Diễn Đến Thành Thật

Chương 50
Trong điện thoại, Chu Nghiên bật chế độ yên lặng, lông mày hơi nhướng lên, một lát sau mới cất lời: "Chỉ muốn xem ảnh chụp của anh khi mặc đồng phục?"

“……”

Đầu óc Hứa Trĩ Ý không kịp suy nghĩ, theo bản năng hỏi: "Còn mặc thêm gì đặc biệt nữa sao?" Ý của cô là, trang phục khác đồng phục.

Chu Nghiên dừng một chút, lời nói đến bên miệng đang muốn nói ra, ngoài cửa có diễn viên khác đi tới, cảm xúc hào hứng cùng anh chào hỏi: "Anh Nghiên." Chu Nghiên hướng người nọ gật đầu đáp ứng, đè thấp thanh âm nói với Hứa Trĩ Ý: "Buổi tối nói cho em biết.”

Không hiểu sao, Hứa Trĩ Ý có chút đoán được anh muốn nói cái gì. Cô xoa xoa vành tai bị giọng nói của anh chọc đến có chút nóng lên, hết cách đành ngửa đầu nhìn trời để che giấu cảm xúc ngượng ngùng của mình: "À. Vậy buổi tối lại nói, anh nhất định không được kết thúc công việc sớm đâu đấy."

Chu Nghiên: "Được." Bạn gái bận rộn hơn mình, anh thì có thể làm gì đây, chỉ có thể ủng hộ thôi.

"Cũng đừng quá mệt mỏi, chú ý giữ ấm một chút, đừng để bị cảm." Anh dặn dò. Hứa Trĩ Ý cong môi: "Em biết, anh cũng vậy."

Mới cúp điện thoại xong, Hứa Trĩ Ý vừa quay đầu liền đụng phải Triệu Thịnh Duệ. Triệu Thịnh Duệ không biết đứng ở bên cạnh bao lâu, nghe bao nhiêu từ cuộc điện thoại của hai người. Nụ cười trên mặt Hứa Trĩ Ý trở nên cứng đờ, nhìn anh ta: "Tìm tôi muốn đối diễn?"

Triệu Thịnh Duệ trong tay còn cầm kịch bản, nghe Hứa Trĩ Ý hỏi như vậy, anh ta ngẩn người nói: "Ừ, có tiện không?"

"Cũng không bận lắm." Hứa Trĩ Ý thu hồi tâm tư hướng về phía Chu Nghiên, hết sức chuyên chú cùng anh ta đối chiếu hai cảnh tối nay phải quay.

Đối xong, Hứa Trĩ Ý chuẩn bị đi toilet. Cô còn chưa kịp đi, thanh âm Triệu Thịnh Duệ đã vang lên trước. Anh ta ngập ngừng đôi chút, nhìn Hứa Trĩ Ý theo bản năng thốt ra nghi vấn: "Là đang gọi điện thoại cho bạn trai sao?"

Bước chân Hứa Trĩ Ý hơi chậm lại, cùng anh ta nhìn nhau, cô cũng không nói ra cái loại lời mà anh có tư cách gì mà hỏi. Hứa Trĩ Ý chỉ mỉm cười, thản nhiên nói: "Vấn đề mà anh đặt ra, hỏi thẳng tôi như thế hình như có chút không lễ phép."

Triệu Thịnh Duệ hơi giật mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, trong thoáng chốc trở lại khoảng thời gian ở trường đại học.

Hứa Trĩ Ý là một học sinh có thiên phú mà tất cả các giáo viên đều khen ngợi không ngớt, mà anh ta là học sinh từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất (ý là chỉ được cái chăm chỉ ấy:3), năng lực tiếp thu các phương diện cũng không kém, nhưng mà nếu so với thiên phú của Hứa Trĩ Ý thì anh ta càng phải phí nhiều sức và tốn nhiều thời gian hơn một chút, đặc biệt là ở trên phương diện diễn xuất, đã cố gắng lại càng phải cố gắng hơn. Nhưng bởi vì diện mạo và năng lực học tập của cả hai người trong lớp đều tương đối lợi hại, tự nhiên cơ hội hợp tác với nhau sẽ nhiều hơn những người khác đôi chút.

Triệu Thịnh Duệ nhớ rất rõ một lần, anh ta cùng Hứa Trĩ Ý diễn một vở kịch, Hứa Trĩ Ý diễn vai yêu anh ta đến mức có thể vì anh ta mà chết, lúc ấy vở kịch kia, khiến không ít người ở hiện trường đều cảm động đến phát khóc. Ngay cả chính bản thân anh ta, cũng sinh ra ảo giác.

(Lúc này là thời học sinh nên mình sẽ để xưng hô cậu - tôi nha(ㆁωㆁ) Sau khi vở kịch kết thúc, anh ta không nhịn được hỏi Hứa Trĩ Ý, muốn cô giúp anh trả lời câu nói: "Trĩ Ý, có phải cậu có chút thích tôi không?"

