Diễn Đến Thành Thật

Chương 46
Không thể không thừa nhận, Thịnh Đàn nói lời này có đạo lý nhất định bởi vì mặc dù Hứa Trĩ Ý và Thẩm Chính Khanh quen biết rất nhiều năm nhưng chuyện tặng lễ này vẫn cần phải cân nhắc nhiều vì dù sao, nam nữ khác biệt.

Trở về khách sạn thu dọn đồ đạc, đoàn người Hứa Trĩ Ý xuất hiện ở sân bay. Rất nhiều fan đều biết bộ phim mới đóng máy của cô phải về Bắc Thành đều chạy tới tiễn.

Sau khi chào hỏi fan, Hứa Trĩ Ý qua cửa kiểm tra an ninh.

"Hoan Hoan." Cô đi cùng Bồ Hoan, nhìn xung quanh và hỏi: "Có cửa hàng áo ngủ nào ở cửa hàng miễn thuế sân bay không?”

Bồ Hoan sửng sốt, chớp chớp mắt ra vẻ khó hiểu nhìn cô: "Chị muốn mua áo ngủ ở sân bay?"

Hứa Trĩ Ý sờ chóp mũi, ngượng ngùng nói: "Chị quên mất chuyện sinh nhật ngày kia của chồng chị Thịnh Đàn."

Bồ Hoan trong nháy mắt hiểu được, nhưng vẫn có chút nghi hoặc: "Nhưng là sinh nhật của chồng chị Thịnh Đàn, tại sao chị lại mua áo ngủ?"

"Cho Thịnh Đàn." Hứa Trĩ Ý đem nguyên văn lời Thịnh Đàn nói cho cô trợ lý nhà mình nghe.

Nghe xong, tiểu khả ái thuần khiết tên Bồ Hoan đã hiểu, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Em không biết, lúc trước em không chú ý lắm."

Hứa Trĩ Ý "Ừ" một tiếng: "Trở về rồi nói sau, ngày mai cũng còn thời gian." Bồ Hoan gật gật đầu.

Sau khi lên máy bay, Hứa Trĩ Ý gửi tin nhắn cho Chu Nghiên báo cáo hành trình của mình. Khi máy bay đáp đất, Hứa Trĩ Ý cảm nhận được gió lạnh thấu xương của Bắc Thành. Gió thổi qua, cô run lẩy bẩy.

''Lạnh quá.''

Lê Thành là thành phố miền Nam ấm áp nên nhiệt độ không chênh lệch quá lớn quanh năm, cũng bởi vậy mà cho dù là chuyển mùa đông thì Hứa Trĩ Ý cũng không có cảm giác quá lớn.

Cho đến lúc này cô cảm nhận được luồng gió thổi, cảm giác như bản thân sắp bị gió mang đi.

Bồ Hoan gật đầu theo, vội vàng đem khăn quàng cổ trong túi đưa cho cô: "Chị, chị phủ thêm trước, em đi lấy hành lý."

Hứa Trĩ Ý lên tiếng trả lời: "Chị gọi điện thoại cho Thịnh Đàn."

Không bao lâu, hai người thuận lợi tìm được Thịnh Đàn. Thịnh Đàn ở cửa đón máy bay, trong tay còn cầm thêm một bó hoa tươi.

"Ý Ý!"

Trong nháy mắt, người chung quanh đồng loạt nhìn Hứa Trĩ Ý ăn mặc khiêm tốn bên này. Hứa Trĩ Ý dừng lại, buồn cười đi về phía cô bạn trẻ con của mình: "Long trọng như vậy?"

Thịnh Đàn đưa hoa cho cô, nhíu nhíu cặp mày cuốn hút người nhìn: "Đó là đương nhiên, cậu đóng máy về nhà thì chẳng lẽ tớ không được tặng bó hoa sao?" Hứa Trĩ Ý cong môi, cúi đầu nhìn bó hoa tươi mới ôm trong lòng: "Cảm ơn." "Khách khí khách khí a." Thịnh Đàn nói: "Đi thôi đi thôi, lạnh quá, tớ bảo tài xế ở bãi đỗ xe chờ chúng ta."

Ba người đi về phía bãi đỗ xe, Thịnh Đàn nói liên miên với Hứa Trĩ Ý.

"Sao tớ cảm giác cậu gầy đi không ít, có phải ở Lê Thành ăn không ngon hay không?" Hứa Trĩ Ý: "Không dám ăn."

Không phải ăn không ngon, mà là cô không dám ăn.

Nghe vậy, Thịnh Đàn "Ôi" một tiếng: "Tiểu đáng thương."

Hứa Trĩ Ý: "......"

Cô bật cười, giơ tay gõ đầu cô bạn: "Cậu bình thường lại một chút."

Thịnh Đàn thè lưỡi, đáng yêu nói: "Tại tớ sợ nếu sợ tớ đả kích cậu, lát nữa cậu không đi trang trí phòng sinh nhật cho chồng tớ thì làm sao bây giờ."

