Diễn Đến Thành Thật

Chương 13
Nghe thấy tên Chu Nghiên, trong chốc lát Hứa Trĩ Ý còn hoài nghi mình nghe nhầm.

Mãi đến khi cô nhìn theo phương hướng mà mọi người ồ lên kinh ngạc, thấy được người đến gần mình, bóng dáng người đàn ông càng ngày càng hiện rõ. Cô hoảng hốt, Chu Nghiên chân chân thật thật xuất hiện trước mặt cô, xuất hiện trong chương trình tạp kĩ mà cô đang ghi hình.

Hứa Trĩ Ý còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, Nghê Toàn nhỏ giọng ghé vào bên tai cô nói: "Cô thật sự không biết anh đến đây?"

"..."

Hứa Trĩ Ý vô thức "Ừm" một tiếng.

Cô thật sự không biết.

Chu Nghiên vừa xuất hiện, khách quý thường trú cùng một bộ phận nhân viên công tác không biết đều kinh ngạc thốt lên, sau khi kinh ngạc thốt lên, đám người đồng loạt nhìn về phía Hứa Trĩ Ý.

Cuối cùng bọn họ cũng chung khung hình! !

Trừ bỏ thảm đỏ lần trước bị ép buộc cùng chung khung hình, thì đây là lần thứ hai hai người cùng chung khung hình sau lần đầu hai người đứng cùng nhau sau khi hợp tác cùng một bộ phim, điều này không đáng khiến cho người ta kinh ngạc sao?

"Móa, thật sự là Chu lão sư?"

"Đạo diễn thật là trâu bò! Vậy mà mời được Chu lão sư đến.”

"Hóa ra mấy tài khoản marketing kia nói đều là sự thật!"

"Sinh thời ta lại có thể nhìn thấy con rể cùng con gái chung khung hình hu huhu."

". . ."

Nhân viên công tác có không ít người là fan hâm mộ của Chu Nghiên với Hứa Trĩ Ý, nhìn Chu lão sư Nghiên xuất hiện, kích động không thôi, không khống chế nổi nhỏ giọng thì thầm.

Không nói đến nhân viên công tác mà ngay cả khách mời thường trú, có mấy vị cũng vô cùng tò mò mối quan hệ giữa Chu Nghiên và Hứa Trĩ Ý.

Hứa Trĩ Ý có thể cảm nhận được ánh mắt bát quái từ bốn phương tám hướng truyền tới, có dò xét có thăm dò còn có bát quái, mấy thứ rối loạn lung tung tất cả đều có.

Vẻ mặt cô không thay đổi, cố gắng làm cho bản thân trấn tĩnh lại.

Mà những người khởi đầu, lại chạy tới trước mặt bọn họ trước.

Chu Nghiên không cần giới thiệu, một diễn viên vừa có lưu lượng lại vừa có thực lực, hai giải ảnh đế, là một trong số những nghệ sĩ có giá trị cao nhất trong showbiz, tiết mục có thể mời được anh đến, nói khoa trương một chút chính là nhờ phúc ba đời cũng không đủ.

Hứa Trĩ Ý nhớ không lầm, đây cũng là chương trình tạp kỹ đầu tiên Chu Nghiên tham gia.

Một vị khách quý khác là Hầu An Kỳ, Hứa Trĩ Ý không tiếp xúc nhiều, nhưng biết người như vậy.

Cô là đàn em của cô, năm ngoái tốt nghiệp xuất đạo, quay một bộ phim không tệ, gần đây đại bạo. Lúc Hứa Trĩ Ý nhìn hotsearch, thường xuyên có thể nhìn thấy cái tên này.

Chu Nghiên với Hầu An Kỳ từ một bên khác đi ra, đứng vững trước ống kính.

Đạo diễn cười không ngậm được miệng, ra hiệu nói: "Hai vị trước tiên cùng chào hỏi khán giả đang xem của chúng ta đi nào?"

Khóe mắt Chu Nghiên đảo qua người đang ngồi ở nơi hẻo lánh, tiếp lời nhìn về phía ống kính: "Buổi sáng tốt lành, tôi là Chu Nghiên." Anh lời ít mà ý nhiều, đạo diễn cũng không miễn cưỡng.

