Diễn Đến Thành Thật

Chương 51
Trong xe còn có những người khác, Hứa Trĩ Ý không thể biểu lộ toàn bộ cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng đôi mắt to tròn trong suốt của cô lại cứ luôn phản chủ, vẫn như trước phơi bày cảm xúc của cô ngay lúc này. Nụ cười trong mắt cô như tính cách của cô khi gặp người mình yêu vậy, chỉ thích "chạy" ra ngoài, muốn che cũng không thể che được.

Vì phòng ngừa chính bản thân lại bị người bên cạnh chọc cho không còn đường lui, cô đem cái trán trắng mịn để ở trên vai của Chu Nghiên, đè nặng thanh dặn dò anh: "Đừng nói nữa a."

Hơn nữa, cô sợ chính mình cũng bị mất kiểm soát, không khống chế được cảm xúc muốn hôn anh. Nếu bây giờ hai người thật sự môi kề môi thì cô sẽ không thoát khỏi số phận bị chị Thiến mắng chết.

Chu Nghiên cảm nhận được hơi thở cô thổ lộ bên tai, từ trong lồng ngực tràn ra nụ cười: "Được."

Anh bắt chước cô thì thầm, cánh môi lướt qua vành tai: "Về nhà rồi nói." “……”

Đưa hai người an toàn bước vào thang máy, đoàn người Tiêu Văn Thiến mới yên tâm rời đi. Trước khi đi, cô ấy còn không quên tặng cho Hứa Trĩ Ý vài ánh mắt ám chỉ, đại khái thì ý tứ của cái ánh mắt chính là - - khiêm tốn một chút, đừng để mọi người vì tình cảm tốt đẹp của hai người mà bị bắt phải tăng ca vào dịp tết, người ta còn muốn ăn tết ó.

Cho dù hai người muốn phơi bày cái tình cảm sến súa của hai người thì cũng phải chờ tới năm sau hãy thể hiện, lúc ấy mới bắt đầu làm việc.

Hứa Trĩ Ý buồn cười.

"Em cười cái gì?" Chu Nghiên Nghiêng mắt nhìn người bên cạnh hỏi.

Hứa Trĩ Ý: "Chị Thiến ấy à, chị ấy lo lắng sang năm mới chúng ta phóng túng quá mức, tình yêu bị phơi bày nhanh chóng, lúc ấy chị Thiến sẽ không được nghỉ ngơi mà phải giải quyết mớ hỗn độn do em với anh tạo ra."

Chu Nghiên hơi dừng lại, nhìn cô: "Em không lo lắng?"

"Em thì phải lo lắng cái gì?" Hứa Trĩ Ý nhìn về phía Chu Nghiên: "Hai chúng ta tết này lại luôn không ra khỏi cửa, lại nói chứ ngày mai anh còn phải về nhà ăn tết mà, không phải sao?"

Người nhà Chu Nghiên đều ở trong nước, loại năm mới đoàn viên này, cho dù anh có bận rộn hơn đi chăng nữa, cũng sẽ phải bớt chút thời gian về nhà ở hai ngày. Hứa Trĩ Ý thường xem ngày nghỉ vào năm mới, nếu ngày nghỉ được dài, cô sẽ về nông thôn thăm ông bà nội hoặc là bay sang Anh quốc bồi bà Giang, nhưng ngày nghỉ của tết này hình như cũng không được dài cho lắm, cô liền quyết định ở nhà ngủ hai ngày, sau đó tiếp tục làm việc.

Chu Nghiên "Ừ" một tiếng, rũ mi nhìn cô: "Em có muốn hay không......" Đối mặt với đôi mắt xinh đẹp như biết nói của Hứa Trĩ Ý, một đôi mắt có thể phản chiếu khuôn mặt mình, Chu Nghiên vẫn nói ra câu kế tiếp: "Hay là em cùng anh về nhà đón năm mới đi nha?"

"Hả?" Hứa Trĩ Ý ngẩn người, hoài nghi mình hãy còn trẻ mà thính giác đã xuất hiện vấn đề: "Anh vừa mới nói cái gì?"

Chu Nghiên nhìn vẻ mặt cứ ngốc ngốc ngơ ngơ của cô, anh cảm thấy có chút buồn cười, quan sát thấy cô người yêu của mình vẫn đang trong trạng thái loading, anh liền lặp lại câu nói thêm một lần. Thang máy vừa đến nơi, Chu Nghiên theo thói quen kéo cô và hành lý đi ra, sau khi mở khóa vào phòng của cả hai rồi mà Hứa Trĩ Ý vẫn trong trạng thái ngây ngốc. Thay giày xong, Chu Nghiên lấy dép lê ra cho cô: "Thay giày trước."

"Ừm." Hứa Trĩ Ý thay đôi dép lông nhung, mới đi về phía trước được có hai bước, cô đã quay đầu lại nhìn người đàn ông đang khom lưng, cẩn thận sửa sang lại đôi giày mới được cô dùng chân hất ra theo thói quen.

Nhìn chằm chằm hành động kia giây lát, Hứa Trĩ Ý mới phục hồi tinh thần, liếm môi dưới hỏi anh: "Ngày mai sao?"