“……”

"Cậu coi tớ là loại người nhỏ mọn như thế sao?" Hứa Trĩ Ý nâng cằm, chỉ vào đóa hoa đang cầm trong tay nói: "Hoa đã thu rồi, tớ có thể không đi sao?"

Thịnh Đàn suy nghĩ một chút: "Cũng đúng."

Hứa Trĩ Ý là một người đã đáp ứng thì sẽ làm được và cũng là người không dễ dàng lỡ hẹn.

-

Ba người lên xe, Thịnh Đàn bảo tài xế đưa cô gái xinh đẹp độc thân Bồ Hoan về nhà rồi sau đó mới đi đến chỗ Hứa Trĩ Ý.

Hứa Trĩ Ý phải về nhà cất hành lý, thuận tiện lấy chút đồ. Thịnh Đàn chân thì đi theo cô vào nhà mà miệng thì vẫn cằn nhằn: "Lấy cái gì vậy, nhà tớ có cái gì không thể cho cậu dùng?"

Dứt lời, không đợi Hứa Trĩ Ý trả lời, cô lại tự mình nói: "À, chồng tớ quả thật không cho cậu lấy đồ của tớ thật."

Hứa Trĩ Ý liếc cô bạn mình một cái: "Đại tiểu thư à, ba câu liên tiếp không rời khỏi từ chồng, có phải cậu hơi quá đáng với một người xa người yêu như tớ không?" "Có hả?" Thịnh Đàn nhún vai: "Tớ lại cảm thấy không sao."

Hứa Trĩ Ý hừ nhẹ: "Lấy quà cho cậu."

Nghe vậy, ánh mắt Thịnh Đàn sáng lên: "Là cái gì? Từ Lê Thành mang về cho tớ sao?" Hứa Trĩ Ý cười cười: "Có mang từ Lê Thành về, cũng có quà tặng cho chồng cậu." Cô vừa mới ở trên máy bay nhớ tới, lúc trước cô mua hai bộ váy ngủ áp đáy hòm, vẫn chưa tháo ra. Hai người là bạn nhưng một người quá bại lộ mà vẫn không biết xấu hổ, một người khác nha, cũng vẫn là ngượng ngùng. Nói đến đây, Hứa Trĩ Ý nhìn Thịnh Đàn: "Có để ý không?"

Thịnh Đàn nhướng mày: "Để ý cái gì?"

Cô một chút cũng không để ý: "Đồ cậu mua cho tớ tuyệt đối là tốt nhất, mau cho tớ xem một chút đi."

Hứa Trĩ Ý: "......"

Lời này nói không sai, Hứa Trĩ Ý đối với mình từ trước đến nay không tệ, mua cái gì cũng mua tốt. Đặc biệt là đồ ngủ, bình thường đều không rẻ.

Sau khi nhìn thấy hai chiếc váy ngủ còn chưa tháo ra, đuôi lông mày Thịnh Đàn hơi nhướng lên, ý vị thâm trường nhìn cô: "Mua lúc nào vậy, vì sao tớ lại không biết?" Cô có chút tức giận vì thứ tốt như này mà bạn mình bây giờ mới chia sẻ. Hứa Trĩ Ý dở khóc dở cười, giải thích: "Đầu năm đi Anh thăm mẹ, bà ấy mua đấy." Có một ngày tâm trạng cô không tốt lắm, liền muốn tiêu tiền liền cho việc mua đồ. Đi dạo bên ngoài một ngày, mua rất nhiều quần áo túi xách, mà hai cái váy ngủ này, vô tình là lúc ấy cảm thấy chất liệu sa tanh thoải mái, cô liền lấy thôi.

Lúc ấy Hứa Trĩ Ý nghĩ, vạn nhất ngày nào đó chọc Chu Nghiên không vui thì dùng để dỗ anh. Ai ngờ, bây giờ là để dỗ Thịnh Đàn.

Thịnh Đàn phát ra tiếng cười hắc hắc vô liêm sỉ: "Tớ muốn cái màu đỏ rượu này." Trước khi ngủ là kiểu thắt lưng đan chéo, phía sau lưng hoàn toàn lộ ra, váy không dài, vừa đến đùi. Ngực là thiết kế cổ chữ V nhỏ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy gợi cảm.

Nghe vậy, Hứa Trĩ Ý chế nhạo: "Chỉ cần một cái?"

Thịnh Đàn vô cùng có lương tâm: "Tớ cũng không thể để cho Chu lão sư của chúng ta một chút phúc lợi cũng không có đi."

“……”

Hứa Trĩ Ý nghẹn lời, mở to mắt cười: "Vậy thì tớ thay Chu Nghiên cảm ơn cậu vậy." "Khách khí."