Hầu An Kỳ mặc bộ váy liền áo màu trắng, khẽ cười nói: "Xin chào các vị khách quý, nhân viên công tác cùng các vị khán giả, tôi là Hầu An Kỳ."

Cô nghĩ một lát, lại nói thêm về một tác phẩm của mình.

-

Màn giới thiệu chính thức kết thúc, đạo diễn nói: "Các vị khách quý biết nhau làm quen một chút?"

Đạo diễn nói: "Lần này kịch bản của chúng ta là sinh hoạt tại trường học, Trĩ Ý cô rút được kịch bản gì?"

Hứa Trĩ Ý cũng đã lấy lại tinh thần lúc Chu Nghiên giới thiệu, mặc dù cô đầy bụng nghi vấn, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc hiếu kì.

Tối hôm qua cô rút được kịch bản thứ hai của mình, vẻ mặt không thay đổi nói: " Đại tiểu thư phản nghịch."

Đạo diễn cười khẽ: "Chính là người hay bị giáo viên gọi?"

". . . ừm."

Chẳng biết tại sao, mí mắt Hứa Trĩ Ý chớp nháy liên tục, cô ngước mắt nhìn về phía Chu Nghiên đứng cách mình không xa, còi báo động trong lòng ong ong ong vang lên.

Chu Nghiên không phải là vị giáo viên thường xuyên làm phiền mình đấy chứ?

Vừa nghĩ đến cái này, đạo diễn liền nói: "Vậy rất tốt, Chu lão sư chính là giáo viên của cô, các người trao đổi riêng với nhau thêm vào, số thứ hai cô sẽ cùng Nghê Toàn và Chu Nghiên đối diễn nhiều một chút."

Hứa Trĩ Ý: "..."

Đối diện với ánh mắt bát quái của đạo diễn, Hứa Trĩ Ý thật sự rất muốn hỏi ―― các người thật sự không phải cố ý đấy chứ?

Chu Nghiên nhìn lông mi của cô chớp chớp, liền biết đại khái trong lòng cô đang suy nghĩ gì.

Cùng lên một chương trình tạp kĩ, anh không quá để ý ống kính, càng không suy nghĩ đến mấy chuyện linh tinh vớ vẩn kia. Anh khẽ cong môi, đi đến gần Hứa Trĩ Ý, trầm giọng nói: " Cô Hứa."

Ánh mắt anh cong cong nhìn cô: "Cùng đối diễn chứ?"

Bốn phương tám hướng đều là camera, coi như Hứa Trĩ Ý muốn làm chút chuyện gì đó cũng không làm được.

Cô "Ừm" một tiếng, ra vẻ khách sáo với Chu Nghiên : "Được thôi."

Cô đảo mắt nhìn một vòng: "Đi nơi nào đây?"

Chu Nghiên: "Thấy phòng làm việc của anh thế nào?"

Làm giáo viên nhân dân ở trường học, trong kịch bản này Chu Nghiên có văn phòng.

Số thứ hai quay ở trường học.

Tổ chương trình thật là trâu bò, rõ ràng chỉ là một chương trình tạp kĩ, ở trong trường quay cũng có thể ghi hình. Nhưng đây lại không làm như vậy, đạo diễn chính là đưa họ bay khắp Trung Quốc, kịch bản gì thì đi chỗ đó, cho nên ngoại cảnh chân thực mà trường học cũng chân thực.

Đồng thời chủ đề lần này là trường học.

Tổ chương trình đã thuê một trường cao trung đẹp nhất ở Giang Thành vào cuối tuần này, để bọn họ đến quay chụp.

Đối diện với ánh mắt của Chu Nghiên, Hứa Trĩ Ý không nói nên lời cự tuyệt.

Cô há to miệng, nhẹ giọng trả lời: "Được."

Ánh mắt đạo diễn sáng lên, ra hiệu cho nhân viên công tác chỉ cho Chu Nghiên đường tới văn phòng trong trường này.

Quá tốt rồi.

Ông có dự cảm, sau khi chiếu cái này lên, tuyệt đối bùng nổ! !