Anh ấy từ cẩn thận biến thành cao ngạo, có chút tự phụ. Cho dù là ý thức được mình thích Hứa Trĩ Ý, cũng không dám mở miệng trước. Nghe được vấn đề này của anh ta, Hứa Trĩ Ý chỉ đơn giản là quan sát anh ta một lúc lâu, lạnh nhạt nói: "Cậu hỏi những lời này, có cảm thấy mình phi thường không có lễ phép không."

Triệu Thịnh Duệ dừng lại, đang muốn mở miệng. Hứa Trĩ Ý liền trả lời vấn đề không lễ phép của anh ta trước: "Không có thích."

Triệu Thịnh Duệ ngẩn ra, không thể tin được hỏi: "Không có? Một chút cũng không có sao?" Anh ta có chút không tin.

Nghe vậy, Hứa Trĩ Ý buồn cười nhìn anh ta: "Cậu là nhân dân tệ sao? Tôi không thích cậu thì hẳn là chuyện rất bình thường đi."

Triệu Thịnh Duệ há miệng thở dốc: "Nhưng mà cậu vừa mới - -"

Không đợi anh ta nói xong, Hứa Trĩ Ý đã phản ứng lại, cô cười nhạt, nhìn anh ta: "Vừa rồi không phải là chúng ta đang diễn kịch sao?"

Cô nói tiếp: "Trong phim, tôi quả thật rất thích cậu, nhưng ngoài phim - -" Hứa Trĩ Ý dừng lại giây lát, thành thật nói cho biết: "Cảm giác của tôi đối với cậu, cũng giống như đối với những bạn học khác vậy." Nói xong, Hứa Trĩ Ý không để ý tới anh ta nữa, cùng các bạn học khác rời khỏi hiện trường kịch nói.

……

Trong thoáng chốc, Triệu Thịnh Duệ phục hồi tinh thần lại chạy theo: "Xin lỗi." Anh ta cúi thấp đầu, thấp giọng nói: "Vấn đề của tôi."

Hứa Trĩ Ý chỉ "Ừ" một tiếng, đi đến bên cạnh anh ta: "Xin lỗi thì không cần, hy vọng lần tới, nếu cậu lại muốn hỏi tôi loại vấn đề cá nhân này, đừng dùng phương thức không lễ phép như vậy nữa."

Cô suy nghĩ một chút, vẫn nói thêm một câu: "Dù sao thì với quan hệ bạn học hiện tại của chúng ta mà nói, tôi gọi điện thoại cho ai cũng không cần thiết phải báo cho cậu biết, thậm chí là phải báo cáo mình đi đâu, mấy giờ về."

Nhìn bóng lưng Hứa Trĩ Ý đi xa, Triệu Thịnh Duệ thu liễm ánh mắt của mình lại, ngón tay buông xuống hai bên, nắm chặt rồi lại buông ra.

"Thịnh Duệ." Trợ lý từ một bên đi tới: "Cậu làm sao vậy?"

Triệu Thịnh Duệ hoàn hồn, cái loại cảm giác bị Hứa Trĩ Ý nhục nhã lần nữa lại nổi lên. Không mãnh liệt, nhưng vẫn có.

(Quay lại xưng hô bình thường nha)

"Không sao cả." Triệu Thịnh Duệ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nói: "Đi quay phim thôi." ---------

Buổi chiều, Hứa Trĩ Ý cùng Triệu Thịnh Duệ quay hai cảnh đối diễn. Không biết là mấy câu nói kia của cô làm cho Triệu Thịnh Duệ khó chịu hay là chuyện gì xảy ra đã đả kích anh ta khiến anh ta thất thần nhiều lần, kẹt bốn năm lần diễn. Cuối cùng, Đổng Kỳ cũng có chút nóng nảy.

"Thịnh Duệ, rốt cuộc thì cậu xảy ra chuyện gì?"

Ông cau mày khiển trách: "Trĩ Ý đã cố gắng giúp cậu nhập vai rồi, sao cậu còn ở trạng thái du tẩu ngoài diễn (ý là không tập trung ấy, nhưng mà mình thấy du tẩu ngoài diễn hay hơn)?”

Triệu Thịnh Duệ nhìn về phía đạo diễn, không hiểu sao cảm thấy những lời này của đạo diễn có chút chói tai. Cơ cắn của anh ta siết chặt, trầm giọng nói: "Xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát trước."

Đổng Kỳ khoát khoát tay: "Được rồi, Trĩ Ý, cô quay mấy cảnh của cô và Lữ Chí Minh trước đi."

Buổi chiều là cảnh quay ở viện Hí Khúc bên này, bối cảnh không cần thay đổi nhiều, có thể quay ngay lập tức.

Hứa Trĩ Ý không có ý kiến, Lữ Chí Minh ở bên cạnh nghỉ ngơi cũng không có phản đối. Hai người ba cảnh diễn xong một cách nhanh chóng, Đổng Kỳ vừa gật đầu vừa cảm khái: "Tôi rất thích mấy quay cảnh mà hai người diễn chung."