Ngoại trừ váy ngủ, Hứa Trĩ Ý lấy cho Thịnh Đàn một chai nước hoa. Lần trước Thịnh Đàn đến thăm cô thuận miệng nói một câu rằng nước hoa của cô sắp dùng hết rồi. Hứa Trĩ Ý ghi nhớ, nói với Giang Mạn Lâm một tiếng, bảo bà gửi giúp hai chai về. Chỉ là sau khi gửi về Hứa Trĩ Ý vẫn không về nhà, cũng gác lại không đưa cho cô.

"Mẹ cậu tự tay điều chế cho tớ?" Thịnh Đàn nhận lấy, vui mừng khôn xiết. Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Hẳn là vậy."

Giang Mạn Lâm hiện tại công việc bận rộn, rất ít khi tự tay đến phòng nước hoa điều chế nước hoa nhưng nếu là Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn thì bà đều tự mình điều chỉnh. Thịnh Đàn vui vẻ ra mặt, trước tiên phun ra, ngửi mùi hoa phục cổ tràn ngập trong không khí, hưng phấn không thôi.

"Quả nhiên là bút tích của dì Giang." Cô nói: "Chờ lần sau tớ trở về Anh, nhất định sẽ đích thân cảm ơn dì Giang."

Hứa Trĩ Ý "A" một tiếng: "Đừng vuốt mông ngựa cho bà ấy nữa, cậu thu dọn lễ vật của cậu trước đi, chúng ta đi thôi."

Thịnh Đàn: "Ồ."

-

Lo lắng đến Hứa Trĩ Ý "tàu xe mệt nhọc", Thịnh Đàn cố ý cho người đưa không ít đồ ăn Hứa Trĩ Ý thích ăn đến nhà.

Ăn xong, hai người đều nhất trí quyết định trở về phòng rửa mặt đi ngủ. Thịnh Đàn không có chồng ở nhà thì vô cùng tự giác ôm gối đến phòng khách tìm Hứa Trĩ Ý. Leo lên giường của Hứa Trĩ Ý, cô ôm Hứa Trĩ Ý cảm khái: "Ôm đại minh tinh ngủ thật tốt." Hứa Trĩ Ý: "......"

Cô đang xem điện thoại di động, lấy khuỷu tay đẩy Thịnh Đàn: "So với ôm chồng cậu ngủ còn thoải mái hơn?"

Thịnh Đàn im lặng một lát, thành thật nói cho biết: "Vậy thì không có." Hứa Trĩ Ý nghẹn họng.

Thịnh Đàn cười, thò đầu đến bên cạnh cô nhìn: "Nói chuyện phiếm với ai vậy? Chu Nghiên không phải vào bộ đội huấn luyện sao?"

Hứa Trĩ Ý "Ừ" một tiếng: "Chị Thiến nói với tớ về vấn đề sắp xếp công việc." Trước đó có không ít thương hiệu nói muốn hợp tác với cô nhưng Hứa Trĩ Ý bên này đối với việc có ý định làm người phát ngôn đưa ra điều kiện là. Hợp đồng có thể ký, nhưng người phát ngôn phải đợi bộ phim mới của cô đóng máy rồi mới quay. Vốn dĩ cô cho rằng yêu cầu quá đáng như vậy thương hiệu sẽ không đồng ý mà ai biết, mấy thương hiệu đều không có ý kiến.

Hiện tại bộ phim mới của cô đã đóng máy, quay phim đại diện thương hiệu đương nhiên phải lên lịch trình.

Nghe cô nói xong, Thịnh Đàn cảm khái một câu: "Thật bận rộn."

Cô hỏi: "Vậy ngày mai có đi không?"

Hứa Trĩ Ý lắc đầu: "Chị Thiến cho tớ thời gian nghỉ ngơi một ngày, ngày kia mới có việc." Chụp xong mấy người đại diện phát ngôn trong tay, Hứa Trĩ Ý lại nên vào đoàn làm phim. Xác nhận với Tiêu Văn Thiến xong, Hứa Trĩ Ý mở đoạn đối thoại nói chuyện phiếm của Chu Nghiên ra xem.

Vâng: "bạn trai quân nhân" của cô ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô ấy. Hứa Trĩ Ý nhìn hai lần rồi mới để điện thoại di động xuống.

Thịnh Đàn nhìn cô: "Mất mát sao?"

"Đúng vậy." Hứa Trĩ Ý nói đùa: "Thế nào, đại tiểu thư Thịnh Đàn muốn cho tớ cảm giác ấm áp?"

Thịnh Đàn cười hì hì, đưa tay ôm cô: "Ấm áp thì đúng là không có nhưng sủng ái thì có."

“……”

Hai người giống như khi còn bé, vùi trong chăn nói chuyện phiếm. Từ nghệ sĩ ngôi sao đến sản phẩm thời trang mới, rồi đến túi xách mới của thương hiệu, cái gì cũng có thể nói chuyện. Trò chuyện đến không chịu nổi, hai người mới thì thào ngủ thiếp đi.