Cảm giác của đạo diễn từ trước đến nay luôn chuẩn, mặc dù Chu Nghiên với Hứa Trĩ Ý hiện tại chẳng hề làm gì, chỉ đơn giản là nói vài ba câu, nhưng quanh người bọn họ phát ra không khí mập mờ, người đến gần đều có thể lây nhiễm.

Hai người đứng chung một chỗ, thật là kích thích hormone.

Đạo diễn cũng không biết hình dung như thế nào, nhưng ông vừa nhìn đã hiểu, vì sao hai người này lại có nhiều fan cp như vậy!

Không có cái gì khác, chỉ là nhìn hai người bọn họ đứng chung một chỗ cái gì cũng không cần làm, nhưng cũng đủ để khiến người ta ship hai người, đây chính là vì trên người bọn họ từ trường và khí tức hấp dẫn lẫn nhau.

"Cô Hứa Chu lão sư." Tiếng nói Hầu An Kỳ vang lên: "Hai người đi đâu vậy?"

Nhân vật cô rút ra được giống như Chu Nghiên, trong kịch bản cũng không có nhiều đất diễn, nhưng cũng là một giáo viên trẻ tuổi quan trọng.

Chu Nghiên không lên tiếng trả lời.

Hứa Trĩ Ý mở miệng: "Chúng tôi tới phòng làm việc khớp kịch bản, tìm cảm giác."

Ánh mắt Hầu An Kỳ sáng lên: "Vậy tôi cũng đi, tối với Chu lão sư có cảnh diễn với nhau."

Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Hoan nghênh."

Nhìn ba người rời đi, nhân viên công tác khe khẽ bàn luận.

"A a a a a An Kỳ tại sao lại muốn đi qua chứ!"

"Móa móa móa! ! Thật vất vả mới chờ được CP Trung Ý của tôi cùng chung khung hình, vì sao giờ lại có người thứ ba chứ."

"Đạo diễn lên hotsearch."

". . ."

Chu Nghiên xuất hiện ở trường học ghi hình cho chương trình tạp kỹ, bị người nhìn thấy cũng không bất ngờ.

Lúc trước hành trình của anh được giấu diếm rất kỹ càng, tổ chương trình với bên phía Chu Nghiên không hề để lộ một chút tin tức nào ra ngoài ánh sáng, nhưng những tài khoản marketing căn cứ hành trình chuyến bay của anh suy đoán, anh sẽ đến ghi hình.

Chỉ tiếc, fan hâm mộ cùng quần chúng ăn dưa cũng không tin.

Đến lúc này lại có fan hâm mộ trâu bò dùng máy bay không người lái chụp được hình ảnh Chu Nghiên xuất hiện ở trường học rồi đăng lên weibo, mới khiến cho người ta không thể không tin.

Nhìn thấy ảnh chụp lộ ra ánh sáng, fan hâm mộ của Chu Nghiên sững sờ, fan cp choáng váng.

Đây là tình huống gì vậy?

Các người không phải hơn hai năm gần ba năm không cùng chung khung hình sao? Lúc gặp nhau ở thảm đỏ hai người cũng không nói được một hai câu, vì sao đột nhiên cùng ghi hình chung một chương trình tạp kỹ.

"Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó! ! Giờ phút này chỉ có hai chữ này mới có thể biểu đạt được tâm trạng của tôi, mọi người có thể hiểu được không?"

"Mẹ nó? ? ? Thật sự là Chu Nghiên?"

"A a a a a a a a a a a a CP Trung Ý của tôi! ! !"

"Trời ạ trời ạ? Chu Nghiên với Hứa Trĩ Ý cùng ghi hình một chương trình rồi? Tôi không phải đang nằm mơ chứ, chị em nào đó đến véo tôi một cái được không."

"A a a a a a a a tổ chương trình thật là trâu bò!"

" Không phải Chu Nghiên đang ở đoàn làm phim quay phim sao? Vì sao lại đến ghi hình cho chương trình tạp kỹ rồi?"

"Trọng điểm không phải vì sao Chu Nghiên lại ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, mà trọng điểm là Chu Nghiên với Hứa Trĩ Ý cùng ghi hình trong một chương trình tạp kỹ! !"

. . .

Trong khoảnh khắc, cp Trung Ý dùng lực lượng cường đại của mình đưa hai người lên hotsearch.