Ông ấy gọi Hứa Trĩ Ý: "Lại đây xem trạng thái của cô khi chụp ảnh với thầy Lữ." Hứa Trĩ Ý cười: "Được."

Lữ Chí Minh cũng đi theo, vừa đi vừa nói: "Tôi cũng phải thừa nhận, đối diễn với Trĩ Ý quả thật rất thoải mái."

Hứa Trĩ Ý mặc dù khá trẻ tuổi, diễn xuất cũng không thành thục như người vào nghề lâu năm, nhưng cảm giác không thành thục của cô, lại khá vừa vặn, cũng rất linh động cùng trúc trắc (trúc trắc là Không xuôi, không trôi chảy á ಥ‿ಥ.)

Cô cũng có thể kiểm soát tốt cảm xúc và diễn xuất của mình, khiến những diễn viên đóng chung với cô đều cảm thấy thoải mái cùng vui vẻ.

Bất luận là làm cái gì, người mà chỉ cần gặp phải đối thủ mạnh mẽ liền có thể bộc phát ra một mặt lợi hại nhất của mình.

Trường phái diễn xuất chung và trường phái diễn xuất đối diễn cũng vậy. Bọn họ gặp được đối phương, có thể làm cho diễn xuất của mình nâng cao hơn một bước. Khi Đổng Kỳ và Lữ Chí Minh khen Trĩ Ý thì lại hoàn toàn quên mất cảm nhận của các diễn viên khác trong đoàn. Mạnh Tiến và Giang Na ngược lại còn tốt, một người thì cảm thấy bạn thân cũng không kém, một người thì luôn ôm thái độ học tập, nhưng Triệu Thịnh Duệ nghe, lại càng có chút không thoải mái. Về phần chỗ nào không thoải mái, anh ta trong lúc nhất thời cũng không cách nào biểu lộ ra.

-

Ngày hôm nay, sau khi Hứa Trĩ Ý kết thúc công việc, thời gian cũng đã không còn sớm. Buổi tối cô cùng Mạnh Tiến quay thêm mấy cảnh đối diễn, hơi chậm trễ một chút thời gian. Bộ phim này của bọn họ, nội dung chính là tình yêu và thù hận của một mình cô.

Bóng lưng của bộ phim này được đặt vào đầu thế kỷ 20, khi đó, Hí Khúc đã bị văn hóa nước ngoài dẫn vào, có một phần nào đó tác động vào. Nhiều người càng say mê biểu diễn trong vũ trường, thích đi nghe nhạc và nhảy múa. Người nghe Hí Khúc vẫn rất nhiều, nhưng khi đó vẫn chưa đến thời kỳ cường thịnh.

Hứa Trĩ Ý diễn vai này tên là Kế Nhu, từ nhỏ đã bị bán vào gánh hát, bắt đầu học Hí Khúc. Cô ấy có một giọng hát hay, lại có thiên phú đặc biệt. Từ nhỏ, Kế Nhu đã học tập trong gánh hát, cùng cô học tập, có nhân vật Triệu Thịnh Duệ nữa.

Triệu Thịnh Duệ là con trai của Lữ Chí Minh trong phim. Hắn là con trai của thầy trong gánh hát, khác với mấy loại tiểu hài tử không nơi nương tựa bị bán vào nơi đây như Kế Nhu. Hai người xem như thanh mai trúc mã, nhưng ai cũng biết thân phận khác biệt, không cách tưởng chừng như rất ngắn nhưng kỳ thật là rất lớn.

Năm mười tám tuổi, Kế Nhu gặp được một người thường đến gánh hát nghe Hí Khúc. Anh ấy rất hiểu thể loại này, cũng rất biết cô gái ấy đang hát cái gì. Anh ra tay hào phóng, là một tiểu công tử có tiền.

Kế Nhu ở gánh hát nhiều năm như vậy, cái cô cần chính là có một người có thể nghe mình nói, nghe được nội tâm của cô, hiểu được những suy nghĩ mỏng manh mà cô hướng đến, có thể nghe cô kể chuyện xưa, có thể nghe hiểu khi cô hát Hí Khúc. Không phải là loại mà chỉ biết khoa trương, mà là xâm nhập thế giới nội tâm.

Không ngoài ý muốn, vị tiểu công tử này hiểu cô, anh tuy có tiền, nhưng trên người không có mùi tiền, là một tiểu công tử khá có văn hóa.

Hai người rất thường xuyên nói chuyện với nhau, đa số đều là thảo luận về Hí Khúc, cũng bởi vậy, Kế Nhu dần dần yêu vị công tử này.

Chỉ tiếc, hai người cuối cùng vẫn không thể đến được với nhau. Không nói đến những trưởng bối trong gia đình của vị công tử kia không đồng ý, còn vấn đề khác chính là Kế Nhu từ nhỏ bị bán thân vào gánh hát, thầy của cô cũng không đồng ý cho phép hai người lui tới.

