Diễn Đến Thành Thật

Chương 14
Đối với Chu Nghiên, thật ra anh không có bất kỳ quy định cứng nhắc và giới hạn nào.

Giới hạn cuối cùng của anh, chỉ có một mình Hứa Trĩ Ý.

Cho dù là tham gia chương trình tạp kĩ hay là chuyện gì khác, chỉ cần có Hứa Trĩ Ý thì anh đều có thể.

Trước đó vẫn luôn cự tuyệt là bởi vì Hứa Trĩ Ý không tham gia, Chu Nghiên cảm thấy một mình mình đi chẳng có ý nghĩa gì. Anh với Hứa Trĩ Ý vốn là đôi tình nhân chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nếu có thể cùng nhau tham gia một chương trình tạp kĩ, sau đó cho bọn họ ở cùng nhau, cho dù là không hề làm gì Chu Nghiên cũng sẽ nguyện ý tới.

Đương nhiên, tham gia chương trình tạp kĩ lần này, anh sẽ không thừa nhận còn có một nguyên nhân khác, cũng bởi vì một người khác.

Nghe anh nói kiểu này, Hứa Trĩ Ý lập tức liền mềm lòng.

Cô đi ra khỏi toilet, đứng dựa trên hành lang trường học. Cô biết, Chu Nghiên đang ở cách chỗ mình không xa.

"Chu Nghiên."

Hứa Trĩ Ý ngửa đầu nhìn lên bầu trời gọi.

Trên mặt Chu Nghiên nở nụ cười: "Làm sao."

"Anh có nhìn thấy đám mây ở gần chúng ta kia không?"

Hai người ở cùng một tầng lầu, chẳng qua toilet ở cuối hành lang, mà văn phòng ở đầu kia của hành lang.

Giờ phút này, khoảng cách của bọn họ nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần.

Gió thổi qua, bọn họ không cách nào ngửi thấy hương vị trên người đối phương, cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Chu Nghiên lơ đãng nâng mắt lên, nhìn về đám mây trắng dưới bầu trời màu xanh thẳm kia.

Giống kẹo đường, bồng bềnh mềm mại.

"Thấy được."

Anh trả lời. Hứa Trĩ Ý "Ừ" một tiếng, cười nói: "Tưởng tượng một chút, đó là em."

Chu Nghiên giật mình.

Hứa Trĩ Ý mở to mắt nhìn chằm chằm vào đám mây, nói khẽ: "Nó ở hướng anh tới gần."

Đột nhiên, Chu Nghiên hiểu rõ ý của Hứa Trĩ Ý.

Hiện tại cô không có cách nào đồng ý cho Chu Nghiên tới gần, anh cũng không có cách nào quang minh chính đại đi đến bên cạnh Chu Nghiên, cô cùng anh cùng dựa vào trên hành lang của sân trường nhìn trời xanh mây trắng, nhìn cây cối xanh um tươi tốt trong trường học.

Nhưng trong lòng cô khát vọng, chỉ là còn chưa đến thời cơ thích hợp nhất.

Hứa Trĩ Ý sợ Chu Nghiên tức giận, cũng không muốn khiến anh buồn lòng, chỉ có thể dùng phương thức này nói cho anh biết, cô đang nhìn anh tới gần, im lặng tới gần anh, cô đang cố gắng.

Chu Nghiên là người hiểu Hứa Trĩ Ý nhất, bởi vì hiểu nên anh rất ít khi ép buộc cô đi làm một chuyện nào đó mà cô không muốn làm.

Cho dù anh nghĩ, anh cũng sẽ không ép buộc Hứa Trĩ Ý, anh mãi mãi tôn trọng ý nghĩ cùng lựa chọn của cô.

Cách điện thoại, hai người nghe tiếng tiếng hít thở của đối phương.

Hứa Trĩ Ý nói xong một câu kia, thì không lên tiếng nữa.

Chu Nghiên im lặng không nói trong giây lát, sau đó nặng nề cười nói: "Cảm nhận được."

Hứa Trĩ Ý: "Cái gì?"

Ánh mắt Chu Nghiên nhìn chằm chằm thẳng tắp vào đám mây kia, khẽ nói: "Cảm nhận được em ở trước mặt anh."

". . ." Hứa Trĩ Ý khẽ giật mình, buồn cười: "Em còn chưa tới có được không?"