Năm vị trí đầu của hotsearch thì Chu Nghiên cùng Hứa Trĩ Ý chiếm ba cái.

# Chu Nghiên Hứa Trĩ Ý cùng ghi hình chung một show ## Chương trình tạp kỹ đầu tiên của Chu Nghiên ## Hứa Trĩ Ý Chu Nghiên sinh thời #

Nghe được tin tức này, đạo diễn cười không khép miệng lại được.

Ông hạ giọng, bàn giao cho bên tuyên truyền: "Mua cho tiết mục của chúng ta một hotsearch."

-

Dân mạng nghi hoặc chấn kinh.

Hứa Trĩ Ý cũng không ngoại lệ.

Sau khi cùng Chu Nghiên đi đến văn phòng, hai người đường đường chính chính đối kịch bản.

Dưới ống kính, hai người cũng không thể làm cái gì.

Chương trình tạp kỹ này không cần diễn thử trước, tất cả mọi người là tự do, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ngoại trừ đối diễn, bọn họ thậm chí còn có thể nói chuyện phiếm, còn có thể ngịch điện thoại, đi theo studio chờ diễn, không có nhiều khác biệt lắm.

Hứa Trĩ Ý đã xem qua kịch bản của mình với Chu Nghiên một lần, cô đang chuẩn bị đi tìm Nghê Toàn đối thủ của mình ngày hôm nay để đối diễn, thì Nghê Toàn đã tới trước.

Lần này, kịch bản Nghê Toàn cầm tới là kịch bản nữ chính.

Cô là một học sinh chăm ngoan học giỏi hăng hái trong trường, mà Hứa Trĩ Ý là học sinh xấu xa, ở trường cô thường xuyên tìm Nghê Toàn gây phiền phức.

"Đối diễn đi?"

Nghê Toàn kéo cái ghế trước Hứa Trĩ Ý ra ngồi xuống.

Hứa Trĩ Ý: "Được."

Hai người đối mặt nhau, Nghê Toàn vụng trộm tắt micro trên người. Mắt cô nhìn về một bên khác chỗ Chu Nghiên đang đối diễn với Hầu An Kỳ, dùng mũi chân đụng đụng Hứa Trĩ Ý.

Hứa Trĩ Ý liếc cô.

Nghê Toàn: "Cô giả bộ cái gì?"

Hứa Trĩ Ý: "Ai giả bộ."

Cô cũng tắt micro trên người đi: "Cô không muốn khớp kịch bản?"

"Khớp cái rắm." Nghê Toàn hoàn toàn không khách khí nói: "Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô đang nói đến bên phía Chu Nghiên với Hầu An Kỳ.

Hứa Trĩ Ý buồn cười nhìn cô, lười nhác tựa lên thành ghế, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Chu Nghiên bên kia: "Đối diễn đó."

Nghê Toàn bị cô làm nghẹn lại, hừ nhẹ nói: "Giữa các giáo viên với nhau là diễn như thế sao?"

Cô dùng mắt còn lại liếc một cái, mỉa mai: "Hầu An Kỳ lại tới gần một chút xíu nữa là sắp ngồi lên đùi Chu Nghiên được rồi."

Hứa Trĩ Ý bị cô làm sặc.

Cô liếc mắt nhìn Nghê Toàn, im lặng nói: "Ống kính còn đang quay."

"Cũng không phải trực tiếp." Nghê Toàn vô tình khoát tay: "Cô cho rằng Hầu An Kỳ không biết ống kính đang quay?"

Nghe cô mỉa mai như thế, Hứa Trĩ Ý không còn lời nào để nói.

Yên tĩnh một lát.

Nghê Toàn lại hỏi: "Chu Nghiên đến, cô thật sự không biết?"

Hứa Trĩ Ý: " Cô nhìn biểu hiện của tôi giống biết lắm sao?"

Nghe vậy, Nghê Toàn "Hừ" một tiếng: "Xem ra quan hệ giữa cô với Chu lão sư cũng không tốt như tôi nghĩ."

Hứa Trĩ Ý mỉm cười: "Quả thật là vậy."

Cô nghiêng người, tới gần bên tai Nghê Toàn, bờ môi giật giật, nói câu ai cũng không thấy rõ không nghe rõ.