Bởi vậy, Kế Nhu bắt đầu cuộc sống buồn bực không vui của bản thân. Cô đã vô số lần muốn trốn khỏi gánh hát, nhưng ngoại trừ hát Hí Khúc, cô không có bất kỳ bản lĩnh hay tài năng nào khác. Cô thậm chí ngay cả kỹ năng sinh hoạt cơ bản cũng không có, cô ở trong gánh hát, từ sau khi bị phát hiện có thiên phú, vẫn luôn có tiểu nha đầu chiếu cố mình.

Không lâu sau, cô nghe nói vị tiểu công tử kia được trong được trưởng bối trong nhà an bài người thành thân. Kế Nhu tìm được vị công tử ấy, cô đã hỏi anh.

Ngày người mình yêu thành thân, Kế Nhu đứng ở trên đài gánh hát, vì người thương mà ngâm xướng một khúc. Cũng chính vào ngày đó, cô liền bị bệnh. Bị bệnh nặng nhưng lại đứt quãng, lúc cô muốn lên sân khấu hát Hí Khúc thì đột nhiên phát hiện, cổ họng của cô vậy mà lại bị hỏng rồi.

Trong nháy mắt, Kế Nhu bắt đầu bị người thầy trong gánh hát ghét bỏ, tường thành xây dựng trong lòng cô cũng theo đó sụp đổ cùng. Cổ họng hỏng rồi, đời này cô còn có thể làm gì nữa, bên ngoài đánh nhau liên tục, ngoại trừ ở gánh hát này, cô bây giờ còn có thể đi đâu.

Vì chữa khỏi cổ họng của mình, Kế Nhu dùng quan hệ mình quen biết lúc trước hỏi thăm được, nơi nào có bác sĩ chữa cổ họng đặc biệt tốt. Vì thế, cô mới năn nỉ thầy mình, để cho cô đi xuống phía Nam trị cổ họng.

Người thầy thấy cô như vậy, cũng không thể làm gì khác hơn ngoài đáp ứng yêu cầu ấy, nhưng cũng an bài một nha đầu đi theo cô. Bên ngoài là chiếu cố, sau lưng là giám thị. Cho dù cổ họng cô bị hỏng, cũng là người của gánh hát, cô sống phải ở gánh hát, chết cũng phải ở gánh hát.

Một đường điên cuồng đến phía Nam, Kế Nhu bây giờ đã không còn là Kế Nhu chỉ biết hát Hí Khúc nữa. Cô đã gặp quá nhiều chuyện, cả người cũng trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.

Ở phía Nam, cô gặp lại người mình yêu.

Vận mệnh của cô, cũng bởi vì lần thứ hai yêu người này, mà kết thúc. Người cô yêu có thân phận đặc biệt, anh thưởng thức cô, lại không có biện pháp vứt bỏ thứ mình đang phấn đấu.

Lòng anh tràn đầy nhiệt huyết chỉ muốn bảo vệ quốc gia, chỉ muốn đuổi quỷ ngoại quốc ra khỏi Trung Quốc. Cuối cùng, bởi vì thân phận đặc thù của mình bị bại lộ, anh phải trốn trốn tránh tránh vào trong gánh hát.

Ngày hôm nay, bởi vì giọng nói của Kế Nhu đã tốt lên, tìm được ông chủ gánh hát mà thầy cô quen biết, chuẩn bị hát cho người cô yêu lần nữa một bài. Hát xong, cô liền biết mình rằng phải trở về phương Bắc. Vừa lên sân khấu, người cô chờ liền xuất hiện. Chỉ tiếc, anh không phải lấy tư thế của mình mà chờ đợi cô xuất hiện, anh chính là mang một gương mặt xám mày tro trốn vào đây.

Kế Nhu vì muốn biết anh đang làm cái gì, biết tín ngưỡng của anh, biết anh làm như vậy là muốn cho dân chúng nhanh chóng thoát khỏi thống khổ, không hề trải qua cuộc sống lang bạt kỳ hồ*. Danh tính của anh tuyệt đối không thể bị phơi bày.

Thành ngữ Nghĩa gốc: Con sói giẫm lên miếng vải buộc ở cổ của nó (hoặc giẫm lên cái bóng của cái bờm trên cổ), chỉ tình trạng lúng túng, vương mắc, không có tiến triển. Nghĩa biến đổi: Đa phần được hiểu là tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.wiktionary.

Kế Nhu vì giấu anh, đem anh giấu ở dưới đài gánh hát mà cô giẫm lên. Để thuận tiện, dưới sân khấu của gánh hát này, có một nơi có thể giấu người. Mặc dù không biết là từ khi nào, nhưng Kế Nhu có một lần chú ý tới chỗ này. Cô đoán, có thể là thầy của gánh hát vì

cho là mình sẽ chạy trốn đến chết thì sẽ dùng, cũng có thể là vì muốn chế tạo ra một kinh hỉ làm ra cái này.

