Diễn Đến Thành Thật

Chương 11
Đối mặt với ánh mắt chế nhạo của Hứa Trĩ Ý, Chu Nghiên cũng không thấy ngại.

Anh không chút hoang mang, đạp chân ga khởi động xe, lái xe ra đường cái rộng lớn, anh mới thản nhiên hỏi: "Anh không thể ăn giấm sao?"

Hứa Trĩ Ý sửng sốt, thật không ngờ anh lại thản nhiên thừa nhận như thế.

Chu Nghiên liếc mắt nhìn cô, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tay lái màu đen, giọng nói hơi trầm xuống: "Cô Hứa."

Hứa Trĩ Ý hoàn hồn.

Cô nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Chu Nghiên lúc này, cô cố nhịn nhưng mà cuối cùng cũng không nhịn được khóe môi khẽ cong lên.

Yên tĩnh một lát, Hứa Trĩ Ý hỏi: "Anh ấy có ở cùng tầng với em hay không thì em không biết."

Cô nhìn chằm chằm vào Chu Nghiên, chậm rãi nói: "Nhưng em biết hai ngày nay em ở đâu."

Cô đưa tay, chọc nhẹ cánh tay Chu Nghiên, khóe mắt cong cong nói: "Hẳn là Chu lão sư cũng biết chứ."

"..."

Nghe thấy cô nói lời này, những cảm xúc khó chịu bắt đầu dâng lên trong lòng Chu Nghiên từ buổi sáng, chỉ một thoáng đã tan thành mây khói.

Hứa Trĩ Ý quả thật là có bản lĩnh này, dễ dàng khơi lên lửa giận của anh như trở bàn tay, nhưng cũng có thể nhẹ nhàng đập tan lửa giận của anh.

Chu Nghiên không nói chuyện một hồi lâu, Hứa Trĩ Ý đùa anh: "Chu lão sư, sao lại không nói lời nào vậy? Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em đâu."

"Vấn đề gì." Chu Nghiên ngồi bất động nhìn chằm chằm vào đoạn đường phía trước.

Hứa Trĩ Ý nhíu mày, cố ý nói: "Mấy ngày nay em ở đâu."

Tranh thủ thời gian dừng đèn đỏ, ánh mắt Chu Nghiên nhìn cô một cách sâu xa, trầm giọng nói: "Trên giường của anh."

Ba chữ này vừa vang lên, Hứa Trĩ Ý lập tức yên tĩnh.

Cô phát hiện, so với Chu Nghiên thì đẳng cấp của cô vẫn thấp hơn một chút. Cô ôm suy nghĩ muốn trêu chọc anh, nhưng không ngờ lại bị anh áp đảo ngược lại.

Hứa Trĩ Ý quay mặt ra chỗ khác, nói lầm bầm: "Không biết xấu hổ."

Chu Nghiên bị cô mắng cũng không tức giận.

Anh nhếch môi dưới, con ngươi sáng lên, khẽ nở nụ cười.

Nghe thấy tiếng cười của anh, Hứa Trĩ Ý càng lúng túng.

Cô kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, quyết định chuyển sang đề tài khác tránh đề tài ngượng ngùng này.

"Anh xin phép đạo diễn khi nào vậy?"

Chu Nghiên: "Hôm qua."

Hứa Trĩ Ý "A" một tiếng: "Đạo diễn không nói gì sao?"

Chu Nghiên gật đầu: "Hai ngày này ngoại cảnh không thay đổi, quay chậm một ngày cũng như vậy thôi."

Còn nữa, Chu Nghiên rất ít khi xin nghỉ ở đoàn làm phim vì chuyện riêng, cho nên anh mới mở miệng, đạo diễn thậm chí không cần hỏi anh có chuyện gì, đã trực tiếp đồng ý.

Nghe vậy, Hứa Trĩ Ý không hỏi thêm nữa.

Cô quay đầu nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ, quan sát phong cảnh Yên Cương vào ban ngày.

" Kiến trúc Yên Cương rất đặc biệt."

Yên Cương là một tòa thành thị có nét đẹp rất đặc biệt, kiến trúc tổng thể của nó hơi mang phong cách Châu u, sẽ khiến người đi trên đường có ảo giác xuyên vào thời Trung đại xa xưa.