Đám mây kia còn chưa di chuyển đến chỗ anh.

Chu Nghiên kiên trì: "Đến rồi."

Anh đã tới , biên giới với anh mà nói, cũng đã thỏa mãn rồi.

Hứa Trĩ Ý không tranh luận với anh.

An tĩnh một lát, Hứa Trĩ Ý nói: "Còn nhớ bộ phim đầu tiên mà chúng ta quay không?"

Chu Nghiên liền giật mình, nói khẽ: "Em cảm thấy sao?"

Sao anh có thể quên bộ phim kia được.

Hứa Trĩ Ý hơi bối rối: "Tìm thời gian, chúng ta về trường học nhìn một chút?"

Hầu kết Chu Nghiên hơi lăn, đồng ý với cô: "Được."

Bộ phim đầu tiên hai người quay là một bộ tình cảm rất ngọt ngào.

Đó là chuyện xưa của biên kịch Bác Ngọc với người yêu của mình đã được cải biên lại, nơi bắt đầu của chuyện xưa là giáo viên cao trung. Nơi đó cũng là nơi mà tình yêu của Chu Nghiên với Hứa Trĩ Ý bắt đầu.

Nhờ bộ phim này mà bọn họ có nhóm fan cp đầu tiên.

Bộ phim kết thúc BE sau khiến cho bọn họ càng có nhiều fan cp tử trung hơn. Đây cũng là lý do vì sao ba năm này hai người không có tương tác nào, nhưng fan hâm mộ vẫn vững vàng như núi.

Bọn họ đều tin tưởng kiên định, bọn họ sẽ giống như bộ phim đầu tiên, cho dù trước mặt lại có thêm nhiều trở ngại đi nữa, cũng sẽ vượt qua, bước về phía đối phương.

Cân nhắc đến nhiều phương diện, cú điện thoại này của hai người không kéo dài quá lâu.

Lại cân nhắc đến dân mạng cùng kịch bản của tổ chương trình, Hứa Trĩ Ý bảo Chu Nghiên tắt điện thoại trước, còn mình thì cầm điện thoại, nói một mình một lúc, giả bộ như bọn họ không phải đang trò chuyện với đối phương, mà là nói với người khác.

Lúc trở về, bọn họ bắt đầu chính thức diễn.

Đến giữa trưa, lúc mọi người đã tập luyện ổn, mọi người mới ăn cơm nghỉ ngơi, buổi chiều chuẩn bị chính thức quay phim.

-

Nhà ăn trường học hôm nay bán đồ ăn, mọi người ăn ở ngay tại nhà ăn.

Hứa Trĩ Ý vừa ngồi xuống, Tống Liệt liền đến đây.

"Chị Trĩ Ý."

Hứa Trĩ Ý gật đầu, chào hỏi cậu rồi ngồi xuống.

"Không đi lấy đồ ăn à?"

Tống Liệt: "Ngồi một lát rồi đi."

Cậu nhìn Hứa Trĩ Ý: "Chị Trĩ Ý, chị muốn ăn cái gì? Em đi lấy cho chị."

Hứa Trĩ Ý: "Không cần, để tự chị đi."

Hai người đang trò chuyện, Chu Nghiên với Biên Lỗi từ nơi khác đi đến.

"Không đi lấy đồ ăn à?"

Biên Lỗi hỏi cô.

Hứa Trĩ Ý cười cười: "Chờ các anh."

Nghê Toàn quan sát cô một chút, khóe miệng giật một cái.

Hứa Trĩ Ý làm như không nhìn thấy.

Mấy người đến cửa sổ gọi đồ ăn, thật giống như lúc đang còn là học sinh.

Hứa Trĩ Ý cách Chu Nghiên mấy người ở giữa, cô với Tống Liệt đang nói chuyện, Hầu An Kỳ ở bên cạnh Chu Nghiên, trao đổi với anh mấy việc từ trước đến nay.

Chọn thức ăn xong, mọi người bưng đĩa trở lại vị trí.

Bỗng dưng, Tống Liệt không do dự nói: "Anh Chu Nghiên, sao anh với chị Trĩ Ý chọn đồ ăn giống nhau như đúc vậy?"

Cậu không nghĩ nhiều nói: "Khẩu vị của hai người thật giống nhau nhỉ?"