Vừa đem người giấu kỹ, những người tra xét liền đến. Bọn chúng cầm súng hướng về phía Kế Nhu đang đứng ở phía trên hát Hí Khúc, luôn miệng ép hỏi cô. Kế Nhu từ đầu đến cuối đứng ở trên tấm ván có thể cạy mở kia, vô luận bị ép hỏi như thế nào, cũng chưa từng dịch chuyển quá nửa bước. Khi họ lục soát gánh hát, cô ấy bắt đầu ngâm nga.

Bắt đầu sau khi cổ họng cô tốt lên, lần đầu tiên ngâm nga. Là trực giác, cũng có thể là nguyên nhân khác, cô luôn cảm thấy lần này mình không thể trở về phương Bắc. Cho dù là hôm nay sống sót, Kế Nhu cũng không có cơ hội lại hát thêm một khúc cho người cô muốn che chở nghe.

Kế Nhu đang hát.

Vẫn luôn hát.

Kế Nhu có một bài hát do chính tay cô viết, tên là "Cây lau sậy". Cô muốn đi chèo thuyền bên bờ sông nhỏ trồng đầy cỏ lau, muốn nhìn cỏ lau bị gió thổi lay động, muốn nhìn bộ dáng dập dờn của chúng. Muốn trở về, muốn giống như chúng, bị gió thổi, thổi đi nơi mình muốn đi. Cỏ lau bị gió thổi qua, rất đẹp rất đẹp. Chúng nó được tự do tự tại, cô cũng muốn như thế.

Cô khát vọng, cô hướng tới.

Câu cuối cùng vẫn còn chưa hát xong, vị "quan" kia lục soát xong gánh hát xong vẫn không tìm được người liền tức giận bước ra, chịu không nổi làn điệu mà Kế Nhu ngâm xướng, dùng súng nhắm ngay cổ họng cô.

Khi Kế Nhu ngã xuống, vẫn ngoan cường chặn hai khối tiểu bản có thể khiến người ta phát hiện ra manh mối. Đến chết, cô vẫn luôn che chở cho người mà mình yêu. Là bởi vì chính mình, cũng là bởi vì nước vì nhà.

Cô không muốn những người khác cũng giống như mình, bởi vì cuộc sống hiện thực rung chuyển, cha mẹ trôi giạt khắp nơi, sống chết không rõ, để rồi từ đó đem cô bán đi. ……

Giai điệu của toàn bộ câu chuyện, màu sắc tương đối đậm đà.

Câu chuyện này nói là bi kịch, cũng không phải tất cả. Kế Nhu đã chết, nhưng người mà cô che chở không chịu thua kém, một mực vì tín ngưỡng của mình mà cố gắng. Cuối cùng, khi mọi thứ lắng xuống. Anh xuất hiện trước bia mộ của Kế Nhu. Nói là bia mộ, kỳ thật là nói cho cao sang mà thôi, bởi vì sau khi Kế Nhu chết, thi thể của cô căn bản là không để cho người ta tìm được. Bia mộ kia được chôn, là trang phục diễn mà Kế Nhu thích nhất, cùng với bài hát mà cô ấy viết - - "Cây lau sậy".

-

Trở lại khách sạn, Hứa Trĩ Ý lại lật lật kịch bản. Cô vừa thở dài vừa chờ Chu Nghiên gọi điện thoại cho cô, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đó là cô bạn gái mặt ủ mày chau của mình, anh nhướng mày, chế nhạo nói: "Không muốn nhìn thấy anh sao?"

Hứa Trĩ Ý liếc anh một cái: "Nào có a."

Cô ấy ô ô nói: "Em chỉ là đang cảm khái, chúng ta bây giờ sống ở thời đại hòa bình nhất, tiện nghi nhất, thật là tốt."

Trước kia thời điểm chiến loạn, thật sự quá khổ quá khổ.

Chu Nghiên biết kịch bản của cô, tự nhiên biết cô đang nói cái gì. Anh nở nụ cười, thấp giọng hỏi: "Cảm khái vì nhân vật?"

"Ừm." Hứa Trĩ Ý ghé vào trên giường, chống má nhìn anh: "Anh nói thử xem, liệu rằng Kế Nhu có hối hận không?"

Vì giấu người mình yêu mà bản thân lại chết không toàn thây.

Chu Nghiên rũ mi, suy nghĩ một chút nói: "Sau này cô ấy có hối hận hay không thì anh không biết."

Anh dừng một chút rồi mới mở lời: "Nếu là anh - -"

"Anh như thế nào?" Hứa Trĩ Ý hăng hái bừng bừng nhìn anh: "Anh cũng sẽ nguyện ý vì cô ấy, sau đó làm chuyện như vậy sao?"

Nghe vậy, Chu Nghiên sửa lại cho cô.

"Không phải vì cô ấy." Anh ấy nói từng chữ một: "Là vì em."

Ở lời nói này của anh, nói chết thì quá mức khoa trương, nhưng cũng có chút khó nói. Nhưng nếu thật sự có một ngày như vậy, Chu Nghiên nguyện ý dùng tính mạng của mình, đổi lấy Hứa Trĩ Ý một đời an ổn.