Trong thành thị còn có một tòa chuông lớn, ở khu dân cư gần đó mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng chuông cổ vang lên đúng giờ.

Hứa Trĩ Ý tới thành phố này ba lần, ba lần đều vội vàng.

Lần thứ nhất là đi cùng Chu Nghiên, đến bên này tuyên truyền phim, lúc ấy thời gian eo hẹp, hai người tuyên truyền ở rạp chiếu phim xong, liền vội vội vàng chạy tới một thành phố khác.

Lần 2 là làm đại ngôn cho nhãn hàng của cô có một chị nhánh mới mở ở nơi này, cô tới cắt băng khánh thành.

Lần 3, chính là lần này.

Nghe thấy cô nói lời này, Chu Nghiên trầm ngâm giây lát hỏi: "Có muốn xuống dưới đi dạo một lát không?"

Bọn họ tự lái xe, vẫn còn thời gian.

Hứa Trĩ Ý khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Chu Nghiên.

"Anh thật sự không sợ sao?" Cô vô thức nói.

Chu Nghiên "Ừ" một tiếng.

Từ trước đến nay anh không e ngại những việc này, cho dù là trước kia khi mới ở cùng với Hứa Trĩ Ý hay là hiện tại, anh đều không sợ quan hệ của hai người lộ ra ngoài ánh sáng.

Nhìn vào mắt anh, Hứa Trĩ Ý có một khắc xao động.

Nhưng nhìn thấy người người lui tới bên ngoài, cô lại có chút sợ.

"Lần sau đi." Hứa Trĩ Ý dùng lại lời tối hôm qua: "Lần sau đến lại đi dạo."

Chu Nghiên lên tiếng đáp.

Ra khỏi Yên Cương, xe chạy vào đường cao tốc.

Mới bắt đầu Hứa Trĩ Ý còn ráng chống đỡ nói chuyện phiếm với Chu Nghiên, nói được một lúc, giọng nói càng ngày càng nhỏ càng ngày càng không rõ.

Chu Nghiên cười khẽ, nhắc nhở: "Hạ chỗ ngồi thấp xuống."

Giọng nói của anh mát lạnh, nghe vào thật dễ chịu: "Ngủ một giấc."

Hứa Trĩ Ý: " Nhưng … "

"Không có nhưng nhị gì hết." Chu Nghiên nói: "Nghe lời."

Hứa Trĩ Ý nhìn chằm chằm một nửa bên mặt anh mấy giây, thỏa hiệp: "Được, vậy sắp đến nơi thì anh gọi em dậy."

Chu Nghiên: "Được."

-

Một giấc này của Hứa Trĩ Ý, trực tiếp ngủ trở về Hải Thành.

Khi cô tỉnh lại, xe đã dừng ở bãi đỗ xe của khách sạn, còn ghế lái bên cạnh không có một ai.

Hứa Trĩ Ý kinh ngạc đứng dậy, trên người có thứ gì trượt xuống.

Cô cúi đầu nhìn, phát hiện là chiếc áo khoác Chu Nghiên cầm trong tay lúc rời khách sạn. Lúc ấy Chu lão sư Nghiên mang theo, Hứa Trĩ Ý còn cảm thấy kỳ lạ, nay trời nóng như thế anh còn cầm áo khoác làm cái gì.

Đến bây giờ, cuối cùng cô đã có đáp án.

Nhìn áo khoác trong tay, Hứa Trĩ Ý như bị quỷ thần xui khiến cúi đầu hít hà.

Trên áo khoác thoang thoảng mùi nước hoa trên người Chu Nghiên, vừa mát lạnh như nước suối, nhưng lại phảng phất mùi hương thơm hơn nước suối, giống như tuyết trên núi hòa tan vào trong nước suối, lần đầu cảm thấy rất nhạt rất lạnh, nhưng sau đó khiến cho người ta ngửi đến nghiện.

Giống như bản thân Chu Nghiên vậy.

Hiểu rõ anh càng nhiều, lại càng thích anh không thể dứt ra được.

Lúc Chu Nghiên mở cửa xe, chính là nhìn thấy hình ảnh Hứa Trĩ Ý hít hà quần áo mình như một chú chó con vậy.

Cánh tay khoác lên trên cửa xe của anh hơi dừng lại, trong đầu không hiểu sao hiện lên hình ảnh cô cọ đầu lên cổ mình. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh hơi trầm xuống.