"..."

Trong nháy mắt, khách quý với nhân viên công tác cách đó không xa nghe nói như vậy đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Tầm mắt của bọn họ, hoàn toàn rơi trên bàn ăn của Chu Nghiên với Hứa Trĩ Ý.

Bốn món ăn mặn với một bát canh.

Hứa Trĩ Ý lấy canh sườn bắp ngô, món mặn thì có cà chua xào trứng, cải xào, cùng cá hấp, sườn xào chua ngọt.

Đồ ăn của cô là như vậy, Chu Nghiên cũng giống thế.

Nhìn đồ ăn trên bàn ăn của hai người giống nhau như đúc, Hứa Trĩ Ý với Chu Nghiên im lặng liếc nhau.

Hai người cũng không nghĩ tới, bọn họ cách xa như vậy, chọn đồ ăn còn có thể giống nhau như đúc.

Nhìn một màn này, có người vui vẻ có người sầu còn có người tức giận.

Đạo diễn thúc giục thợ quay phim, nhanh chóng quay nơi này, vui vẻ đến mức thiếu chút là chạy ra ngoài đốt pháo, ông dám khẳng định, một màn này nếu truyền ra ngoài, fan cp của đôi này có thể gặm đến hết năm.

Hứa Trĩ Ý với Chu Nghiên đều tỏ vẻ rất vô tội.

Hai người bọn họ ở cùng nhau ba năm, khẩu vị không tự chủ được trở nên giống nhau, hơn nữa bản thân Chu Nghiên là người không có yêu cầu gì với đồ ăn, Hứa Trĩ Ý lại tương đối kén ăn, hai người ở cùng nhau, nhiều khi Chu Nghiên sẽ cân nhắc đến khẩu vị của Hứa Trĩ Ý, vì thế làm một vài món ăn ít calo mà cô lại thích ăn.

Hứa Trĩ Ý là động vật ăn thịt, còn thích ăn đồ ăn chua chua ngọt ngọt, đương nhiên cay cô cũng thích, nhưng bởi vì ăn cay nhiều không tốt với làn da, nên cô luôn cố gắng ăn rất ít.

An tĩnh một lúc.

Biên Lỗi lên tiếng điều hoà không khí: "Bình thường."

Anh cười nói: "Chu lão sư với Trĩ Ý đều muốn khống chế lượng calo trong cơ thể đúng không?"

Có người cho bậc thang, đương nhiên hai người Hứa Trĩ Ý sẽ theo đó bước xuống.

Cô gật đầu: "Đúng thế."

Cô cười cười, thoải mái nói: "Sắp tới phải vào đoàn phim, ăn ít một chút thì tốt hơn."

Nghê Toàn quan sát một chút, giọng nói không có ý tốt nói: "Cô còn ăn như thế này, có còn cho những nữ minh tinh chúng tôi đường sống hay không?"

Hứa Trĩ Ý cũng không khách khí đáp lại: "Vậy cô cũng ăn như vậy đi."

Nghê Toàn: "Cô nếm thử trước."

"Cái gì?"

"Cá hấp có mùi tanh không." Nghê Toàn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đưa ra yêu cầu: "Không có mùi tanh thì tôi cũng đi lấy một phần."

Hứa Trĩ Ý: "..."

Người có thể đứng ở đây đều không phải đồ ngốc.

Bởi vì có nhóm khách quý vui vẻ hoà giải, việc trùng đồ ăn này, cứ như vậy đi qua như nước chảy mây trôi.

Từ sáng nay cho tới trưa, mọi người mơ hồ có thể cảm nhận được giữa Chu Nghiên và Hứa Trĩ Ý có chút quan hệ không thể nói rõ được. Cho nên mặc dù trong lòng bọn họ có nghi hoặc, cũng sẽ không lộ ra ở trước ống kính.

-

Ăn cơm xong, buổi chiều mọi người trở về phòng học nơi trọng điểm để quay.

Hứa Trĩ Ý ăn có chút no, ra hành lang đứng dựa một lát, chuẩn bị tiêu cơm một chút.

Nghê Toàn gọi điện thoại cho người đại diện xong, nhìn thấy chính là một màn này.

Cô giật môi dưới, không hề khách khí nói: "Cô ở đây làm gì thế?"