Lúc này, ngược lại đến phiên Chu Nghiên sững sờ. Anh không thể tin mà quay đầu nhìn Hứa Trĩ Ý, lông mày khẽ nhếch, đã quên mất bản thân mình muốn nói cái gì. Nói thật, câu hỏi thì đúng là anh đặt ra như thế, nhưng kỳ thật trong lòng, anh cũng không nắm chắc rằng Hứa Trĩ Ý sẽ đáp ứng nhanh như thế. Người yêu anh vốn là một người thiếu cảm giác an toàn trong gia đình, tuy rằng cô không có nói rõ ràng, nhưng Chu Nghiên lại có thể cảm giác được điều đó.

Bởi vì nguyên nhân nhạy cảm này này mà Chu Nghiên khi ở trước mặt cô nói rất ít chuyện về người nhà của mình, cũng rất tinh tế, ít hỏi tình huống bên này của gia đình cô. Hai người trong chuyện này, lại có sự ăn ý kỳ kỳ quái quái. Yêu đương mấy năm như vậy, một mặt là bận rộn, một mặt là nguyên nhân này, Hứa Trĩ Ý còn nhỏ, Chu Nghiên cũng từng nghe cô nói một câu đùa giỡn, là Tiêu Văn Thiến hỏi cô, hỏi cô vì sao không muốn công khai yêu đương với anh. Đáp án kia, Chu Nghiên đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ như in. Cô nói rằng cô sợ chia tay, ngộ nhỡ chia tay sẽ rất xấu hổ cùng khó chịu. Anh không xác định Hứa Trĩ Ý còn nhớ những lời chính cô nói ra hay không, nhưng Chu Nghiên vẫn nhớ rõ.

Lúc ấy nghe được, Chu Nghiên cũng tự thú, kỳ thật khi ấy anh cũng có một chút tức giận. Nhưng sau khi cơn giận đó qua đi, anh lại có thể hiểu được những suy nghĩ của cô, Hứa Trĩ Ý nhỏ hơn anh tới vài tuổi, ở phương diện yêu đương vốn là tâm tính của nữ sinh,

lại không có cảm giác an toàn về phương diện gia đình, ba mẹ kết hôn đều có thể ly hôn, nam nữ trẻ tuổi yêu đương sẽ chia tay, bình thường không thể bình thường hơn. Chẳng qua, lúc ấy Chu Nghiên vẫn có chút cảm giác thất bại. Anh cũng không biết là nên oán chính mình không cho Hứa Trĩ Ý cảm giác an toàn, hay là nên oán cô nữa, đối với chính tình cảm của bọn họ, một chút cũng không có sự tự tin.

Đương nhiên, thất bại thì vẫn là thất bại. Anh thì có thể làm gì đây. Anh không mình có thể làm như thế nào nhưng bây giờ anh biết, nếu bạn nhỏ nhà anh không có cảm giác an toàn, vậy anh trước hết cho cô ấy cảm giác an toàn. Hãy để Hứa Trĩ Ý chắc chắn rằng hai người bọn họ chắc chắn sẽ không chia tay. Bất kể xảy ra chuyện gì lớn hơn đi nữa, bọn họ cũng sẽ không tách ra.

……

-

Hứa Trĩ Ý bị ánh mắt của Chu Nghiên nhìn, có chút không thích ứng: "Anh nhìn em như vậy làm gì?"

Cô đến sô pha ngồi xuống, ngước đôi mắt trong veo lên, nhìn về phía Chu Nghiên: "Anh hối hận sao?"

Chu Nghiên hoàn hồn: "Không có."

Anh đi tới trước mặt Hứa Trĩ Ý, rũ mi nhìn cô, thấp giọng nói: "Em muốn ngày nào đi cũng được, anh nghe bảo bối của anh ha."

Chu Nghiên dừng lại một lát rồi lại bổ sung: "Ngày mai hình như sẽ tốt hơn." Hứa Trĩ Ý "A" một tiếng, nhìn bóng dáng anh phủ xuống mình, có chút khẩn trương liếm môi dưới: "Ngày mai cả nhà anh ăn bữa cơm đoàn viên, em vốn là một người ngoài lại đi đến ăn liệu có phải không được tốt lắm hay không?"

Cô đang muốn nói nếu không ngày mùng một đi, lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Chu Nghiên gõ đầu. Chu Nghiên nhéo nhéo hai má của cô, thấp giọng hỏi: "Ai là người ngoài?"

“……”

Hứa Trĩ Ý nghẹn lời, ánh mắt mơ hồ nhìn anh, yếu ớt nói: "Em?"

Dứt lời, mặt lại bị Chu Nghiên nhéo thêm một cái nữa, thanh âm của anh vốn luôn tùy theo hoàn cảnh mà phát ra, đúng như dự đoán, thanh âm hạ xuống: "Không phải." Hứa Trĩ Ý chớp mắt: "Vậy em chính là bạn gái - -"

"Chính là bạn gái?" Chu Nghiên cắt ngang lời cô, gằn từng tiếng nói cho cô biết: "Là bạn gái duy nhất."