"Cô không biết xấu hổ."

Nghê Toàn một tay đẩy cô ra, mắng cô.

Hứa Trĩ Ý nhíu mày, thản nhiên nói: "A."

Nghê Toàn: "...."

Hai người ở bên cạnh ngươi tới ta đi đấu nhau vài ba câu, sau khi nhìn thấy nhân viên công tác cách đó không xa giơ tay ra hiệu, lại yên lặng mở micro trên người mình ra.

"Nghỉ ngơi chút đi."

Nghê Toàn mở micro lên, lấy điện thoại di động ra nói: "Tối nay lại đối diễn."

Hứa Trĩ Ý đáp ứng, móc điện thoại ra theo.

Trước ống kính, Hứa Trĩ Ý với Chu Nghiên ngồi ở hai đầu văn phòng, cô với Nghê Toàn ngồi đối diện nhau, hai người cúi đầu chơi điện thoại, mà Chu Nghiên bên kia sau khi đối diễn với Hầu An Kỳ xong, anh rất thẳng thắn nói: "Tôi đi xử lý chút chuyện."

Bản thân nó chính là một chương trình tạp kĩ thông thường, chơi điện thoại cũng hợp tình hợp lý.

Nghe nói như thế, Hầu An Kỳ gật đầu, không lên tiếng nữa.

Chu Nghiên lấy điện thoại ra giải tỏa, cúi thấp đầu nhìn màn hình.

Bọn người đạo diễn bên này nhìn, sắc mặt anh cực kỳ nghiêm túc, giống như đang xử lý một công việc thật sự.

Trên thực tế.

Chu Nghiên nhìn Wechat nhận được mười mấy gói biểu cảm vác đại đao, cố gắng áp khóe miệng đang muốn cong lên xuống.

Anh khép mi mắt, gửi lại cho Hứa Trĩ Ý một dấu chấm hỏi.

Hứa Trĩ Ý: "Chu lão sư."

Nhìn thấy hai chữ này, Chu Nghiên nghiêm mặt trả lời: "Ở đây."

Hứa Trĩ Ý: "Không phải anh đang quay phim theo tiến độ sao?"

Chu Nghiên: "Ừm. Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

Đạo diễn mà Chu Nghiên đang hợp tác hiện tại là một người soi mói, không thể chịu đựng nổi một chút tì vết nào.

Hai ngày trước, đột nhiên ông phát hiện trong kịch bản có một lỗ hổng nhỏ, bởi vì chuyện này, ông suy tính hồi lâu vẫn quyết định muốn sửa lại chỗ sơ hở kia.

Chỗ sơ hở kia không phải là phần diễn của Chu Nghiên, là của một diễn viên khác, cái chỗ sửa kia phải quay ở tỉnh Lư, bởi vì quyết định này nên Chu Nghiên có hai ngày nghỉ.

Về phần chương trình, khách mời cho số thứ hai cũng đã được quyết định đó là một diễn viên khác.

Đạo diễn ở tổ chương trình không biết từ nơi nào biết được Chu Nghiên có ngày nghỉ, cố ý gọi cho người đại diện của anh hỏi số thứ hai anh có thể tới hay không, một diễn viên khác có lịch trình tương đối vội vàng, nếu như anh có thể tới, thì để bọn họ liên hệ cho diễn viên đó đến vào số sau.

Thương lượng kết thúc thuận lợi, Chu Nghiên liền tới.

Hứa Trĩ Ý: "A."

Chu Nghiên: "Tức giận à?"

Hứa Trĩ Ý cúi đầu, hừ nhẹ gõ chữ: "Có một chút."

Chu Nghiên: "Không kinh ngạc sao?"

Hứa Trĩ Ý: "Kinh hãi tương đối nhiều hơn. Em còn không dám lên mạng xem tình hình hiện tại. Hoan Hoan với chị Thiến gửi cho em rất nhiều tin nhắn."

Cô vừa lên Wechat đã nhìn thấy, không dám ấn mở.

Chu Nghiên: "Giao cho anh xử lý. Trên mạng cũng không cần lo lắng."

Anh ngừng một lát, dùng lời văn trấn an cảm xúc của cô: "Quan hệ của chúng ta, fan hâm mộ thể nào cũng biết."