Buổi sáng hôm sau, Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn cùng với dì trong nhà Thịnh Đàn bắt đầu bố trí cho ngôi nhà thành ngôi nhà mới.

Hứa Trĩ Ý không hiểu nổi vì sao Thịnh Đàn không mời người đến nhà bố trí mà phải tự mình làm. Thịnh Đàn trả lời là, tự bản thân động thủ thì nữa kia mới cảm nhận được tâm ý của mình.

Hứa Trĩ Ý mệt đến mức không hiểu được cái suy nghĩ này.

Vì không để cho mình sẽ không phải ăn quá nhiều cẩu lương, Hứa Trĩ Ý ở nhà Thịnh Đàn ăn cơm tối xong liền chuẩn bị trở về. Thịnh Đàn "A" một tiếng: "Cậu không định cùng chúng tớ tổ chức sinh nhật à?"

Hứa Trĩ Ý nhìn cô: "Tối mai hai người không đi cùng mọi người sao?" Cô nói mọi người là người trong giới hào môn của bọn họ, Hứa Trĩ Ý xem như là một trong số đó nhưng bởi vì cô vào giới làm diễn viên và cũng không phải rất thích kết giao bằng hữu nên cô cùng rất nhiều người trong giới này cũng không phải rất quen thuộc. Thịnh Đàn suy nghĩ một chút: "Bỏ đi."

Cô chần chừ: "Vậy tối mai cậu có đến không?"

Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Quảng cáo quay xong sớm thì tớ sẽ tới."

Nghe vậy, Thịnh Đàn cũng không miễn cưỡng nữa, cô nói: "Vậy để tớ sắp xếp tài xế đưa cậu về."

Hứa Trĩ Ý không cự tuyệt nhưng cô vẫn không nghĩ tới, cho dù mình ăn xong cơm tối liền đi mà vẫn phải ăn được cẩu lương do Thịnh Đàn và Thẩm Chính Khanh phát bởi vì cô vừa đến cửa thay giày thì bên ngoài có xe chạy vào sân.

Hứa Trĩ Ý còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Đàn đã kinh ngạc thốt lên: "Xong rồi xong rồi, sao chồng tớ lại về sớm vậy."

“……”

Nửa phút sau, Thẩm Chính Khanh xuất hiện ở trước mặt hai người. Nhìn thấy Hứa Trĩ Ý, hắn tuyệt không kinh ngạc: "Trĩ Ý."

Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Thẩm tổng."

Nghe được xưng hô này của cô, Thẩm Chính Khanh nở nụ cười: "Khách khí như vậy?" Hứa Trĩ Ý nghe vậy cũng nói đùa: "Vợ của anh là một bình giấm di động cỡ lớn mà, tôi đương nhiên phải khách khí một chút thì bản thân mới được an toàn chứ." Thẩm Chính Khanh mỉm cười, đi thăm Thịnh Đàn.

Thịnh Đàn hừ nhẹ: "Tớ đây cũng sẽ không ăn dấm chua của cậu a."

Cô đi đến bên cạnh Thẩm Chính Khanh, tay bị Thẩm Chính Khanh bắt lấy. Thịnh Đàn theo bản năng muốn tránh nhưng đến cuối cùng vẫn không né tránh.

"Sao anh về sớm vậy?"

Lúc trước Thẩm Chính Khanh nói là buổi tối hơn mười một giờ có thể trở về mà lúc này mới hơn bảy giờ đã về rồi.

Thẩm Chính Khanh "Ừ" một tiếng, rũ mi nhìn vợ mình: "Không hoan nghênh anh?" Thịnh Đàn "xì" một tiếng: "Nào dám đắc tội với Thẩm tổng cao cao thượng thượng." Thẩm Chính Khanh câu môi dưới, để khắc chế xúc động muốn hôn cô mà gãi gãi lòng bàn tay người kia.

Thịnh Đàn liếc Hứa Trĩ Ý một cái liền hoàn hồn: "Vậy tớ tiễn cậu ra ngoài." Thẩm Chính Khanh kinh ngạc: "Bây giờ trở về?"

Hứa Trĩ Ý gật đầu, cười nói: "Tôi cũng không muốn làm bóng đèn cho hai vị đâu."

Cô nói: "Nói trước một câu, Thẩm tổng sinh nhật vui vẻ. Chúc ngài cùng tiểu thư Thịnh Đàn nhà chúng ta ân ân ái ái, trăm năm hảo hợp."

Thẩm Chính Khanh cúi đầu cười: "Cảm ơn."

Thịnh Đàn "chậc" một tiếng: "Cậu nói không phải chúc mừng sinh nhật, mà là chúc mừng kết hôn."

Hứa Trĩ Ý nhướng mày: "Cậu không thích?"