Nghe được lời này của người trước mắt, Hứa Trĩ Ý không hiểu sao mình liền bị anh chọc cười. Cô khẽ cong môi dưới, cảm giác căng thẳng giảm đi rất nhiều: "Ai biết em có phải là bạn gái duy nhất của anh hay không a?"

Cô cố ý trêu chọc Chu Nghiên: "Chẳng lẽ thời học sinh anh không yêu đương hay sao?" Chu Nghiên không trực tiếp trả lời câu trêu chọc của cô, ngược lại lại bắt được lỗ hổng trong lời nói của cô: "Thời học sinh em từng yêu đương?"

Hứa Trĩ Ý nhướng mày, đúng lý hợp tình nói: "Em đã nói anh rồi."

Chu Nghiên: "…"

"Vậy sao?" Anh cũng không biểu lộ cảm xúc của mình quá nhiều trên khuôn mặt, lạnh nhạt hỏi: "Đẹp trai không?"

Hứa Trĩ Ý gật gật đầu như mèo con muốn ngủ, cười khanh khách nói: "Rất soái a." Cô ngồi Nghiêng quan sát Chu Nghiên: "Muốn em miêu tả cho anh một chút không?" Chu Nghiên Nghiên răng: "Được."

Anh ngược lại cũng muốn nghe một chút, đối tượng yêu đương thời học sinh của cô đẹp trai như thế nào.

Hứa Trĩ Ý nhịn cười, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh: "Bạn trai của em ngũ quan tỉ lệ siêu cấp tốt, trăm phần trăm là hàng thật không chỉnh sửa, ba trăm sáu mươi độ đều không có góc chết, cái mũi anh tuấn, đường cong rất rõ ràng, lông mi vừa dài vừa đen lại vừa vểnh lên, so với phụ nữ còn muốn xinh đẹp hơn, màu mắt hơi nhạt, giống màu hổ phách, à, còn có môi anh ấy hơi mỏng, hôn lên đặc biệt - -"

Câu còn lại vẫn chưa nói xong, Hứa Trĩ Ý đã nhận được ánh mắt nhắm vào mình của Chu Nghiên.

"Hôn lên đặc biệt gì nữa?" Ánh mắt của Chu Nghiên trở nên sâu thẳm, ngước nhìn cô. Hứa Trĩ Ý nhìn đôi môi hé ra khép lại của anh, nhỏ giọng nói: "Mềm." "Thật sao?" Chu Nghiên không tin hỏi.

Hứa Trĩ Ý: "Thật sự."

Chu Nghiên "Ừ" một tiếng: "Còn có điểm gì nữa không?"

"Còn có - -" Ánh mắt Hứa Trĩ Ý nhìn Chu Nghiên từ trên xuống dưới, dừng ở hầu kết đang chuyển động của anh, vành tai hồng hồng, nhỏ giọng nói: "Hầu kết đặc biệt gợi cảm. Chu Nghiên Nghiêng đầu nhìn cô chăm chú: "Còn gì nữa không?"

Theo bản năng, ánh mắt Hứa Trĩ Ý tiếp tục đi xuống, rơi vào vị trí bụng dưới bị quần áo ngăn trở của anh. Vì vừa mới vào nhà, Chu Nghiên liền cởi áo khoác ngoài, chỉ để lại bên trong một chiếc áo khoác mỏng màu trắng cổ tròn, nhìn qua khá sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái lại thoải mái.

Hứa Trĩ Ý đang ngẩn người nhìn chằm chằm chỗ kia, giọng nói mê hoặc của Chu Nghiên lại vang lên bên tai cô: "Còn gì nữa không?"

"Còn có …" Hứa Trĩ Ý mím môi, ngoan ngoãn trả lời: "Còn có cơ bụng rắn chắc nữa." "Có mấy múi?" Hứa Trĩ Ý vốn không được nhìn thấy cơ bụng của Chu Nghiên trong một thời gian nên không nhớ làm, chính vì thế mà lần này, câu hỏi được anh đặt ra có vẻ hơi bị mắc kẹt: "Có vẻ như... Bốn múi hay sáu múi gì đấy."

Nói xong, cô giương mắt nhìn về phía Chu Nghiên. Trong phòng, ánh đèn toàn bộ đều được bật lên, tuy sáng ngời nhưng cũng có chút chói mắt.

Chu Nghiên rũ mắt nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cười nói: "Nghe qua, bạn trai cũ của em quả thật cũng không tệ cho lắm."

"Đương nhiên rồi." Hứa Trĩ Ý ngạo kiều nói: "Siêu tốt có được hay không." Thấy cô tâng bốc, Chu Nghiên cúi đầu bật cười, kéo cổ tay cô tới gần, thấp giọng hỏi: "Nhưng anh cảm thấy, anh so với bạn trai cũ mà em miêu tả tốt hơn một chút." Hứa Trĩ Ý phối hợp với anh: "Tốt hơn chỗ nào?"

Yết hầu của Chu Nghiên lăn xuống theo từng lời, giọng nói càng thêm phần nặng nề: "Cơ bụng của anh, so với bạn trai kia của em còn nhiều hơn."