Nhìn thấy câu nói này, Hứa Trĩ Ý một hồi lâu không trả lời.

Nói như thế nào đây.

Cô vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt để cho fan hâm mộ biết, nhưng Chu Nghiên cùng tham gia ghi hình chung một show với cô, có thể nhìn thấy anh ở khoảng cách gần, cô lại vô cùng vui vẻ.

-

Hai người anh tới em đi trò chuyện được một lúc, Nghê Toàn đứng dậy đi toilet còn mỉa mai một câu: "Chịu không nổi."

Hứa Trĩ Ý: "..."

Cô cũng không biết là chịu không được mình, hay là chịu không được hai người bên kia.

Nói chuyện lúc nữa, Hứa Trĩ Ý cất điện thoại đi.

Ống kính đang quay, cứ luôn nghịch điện thoại cũng không tốt lắm.

"Trĩ Ý."

Biên Lỗi không biết xông ra từ nơi nào, gọi cô nói: "Chúng ta đối diễn đi?"

Hứa Trĩ Ý sững sờ, nhìn kịch bản của mình một chút nói: "Thầy Biên, hình như chúng ta chỉ có hai câu thoại."

Biên Lỗi: "Cứ đối diễn trước đi."

Hứa Trĩ Ý không tiếp tục cự tuyệt.

Hai người ở dưới tình trạng có nhiều người chen vào như thế này khiến cho đã nói ít càng thêm ít.

Đối diễn xong, Hứa Trĩ Ý cảm nhận được ánh mắt ngắt quãng phía sau lưng, nhấp môi dưới nói: "Em đi toilet một lát."

Cô không cho Biên Lỗi cơ hội tiếp tục nói chuyện với mình.

Biên Lỗi gật đầu.

Hứa Trĩ Ý đứng dậy đi toilet.

Chu Nghiên cũng chậm rãi đứng dậy.

Hầu An Kỳ nheo mắt, hô: "Chu lão sư anh đi đâu vậy?"

Chu Nghiên: "Gọi điện thoại."

Nhìn bóng lưng hai người một trước một sau rời đi, Biên Lỗi cùng với Hầu An Kỳ đều cảm thấy không phù hợp.

Hai người liếc nhau , Biên Lỗi cười nói: "An Kỳ, chúng ta đối diễn đi."

Hầu An Kỳ: "Được."

Ra khỏi văn phòng, Chu Nghiên cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại.

Giọng nói anh mát lạnh trầm thấp, khiến cho nữ đạo diễn trẻ tuổi cùng với nhân viên công tác chú ý đến anh đều không tự giác đỏ mặt.

Giọng nói quá êm tai.

"Ở đâu?"

Chu Nghiên hỏi.

Hứa Trĩ Ý tắt micro, lãnh đạm nói: "Toilet."

Sắc mặt Chu Nghiên lạnh lẽo, liếc nhìn người quay phim bên cạnh, khẽ hỏi: "Anh tới nhé?"

"Không muốn."

Hứa Trĩ Ý không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Anh thật không sợ bị lộ à?"

Chu Nghiên: "Không sợ."

Hứa Trĩ Ý im lặng: " Em đi vệ sinh anh qua đây làm gì?"

Chu Nghiên mặt không đổi sắc, không biết điều chút nào.

"Anh cũng có thể đi vệ sinh."

Hứa Trĩ Ý: "... Chu lão sư."

Chu Nghiên: "Ừm?"

Hứa Trĩ Ý thở dài, nâng trán nói: "Anh không lo lắng em kéo thấp hào quang thần thánh của anh xuống à."

Nghe nói như thế, lông mày Chu Nghiên khẽ nhếch lên: "Cái gì mà hào quang thần thánh?"

"Thì... Không quay chương trình tạp kỹ sẽ không bị tiết lộ đời tư thần thánh." Nói đến đây, Hứa Trĩ Ý hiếu kì: "Không phải anh không thích tham gia chương trình tạp kỹ sao?"

Chu Nghiên: "Không có không thích."

Hứa Trĩ Ý: "Ừm?"

Chu Nghiên: "Trước kia không lên, là vì em cũng không đi."
Chương kế tiếp