm hơi thở của anh nhiều thêm một chút.

"Sao thế?"

Nhìn thấy động tác của cô, Chu Nghiên buồn cười.

Anh đưa tay, ôm người vào trong ngực.

"Không có gì." Hứa Trĩ Ý ngáp một cái, hai mắt mờ hơi nước hỏi: "Mấy giờ anh phải dậy quay phim?"

Chu Nghiên cọ chóp mũi lên gò má cô, báo cáo chi tiết: "Mười giờ."

Hứa Trĩ Ý mở mắt ra, chăm chú nhìn anh.

"Làm sao?"

Chu Nghiên nhìn bộ dạng này của cô, lại nhịn không được cúi đầu hôn cô một lúc.

"Mấy giờ rồi?" Hứa Trĩ Ý hỏi.

Chu Nghiên: "Hơn hai giờ."

Yên tĩnh một lát.

Một tay Hứa Trĩ Ý kéo chăn qua, lẩm bẩm: "Ngủ một chút."

Cô nhìn Chu Nghiên, nhíu mày hỏi: "Sao anh không nói sớm một chút."

Cô vẫn luôn nghĩ là mỗi ngày anh đều có cảnh quay ban đêm thì chắc hẳn là xế chiều mới bắt đầu quay.

Chu Nghiên nhìn bộ dáng vội vã cuống cuồng của cô, cười hỏi: "Lo lắng anh rụng tóc sớm à?"

". . ." Hứa Trĩ Ý liếc anh một cái: "Đúng, nếu anh đầu trọc, em liền thay bạn trai."

Dứt lời, Chu Nghiên liền cắn lên môi của cô.

Hứa Trĩ Ý trừng anh.

Hai người đối mặt, nhịn không được bật cười.

"Đúng rồi."

Hứa Trĩ Ý chợt nhớ tới: " Tối hôm qua anh nhắn cho em tin nhắn kia, là có ý gì?"

Chu Nghiên nhíu mày: "Tin nhắn nào."

"Thì anh nói với em, cả dáng người và khuôn mặt của anh đều được bảo dưỡng rất tốt." Cô nhịn cười: "Ai nói dáng người anh bây giờ không đẹp sao?"

Chu Nghiên: "..."

Đối diện với ánh mắt hồ ly bát quái của Hứa Trĩ Ý, Chu Nghiên ho nhẹ một cái: "Không có."

Cái đó là nhất thời xúc động.

"Thật sự không có?"

Hứa Trĩ Ý nhìn anh.

Chu Nghiên không hề nhắc tới chuyện là do mình suy nghĩ nhiều.

Anh kiên trì nói: "Không có."

Nghe vậy, Hứa Trĩ Ý không ép hỏi nữa.

Hai người trốn ở trong chăn, quấn lấy nhau nói chuyện một lúc, không bao lâu sau Hứa Trĩ Ý liền ngủ say sưa.

Chu Nghiên nhìn chằm chằm gương mặt lúc ngủ của cô hồi lâu, lấy điện thoại đặt ở một bên qua nhắn cho Trịnh Nguyên một tin, lúc này mới ôm lấy cô ngủ.

-

Hôm sau, lúc Hứa Trĩ Ý tỉnh lại đã mười hai giờ.

Chu Nghiên đã sớm đến trường quay.

Hứa Trĩ Ý ngồi trên giường, mở Wechat nhìn tin nhắn anh để lại cho mình.

Chu Nghiên bảo cô tỉnh dậy thì báo cho anh một tiếng.

Hứa Trĩ Ý gửi cho anh một gói biểu cảm.

Vừa quay lại, tiếng đập cửa vang lên.

Hứa Trĩ Ý sững sờ, còn chưa kịp hỏi là ai, Chu Nghiên đã nhắn tin tới: "Mở cửa, là anh."

Cửa mở ra, Hứa Trĩ Ý nhìn người đàn ông mặc trang phục bình thường, kinh ngạc nói: "Không phải anh đang quay phim à?"

Chu Nghiên rủ lông mi xuống, nhìn áo sơmi cô mặc trên người.

Áo sơmi là của Chu Nghiên, rất dài rộng, nhưng cũng khó khăn lắm mới che được đến đùi, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn của Hứa Trĩ Ý phía dưới, bắp chân của cô không có một chút thịt thừa nào, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.

Ánh mắt Chu Nghiên nhìn từ dưới lên trên, rơi lên xương quai xanh lộ ra bên ngoài của cô, dừng lại trên khuôn mặt của cô.

"Giữa trưa có thời gian nghỉ ngơi." Anh nhìn cô: "Đi rửa mặt đi, anh đưa em ra ngoài ăn cơm."

Hứa Trĩ Ý sững sờ, vô thức hỏi: "Sẽ không bị phát hiện chứ?"

Hai người bọn họ đi ra ngoài, quá mức rõ ràng.

Fan hâm mộ của Chu Nghiên biết anh quay phim ở Yên Cương, nên đương nhiên người ngồi chờ ở khách sạn gần phim trường không ít.

Chu Nghiên run lên, hỏi cô: "Không muốn đi ra ngoài một chút à?"

Hứa Trĩ Ý muốn, nhưng cô sợ bị fan hâm mộ phát hiện.

Cô nghĩ đi nghĩ lại nói: "Để lần sau đi."

Chu Nghiên nhìn cô chằm chằm giây lát, cũng không miễn cưỡng.