Không đợi Thịnh Đàn nói chuyện, cô liền nói: "Thẩm tổng thích là được." Thịnh Đàn: "…"

Thẩm Chính Khanh cong môi dưới, lạnh nhạt nói: "Tôi quả thật rất thích, để tài xế đưa cô trở về đi."

Hứa Trĩ Ý: "Được."

-

Từ Thẩm gia đi ra, bên tai Hứa Trĩ Ý thanh tĩnh không ít nhưng vẫn không hiểu sao, cô lại không thích cảm giác yên tĩnh này. Rõ ràng lúc ở nhà Thịnh Đàn cô cảm thấy Thịnh Đàn rất ồn ào nhưng thật sự khi tách ra với người khác thì lại có chút luyến tiếc. Nghĩ đến đây, Hứa Trĩ Ý cúi đầu gửi tin nhắn cho Chu Nghiên.

Hứa Trĩ Ý: "Chu Nghiên, anh đã hai ngày không trả lời tin nhắn của bạn gái anh rồi. Có phải anh không muốn có bạn gái nữa không?"

Gửi xong, Hứa Trĩ Ý rối rắm nửa phút, lại gửi: "Đương nhiên, nếu anh đang cứu vớt thế giới, vậy bạn gái anh có thể tha thứ cho hành vi không trả lời tin nhắn của cô ấy." Tự mình gửi cho Chu Nghiên mấy tin nhắn, Hứa Trĩ Ý quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Mấy ngày nữa là giáng sinh nên các cửa hàng ven đường và trung tâm thương mại đã tràn ngập không khí giáng sinh rồi.

Hứa Trĩ Ý nhìn chằm chằm một hồi, suy nghĩ một chút rồi bảo tài xế dừng xe ở trung tâm thành phố. Cô bây giờ không hiểu sao lại muốn đi dạo một mình. ……

Người trên đường không được tính là nhiều nhưng cũng không ít. Hứa Trĩ Ý đội mũ và khẩu trang, quấn khăn quàng cổ thật chặt. Cô vào cửa hàng nhỏ bên đường đi dạo, mua những món đồ nhỏ mà mình cảm thấy thú vị và đáng yêu.

Đi dạo một hồi lâu, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Hứa Trĩ Ý lấy điện thoại di động ra nhìn, hóa ra là Chu Nghiên. Cô nhướng nhướng mày, nhận điện thoại: "Alo."

"Xin hỏi, anh còn có bạn gái không?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mát lạnh trầm thấp của Chu Nghiên.

Hứa Trĩ Ý giương môi: "Không xác định được còn hay không."

Cô ngạo kiều hừ nhẹ: "Em muốn nghe trước một chút, bạn trai em bận phải làm gì mà không trả lời tin nhắn của em thì em mới có thể trả lời."

Chu Nghiên đứng ở hành lang, còn chưa kịp vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo. Nghe giọng nói của Hứa Trĩ Ý, anh cảm thấy tất cả trái tim mình đã ổn định lại, ạnh liền nở nụ cười, giải thích cho Hứa Trĩ Ý.

Chu Nghiên hiện tại ở bộ đội phải làm các loại huấn luyện đều giống như quân nhân. Vị trí bộ đội của anh tương đối hẻo lánh, hai ngày trước, trên núi cách bộ đội gần nhất có tuyết rơi, trong núi còn có thôn trang nhỏ nên có không ít người già và trẻ nhỏ lưu thủ.

Sau khi biết tin tức này, đám người Chu Nghiên vào trong núi đưa vật tư, còn thuận tiện tu sửa nhà cửa và trường học cho ông bà nội trong núi. Trong núi tín hiệu yếu, xe không có biện pháp hoàn toàn đi vào, phía sau một đoạn Chu Nghiên bọn họ là đi vào. Bởi vì số lượng công trình tương đối lớn, mượn ngày nghỉ, mấy người bọn họ ở bên kia đợi hai ngày.

Năm phút đồng hồ trước, Chu Nghiên mới trở lại bộ đội, sạc điện thoại di động hết pin, sau đó gọi điện thoại cho Hứa Trĩ Ý. Nói xong, Chu Nghiên hỏi: "Bạn học Tiểu Hứa." "Hả?"

Chu Nghiên: "Giải thích này không biết bạn học có hài lòng không?"

"Cũng tạm được." Hứa Trĩ Ý nói: "Đã như vậy, vậy anh vẫn còn có bạn gái." Chu Nghiên cười khẽ, bỗng nhiên nghe được tiếng còi xe của cô.

Anh giật mình, kinh ngạc hỏi: "Em ở bên ngoài?"

Hứa Trĩ Ý lên tiếng trả lời: "Mới từ nhà Thịnh Đàn đi ra, bầu không khí Giáng Sinh trên đường rất nồng nhiệt, em liền xuống xe đi dạo."

Chu Nghiên nhíu mày: "Có lạnh không?"

"Có một chút thôi."

