Diễn Đến Thành Thật

Chương 53
Lời nói ra quá mức đột ngột, Chu Nghiên sửng sốt một lát, cười khẽ ra tiếng.

Ôn Thanh Thục đang cùng cha Chu khoe quà nghe vậy hỏi một câu: “Cười gì vậy?”

Chu Nghiên nhìn bạn gái mình, cố nén ánh cười trong mắt: “Không có gì ạ.”

Anh nói: “Mẹ, con dẫn Ý Ý ra ngoài đi dạo.”

Ôn Thanh Thục cũng không ngăn cản, nói: “Lát nữa ăn cơm trưa, đừng đi xa quá.”

“Vâng.”

*

Đi ra ngoài sân, Chu Nghiên hỏi cô: “Sao dạo này em ăn nói trắng trợn thế?"

“.....”

Hứa Trĩ Ý nghẹn họng, xéo xắt liếc anh: “Trắng trợn chỗ nào?”

Cô mới không thừa nhận.

Chu Nghiên nhếch môi, ý tứ rất rõ ràng.

Đối diện với ánh mắt của anh, Hứa Trĩ Ý cũng cười không hiểu nổi. Cô cười một lúc rồi nói với anh: “Tại Thịnh Đàn cứ nói với em mấy lời thả thính trá hình, nghe nhiều nên có chút ấn tượng.”

Chu Nghiên đã hiểu.

Anh nắm tay cô đi dạo quanh hồ, khu vực này đều được nhà họ Chu mua, bên hồ trồng rất nhiều hoa cỏ tươi tốt, tràn trề sức sống.

Chu Nghiên giới thiệu với Hứa Trĩ Ý, thỉnh thoảng khi tâm trạng không tốt, anh sẽ thường hóng gió bên hồ, ngồi im thư giãn một buổi chiều là sẽ thấy tốt hơn.

Hứa Trĩ Ý ngạc nhiên: “Anh cũng có lúc tâm trạng không tốt sao?”

Chu Nghiên nhìn cô.

Hứa Trĩ Ý cố nén cười: “Không phải em đa nghi, chủ yếu là do anh khống chế cảm xúc quá tốt.”

Đối với cô, dường như Chu Nghiên không phải là người bộc phát tính tình. Anh chưa từng thể hiện cảm xúc giận dữ của mình, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận. Tính tình lạnh lùng, nhưng hiếm khi có thời điểm sớm nắng chiều mưa.

Chu Nghiên nhéo tay cô, thì thầm: “Có.”

Anh nói: “Nhìn thấy em và người đàn ông khác lên hot search, tâm trạng cực kỳ không tốt.”

“.....”

Hứa Trĩ Ý cảm thấy cô tự đào hố chôn mình, sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng lầm bầm: “Em thấy anh lên hot search với người phụ nữ khác, tâm trạng cũng cực kỳ không tốt.”

Chu Nghiên uất nghẹn.

Hai người đều giống nhau, nhưng vì nghề nghiệp và môi trường công việc, cùng bạn diễn hợp tác lên hot search là chuyện thông thường. Có khi là một bữa tiệc giao lưu bình thường, cũng sẽ bị phóng đại, nói gì mà bữa tối lén lút vun đắp tình cảm, giữa bọn họ có gì đó mờ ám vân vân mây mây.

Cũng may lúc hai người tâm tình không tốt cũng sẽ không thật sự so đo chuyện này chuyện kia với đối phương.

Trong chuyện tình cảm, bọn họ tôn trọng lẫn nhau, thấu hiểu lẫn nhau.

Chu Nghiên mang Hứa Trĩ Ý đi chung quanh nửa vòng, bị Ôn Thanh Thục gọi về nhà ăn cơm.

Bữa trưa rất phong phú, sau khi Ôn Thanh Thục biết Chu Nghiên sẽ đưa bạn gái về ăn cơm, bà ấy đã lên một danh sách để biết Hứa Trĩ Ý thích ăn món gì và không thích ăn món gì.

Cân nhắc đến việc cô sợ tăng cân, bà đã kêu đầu bếp trong nhà sử dụng dầu ăn ít calo để nấu tất cả món ăn.

Sau bữa trưa, không khí của năm mới dường như nồng đậm hơn một chút.

Hứa Trĩ Ý bị Chu Nghiên kéo đi dán câu đối, cảm nhận bầu không khí năm mới.

Dán dán, Hứa Trĩ Ý đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Chu Nghiên.”

“Hả?” Chu Nghiên nhìn cô: “Sao thế?”

Hứa Trĩ Ý nhìn anh: “Em nhớ năm ngoái ăn Tết, gia đình anh không phải về nhà ông nội bà nội ăn cơm sao?”

Vào đêm giao thừa, cô thậm chí còn gọi video với Chu Nghiên.