Hứa Trĩ Ý: "Giảm béo."

Nghê Toàn: "À."

Nhìn thấy cô như vậy: "Đừng vùng vẫy."

Hứa Trĩ Ý: "?"

Nghê Toàn: "Cô không giảm được đâu."

Hứa Trĩ Ý im lặng, liếc cô ấy một cái.

"Cô một ngày không chọc tôi thì khó chịu phải không?"

"Đúng vậy đó." Nghê Toàn đắc ý nói: "Ai bảo lần trước cô làm tôi tức ngất đi."

"..."

Hứa Trĩ Ý không biết cô ngất xỉu lúc nào, nghe thấy vậy có chút mơ hồ.

"Lần nào?"

Nghê Toàn không muốn nói tiếp cái chuyện mất mặt kia, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai bảo cô nhường vai diễn kia cho tôi?"

Hứa Trĩ Ý sửng sốt một chút mới kịp phản ứng.

Cô liếc cô ấy một cái, cảm thấy không thể hiểu nổi: "Cái này cũng có thể trách tôi?" Cô hỏi: "Bên cô không mua mấy tài khoản marketing giẫm đạp tôi, cũng không ai nói vai diễn cô cầm trong tay là tôi không muốn."

Cô nằm không cũng trúng đạn.

Nghê Toàn lạnh mặt, không muốn nhiều lời với cô.

Mấy năm này, cô vẫn luôn bị đặt ở dưới hào quang của Hứa Trĩ Ý, bị người ta nói là phiên bản fake của cô. Nghê Toàn rất muốn vứt bỏ cái danh hiệu này, cô không thể chờ được nữa.

Nhìn vẻ mặt Nghê Toàn, Hứa Trĩ Ý cảm thấy cô cần phải vì chính mình giải thích hai câu.

Cô trầm mặc một lát, nhìn người kia nói nói: "Tôi cũng không mua thuỷ quân giẫm đạp cô."

Nghê Toàn: "A."

Cô mới không tin.

Cô mua qua thuỷ quân bôi đen cô ta, cô không tin bên Hứa Trĩ Ý không bôi đen mình.

"Muốn tin hay không tùy cô." Hứa Trĩ Ý nhìn hiểu được ý trong ánh mắt cô.

Nghê Toàn nghẹn lại: "Cô giải thích thêm hai câu sẽ chết à?"

"Sẽ đó." Hứa Trĩ Ý: "Lãng phí nước bọt của tôi."

Cô hỏi: "Ngày đầu tiên cô đã quen biết tôi sao?"

Nghê Toàn nghẹn lại.

Hai người ở cửa ra vào đang bàn luận xôn xao, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng cười yêu kiều, theo sau đó là tiếng nói của Hầu An Kỳ: "Chu lão sư, anh cũng thật quá lợi hại rồi."

Hứa Trĩ Ý: "..."

Nghê Toàn: "..."

Hai người liếc nhau, đều ở mắt đối phương thấy được hai chữ "cạn lời".

Lúc này đang là thời gian nghỉ ngơi, Hứa Trĩ Ý với Nghê Toàn đều là kẻ già đời đã tắt micro trên người.

Đối mặt một lát.

Hứa Trĩ Ý còn chưa lên tiếng, Nghê Toàn mở miệng trước.

"Phiền chết mất."

Cô nhíu mày: "Tổ chương trình không thể mời khách mời nào có chút mắt nhìn một chút à?"

Hứa Trĩ Ý: "Cô đi khai thông đi."

Nghê Toàn: "..."

Cô trừng mắt nhìn Hứa Trĩ Ý một cái, hừ nhẹ nói: "Tại sao cô không đi? Không phải cô nói cô rất quen thuộc với Chu Nghiên sao?"

Hứa Trĩ Ý buông tay: "Cần tôi lại nói với cô một lần nữa sao?"

Nghê Toàn: "... Không cần."

Cô hoàn toàn không biết mối quan hệ ở trên giường giữa Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên tốt như thế nào.

Buổi sáng lúc cô trêu chọc Hứa Trĩ Ý, vốn là muốn chế giễu cô.

Kết quả người này không cần mặt mũi, vậy mà nói cho với cô ―― mặt ngoài quan hệ của chúng tôi không tốt, nhưng quan hệ trên giường của chúng tôi rất tốt, cô hiểu chứ.