Anh không nói gì khiến Hứa Trĩ Ý cảm thấy lạ nhưng cũng không có cảm giác gì khác, cô vừa nói xong liền cảm thấy ngón tay lành lạnh: "Ngươi mau đi tắm rửa nghỉ ngơi đi." Hứa Trĩ Ý suy đoán hai ngày nay Chu Nghiên hẳn là ngủ không ngon: "Em đi dạo trên đường một lát rồi về nhà."

Chu Nghiên yên lặng giây lát: "Lại cùng em trò chuyện một chút nữa cũng được." Hứa Trĩ Ý nghe giọng nói của anh thì trong lòng liền cảm thấy ấm áp: "Vậy được rồi, nói chuyện thêm năm phút nữa, sau đó em ngồi xe về nhà, anh cũng phải đi tắm rồi nghỉ ngơi, có được không?”

Chu Nghiên hầu kết hơi lăn, tiếng nói trầm trầm nói: "Được."

Hứa Trĩ Ý tố cáo với Chu Nghiên chuyện Thịnh Đàn cho mình ăn thức ăn cẩu lương của hai vợ chồng nhà bọn họ, lại cằn nhằn liên miên nói hai ngày sau mình phải quay quảng cáo, có chút mệt mỏi, cô cảm thấy mình cần một kỳ nghỉ rất dài rất dài nhưng mà, cô lại muốn nắm lấy cơ hội hiện tại, quay nhiều phim một chút.

Cá và chân gấu đều quan trọng nhưng lại không thể một lúc có cả hai. Chu Nghiên nghe cô nói những chuyện nhỏ hàng ngày, thỉnh thoảng có thể đưa ra lời trấn an và giải đáp hữu lực. Anh cũng không cảm thấy phiền chán, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, chỉ cần Hứa Trĩ Ý nói với anh, anh sẽ nghiêm túc trả lời cô. Năm phút đồng hồ nhoáng một cái đã đến. Hứa Trĩ Ý nhắc nhở Chu Nghiên: "Đến giờ rồi."

Chu Nghiên "Ừ" một tiếng: "Nói thêm hai phút nữa."

Hứa Trĩ Ý cười: "Không được, nói năm phút đồng hồ chính là năm phút đồng hồ, anh mau đi tắm đi, đừng để bị cảm."

Cô liếc mắt nhìn quanh, sau đó nói cho Chu Nghiên: "Ven đường có bán khoai lang nướng, thơm lắm, em định đi mua một củ về ăn, anh nói xem ngày mai chị Thiến có mắng em không?"

"Sẽ không."

Chu Nghiên nói: "Mua hai củ mà ăn, thay anh ăn một cái."

Hứa Trĩ Ý cong môi: "Được."

Cúp điện thoại, Hứa Trĩ Ý đi về phía bà cụ bán khoai lang.

"Bà ơi, khoai lang nướng ở đây bán thế nào ạ?"

"Mười đồng một cái."

Bà cụ nhìn cô: "Con gái muốn mấy củ đây?"

Hứa Trĩ Ý nhìn: "Chỗ bà còn có mấy củ nữa?"

"Còn có bảy hay tám củ nữa."

Hứa Trĩ Ý lên tiếng trả lời: "Vậy thì cho cháu lấy hết."

Bà cụ sửng sốt, vẻ mặt hiền từ cười với cô: "Ăn không hết sẽ hỏng mất."

Bà biết cô gái trước mặt là muốn giúp bà dọn hàng sớm một chút nhưng bà cũng không thể lãng phí tiền của cô được.

"Ăn hết mà bà." Hứa Trĩ Ý cười khanh khách nói: "Người nhà cháu nhiều, bà bán xong rồi về nhà sớm một chút, đừng để bị cảm."

Bà cụ lên tiếng trả lời: "Được rồi."

Động tác của bà thong thả nhưng có thể nhìn ra cách bà gói toàn bộ khoai lang nướng cho Hứa Trĩ Ý cẩn thận như thế nào.

Hứa Trĩ Ý móc móc trong túi, móc ra tám mươi đồng tiền mặt đưa cho bà. Quên mất là lúc nào lướt đến tin tức, trên tin tức nói, rất nhiều năm nay có mấy ông bà cụ đi ra làm ăn, mã QR thu tiền là của con mình, đứa nhỏ có lương tâm sẽ đưa tiền cho bọn họ, nhưng không có lương tâm sẽ tự mình nuốt riêng.

Từ đó về sau, trên người Hứa Trĩ Ý luôn mang theo chút tiền mặt, để ngừa vạn nhất. Mua xong khoai lang nướng, Hứa Trĩ Ý bắt xe về nhà.

Mới vừa ngồi lên xe thì Chu Nghiên đã gửi tin nhắn tới: "Gửi cho anh biển số xe." Hứa Trĩ Ý cố gắng nhịn không bật cười, trực tiếp chia sẻ định vị cho anh, tò mò hỏi: "Sao anh còn chưa đi tắm."