Nghe thấy tiếng động, Hứa Trĩ Ý ngu ngơ quay đầu lại.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Thuận theo ánh mắt Chu Nghiên, cô chậm rãi chuyển ánh mắt lên trên tay mình.

"Em…" Hứa Trĩ Ý cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác hành động vừa rồi của mình rất giống biến thái, cô há to miệng, muốn giải thích: "Em… "

Cô còn chưa nói xong, Chu Nghiên đã cong người chui vào trong xe, giọng nói mang theo ý cười: "Em cái gì?"

Hứa Trĩ Ý nghe ra ý chế nhạo trong lời nói của anh, xấu hổ quên mất muốn nói gì.

Đối diện với ánh mắt đầy ý cười của anh, cô vò đã mẻ không sợ vỡ nói: "Em thích cái áo khoác này của anh."

Chu Nghiên nhíu mày: "Hửm?"

Anh liếc mắt, gật đầu nói: "Được."

Hứa Trĩ Ý: "Cái gì?"

Trong ánh mắt Chu Nghiên nhiễm đầy ý cười, trầm giọng nói: "Em thích thì cầm lấy."

"..."

Hứa Trĩ Ý: "A."

Chu Nghiên nhìn cô: "Còn thích gì nữa?"

Nghe nói như thế, Hứa Trĩ Ý nghẹn họng, cô ngước mắt nhìn cái người mà nửa người đang ở trong xe, ánh mắt di chuyển từ trên xuống dưới, rơi lên sóng mũi cao của Chu Nghiên, rồi lại dừng trên môi anh.

Không hiểu sao, cô cảm thấy có chút khát nước.

"Thầy Hứa."

Giọng nói Chu Nghiên mát lạnh vang lên bên tai cô, trầm thấp khàn khàn: "Còn thích gì nữa?" Anh nói: "Không nói anh làm sao cho em?"

Hứa Trĩ Ý đưa tay, kéo quần áo người trước mặt xuống, để anh cúi đầu.

Cô không nói mà dùng hành động trả lời.

Cô còn thích, hôn Chu Nghiên.

-

Về đến phòng, Hứa Trĩ Ý không chú ý tới Bồ Hoan đang đợi cô ở phòng khách, trực tiếp ngã mình lên trên giường.

Môi cô sưng đỏ, lỗ tai với cổ cũng đỏ rực.

Trốn ở trong chăn, không hiểu sao Hứa Trĩ Ý còn có thể ngửi thấy mùi hương trên người Chu Nghiên.

Nghĩ đến bộ dạng lúc anh hôn mình, thân thể Hứa Trĩ Ý không nhịn được nóng lên.

Bỗng dưng, điện thoại ở một bên rung lên.

Là 'Người gây ra họa' gửi tới.

Chu Nghiên: "Về phòng chưa?"

Lúc vừa mới tách ra, Chu Nghiên nói muốn đưa cô đi lên, bị Hứa Trĩ Ý cự tuyệt.

Nếu như là lúc bình thường, cô có thể sẽ đồng ý. Nhưng lần trở lại này thì khác, cũng do tại khách sạn này, Hứa Trĩ Ý lo sẽ có fan hâm mộ với chó săn ngồi chờ ở khách sạn, nên cô cự tuyệt với một ý chí kiên định.

Hứa Trĩ Ý đỏ mặt gõ chữ: "Rồi. Còn anh, bạn anh tới rồi sao?"

Lúc đưa Hứa Trĩ Ý trở về, Chu Nghiên liền liên lạc với bạn ở Hải Thành, để bạn đưa mình về Yên Cương.

Chu Nghiên: "Sắp đến rồi."

Hứa Trĩ Ý: "Vậy lúc anh lên xe thì nói với em một tiếng, em phải đi trang điểm."

Chu Nghiên: "Được."

Hai người tới tới lui lui trò chuyện vài câu, Hứa Trĩ Ý nghe thấy tiếng nói của Bồ Hoan.

"Chị."

Bồ Hoan nhìn chằm chằm gáy cô một hồi lâu, mới cẩn thận từng li từng tí lên tiếng.

Hứa Trĩ Ý: "Hả?"

Cô trở mình nhìn cô: "Em tới lúc mấy giờ vậy?"

Bồ Hoan: "Được một lát rồi ạ."