Vừa nghĩ tới đó, Nghê Toàn lại tức giận.

Rõ ràng là cô coi trọng Chu Nghiên trước, lại bị Hứa Trĩ Ý vượt lên trước.

"Cô không sợ tôi làm lộ ra ngoài ánh sáng cho truyền thông biết sao?"

Nghe nói như thế, Hứa Trĩ Ý cũng không lo lắng, cô chậm rãi cho cô một ánh mắt: "Cô sẽ làm thế sao?"

Sở dĩ cô dám nói cho Nghê Toàn, chính là chắc chắn cô sẽ không nói.

Tất cả mọi người đều là người trong cùng một vòng tròn, đối với chuyện tình cảm lưu luyến, và phương diện tình cảm trong vòng tròn, chỉ cần không phải làm tiểu tam gì đó, đều rất bảo thủ không chịu thay đổi, cái gì có thể nói cái gì không thể nói, tất cả mọi người đều tuân thủ rất tốt.

Hơn nữa, xem như Nghê Toàn không tuân thủ, Hứa Trĩ Ý cũng biết cô sẽ không đem quan hệ giữa mình với Chu Nghiên lộ ra ngoài ánh sáng.

Bởi vì cô biết, Nghê Toàn không nhìn nổi nhất chính là mình với Chu Nghiên tốt. Cô làm lộ ra ánh sáng, ngược lại là thành toàn cho hai người, loại chuyện này được không bù nổi mất, Nghê Toàn sẽ không làm.

Nghê Toàn: "Ngày nào đó cô giẫm đạp tôi, tôi liền nói."

Hứa Trĩ Ý mỉm cười: "Cô ít mua thuỷ quân bôi đen tôi là được rồi."

"..."

Hai người đứng ở cửa ra vào, Nghê Toàn thật sự là không nghe nổi tiếng cười ha ha của Hầu An Kỳ kia, nhấc chân đi vào phòng học.

"Chu lão sư."

Cô nhìn về phía Chu Nghiên: "Đối diễn chứ?"

Chu Nghiên liếc về một người khác cạnh cửa, vuốt cằm nói: "Được."

Quay chụp ở sân trường, tiến triển vô cùng thuận lợi.

Ngoại trừ kỹ thuật diễn của Hầu An Kỳ hơi kéo chậm tiến độ một chút, thì Chu Nghiên với Hứa Trĩ Ý đối diễn, Chu Nghiên với những người khác đối diễn, tất cả đều một lần là qua.

Kỹ thuật diễn xuất cao siêu của anh dùng trong chương trình tạp kỹ, thật sự là lấy dao mổ trâu giết gà.

Quay xong, tổ đạo diễn vốn định tổ chức một bữa liên hoan cho mọi người, bị mọi người cự tuyệt.

Tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, có người ngày hôm sau ở Giang Thành có hoạt động, cũng có người về Thành Bắc.

Sau khi bị cự tuyệt, đạo diễn cũng không đau lòng.

Ông nhắc nhở khách quý thường trú: "Kỳ đầu tiên của chúng ta đêm mai phát sóng, mọi người nhớ tuyên truyền nhé."

Hôm nay là thứ bảy, chương trình tạp kĩ này của bọn họ cứ cố định tám giờ tối chủ nhật hàng tuần phát sóng trên kênh truyền hình.

Mọi người đồng ý.

-

Từ trường học rời đi, Hứa Trĩ Ý về Thành Bắc.

Chuyến bay của cô xuất phát lúc chín giờ.

Còn chưa đi đến xe bảo mẫu, Hứa Trĩ Ý đã nghe phía sau có người nói chuyện.

" Chu lão sư, anh đang muốn về Yên Cương sao?"

Hầu An Kỳ hỏi.

Chu Nghiên: "Không trở về."

Hầu An Kỳ khẽ giật mình, kinh ngạc nói: "Vậy anh về Thành Bắc sao? Ngày mai ở Thành Bắc có công việc gì sao?"

Chu Nghiên nhìn về bóng lưng phía trước đang thả chậm bước chân, lạnh nhạt nói: "Không phải."