Chu Nghiên: "Chờ em lên xe. Mà em mua xong khoai lang nướng chưa?" Hứa Trĩ Ý: "Mua tám củ!"

Chu Nghiên nhìn thấy con số này, liền biết vì sao cô lại mua nhiều như vậy, bạn học Tiểu Hứa của anh, vẫn luôn là một người bạn nhỏ có lòng yêu thương.

Chu Nghiên cong môi: "Không tìm anh báo giá tiền để ghi sổ sách?"

Hứa Trĩ Ý: "Tám mươi đồng, trả tiền."

Chu Nghiên phối hợp chuyển cho cô tám mươi đồng. Hứa Trĩ Ý vui vẻ nhận lấy. Không bao lâu, xe liền dừng ở cửa tiểu khu.

Hứa Trĩ Ý xuống xe thuận thế nói với Chu Nghiên một tiếng. Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, Hứa Trĩ Ý lấy một củ khoai lang nướng cho mình, đem những củ khoai lang nướng khác đưa cho các chú trực ban ban đêm.

Sau khi xác định Hứa Trĩ Ý vào nhà, Chu Nghiên mới yên tâm đi tắm. Anh không nói với Hứa Trĩ Ý rằng hôm nay bên anh trời mưa, lúc trở về toàn thân đều ướt sũng. Lúc này quần áo dính trên da, đặc biệt dính không thoải mái.

-

Mấy ngày sau, Hứa Trĩ Ý trằn trọc quay vài quảng cáo đại diện thương hiệu, còn tham gia một hoạt động thương mại vào buổi chiều lễ Giáng Sinh. Nhìn thấy mấy bức ảnh của cô mới ra lò, các fan kích động không thôi.

Hứa Trĩ Ý có chút mệt mỏi, nhưng nhìn fan dưới sân khấu vì mình mà thét chói tai thì lại cảm thấy mệt mỏi cũng đáng. Hoạt động kết thúc, Hứa Trĩ Ý còn cùng các fan chụp ảnh chung.

Trở lại trong xe, Tiêu Văn Thiến nhìn cô: "Mấy ngày nay vất vả rồi. Buổi tối sẽ cho em nghỉ."

Hứa Trĩ Ý liếc cô: "Bạn trai không ở nhà, chị cho em nghỉ cũng vô dụng." Tiêu Văn Thiến nghẹn lại: "Em có thể tìm bạn bè chơi mà."

Hứa Trĩ Ý: "Thịnh Đàn có chồng của cậu ấy, chị nghĩ em nên tìm ai đây." Bạn bè của cô không nhiều lắm, ngoại trừ Thịnh Đàn là một người bạn chơi từ nhỏ đến lớn thì những người khác đều là người trong giới, hơn nữa còn là loại người không quen thuộc đến mức lễ Giáng Sinh có thể cùng nhau trải qua.

Nghe lời này của cô, Tiêu Văn Thiến còn có chút đau lòng.

"Vậy nếu không chê thì để chị ở cùng em?”

Nghe vậy, Hứa Trĩ Ý không chút do dự cự tuyệt: "Đừng, một mình em cũng có thể sống rất tốt."

Tiêu Văn Thiến: "......"

Trên đường trở về, Hứa Trĩ Ý lên weibo xem một chút. Tạo hình hôm nay cô tham gia hoạt động không ngoài ý muốn lại được fan khen lên hot search. Đương nhiên, cô hoài nghi bên thương hiệu có phải đang mua độ hot cho cô không, nếu không thì giá thành sẽ không cao như vậy.

Nhìn một hồi, Hứa Trĩ Ý lưu lại mấy tấm ảnh chụp rất tốt gửi cho Chu Nghiên, thuận tiện tìm Chu Nghiên xin ảnh chụp hiện tại của anh. Bọn họ "yêu xa" , chỉ có thể xem ảnh của đối phương cho đỡ thèm.

Gửi xong, Hứa Trĩ Ý đang muốn rời khỏi WeChat, trước tiên nhận được tin nhắn của Nghê Toàn.

Nghê Toàn: "Hôm nay cô có phải sẽ một mình đón lễ Giáng Sinh không?" Hứa Trĩ Ý: "?"

Nghê Toàn: "Có muốn cùng nhau ăn lẩu không?"

Hứa Trĩ Ý: "Cô gửi nhầm đối tượng rồi?"

Nghê Toàn: "Gửi nhầm đối tượng gì vậy! Hứa Trĩ Ý, tôi hỏi cô, đêm nay có muốn cùng tôi ăn lẩu hay không!!"

Cách màn hình, Hứa Trĩ Ý cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Nghê Toàn. Cô trừng mắt nhìn, trả lời: "Cô không biết tôi đang có bạn trai à mà dám gọi đi ăn đêm?" Nghê Toàn: "Ha ha ha ha ha."