Cô nhìn chằm chằm hai gò má ửng đỏ cùng cánh môi đỏ bừng của cô, nhỏ giọng nói: " Chu lão sư đưa chị trở về ạ?"

Nếu không, bờ môi của cô không có khả năng hồng như vậy.

Ở trước mặt trợ lý nhỏ, Hứa Trĩ Ý cũng không cần phải giấu diếm.

Cô gật đầu: "Ừm."

Bồ Hoan nhìn cô, không ngừng hâm mộ: " Chu lão sư thật là tốt."

Nghe vậy, Hứa Trĩ Ý hơi không phục: "Chị không tốt sao?"

Bồ Hoan: "Tốt ạ."

Cô ghé vào bên cạnh Hứa Trĩ Ý lẩm bẩm: "Nhìn chị với Chu lão sư ngọt ngào như mật vậy, làm em cũng muốn yêu đương."

Hứa Trĩ Ý bật cười, chọc chọc mặt của cô nói: "Được thôi, để chị giới thiệu cho em."

Mắt Bồ Hoan sáng lên: "Giới thiệu ai ạ?"

Hứa Trĩ Ý khẽ cười, báo cáo chi tiết: "Trịnh Nguyên đó, em cảm thấy thế nào?"

Bồ Hoan: "..."

Cô cảm thấy chẳng ra sao cả.

Trêu chọc Bồ Hoan xong, Hứa Trĩ Ý nằm sấp trên giường nghỉ ngơi, sau đó mới để thợ trang điểm đến trang điểm cho cô.

"Mấy ngày nay lại thức đêm rồi hả?"

Thợ trang điểm Lý Tình vừa trang điểm cho cô vừa hỏi: " Quầng thâm mắt nghiêm trọng như vậy."

Hứa Trĩ Ý trả lời lấp lửng: "Chịu thôi."

Trợ lý với thợ trang điểm bên người cô đều biết cô với Chu Nghiên đang yêu đương, hai người ám độ trần thương hơn ba năm, cũng không gạt được.

Lý Tình cười cười: "Quầng thâm mắt có chút nghiêm trọng, nhưng vẻ mặt không tệ."

Cô ấy nói: "Hôm nay fan hâm mộ lại vui vẻ rồi."

Mỗi lần Hứa Trĩ Ý có hoạt động, người vui vẻ nhất là fan hâm mộ.

Bọn họ luôn chờ mong mỗi một lần hoạt động biểu diễn của Hứa Trĩ Ý, nhan sắc của cô, luôn luôn có thể thoát vòng. Không có ai không thích nhìn mỹ nữ, coi như người qua đường, mỗi lần nhìn thấy Hứa Trĩ Ý lên đồ trang điểm, cũng sẽ không quên cảm khái khen cô, tán thưởng cô.

Nghe nói như thế, Hứa Trĩ Ý im lặng cong môi cười.

"Đêm đó để thợ quay phim chụp thêm mấy tấm hình." Cô nói: "Tôi cũng đăng lên Weibo mấy tấm."

Cô rất ít khi đăng ảnh của mình lên, trên Weibo của cô phần lớn là các loại tuyên truyền, còn ảnh chụp ảnh tự sướng lại càng ít. Mỗi lần đăng hình lên là lại lên hotsearch.

Đây cũng là lí do mà cư dân mạng nói, nếu Hứa Trĩ Ý không có gương mặt này, thì với tần suất gần hai năm mới có một tác phẩm của cô mà nói, cô đã sớm rớt xuống tuyến ba.

-

Hoạt động buổi chiều của Hứa Trĩ Ý là cho một nhãn hiệu nổi tiếng, lúc cô đến, bên ngoài siêu thị hỗn loạn, fan hâm mộ đến xem cô làm cửa hàng chật như nêm cối.

Cô mặc một bộ váy cúp ngực màu đen, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, nhìn qua giống như thiên nga đen, vừa lạnh lùng huyền bí lại xinh đẹp gợi cảm.

Cặp mắt hồ ly kia của cô, càng là cách màn hình câu dẫn người.

Trên đường trở về , Chu Nghiên nhắm mắt nghỉ ngơi một chút khi tỉnh lại anh nhìn Chu lão sư Miểu Miểu gửi cho mình mấy video.