Hầu An Kỳ quay đầu nhìn anh, trong mắt tràn ngập vui vẻ, cô rất thích Chu Nghiên, từ lúc học ở học viện điện ảnh đã thích anh. Lúc này may mắn cùng ghi hình với anh chung một chương trình tạp kỹ, Hầu An Kỳ chỉ muốn nắm thật chắc cơ hội này.

"Vậy anh là ―― "

Nghe không nổi nữa.

Hứa Trĩ Ý quay đầu, lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người: " Chu lão sư."

Chu Nghiên ngước mắt nhìn cô: "Cô Hứa."

Giọng nói của anh nhiễm ý cười, xung quanh cũng không có những người khác, Chu Nghiên thoáng làm càn: "Sao vậy?"

Sắc mặt Hứa Trĩ Ý không thay đổi nói: "Không có gì, chỉ muốn nhắc nhở hai vị …" cô tạm dừng một chút: "Nói nhỏ chút, gần đây có chó săn với fan hâm mộ."

Chu Nghiên: "..."

Hầu An Kỳ sững sờ, vội vã cuống cuồng nhìn bốn phía: "Thật sao?"

Cô không biết.

Hứa Trĩ Ý: "Thật, không tin cô hỏi Chu lão sư đi."

Hầu An Kỳ nhìn Chu Nghiên.

Chu Nghiên gật đầu: "Cô Hứa nói có là có, cô ấy tương đối mẫn cảm với chó săn và máy ảnh."

Lời này vừa nói ra, hầu An Kỳ cảm thấy không đúng lắm.

Nghe lời này, sao có cảm giác Chu Nghiên rất quen thuộc Hứa Trĩ Ý?

Trải qua cả ngày nay, Hầu An Kỳ không phải không phát hiện Chu Nghiên với Hứa Trĩ Ý có gì đó giấu diếm, nhưng cô không để ở trong lòng, hai người từng hợp tác hai bộ phim, ba năm không có tương tác, hôm nay chút tương tác đó, cô chỉ cảm thấy là hai người vì nhiệt độ mà phối hợp.

Cô từng tìm hiểu, Chu Nghiên với Hứa Trĩ Ý không có quan hệ gì đặc biệt.

Nghĩ đến đây, Hầu An Kỳ cũng hỏi vấn đề của mình.

"Chu lão sư làm sao biết. . . cô Hứa nhìn rất mẫn cảm với máy ảnh vậy?"

Nghe vậy, Chu Nghiên cười.

Anh nhận lấy cái trừng mắt của Hứa Trĩ Ý về phía mình, không vội vàng nói: "Ừm, bởi vì tôi tại hiểu rõ em ấy."

Hầu An Kỳ vẫn không hiểu.

Chu Nghiên hiểu rõ Hứa Trĩ Ý làm cái gì?

Nhìn vẻ mặt cô mờ mịt, Chu Nghiên lạnh nhạt nói: "Không hiểu sao?"

Hầu An Kỳ lắc đầu.

Chu Nghiên nhìn bóng lưng cách mình càng ngày càng xa, cười khẽ lên tiếng: "Tôi đang theo đuổi cô Hứa, nói như vậy có thể hiểu chưa?"

Anh không làm lộ quan hệ yêu đương hiện tại của hai người, nhưng vì để cho Hầu An Kỳ hết hi vọng, cũng để cho Hứa Trĩ Ý hài lòng, Chu Nghiên chỉ có thể nói cho rõ ràng.

Bờ môi Hầu An Kỳ khẽ nhúc nhích, hoàn toàn không biết phải nói gì.

Trên mạng không phải nói hai người đã sớm mỗi người một ngả rồi sao?

Chu Nghiên không muốn nhiều lời với Hầu An Kỳ, muốn bóp chết hi vọng từ trong trứng nước.

Nói hai câu có lệ với Hầu An Kỳ, Chu Nghiên liền nói thật có lỗi, bước chân nhanh dần đi về phía Hứa Trĩ Ý.

Lúc anh đuổi kịp Hứa Trĩ Ý, cô đang muốn lên xe bảo mẫu.

"Cô Hứa."

Hứa Trĩ Ý quay đầu: "Chu lão sư có gì chỉ giáo."

Chu Nghiên: "Có tiện cho anh đi nhờ một đoạn đường không?"

Hứa Trĩ Ý khẽ cười, cho anh một ánh mắt tự kiểm điểm lại mình: "Không tiện."

"..."
Chương kế tiếp