Chu Nghiên trả lời: “Có chuyện gì vậy?”

Hứa Trĩ Ý chớp chớp mắt: “Năm nay anh không đi hả?”

Chu Nghiên cười khẽ: “Ngày mai sẽ đi, hôm nay chúng ta ăn cơm ở nhà.”

Hứa Trĩ Ý ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Là do em sao?”

Chu Nghiên biết cô đang nghĩ cái gì, anh giơ tay gãi gãi mũi cô, tiếng nói nặng nề: “Đừng nghĩ nhiều như thế, không phải do em.”

Anh giải thích: “Bên ông bà nội nhiều người thân quá, thật vất vả anh mới được nghỉ ngơi, không muốn tối nay qua đó bị lôi đi biểu diễn tiết mục hay chụp ảnh tập thể đâu.”

Mặc dù quả thật có một chút lý do vì Hứa Trĩ Ý, nhưng Chu Nghiên không muốn làm cô cảm thấy gánh nặng.

Anh ở trong nước, cô cũng ở trong nước, anh không thể để cô một mình một người đón Tết. Vốn dĩ ban đầu Chu Nghiên nghĩ nếu Hứa Trĩ Ý không muốn cùng anh về nhà ăn Tết thì anh sẽ về nhà ăn cơm trưa, sau đó lại cùng cô ăn bữa cơm đoàn viên.

Năm mới này của bọn họ, nhất định phải ở cùng nhau.

Khi biết Hứa Trĩ Ý muốn đến nhà, Ôn Thanh Thục còn đặc biệt hỏi Chu Nghiên cô có sợ người lạ hay không, có muốn đến nhà ông bà nội ăn cơm hay không.

Chu Nghiên đương nhiên là muốn, nhưng xét đến tính tình của Hứa Trĩ Ý, anh vẫn nghĩ nên từ từ.

Anh hiểu rõ Hứa Trĩ Ý, không muốn tạo quá nhiều áp lực cho cô.

Ăn cơm cùng bố mẹ mình thì không sao, nhưng nếu thực sự nhìn thấy ông bà nội và những người thân khác, áp lực của cô sẽ bùng nổ.

Không nói đến việc cô có nguyện ý hay không, cho dù cô có nguyện ý thì Chu Nghiên cũng không nỡ.

Bởi vậy, Chu Nghiên đã thương lượng với mọi người trong nhà, tối nay thay vì đến nhà ông bà nội ăn cơm thì ngày mai một nhà bọn họ qua đó chào hỏi một cái là được.

Nghe Chu Nghiên nói vậy, Hứa Trĩ Ý xì cười: “Bọn họ còn kêu anh biểu diễn tiết mục hả?”

Chu Nghiên nói "ừm": “Người thân kêu.”

Hứa Trĩ Ý cong môi: “Vậy trước đây anh từng diễn chưa?”

Chu Nghiên bất đắc dĩ nhìn cô: “Em còn nhớ cảnh anh một tay mở nắp lon trong bộ phim chúng ta từng đóng chung không?”

“Nhớ.”

Chu Nghiên nói với cô, vào năm bộ phim ra mắt, một nhà của anh tụ tập ăn bữa cơm sum vầy, có một số họ hàng không thân thiết lắm tới thăm hỏi, còn kêu anh biểu diễn tài năng.

Lúc đó Chu Nghiên đang nói chuyện với Hứa Trĩ Ý đón năm mới ở nước ngoài, thật sự không muốn để ý tới. Nhưng ông bà nội đều ở bên cạnh, anh cũng không dễ làm mất mặt họ hàng.

Cuối cùng, Chu Nghiên biểu diễn cảnh một tay mở nắp lon cho bọn họ xem.

Biểu diễn xong, lúc ấy phòng khách lặng ngắt như tờ.

Một lúc lâu sau, Ôn Thanh Thục là người đầu tiên bật cười, vỗ tay khen ngợi Chu Nghiên: “Oa, con trai của mẹ giỏi quá, một tay mở lon nước ngọt cũng quá đẹp trai, cha con đến việc này cũng không biết làm.”

“......”

Không biết vì sao, Hứa Trĩ Ý nghe xong liền rất muốn cười.

Cô cười ngã vào người Chu Nghiên, nước mắt sắp trào ra.

“Còn sau đó?”

Chu Nghiên tự mình nói, cũng cười theo: “Không có sau đó.”

Anh nói: “Họ hàng bị người kéo đi.”

Hứa Trĩ Ý cong môi, kéo lấy tay anh nói: “Hay đêm nay anh cũng biểu diễn màn một tay mở nắp lon cho em xem đi?”

Chu Nghiên: “.....”

*

Dán xong câu đối, Hứa Trĩ Ý theo vào bếp để hỗ trợ.