Hứa Trĩ Ý kinh ngạc: "Thật sao?"

Cô bất ngờ nói: "Em không tin."

"Thật." Chu Nghiên yết hầu lăn một vòng, nói nhỏ: "Bảo bối có thể tự mình kiểm chứng mà."

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đặt ở mép vạt áo: "Có muốn nhìn một chút không?"

Giờ này khắc này, Hứa Trĩ Ý cảm giác mình giống như con voi bị Chu Nghiên dắt mũi, trực giác của cô gật đầu: "Muốn."

"Vậy thì em tự mình làm có được không?" Chu Nghiên một bộ dáng mặc kệ cô xâu xé. Hứa Trĩ Ý khẽ chớp mắt, dưới sự mê hoặc của anh, nhấc lên một góc áo mà anh đang mặc.

"Như vậy mà em cũng có thể thấy rõ sao?" Chu Nghiên nhìn cô chậm chạp không chịu nhấc áo cao hơn nữa, hướng cô phát ra lời mời: "Em cứ ghé sát vào một chút đi, nhìn cho rõ hơn."

Nghe anh nói như vậy, Hứa Trĩ Ý không cam lòng yếu thế, dùng một tay vén áo Chu Nghiên lên, một tay vẫn căng thẳng nên đặt trên đùi. Cơ bụng lộ ra, lọt vào tầm mắt cô. Hứa Trĩ Ý ngẩn người, nhìn đường cong cơ bắp rõ rệt, da thịt lộ ra từng nét ở bụng dưới, nhìn mà khiến mắt thèm tay thèm tới cực điểm.

Hình như là so với lúc trước kia cô nhìn thấy, càng cứng hơn thì phải, lại càng rõ ràng hơn một chút, nhưng lại không hề mang vẻ khoa trương, là loại cơ bụng vừa đúng, có thể khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Nhìn một lần thôi cũng có thể khiến người ta đỏ mặt.

Chu Nghiên nhìn vẻ mặt ngốc ngốc đang trong trạng thái đình trệ của cô liền cảm thấy hài lòng, anh nhếch môi: "Có hài lòng không? Bạn học Tiểu Hứa."

Hứa Trĩ Ý liếm môi dưới: "Nhưng mà bạn trai kia của em sờ cũng rất thoải mái nha, của anh, em còn chưa được sờ đâu."

“……”

Chu Nghiên nhìn bộ dáng ngây thơ này của cô, không thể nhịn được nữa, một tay đặt tay cô lên bụng mình. Không có quần áo che chắn, ngón tay cô có thể trực tiếp chạm vào những cơ bắp trên bụng anh. Da thịt anh nóng bỏng, giống như lòng bàn tay của cô bây giờ vậy.

Hai nguồn nhiệt ở gần nhau, có loại cảm giác muốn nổ tung.

"Thoải mái không?" Trong lúc Hứa Trĩ Ý muốn chạy trốn, Chu Nghiên cúi người, cánh môi lướt qua lỗ tai cô.

Mi mắt Hứa Trĩ Ý run lên, cảm nhận được bụng dưới phập phồng khi anh mở miệng nói chuyện, tim đập càng lúc càng mạnh: "Cũng … cũng… cũng…. Cũng được." Chu Nghiên lên tiếng trả lời, há mồm ngậm lấy vành tai cô: "Muốn thử cái khác không? Bạn học Hứa!"

Hứa Trĩ Ý ngẩn ngơ, đầu óc cô bây giờ mơ mơ màng màng, bằng khát vọng cùng trực giác của mình trả lời anh: "Muốn."

“……”

-

Môi bị chặn khi nào, Hứa Trĩ Ý không biết. Cô chỉ biết khi mình phục hồi tinh thần lại, đã bị Chu Nghiên đặt ở bên kia sô pha. Không biết là do mở hệ thống sưởi, hay là do bản thân hai người bọn họ, Hứa Trĩ Ý cảm giác trong thân thể mình khô nóng, căn bản không thể khống chế. Mà người đàn ông trước mặt cũng vậy, cánh môi anh nóng bỏng, hô hấp nóng bỏng, ngay cả da thịt cũng nóng bỏng.

Hai người dán sát vào nhau, Chu Nghiên để cho cô tận tình hưởng thụ so sánh, bạn trai hiện tại cùng "bạn trai" trước kia, ai tốt hơn, ưu tú hơn.

Hứa Trĩ Ý cũng thật sự nghiêm túc so sánh lại một phen. Kết luận cuối cùng lại là, "hai" bạn trai, cô đều cảm thấy rất hài lòng. Ở trên sô pha lăn lộn hồi lâu, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Hứa Trĩ Ý, Chu Nghiên nâng cô vào phòng tắm. Nước trong bồn tắm đầy và tràn ra ngoài. Bồn tắm chứa được cả hai người, nhưng nước không hiểu sao lại vô số lần tràn ra

từ mép, làm ướt sàn phòng tắm.

Phòng tắm khí tức mười phần, thanh âm than nhẹ dễ nghe truyền ra, làm cho trăng rằm cũng xấu hổ trốn vào trong tầng mây.