Hứa Trĩ Ý ngẩn ra, đối với anh thần sắc nghiêm túc nói: "Phi phi phi, nói cái này không tốt đâu."

Cô vội vàng nói: "Mau nói với em phi phi phi, vừa rồi là do anh buồn ngủ nên hồ ngôn loạn ngữ."

Cô lẩm bẩm: "Hai người chúng ta sẽ không gặp phải loại chuyện sinh ly tử biệt này đâu.”

“……”

Chu Nghiên bị lời nói của cô chọc cười, cong môi dưới: "Được, nghe em." Ánh mắt Hứa Trĩ Ý sáng quắc, lộ ra sự tinh ranh của mèo con, cô nhìn anh: "Vậy anh mau nói theo em đi, phi phi phi."

Chu Nghiên: "…"

Sau khi làm theo, Chu Nghiên không thể làm gì khác hơn là nhìn cô: "Như vậy có thể?" Hứa Trĩ Ý miễn cưỡng gật đầu: "Sau này đừng nói những lời điềm xấu này nữa." Chu Nghiên lên tiếng trả lời: "Có muốn anh giúp em đối diễn hay không?" Ánh mắt Hứa Trĩ Ý sáng lên: "Được."

Hai người mượn điện thoại di động bắt đầu đối diễn. Đối chiếu xong ngày mai sẽ quay, Hứa Trĩ Ý nhìn anh: "Có phải anh đã quên chuyện gì rồi không?"

Chu Nghiên giương mắt: "Cái gì?"

"Ảnh của anh!" Hứa Trĩ Ý rất có ý tứ nhắc nhở anh: "Em muốn xem ảnh đồng phục mà." Chu Nghiên dở khóc dở cười: "Nhìn anh thôi cũng không được sao?" Đối với con ngươi màu hổ phách của Chu Nghiên, Hứa Trĩ Ý theo bản năng liếm môi dưới: "Kia …. Được rồi."

Cô nói: "Tối nay xem anh, ngày mai xem ảnh."

Chu Nghiên nhéo nhéo hai má mềm mềm của em: "Cám ơn bảo bối." Hứa Trĩ Ý nhịn cười: "Không cần khách khí."

"Khi nào thì bên anh mới khởi động máy?" Hứa Trĩ Ý lười nhác hỏi.

Chu Nghiên: "Chắc là tầm khoảng,... một tuần nữa đi."

Anh dừng một chút, nhìn Hứa Trĩ Ý: "Sau khi khởi động máy, có thể sẽ khá bận rộn." Bộ phim này của anh tuyệt đối không dễ quay, hơn nữa cơ bản là đóng phim, diễn xuất không chỉ cần diễn xuất của diễn viên, mà còn phải phối hợp với cảnh vật cùng thời tiết. Có đôi khi mình diễn tốt đánh tốt, ống kính không quay tốt, cũng phải làm lại. Hứa Trĩ Ý dĩ nhiên hiểu rõ, gật gật đầu nói: "Yên tâm, em cũng rất bận mà." Cô không như người khác, không phải là kiểu dáng bạn gái dính người. Chu Nghiên nghẹn một cái: "Chăm sóc tốt chính mình." (Anh nhà khó chịu ó。◕‿◕。) "Anh cũng vậy." Hứa Trĩ Ý giơ ra những ngón tay thon dài tính toán: "Vậy chúng ta có khả năng là chỉ có thể gặp nhau vào năm mới." Cái mà cô đang nói về năm mới theo tết âm lịch.

Chu Nghiên lên tiếng trả lời: "Nếu không ngoài ý muốn, quả thật phải như vậy."

Hứa Trĩ Ý "Ừ ừ" hai tiếng, nhìn anh: "Phải nhớ nhớ em a."

Chu Nghiên nhếch môi: "Được."

-

Cùng Chu Nghiên phải hơn một tháng sau mới có thể gặp mặt, nếu tính toán một chút thì hình như rất lâu. Nhưng trên thực tế, nếu bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh rất nhanh. Bởi vì vào đoàn làm phim, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên đều từ chối rất nhiều lời mời tham gia các hoạt động thảm đỏ cuối năm, cả hai đều cắm đầu vào đoàn làm phim, không lộ mặt bất kỳ giây phút nào.

Trong nháy mắt, đã đến một ngày trước kỳ nghỉ năm mới. Đoàn làm phim của Hứa Trĩ Ý được nghỉ ba ngày, mùng một mùng hai và mùng ba tết, sau mùng ba mới tiếp tục khởi công.

Bộ phim này của đoàn làm phim bọn họ đều muốn kịp kỳ nghỉ hè, trước ngày bảo vệ quốc khánh phải phát sóng. Cho nên Đổng Kỳ đang cố gắng gấp rút quay phim, có thể không nghỉ thì không nghỉ. Cũng giống như đoàn làm phim Hứa Trĩ Ý, mấy người trong đoàn của Chu Nghiên cũng được nghỉ ba ngày.

Một ngày trước kỳ nghỉ, Đổng Kỳ vốn định mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm rồi về nhà ăn tết, bị mọi người cự tuyệt.