Miểu Miểu: " Anh! ! Chị dâu của em thật sự quá đẹp!"

Miểu Miểu: " Người con gái lên đồ đẹp như thế, ngoại trừ chị dâu nhỏ của em còn có thể là ai!"

Miểu Miểu: "Em thực sự cảm thấy, cô ấy yêu đương với anh, anh đúng là người được lợi."

. . .

Chu Nghiên ấn mở, tất cả đều là video Hứa Trĩ Ý hoạt động ở hiện trường .

Cô cầm microphone nghiêng tai lắng nghe người chủ trì nói chuyện, cô cùng fan hâm mộ giao lưu qua lại, ánh mắt của cô cong cong giới thiệu sản phẩm. Mỗi một tấm, đều đẹp tràn màn hình.

Chu Nghiên xem hết video chu Miểu Miểu gửi tới, đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên Chu Miểu Miểu gửi cho anh một đường link.

Miểu Miểu: "Anh anh anh! Đây là anh với chị dâu nhỏ của em sao?"

Chu Nghiên hơi dừng lại, ấn vào đường link.

Đường link là một dân mạng đăng trên Weibo, nói là ban đêm không ngủ được cùng bạn trai vụng trộm đi ra ngoài hẹn hò, kết quả trên cầu thấy được một đôi bích nhân đang hôn nhau.

Bởi vì hình ảnh quá đẹp, người kia nhịn không được chụp lại.

Nhưng ảnh chụp quá mơ hồ, chỉ chụp được bóng lưng người đàn ông, người con gái trong ngực anh đã bị thân hình của anh che chắn cực kỳ chặt chẽ, chỉ có thể nhìn thấy một cánh tay mảnh khảnh như ngó sen treo trên cổ người đàn ông.

Đăng lên hơn nửa ngày, có dân mạng ở phía dưới bình luận: "Vì sao tôi lại cảm thấy thân hình của người đàn ông này giống Chu Nghiên thế?"

Bởi vì lời này, fan cp cùng fan Trung Ý như sống lại.

Fan only cùng fan cp vội vàng chạy tới, xem hình dùng kính hiển vi quan sát.

"A a a đây là Chu Nghiên a đúng không đúng không! !"

"Móa! ! Bức ảnh hôn nhau này thật là quá lãng mạn, thật sự là Chu Nghiên sao?"

"Là cái rắm, chỉ một bóng lưng mà đã nói là Chu Nghiên, sao cô không nói là đậu nhà ngươi yêu."

"Ôm Chu Nghiên đi, anh trai nhà chúng tôi ngày nào cũng quay phim, không rảnh tản bộ cũng không rảnh hôn ha."

"Người phụ nữ trong ngực Chu Nghiên là Hứa Trĩ Ý sao?"

"Ôm vợ nhà chúng tôi đi. Vợ nhà chúng tôi đang tham gia hoạt động ở Hải Thành , nếu có hứng thú với vợ của chúng thôi mời xem cái này."

"Ôi vì sao không có ai cảm thấy đây là Chu Nghiên với Hứa Trĩ Ý."

"Gặm cũng phải lý trí, đừng mù quáng."

Fan only nhìn thấy, vội la hét ôm thần tượng nhà mình đi.

Fan cp nhìn thấy, muốn tự lừa mình dối người, nhưng bởi vì biết quá rõ hành trình của bọn họ, nên không dám gặm dưa bậy bạ.

Cùng lúc đó, có người đem ảnh chụp đến siêu thoại của cp Trung Ý, vô cùng đáng thương đăng Weibo hỏi: "Sinh thời, tôi có thể đợi được Chu Nghiên với Hứa Trĩ Ý cho mọi người xem một bức ảnh hôn nhau như vậy không?"

"Ngồi xổm chờ."

"Rất muốn hỏi @ bọn họ một chút a, có thể chứ?"

"Ta thật đói khát, ta cũng muốn biết."

"+1 "

"+1+1+1. . . muốn có một bức ảnh lớn nét hơn ảnh kia."

"Chu Nghiên Hứa Trĩ Ý, hai người thấy không! ! Chúng tôi muốn hai người quay cảnh hôn! ! Cảnh hôn không có thì cảnh giường chiếu cũng được! Chúng tôi không chọn!"

"Đúng! Chúng tôi không chọn! !"
Chương kế tiếp