Đêm càng lúc càng khuya.

Từ phòng tắm đi ra, dời đi chiến trường khổ cực ấy nhưng khi Hứa Trĩ Ý rơi vào trong đệm giường mềm mại, vẫn không nỡ tách ra khỏi đối phương.

Bọn họ dây dưa cùng một chỗ, triền miên cùng một chỗ, cả hai đều tận tình tận tâm, trút hết tình cảm yêu thương đối với đối phương.

Khi cuộc loạn thác kết thúc, Hứa Trĩ Ý cảm giác mình giống như đi đến phòng xông hơi, trên người dính dính, chỗ nào cũng là mồ hôi. Chu Nghiên vén tóc dính trên gương mặt người trước mắt, hôn khóe môi cô, đè nặng thanh âm hỏi: "Như thế nào?"

Đầu óc Hứa Trĩ Ý còn chưa kịp xoay chuyển, "A" một tiếng: "Anh nói cái gì?" Chu Nghiên ngậm môi cô mút một cái, nói nhỏ với cô: "Môi của ai mềm hơn?" “……”

"Ầm" một tiếng, Hứa Trĩ Ý nghĩ tới chuyện vừa rồi ở trong phòng tắm. Hai gò má cô đỏ bừng, con ngươi ướt sũng liếc anh một cái: "Anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ." Chu Nghiên bị cô mắng cũng không tức giận, anh cong khóe môi, nhắc nhở cô: "Vừa rồi em khác nha, không phải nói như vậy."

Hứa Trĩ Ý ngượng ngùng tới cực điểm, mở to mắt nói: "Anh đừng có nói nữa mà." "Được." Chu Nghiên tính tình tốt đáp ứng: "Vậy anh hôn em được không?" Nghe giọng điệu dỗ dành của anh, Hứa Trĩ trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, đưa tay ôm lấy bả vai anh, nhẹ giọng nói: "Được."

Bọn họ hôn đối phương, dùng môi cùng đầu lưỡi trao đổi, ai cũng không muốn yếu thế, không muốn rời đi trước. Bọn họ thân đến khó bỏ khó phân. Một nụ hôn, so với biểu lộ tình yêu nguyên thủy lúc trước, càng triền miên, càng ôn nhu.

-

Hôm sau, Hứa Trĩ Ý bị tiếng Chu Nghiên nói chuyện điện thoại đánh thức. Anh không đóng cửa phòng thật chặt, ở phòng khách gọi điện thoại. Hứa Trĩ Ý mơ mơ màng màng nghe một lỗ tai, nghe thanh âm trầm thấp khàn của anh, trong đầu lướt qua những chuyện hoang đường tối hôm qua.

Nghĩ đến đây, cô vùi đầu cọ gối đầu Chu Nghiên ngủ hối hận. Có phải quá khoa trương hay không. Cô sẽ không bị Chu Nghiên coi là sắc nữ chứ.

Trầm ngâm một lát, Hứa Trĩ Ý tự an ủi mình cảm thấy hẳn là còn tốt, cô cũng không tin người khác nhìn thấy Chu Nghiên như vậy có thể kìm giữ được. Cô chẳng qua cũng giống như đại đa số phụ nữ, đối với bạn trai có dáng người đẹp diện mạo không có sức chống cự cùng lực khống chế mà thôi. Cô dù sao cũng chỉ là … tuân theo danh ngôn chí lý - đàn ông vốn là "sắc", phụ nữ vốn là "sắc" mà thôi.

Tự nói chuyện, huyên bảo chính mình một hồi, Hứa Trĩ Ý chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua đáp ứng Chu Nghiên. Cô Nghiêng người, lấy điện thoại di động của mình gửi tin nhắn cho Thịnh Đàn.

Hứa Trĩ Ý: "Cứu tớ, cứu với, Thịnh Đàn Đàn của mị."

Thịnh Đàn: "Cậu bị bắt cóc? Cứ để cho đối phương ra giá đi, chỉ cần không làm hại con tim là được."

Hứa Trĩ Ý: "Lần đầu tiên cậu lấy thân phận bạn gái của Thẩm Chính Khanh đi gặp ba mẹ người ta thì cậu chuẩn bị những lễ vật gì thế? Còn phải chú ý gì nữa không" Thịnh Đàn: "Cậu đang nói năm mình được năm tuổi, hay là năm mười tuổi, hay là mười tám tuổi thế?"

Hứa Trĩ Ý: "…"

"Cái lần mà hai người các cậu muốn kết hôn á."

Thịnh Đàn: "???"

"Cậu sắp kết hôn với Chu Nghiên rồi hả? Vậy chúng ta trước tiên cứ đoạn tuyệt quan hệ một đoạn thời gian đi, một phần tiền thôi tớ cũng vẫn còn chưa kiếm được đâu, tớ hong muốn vay tiền chỉ để đi đám cưới của cậu với người ta đâu."

Hứa Trĩ Ý: "."

Thịnh Đàn nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nghiêm mặt hỏi: "Vậy…. Cậu đây là muốn đi gặp cha mẹ Chu Nghiên?"