Lữ Chí Minh mở miệng trước: "Đổng đạo diễn, sau khi trở lại làm phim hãy tụ họp đi." Ông ấy còn nói đùa: "Vợ tôi vẫn đang chờ tôi về nhà ăn Tết."

Đổng Kỳ nhìn về phía Hứa Trĩ Ý. Hứa Trĩ Ý cũng gật đầu theo, nói đùa: "Đổng đạo diễn, tuy rằng tôi không có vợ chờ tôi về nhà ăn tết, nhưng tôi cũng muốn về nhà nghỉ ngơi." Đổng Kỳ bị lời nói của cô làm nghẹn họng, tức giận trừng mắt nhìn cô một cái mới chịu thôi: "Được được được, sau khi trở về lại tụ họp, mọi người năm mới vui vẻ." "Chúc mừng năm mới." Hứa Trĩ Ý còn bảo Bồ Hoan phát bao lì xì cho nhân viên công tác tại hiện trường, mỗi người đều có, đây là thói quen của cô. Năm trước và năm sau, cô đều sẽ chuẩn bị cho mọi người. Tiền không nhiều lắm, nhưng cũng là một chút cẩn thận. Quay phim xong kết thúc công việc, Hứa Trĩ Ý trở về Bắc Thành. Cô cùng Triệu Thịnh Duệ và Mạnh Tiến bay một chuyến về Bắc Thành, Lữ Chí Minh về nhà vợ đón năm mới, cùng Giang Na bay về Giang Thành.

Đến sân bay, không ngoài ý muốn còn đụng phải rất nhiều fan đến đưa tiễn. Sau khi chào hỏi fan xong, dặn dò bọn họ về nhà chú ý an toàn, Hứa Trĩ Ý mới đi đến phòng chờ. Vừa ngồi xuống, Chu Nghiên đã gửi tin nhắn chuyến bay tới. Hứa Trĩ Ý mở ra xem, nở nụ cười.

Hứa Trĩ Ý: "Chu lão sư, anh là tám giờ hạ cánh, em thì phải tám giờ rưỡi nha." (Chu lão sư là câu nói đùa của nữ chính, ý là trêu chồng mình hơi g.i.à ấy ( ᴗ ) Cảnh quay hôm nay quay xong, tất cả mọi người không có tâm tư muốn ở khách sạn nghỉ ngơi một đêm, nhao nhao lên đường muốn về nhà thật sớm.

Chu Nghiên: [ Vậy anh chờ em? ]

Hứa Trĩ Ý: [ Anh không sợ sân bay có paparazzi sao? ]

Chu Nghiên: [. ]

Hứa Trĩ Ý: "Chị Thiến tới đón em là được rồi, anh cứ về trước đi."

Chu Nghiên: [ Được. ]

Nói xong với Chu Nghiên, Hứa Trĩ Ý để điện thoại di động xuống. Cô nhìn Bồ Hoan, tựa vào vai cô trợ lý của mình, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm: "Cho em nghỉ mười ngày."

Cô nói: "Cứ ở bên gia đình mình thật tốt, mùng ba để chị về đoàn làm phim trước đã, em không cần về sớm cùng chị làm gì."

Bồ Hoan "A" một tiếng, nhìn cô: "Không được, em muốn cùng chị trở về."

Hứa Trĩ Ý dở khóc dở cười: "Không muốn ở bên người nhà nhiều hơn à?" Bồ Hoan nghĩ, nhưng cô lại sợ Hứa Trĩ Ý một mình không giải quyết được. Hứa Trĩ Ý nhéo nhéo khuôn mặt đáng yêu của cô trợ lý nhỏ nhà mình, thấp giọng nói: "Nếu em thật sự lo lắng, chị sẽ bảo chị Thiến sắp xếp cho chị một trợ lý chăm sóc vài ngày cũng được mà."

Lúc trước, Tiêu Văn Thiến vẫn muốn an bài cho cô thêm hai trợ lý nhưng lại bị cô cự tuyệt. Rất nhiều chuyện, Hứa Trĩ Ý càng có thói quen tự mình làm, hơn nữa Bồ Hoan chiếu cố cũng rất đúng chỗ, một người là quá đủ rồi.

Bồ Hoan miễn cưỡng đồng ý: "Vậy đến lúc đó hãy nói đi chị."

Hứa Trĩ Ý gật đầu.

Lên máy bay, vị trí của Hứa Trĩ Ý và Bồ Hoan ở cùng một chỗ. Cô gửi tin nhắn cho Giang Mạn Lâm và ba ruột của cô không biết đang ở quốc gia nào: Bây giờ con bắt đầu ngủ.

Hứa Trĩ Ý vừa nằm xuống liền ngủ một giấc, cô đã ngủ thì liền trực tiếp ngủ thẳng đến khi máy bay hạ cánh. Lúc cầm hành lý muốn đi ra ngoài, Triệu Thịnh Duệ đột nhiên hỏi cô: "Trĩ Ý, em cùng trợ lý trở về như thế nào?"