Về khách sạn cùng Hứa Trĩ Ý ăn cơm trưa, Chu Nghiên lại trở về trường quay.

Ban đêm Chu Nghiên kết thúc công việc tương đối sớm, lúc này hai người mới lén lút đi ra ngoài, đi dạo đêm khuya ở Yên Cương, nhân lúc ngoài đường không có ai thì ôm hôn.

Hôm sau, Hứa Trĩ Ý phải trở về.

Tuy lộ trình của cô là buổi chiều mới đi, nhưng cô sợ kẹt xe nên quyết định tỉnh ngủ ăn sáng xong liền đi.

Lúc đó, Chu Nghiên còn đang ở phòng.

Hứa Trĩ Ý đoán có lẽ cảnh quay của anh vào buổi chiều.

Cùng nhau ăn sáng xong, Hứa Trĩ Ý đứng dậy vào phòng thu dọn đồ đạc, cô không mang nhiều đồ lắm, có Chu Nghiên giúp đỡ, không lâu sau đã sắp xếp xong.

Hai người đội mũ đeo khẩu trang rồi cùng ra khỏi phòng, vào thang máy.

Giờ này, trong thang máy không có nhiều người.

Hai người cũng may mắn, đi một đường thông suốt đến bãi đỗ xe.

Đặt hành lý vào trong cốp xe phía sau.

Hứa Trĩ Ý quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở một bên, anh đeo khẩu trang, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh giờ phút này, nhưng không hiểu sao, Hứa Trĩ Ý cảm thấy anh không có chút luyến tiếc nào.

Nghĩ đến đây, cô có chút không vui.

"Chu Nghiên."

Cô gọi anh: "Em đi đây."

Chu Nghiên: "Ừm."

Hứa Trĩ Ý: "..."

Nhìn bộ dạng này của Chu Nghiên, đôi môi dưới lớp khẩu trang của cô mím chặt, cô rũ mắt xuống, vươn tay về phía anh: "Đưa chìa khóa xe cho em."

Chìa khóa xe bị Trịnh Nguyên đưa cho Chu Nghiên, Hứa Trĩ Ý vẫn luôn chưa lấy về.

Chu Nghiên đưa tay chỉnh lại mũ cho cô, nhìn chằm chằm cặp mắt hồ ly xinh đẹp của cô nói: "Đưa cho em làm gì?"

Hứa Trĩ Ý nhíu mày, không chút nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên là —— "

Cô còn chưa nói hết, Chu Nghiên đã gõ lên vành mũ của cô, giọng nói trầm thấp vang lên: "Lên xe."

"Cái gì?"

Hứa Trĩ Ý kinh ngạc nhìn anh vòng qua bên ghế lái mở cửa xe.

Chu Nghiên: "Anh đưa em trở về."

-

Ngồi lên tay lái phụ một lát, Hứa Trĩ Ý còn ngơ ngác.

" Hôm nay anh không cần quay phim sao?"

"Sáng ngày mai quay bổ sung." Chu Nghiên nói: " Tám giờ tối là về đến nơi, kịp."

Hứa Trĩ Ý há to miệng: "Thế nhưng—— "

Cô chỉ muốn Chu Nghiên có chút biểu hiện không nỡ rời xa mình, không nghĩ tới anh lại đưa cô trở về.

"Nhưng mà cái gì?" Chu Nghiên liếc cô.

Hứa Trĩ Ý: "Anh xác định không làm chậm trễ việc anh quay phim chứ?"

Chu Nghiên: "Ừm."

Hứa Trĩ Ý gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Trong xe yên tĩnh giây lát, Hứa Trĩ Ý chợt nghe người bên cạnh hỏi: "Người lên hotsearch cùng em ở cùng một tầng lầu với em hửm?"

Hứa Trĩ Ý: "A?"

Cô ngơ ngác: "Ai cơ?"

Chu Nghiên nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng.

Không hiểu sao, Hứa Trĩ Ý loáng thoáng biết nguyên nhân tại sao Chu Nghiên muốn đưa mình trở về.

Ngay tại buổi sáng, người hâm mộ phát hiện Hứa Trĩ Ý với Biên Lỗi cùng vào trong một khách sạn, rõ ràng hai người chỉ từng hợp tác quay phim, vào ở khách sạn cũng không gặp gỡ quá nhiều, phòng của hai người cũng không cùng một chỗ, nhưng người hâm mộ lại suy nghĩ bay xa, thậm chí mới sáng sớm đã đưa bọn họ lên hotsearch.

Hứa Trĩ Ý cũng tỉnh ngủ mới biết.

Sau khi biết, cô lập tức để Tiêu Văn Thiến lên tiếng thanh minh, khách sạn là trùng hợp, hai người chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác.

Nhưng buổi sáng lúc cô biết, Chu Nghiên nghe cô gọi điện thoại, cũng không nói gì, thậm chí cũng không biểu hiện ra mình không vui.

Cô không nghĩ tới, anh lại vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng.

Nghĩ đến đây, Hứa Trĩ Ý buồn cười: "Chu lão sư."

Vẻ mặt Chu Nghiên không thay đổi liếc cô một cái.

Hứa Trĩ Ý nín cười nói: "Buổi sáng chúng ta ăn cháo hẳn là không bỏ dấm vào mà."

Chu Nghiên: "..."
Chương kế tiếp