Hứa Trĩ Ý: "Anh ấy hỏi tớ có muốn đến nhà anh ấy ăn một bữa cơm không." Thịnh Đàn: "Đêm nay?"

Hứa Trĩ Ý: "Ừm. Anh ấy nói đêm nay về sẽ tốt hơn."

Thịnh Đàn: "Nghĩ kỹ chưa?"

Hứa Trĩ Ý: "?"

Thịnh Đàn: "Cậu quả nhiên rất yêu Chu Nghiên nha."

Hứa Trĩ Ý: "Nói tiếng người."

Thịnh Đàn: "Chu Nghiên quả thật có chút bản lĩnh."

Hứa Trĩ Ý: "…"

Lời này của Thịnh Đàn, thật đúng là không phải nói lung tung.

Nhìn thấy tin tức Hứa Trĩ Ý nói muốn đi gặp mặt trưởng bối của gia đình Chu Nghiên, cô còn để cho Thẩm Chính Khanh nhéo nhéo mình, tự nói với mình có phải bản thân cô đang nằm mơ hay không.

Thẩm Chính Khanh ngược lại không nhéo cô, nhưng hôn cô.

"Em không có nằm mơ." Hắn lộ ra vẻ mặt hiển nhiên nói với cô.

Thịnh Đàn liếm đôi môi bị người kia hôn qua, "A" lên một tiếng, lầm bầm lầu bầu nói: "Nhưng ý của Hứa Trĩ Ý lạ lắm á, cậu ấy nói cậu ấy muốn cùng Chu Nghiên về nhà gặp cha mẹ anh ấy."

Thẩm Chính Khanh hơi dừng lại, cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hơi hơi ngạc nhiên. Hắn nhướng mày, theo bản năng nói: "Chu Nghiên, cái tên này, đúng là có chút bản lĩnh."

"Đúng không đúng không?" Thịnh Đàn nhìn hắn: "Anh cũng cảm thấy kinh ngạc?" Thẩm Chính Khanh gật đầu. Hai người bọn họ đều quen biết Hứa Trĩ Ý từ lúc còn nhỏ, biết cô lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, có những suy nghĩ tiêu cực ra sao. Lúc còn nhỏ, tuy cô không biểu lộ ra ngoài quá rõ ràng nhưng vẫn thấy đôi chút, đến lúc lên cấp hai, Thẩm Chính Khanh nghe Hứa Trĩ Ý nói qua, đó là một lần duy nhất cô thao thao bất tuyệt. Lần đó, trong lớp bọn họ có hai bạn học yêu sớm, mỗi ngày đều nói anh yêu em, anh yêu em, đời này anh chỉ yêu em.

Khi Thịnh Đàn và Hứa Trĩ Ý nghe bạn học truyền tin bát quái, Thịnh Đàn còn rất hâm mộ, cô rất khổ sở, Thẩm Chính Khanh không có khái niệm yêu sớm, cũng không bắt ép bản thân mình phải yêu sớm để lấy cảm giác, hắn lại càng không thể cảm nhận được niềm vui khi yêu sớm.

Hứa Trĩ Ý một chút hâm mộ cũng không có, cô thậm chí còn có chút cực đoan nói: "Có cái gì mà phải khoe ra bản thân đang yêu hay không yêu, chúng ta bây giờ còn nhỏ, có yêu nhiều thế nào đi nữa thì cũng không tính là tình yêu nam nữ."

Thịnh Đàn hỏi cô: "Vậy cậu nghĩ, tình yêu khi lớn lên có tính không?”

Hứa Trĩ Ý trầm mặc một lúc thật lâu mới lẩm bẩm nói: "Cũng không tính." Cô ấy nói: "Bố mẹ tôi trước đây cũng luôn nói yêu nhau, nhưng họ vẫn chia tay đấy thôi." Hứa Trĩ Ý nói thầm: "Hơn nữa, bọn họ đều nói yêu tôi, nhưng vẫn luôn để tôi ở nhà một mình không đoái hoài."

Cô nhìn trời, cũng không biết nhìn đi đâu, chỉ đơn giản là nhìn vào khoảng không, nhẹ giọng nói: "Con người đều rất ích kỷ, cái mà tất cả bọn họ yêu nhất chỉ có chính bản thân mình."

Lời nói kia, làm cho một học sinh trung học như Thẩm Chính Khanh cũng kinh ngạc. Sau đó, hắn thương lượng với Thịnh Đàn, làm thế nào để Hứa Trĩ Ý không già dặn về phương diện tình cảm như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra đáp án.

Sau đó cô nói với Thịnh Đàn cô yêu đương, Thịnh Đàn còn hỏi cô, nói là có phải cảm thấy yêu thật ra rất đáng tin hay không. Hứa Trĩ Ý trả lời là, cô cảm thấy không sao. Nhưng cô biết hiện tại cô thích Chu Nghiên, về phần tương lai, cô không thể xác định hay đảm bảo trước được.

Thịnh Đàn còn lớn tiếng mắng cô là trap girl.