Anh ta nói tiếp: "Người đại diện của tôi đến đón tôi rồi, có muốn đi cùng không?" “……”

Hứa Trĩ Ý cảm thấy anh ta không hiểu tình cảnh hiện tại ra sao, cô nhìn Triệu Thịnh Duệ một cái, lắc đầu: "Không cần, người đại diện của tôi cũng tới đón tôi."

Anh ta chưa có người đại diện? Hứa Trĩ Ý cảm thấy kỳ quái.

Triệu Thịnh Duệ bị cô cự tuyệt, xấu hổ cười cười: "Năm mới vui vẻ."

"Chúc mừng năm mới." Hứa Trĩ Ý lên tiếng trả lời, quay đầu nói với Mạnh Tiến: "Mạnh Tiến năm mới vui vẻ, năm sau gặp lại."

Mạnh Tiến cười cười, khoát khoát tay: "Được, năm sau gặp lại."

Nhìn tin nhắn Tiêu Văn Thiến gửi tới, Hứa Trĩ Ý tìm được chỗ cô đỗ xe. Tài xế xuống xe, sau khi chuyển hành lý của cô và Bồ Hoan lên xe, Hứa Trĩ Ý mới lên xe. Cô đang muốn nói chuyện trên trời dưới biển cũng với Tiêu Văn Thiến thì liền nhìn thấy người ngồi ở ghế sau. Hứa Trĩ Ý trừng mắt nhìn, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía người kia. "Anh …. Không về trước?" Chu Nghiên vươn tay về phía cô, kéo cô đến bên cạnh mình ngồi xuống: "Không có, vừa lúc đụng phải người đại diện của em thôi." Tiêu Văn Thiến đối với hai người phía sau mặt không gợn sóng, cô ấy không nói gì, nhỏ giọng nói: "Hai người khiêm tốn một chút, tôi cũng không muốn năm mới đã phải a." (Ý của chị ý là hai người thân mật quá sẽ tạo scandal, mà tạo ra thì chị ý phải tăng ca á(≧▽≦) Hứa Trĩ Ý: “……”

Chu Nghiên: "…"

Cũng may Tiêu Văn Thiến không phải người nhiều lời, nói xong liền tùy ý để hai người ở phía sau dính dính lấy nhau.

Nhận thấy được lực chú ý của mấy người phía trước không đặt ở chỗ bọn họ, Hứa Trĩ Ý không khống chế được mà chen đến bên cạnh Chu Nghiên, nhỏ giọng nói: "Chu Nghiên." Bên trong xe không bật đèn, chỉ có đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào, lờ mờ, lúc sáng lúc tối. Nghe tiếng hô hấp của Hứa Trĩ Ý, hầu kết Chu Nghiên lăn lộn, giọng nói nặng nề nói: "Có việc gì?"

Hứa Trĩ Ý: "Không có chi."

Cô tinh nghịch nói: "Chỉ muốn gọi tên của anh thôi."

Chu Nghiên gãi gãi lòng bàn tay cô, thấp giọng nói: "Đừng nghịch."

Nghe nói như thế, Hứa Trĩ Ý cố ý tìm lỗ hổng trong lời nói của anh: "Em rất ngoan mà, nghịch chỗ nào nha."

Cô dựa vào bên tai Chu Nghiên, nhỏ giọng nói: "Em chỉ gọi anh một chút thôi mà, như vậy cũng không được sao?"

Bệnh nghề nghiệp của cô đột nhiên phát tác: "Ai, một đoạn thời gian không gặp, em đã không còn là người bạn gái của anh nữa sao?"

“……” Chu Nghiên không chịu nổi khi bị cô trêu chọc như vậy, ánh mắt anh trầm xuống, nắm lòng bàn tay của cô: "Ở trên máy bay nghỉ ngơi tốt rồi?"

Yêu đương cũng được nhiều năm, cả hai lại đều là người trưởng thành, Hứa Trĩ Ý sao lại nghe không hiểu lời này của anh. Vành tai cô nóng lên, che miệng ho một tiếng: "Ngoại trừ cái này, anh không thể nghĩ tới cái khác hay sao."

Chu Nghiên: "Nghĩ rồi."

Hứa Trĩ Ý nhướng mày :"Vậy anh nói em xem, anh còn nghĩ tới gì nữa?" "Em!" Ánh mắt Chu Nghiên trở nên sâu thẳm, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào đều tập trung vào gương mặt động lòng người của cô, nương theo ánh sáng có thể nhìn được khung cảnh mờ mờ ảo ảo trước mắt.

Hứa Trĩ Ý dừng lại, liếm môi dưới tò mò: "Nhớ em để làm cái gì?"

Chu Nghiên cầm lấy ngón tay của cô, dùng lòng bàn tay ma sát, lưu luyến đặt tay còn lại trên mặt người con gái trước mắt.

Một lát sau, anh mới nói thật: "Cái gì cũng nghĩ rồi."

“……”

Chương kế tiếp