Tuy nhiên trình độ nấu ăn của cô lại ở mức trung bình, chỉ có thể giúp Chu Nghiên một tay rửa sạch thực phẩm.

Dì bảo hai người họ ăn xong cơm trưa thì về nhà nghỉ ngơi, Chu Nghiên nói với Hứa Trĩ Ý cơm chiều Ôn Thanh Thục và cha của anh sẽ tự mình động thủ.

Tự nhiên mà vậy, hai tiểu bối (người vai dưới) cũng bắt đầu giúp đỡ.

Đây là lần đầu tiên Hứa Trĩ Ý được cảm nhận một bữa tối sum họp ấm cúng như vậy, nhìn một bàn đồ ăn chính tay bọn họ chuẩn bị, cô có chút cảm động không sao nói được.

Chu Nghiên xoa đầu cô: “Em muốn chụp ảnh không?”

Hứa Trĩ Ý hai mắt sáng lên: “Được nha.”

Chu Nghiên trả lời: “Chụp ảnh gửi cho Chu Miểu Miểu.”

Hứa Trĩ Ý cười: “Có người làm anh nào giống như anh sao?”

Chu Nghiên: “Có.”

Sau khi chụp ảnh, Hứa Trĩ Ý đúng thật là gửi sang cho Chu Miểu Miểu.

Gửi đi được năm phút, cô nhận được một hàng dấu chấm hỏi từ Chu Miểu Miểu.

Lúc ăn cơm, Ôn Thanh Thục nhìn về phía Hứa Trĩ Ý: “Tối nay ăn nhiều một chút được không?”

Bà nói: “Thịt kho tàu chú con làm ngon lắm đấy.”

Hứa Trĩ Ý cười nói: “Được ạ, con ăn no đợi lát nữa cùng Chu Nghiên ra ngoài đi dạo tiêu hóa một lát là được.”

Ôn Thanh Thục đáp lại: “Diễn viên thật vất vả, đến ăn uống còn phải kiểm soát cẩn thận.”

Bà gắp thức ăn cho Hứa Trĩ Ý, dịu dàng nói: “Ăn gì được thì ăn, không ăn được thì nhà dì cũng không ép con đâu, chỉ cần con vui vẻ là được.”

“Vâng ạ.” Hứa Trĩ Ý cố nén cảm xúc: “Cám ơn chú và dì.”

Cơm nước xong, Chu Nghiên nói hoạt động của cha mẹ anh là xem Gala đêm hội mùa xuân.

Nhưng hai người họ không có hứng thú lắm với Gala đêm hội mùa xuân, chuẩn bị ra ngoài đi dạo vòng vòng.

Vào một đêm náo nhiệt sôi động, không có phóng viên nào theo dõi chụp hình, hai người có thể tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi thuộc về bọn họ.

Tưởng Hoài Kinh và Đoàn Trừ gọi điện cho Chu Nghiên, rủ anh đi chơi nhưng Chu Nghiên từ chối.

Thấy Chu Nghiên cúp điện thoại, Hứa Trĩ Ý tò mò: “Sao anh không đi?”

Chu Nghiên nhét tay cô vào túi mình, nhẹ nhàng nói: “Kỳ nghỉ ngắn lắm.”

Hứa Trĩ Ý: “Gì cơ?”

Chu Nghiên cúi đầu, chạm vào môi cô, trầm giọng nói: “Anh không muốn chia sẻ thời gian ở cùng em với người khác.”

Cũng không muốn người khác phân tán lực chú ý của Hứa Trĩ Ý khỏi người anh.

Hứa Chỉ cười: “Được.”

Cô dựa vào cánh tay Chu Nghiên, bị anh kéo về phía trước: “Vậy đêm nay chúng ta ai cũng không đi.”

Chu Nghiên ngoéo tay với cô, cùng cô giao ước.

Khu đô thị Bắc Thành cấm bắn pháo hoa, nhưng Hứa Trĩ Ý muốn xem nên Chu Nghiên liền lái xe chở cô đến vùng ngoại thành, bắn xong pháo hoa, hai người nương theo bóng đêm về nhà.

Về đến nhà, Ôn Thanh Thục và Chu Chính Viễn đã về phòng nghỉ ngơi.

Nhà bọn họ không có thói quen thức đêm, muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ, không cần quá mức câu nệ.

Sau khi cùng Chu Nghiên trở về phòng, Hứa Trĩ Ý nhìn thấy bốn bao lì xì màu đỏ trên tủ đầu giường, còn có một tờ giấy ghi chú bên cạnh.

Chu Nghiên cầm nó lên, vừa thấy liền cười.

“Là bao lì xì cho em.”

Hứa Trĩ Ý sửng sốt: “Sao lại có hai cái?”

Chu Nghiên: “Cha mẹ sẽ lì xì riêng.”

Anh cũng có hai cái.