Hứa Trĩ Ý hỏi với vẻ mặt vô tội: "Ai muốn yêu trong tương lai? Đó đương nhiên là ở hiện tại, cái thích phải được nắm chắc, về phần chuyện tương lai, tớ cũng chưa nghĩ tới, đúng ra là không suy nghĩ tới."

Thịnh Đàn yếu ớt trả lời cô: "Ây nhaa."

Hai người tương đối im lặng trầm mặc nửa ngày, Hứa Trĩ Ý nghiêm túc nói: "Cậu không giống, tư tưởng của tớ không bình thường, sẽ có chút khác người, cậu không cần học tớ làm gì, không tốt đâu."

Thịnh Đàn không nói gì, lại càng thêm phần bất đắc dĩ. Cô biết, Hứa Trĩ Ý tin tưởng tình yêu, thậm chí là tin tưởng rất nhiều vào tình yêu, chỉ là cô không tin tình yêu vĩnh viễn sẽ rơi vào người mình. Bản thân Hứa Trĩ Ý biết cô quả thật rất thích Chu Nghiên, cô cũng đã ở bên anh khá lâu.

Nhưng đồng thời, cô lại không tin bản thân mình may mắn như vậy, làm sao có thể cả đời đều ở cùng một chỗ với Chu Nghiên không tách ra.

……

Cho nên lúc này thấy Hứa Trĩ Ý nói như vậy, Thịnh Đàn cùng Thẩm Chính Khanh thảo luận: "Anh thấy em có nên nói cậu ấy phải suy nghĩ cẩn thận rồi hãy quyết định hay không?" Thẩm Chính Khanh nhéo nhéo mũi lão bà của mình: "Không biết, em cứ hỏi cậu ấy một chút."

Thịnh Đàn gật đầu: "Nếu Hứa Trĩ Ý không suy nghĩ cẩn thận, anh nghĩ cậu ấy sẽ không đồng ý đi gặp trưởng bối của Chu Nghiên đâu."

Thẩm Chính Khanh "Ừ" một tiếng: "Em thấy mình vẫn nên hỏi cậu ấy trước một chút thì hơn."

"Được." Thịnh Đàn nói hỏi, liền thẳng tay nhắn hỏi trắng ra.

Xem xong câu hỏi của Thịnh Đàn, Hứa Trĩ Ý trầm mặc một lúc lâu, đánh một đoạn rất dài, rồi lại xóa bỏ. Cuối cùng, cô trả lời Thịnh Đàn: "Đi một bước tính một bước, tớ không muốn tính xa quá như vậy."

Thịnh Đàn: "A?"

Hứa Trĩ Ý: "Tớ chỉ là không đành lòng cự tuyệt Chu Nghiên."

Thịnh Đàn: "Cho nên tớ mới nói, người đàn ông Chu Nghiên này đúng là có chút bản lĩnh."

Hứa Trĩ Ý bật cười, có tâm tư cùng người bạn này của mình nói giỡn: "Đó là đương nhiên, nếu anh ấy mà không có bản lĩnh, làm sao có thể được tớ coi trọng được chứ?"

Thịnh Đàn: [ Đừng cùng tôi ân ái, tôi có chồng rồi. ] (Đây hình như là tin nhắn thoại thì phải:3)

Hứa Trĩ Ý: "Nói mau, muốn chuẩn bị lễ vật gì."

Thịnh Đàn:"Lần đó là do chồng tớ chuẩn bị, để tớ giúp cậu hỏi một chút." Hứa Trĩ Ý: "."

Đang trò chuyện thì Chu Nghiên đẩy cửa tiến vào. Sau khi nhìn thấy Hứa Trĩ Ý nhanh như vậy đã tỉnh táo, anh hơi sửng sốt một chút: "Tỉnh lúc nào?"

Hứa Trĩ Ý ngước mắt nhìn người yêu mình: "Lúc anh gọi điện thoại."

Chu Nghiên nhìn cánh cửa mình không hoàn toàn khép lại, cúi người hôn lên khóe môi cô: "Xin lỗi, anh đánh thức em rồi."

"Cũng không sao." Hứa Trĩ Ý cầm điện thoại di động, giương mi nhìn anh: "Em có chút đói bụng."

Chu Nghiên cong môi: "Vậy thì mau đi rửa mặt, để anh hâm nóng bữa sáng cho em trước."

Hứa Trĩ Ý lên tiếng: "Được."

Bữa sáng có ngô và sữa đậu nành trứng gà, phối hợp rất đơn giản, nhưng lại là những thứ mà Hứa Trĩ Ý rất thích.

Ăn xong, cô nhận được tin nhắn trả lời của Thịnh Đàn. Những món quà của bạn mình gửi qua, nhưng những thứ này chỉ có thể dùng để tham khảo, cô muốn khi gặp người lớn vừa Chu Nghiên, điều quan trọng là phải chuẩn bị những thứ mà cha mẹ Chu Nghiên thích.

Nghĩ đến đây, Hứa Trĩ Ý mở WeChat của Chu Miểu Miểu ra. Vừa gửi tin nhắn cho Chu Miểu Miểu, cô vừa hỏi Chu Nghiên: "Miểu Miểu trở về ăn tết chưa anh?" Trong khoảng thời gian này cô ấy bận rộn, không liên lạc với ai.

Chu Nghiên: "Không có."

Anh cho biết: "Em ấy nói năm sau sẽ trở lại, năm mới cùng bạn học đi Iceland." Nghe vậy, ánh mắt Hứa Trĩ Ý nhanh chóng sáng lên: "Thật sao?"

Chu Nghiên cúi đầu cười: "Muốn đi?"

Hứa Trĩ Ý: "Có một chút, nhưng không có thời gian."

Chu Nghiên dở khóc dở cười: "Sau này có."

Anh kéo khăn giấy qua một bên, lau đôi môi dính sữa đậu nành cho cô. "Mẹ anh vừa mới gọi điện thoại cho anh." Chu Nghiên bỗng nhiên nói. Hứa Trĩ Ý chớp mắt: "Em cũng nghe ra rồi.”

Đối với đôi mắt kia của Chu Nghiên, Hứa Trĩ Ý mím môi nói: "Ba mẹ anh thích cái gì?" Chu Nghiên hơi giật mình, thấp giọng hỏi cô: "Nghĩ kỹ chưa?" Anh không muốn cô phải căng thẳng khi gặp gia đình mình.

Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."

Chu Nghiên nhếch môi, nói thẳng: "Bọn họ thích em mà, lo lắng lắm không tốt đâu." "Anh nghiêm túc hôn em đi." Hứa Trĩ Ý dở khóc dở cười: "Lần đầu tiên em gặp cha mẹ của anh, dù sao cũng phải chuẩn bị quà chứ."

Chu Nghiên: "Em chính là món quà tốt nhất rồi."

Hứa Trĩ Ý không chịu nổi anh, cô buồn cười: "Ngoại trừ em, cha mẹ anh còn muốn quà mừng năm mới gì không thế!"

Chu Nghiên không lay chuyển được cô, suy nghĩ một chút nói: "Mẹ anh rất thích trà, nhưng trong nhà trà gì cũng có."

Hứa Trĩ Ý vẻ mặt - - vậy anh nói cái này với em có ý nghĩa gì.

Chu Nghiên thấy biểu cảm của Hứa Trĩ Ý liền cười khẽ, nhắc nhở cô: "Bạn gái yêu dấu của anh à, em nên bổ sung kiến thức về trà trước đi?"

Hứa Trĩ Ý: "...... Vậy còn cha anh thì sao?"

Chu Nghiên suy nghĩ một chút, nghiêm trang trả lời: "Ba anh thích mẹ anh." “……”

Hứa Trĩ Ý không thể nhịn được nữa, đạp anh một cước: "Nghiêm túc một chút." Chu Nghiên bất đắc dĩ, muốn nói thật sự không cần chuẩn bị cái gì, nhưng thấy Hứa Trĩ Ý nghiêm túc như vậy, anh liền nói chi tiết cho cô biết.

Hứa Trĩ Ý gật đầu, nhìn anh: "Vậy hay là anh cứ về nhà trước đi? Em đi trung tâm thương mại một chuyến trước rồi đến sau cũng được?"

Chu Nghiên phản đối: "Anh muốn cùng đi với em."

Hứa Trĩ Ý nhìn anh một lát, tầm ba mươi giây rồi mới hỏi: "Anh đây là muốn lập trình viên và chị Thiến phải tăng ca cuối năm sao?"

Chu Nghiên nghẹn họng.

"Cũng không phải không được mà đúng không? Hai người đó có phải lần đầu tăng ca đâu." Anh thản nhiên nói.

Hứa Trĩ Ý chắc chắn nếu hai người kia nghe được thì bọn họ sẽ khóc 7749 dòng sông rồi bắt cô phải bồi tội cho coi, dù cô không có lỗi gì nhưng vì hai người bọn họ đều không thể bắt nạt Chu Nghiên nên quay sang nạt cô xíu cho đỡ tức.

Cô liếc anh một cái: "Anh muốn đi cũng được, em không cấm, nhưng anh không được phép xuống xe, anh phải ngoan ngoãn ở bãi đỗ xe chờ em, việc này anh thực hiện được không?"

Chu Nghiên lựa chọn im lặng, lát sau mới nói chuyện, anh bày ra khuôn mặt cùng giọng điệu rất là ủy khuất nói: "Được."

Nhìn vẻ mặt này của anh, Hứa Trĩ Ý cười hỏi: "Không vui sao?"

Chu Nghiên: "Không có."

Giọng anh bình tĩnh nói: "Có thể làm tài xế cho bạn học Tiểu Hứa thì đó chính là vinh hạnh của tôi, tôi một chút cũng không có không vui."

“……”

Team dịch said: Mong mọi người ủng hộ team dịch nha nha nhaaa, mọi người thấy hay hãy tim nhiệt tình ạ, bên team mình có page The Calantha mọi người có gì thắc mắc thì liên hệ, muốn đào bộ nào thì liên hệ ạaaaaa, còn thấy truyện hay xin cmt đánh giá 5 sao thiệt nhiều, tim nhiều nhen, cảm ơn lòng tốt của các thiên thần cuti.

Chương kế tiếp