"Bạn trai cô bây giờ ở đâu chẳng lẽ chính cô còn không rõ sao? Anh ấy có thể trở về cùng cô đón Giáng Sinh sao?"

Hứa Trĩ Ý: "Địa chỉ."

Nghê Toàn: [ Còn chưa chọn. ]

Hứa Trĩ Ý: "…"

Hộp thoại im lặng ba giây, Nghê Toàn lại gửi tin nhắn cho cô: "Gọi điện thoại cho tôi, nhanh."

Hứa Trĩ Ý: "."

Giờ này khắc này, Nghê Toàn đang ở nhà bị bảy cô tám dì vây quanh ở trên ghế sa lon, tranh nhau giới thiệu đối tượng cho mình.

"Cô, điện thoại của con tới, con ra ngoài chút."

Nhìn thấy Hứa Trĩ Ý gọi đến, ánh mắt Nghê Toàn sáng lên: "Hai người nói chuyện trước đi, con đi nghe điện thoại."

“…… Ở đây nói tiếp a, là ai gọi cho con vậy."

Nghê Toàn: "......"

"Alô." Hứa Trĩ Ý giọng nói bình chân như vại: "Nghê lão sư, tìm tôi gọi điện thoại làm gì?"

Nghê Toàn: "A, buổi chiều đi chơi à?"

Nghê Toàn tự nói: "Được rồi, đi chơi cái gì? Buổi tối cùng nhau ăn cơm? Có thể nha, tôi thì không thành vấn đề, lập tức đến đó ngay đây."

“……”

Hứa Trĩ Ý im lặng ba giây, phối hợp với người bên kia diễn một vở kịch. Cúp điện thoại.

Hứa Trĩ Ý: "Trả tiền."

Nghê Toàn đang chạy thoát thất đại cô bát đại di (bảy cô tám dì), trở về phòng thay quần áo chuẩn bị ra cửa thì nhìn thấy tin tức này của Hứa Trĩ Ý, cô mờ mịt ba giây: "?" Hứa Trĩ Ý: "Phí biểu diễn."

Nghê Toàn: "Cô cho mình là quỷ nghèo sao? Cái này cũng phải thu phí." Hứa Trĩ Ý: "Dĩ nhiên rồi, ít hay nhiều mà chả là tiền, giàu hay nghèo thì tiền ai mà chả muốn."

Nghê Toàn: "."

Nửa giờ sau, Tiêu Văn Thiến dựa theo yêu cầu của Hứa Trĩ Ý là đặt cô ở ven đường. Sau khi nhìn thấy Nghê Toàn đã chờ ở ven đường, mí mắt cô giật giật, luôn cảm thấy hai người bọn họ cùng nhau gặp chuyện không may.

Chần chờ một cái chớp mắt, Tiêu Văn Thiến uyển chuyển nói: "Hai đứa thật sự muốn cùng đi chơi?"

Hứa Trĩ Ý bật cười: "Chị Thiến, không có việc gì, chị yên tâm trở về đi." Tiêu Văn Thiến có thể yên tâm được mới là lạ: "Độ hot của hai người quá lớn, chị sợ hai người sẽ bị chụp."

Nghê Toàn khoát khoát tay: "Chị Thiến không biết đó thôi, em không được nổi tiếng như Hứa Trĩ Ý đâu."

Tiêu Văn Thiến bất đắc dĩ: "Vậy hai đứa gặp chuyện thì phải thật bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng xúc động."

Hứa Trĩ Ý: "......"

Nghê Toàn: "......"

Các cô đi ăn lẩu thì có thể gặp được chuyện gì khủng khiếp đến nỗi để hai người xúc động a, hai người các cô nhiều nhất có thể gặp được người mà các cô làm cho đối phương xúc động thôi.

Tiêu Văn Thiến đi rồi, Hứa Trĩ Ý nhìn về phía Nghê Toàn: "Đi đâu?"

Nghê Toàn: "Cô muốn đi đâu?"

Hứa Trĩ Ý: "Cô mới là người hỏi tôi có muốn đi ra ngoài chơi với cô có được không, cái này không phải là cô quyết định sao? Giờ lại hỏi tôi? Ủa alo."

Nghê Toàn trả lời đúng lý hợp tình: "Ngày thường tôi lại không thường đi chơi thì làm sao tôi biết phải đi đâu."

Nói đến đây, cô tò mò: “Cô thường đi đâu khi hẹn hò với bạn trai?"

Nghe vậy, trong đầu Hứa Trĩ Ý vang lên tiếng cảnh báo, xốc lại tinh thần nhìn cô: "Thế nào, cô muốn theo dõi nơi hẹn hò của tôi và bạn trai tôi?"

Nghê Toàn còn chưa kịp tiếp lời, Hứa Trĩ Ý ngạo kiều nói: "Cô nghĩ cũng đừng nghĩ." Nghê Toàn: "......"

Chương kế tiếp