Hứa Trĩ Ý nhận lấy, đôi mắt sáng long lanh nhìn Chu Nghiên: “Cảm ơn.” Chu Nghiên đem người bế lên, dán vào tai cô thì thầm: “Cảm ơn chuyện gì?”

“Thì là cảm ơn.” Hứa Trĩ Ý lặp lại.

Chu Nghiên đáp lại, biết cô đang cảm ơn điều gì.

Anh vươn tay, xoa xoa tóc cô, thúc giục: “Đi tắm?”

Hứa Trĩ Ý nhìn anh, dứt khoát nhấn mạnh: “Em tắm trước.”

Cô không muốn tắm chung với anh, sẽ có chuyện. Ở chỗ hai người thì không sao, nhưng ở nhà cha mẹ Chu Nghiên, Hứa Trĩ Ý cảm thấy mình vẫn là nên rụt rè một chút. Chu Nghiên: “......”

*

Tắm rửa xong, hai người nép vào nhau chuẩn bị đi ngủ.

Hứa Trĩ Ý dựa vào trong ngực Chu Nghiên, hỏi anh: “Hồi nãy lúc bắn pháo hoa, anh có ước không?”

Chu Nghiên mỉm cười: “Em bảo anh ước.”

“Ồ.” Hứa Trĩ Ý mở mắt nhìn anh: “Vậy anh ước điều gì?”

Chu Nghiên nhướng mày: “Nói ra không phải hết linh nghiệm à?”

Hứa Trĩ Ý bĩu môi: "Hình như là vậy."

Cô rầu rĩ: “Được rồi, không nói thì thôi vậy.”

Chu Nghiên mỉm cười, hôn lên khóe môi cô, từ dưới gối lấy ra một bao lì xì đưa cho cô: “Bạn học Tiểu Hứa, sang năm mới lại lớn thêm một tuổi, bạn trai của em ở đây chúc em năm mới vui vẻ.”

Hứa Trĩ Ý nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, cười hỏi: “Hết rồi sao?”

Cô tò mò: “Chỉ có năm mới vui vẻ thôi hả?”

Chu Nghiên suy nghĩ một lát, nói: “Bình an khỏe mạnh.”

“Không còn nữa?” Hứa Trĩ Ý kinh ngạc.

Chu Duyên sờ sờ đầu cô: "Hết rồi."

Hứa Trĩ Ý miễn cưỡng nói: “Được ạ, cảm ơn bạn trai chúc phúc.”

Cô buông tay Chu Nghiên: “Nhưng em không có chuẩn bị bao lì xì cho anh, cũng không có quà cho anh.”

“Không cần.” Chu Duyên nhéo má cô, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần em bình an khỏe mạnh mỗi ngày, đó chính là món quà lớn nhất mà em tặng cho anh.”

Hứa Trĩ Ý mỉm cười trong vòng tay anh.

Cô cảm nhận độ dày của bao lì xì, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Giờ em mở ra được chứ?”

Chu Nghiên: “Không được.”

Hứa Trĩ Ý: “.....”

Anh nói: “Đợi đến đoàn phim rồi mở.”

Hứa Trĩ Ý nhướng mày, mặc dù rất tò mò nhưng cũng đồng ý với anh.

“Được.”

Giày vò cả ngày, Hứa Trĩ Ý có hơi mệt nhọc.

Cô kéo Chu Nghiên lải nhải nói chuyện, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Ngoài cửa sổ đâu đó có tiếng pháo nổ, Chu Nghiên giơ tay nhẹ nhàng bịt kín tai cô. Hứa Trĩ Ý dường như nhận ra, dụi vào lòng anh cọ cọ.

Nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, Chu Nghiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nương theo ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, lấy phương thức này để bày tỏ tâm nguyện của mình với cô.

Khi pháo hoa nở rộ ở vùng ngoại thành, điều mà Chu Nghiên nguyện ước chính là—— hy vọng rằng bạn học Tiểu Hứa của anh sẽ luôn bình an và khỏe mạnh, hy vọng cô tương lai xán lạn, hy vọng cô vĩnh viễn an nhiên hạnh phúc.

Nếu có thể, anh hy vọng có thể đem phần may mắn của mình cho cô, để cô gặp được đoàn phim tốt, nhân viên tốt, có được những bộ phim hay và tỏa sáng rực rỡ trên màn ảnh rộng.

Người ta thường nói, may mắn và xui xẻo là ngang hàng nhau.

Nhưng Chu Nghiên muốn Hứa Trĩ Ý gặp được nhiều may mắn hơn, muốn cô từ nay về sau chỉ gặp được may mắn. Nếu cô không đủ thì lấy của anh cho cô là được.

Đối với chuyện bản thân cho cô may mắn, anh cam tâm tình nguyện, cũng vui vẻ chịu đựng.

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp