Diễn Đến Thành Thật

Chương 54
Ba ngày đầu năm, Hứa Trĩ Ý sống cực kỳ thảnh thơi, còn rất vui sướng hài lòng.

Ôn Thanh Thục là đối tượng tám chuyện cực kỳ tốt, bà thậm chí có thể xem phim với Hứa Trĩ Ý trong phòng chiếu tại nhà, cùng cô thảo luận xem ai đẹp trai hơn ai, cả hóng hớt mấy chuyện trên trời dưới đất của giới giải trí.

Tiện thể còn kể cho cô nghe về tuổi thơ của Chu Nghiên.

Thời gian hạnh phúc lúc nào cũng ngắn ngủi.

Nháy mắt đã đến ngày Hứa Trĩ Ý phải trở về đoàn phim, Chu Nghiên cũng vậy.

Hôm nay quay về đoàn phim, Hứa Trĩ Ý thoạt nhìn không có miếng tinh thần.

Vì lý do Bồ Hoan nghỉ ngơi, Tiêu Văn Thiến nghiễm nhiên bị hạ chức, trở thành trợ lý của cô.

“Đang nghĩ gì đấy?” Tiêu Văn Thiến nhìn cô: “Còn nhớ Chu Nghiên à?”

Hứa Trĩ Ý dựa vào vai cô ấy: “Vâng.”

Tiêu Văn Thiến dở khóc dở cười: “Cô nữ diễn viên này, mau tỉnh táo lại cho tôi.”

Hứa Trĩ Ý liếc cô ấy.

Tiêu Văn Thiến: “Bây giờ em bắt đầu đọc kịch bản cho chị, tối nay còn hai cảnh nữa, đừng mắc lỗi.”

Hứa Trĩ Ý: “Được rồi.”

Cô miễn cưỡng đồng ý: “Em sẽ kiềm chế.” Cô nhắm mắt lại nói: “Xóa Chu Nghiên ra khỏi tâm trí của em.”

“.....”

Tiêu Văn Thiến im lặng, định nói không cần đến mức này, nhưng cô ấy chưa kịp nói gì, Hứa Trĩ Ý lại lần nữa nản lòng: “Chị Thiến, em làm không được.”

Tiêu Văn Thiến chịu không nổi nữa, giơ tay vỗ vỗ cô một cái: “Ngậm miệng.”

Hứa Trĩ Ý ngượng ngùng, lúc này mới im lặng.

Sau một lúc im lặng, cô và Tiêu Văn Thiến nhìn nhau, tự nhiên bật cười không tài nào hiểu được.

Cười một hồi, Tiêu Văn Thiến nghiêm mặt nói: “Không diễn nữa?”

Cô ấy đã sớm nhìn ra vừa rồi là cô diễn sâu.

Hứa Trĩ Ý “ừm”, bình tĩnh nói: “Chị bảo em đừng diễn mà.”

Cô rất nghe lời.

Tiêu Văn Thiến “lẩm bẩm”, nhìn cô: “Gặp cha mẹ Chu Nghiên có cảm giác thế nào?”

“Khá tốt.” Nói đến cha mẹ của Chu Nghiên, Hứa Trĩ Ý hai mắt cong cong: “Bọn họ tốt lắm.”

Sau khi gặp cha mẹ Chu Nghiên, cô đột nhiên hiểu tại sao một người lạnh lùng như Chu Nghiên vẫn có thể vừa ấm áp vừa lý trí trong nhiều chuyện như vậy. Anh vĩnh viễn tích cực, hiếm khi có cảm giác thất vọng và chán nản, và cũng chẳng bao giờ oán trách chuyện gì.

Cô nghĩ rằng, một đứa trẻ lớn lên trong gia đình đầy tình yêu thương như vậy lại không được ấm áp thì quả là rất khó.

Cha mẹ yêu thương nhau, bầu không khí gia đình êm ấm, người một nhà hòa thuận vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy hình ảnh đó thôi cũng khiến thâm tâm người ta ước ao ngưỡng mộ.

Tiêu Văn Thiến nhìn cô chằm chằm một lúc, tò mò hỏi: “Hai người tính kết hôn sao?”

“......”

Hứa Trĩ Ý sửng sốt: “Hả?”

Cô kinh ngạc nhìn Tiêu Văn Thiến: “Sao ai cũng hỏi như vậy?”

“Cũng?” Tiêu Văn Thiến nhướng mày: “Cũng có người hỏi vậy nữa à?”

Hứa Trĩ Ý: “Thịnh Đàn.”

Tiêu Văn Thiến cười nhìn cô: “Em không nhận ra mình có chỗ nào khang khác sao?”

Hứa Trĩ Ý không do dự, nói thẳng: “Nhận ra.”

Lần trước nói chuyện với Thịnh Đàn cô cũng có nói không muốn lo lắng suy nghĩ nhiều như vậy, đi một bước thì tính một bước. Về phần tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, ở bên nhau hay là chia lìa, cô tạm thời không định nghĩ tới.

Trước tiên cô cứ thuận theo tự nhiên như hiện tại là được rồi.

Nghe cô nói vậy, Tiêu Văn Thiến thở phào nhẹ nhõm: “Em có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.”

Cô ấy nói: “Thực ra chị còn rất muốn em công khai yêu đương hoặc kết hôn với Chu Nghiên.”

Tiêu Văn Thiến không giống như những người đại diện khác, không cho phép nghệ sĩ của mình yêu đương hay gì đó, dù cho Hứa Trĩ Ý yêu đương hay kết hôn thì cô ấy vẫn ủng hộ vô điều kiện.

Thứ nhất, Hứa Trĩ Ý không phải là idol được fans bỏ phiếu bầu chọn để ra mắt, không phải do bọn họ bỏ tiền ra lăng xê. Thứ hai, Hứa Trĩ Ý chưa bao giờ nói mình là một người theo chủ nghĩa độc thân, những tai tiếng nên được làm rõ thì cô sẽ làm chứ không phải Chu Nghiên, quan hệ giữa hai người họ chưa từng được trực tiếp nhắc tới, khá khó để phân rõ đầu đuôi.

Điều quan trọng nhất là Tiêu Văn Thiến không muốn nhìn thấy cô lẻ loi một mình nữa, cô ấy muốn lúc Hứa Trĩ Ý nghỉ ngơi có người ở cạnh cô nhiều hơn, đưa cô đi chơi, hoặc cùng nhau nấu bữa tối, xem một bộ phim chẳng hạn.

Hiện tại hai người bọn họ yêu nhau, tuy rằng cũng có thể cùng nhau đồng hành, nhưng so ra, kỳ thật có rất nhiều bất tiện. Như việc Hứa Trĩ Ý đi dạo phố mua sắm, Chu Nghiên không thể nào xuất hiện trong trung tâm thương mại cùng với cô, diện mạo của hai người quá nổi bật, nhất định sẽ bị phát hiện.

Hứa Trĩ Ý nghe vậy cong môi: “Chị muốn tăng ca sao?”

Tiêu Văn Thiến liếc cô: “Cũng qua năm rồi, tăng ca thì tăng cca.”

Hứa Trĩ Ý cười một lúc, ánh mắt không có tiêu cự liền ngơ ngẩn, nhẹ nhàng nói: “Nhưng tự nhiên công khai vậy có hơi là lạ.”

Cô nhìn Tiêu Văn Thiến: “Thế này thì sao, sau này em và Chu Nghiên sẽ không cải trang khi ra ngoài, cố gắng táo bạo một chút, khi nào bị chụp thì chúng em sẽ thừa nhận?”

Tiêu Văn Thiến nghẹn trân, bất đắc dĩ nói: “Tùy hai người.”

*

Đáng tiếc là cả Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên đều không có cơ hội hẹn hò trong thời gian tới.

Sau khi trở lại đoàn phim, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên đều trở nên vô cùng bận rộn, cảnh quay đã đến giai đoạn nước rút, người nào cũng không có biện pháp cho ai thăm ban, bọn họ chỉ có thể dựa vào mạng internet để duy trì tình yêu hai người.

Trong nháy mắt, mùa đông lạnh thấu xương chuyển thành mùa xuân tràn trề sắc xanh.

Xuân tới, Bồ Hoan ngồi bên cạnh Hứa Trĩ Ý thở dài: “Chị ơi, hoa đào cũng nở rồi, sao em vẫn chưa tìm được bạn trai thế ạ?”

Hứa Trĩ Ý vừa nghe cô ấy lầm bầm vừa đọc kịch bản, không nhịn được cười: “Chị cho em nghỉ phép nhé? Để em đi xem mắt?”

Bồ Hoan: “Không cần đâu.”

Hứa Trĩ Ý mỉm cười, nghiêm mặt nói: “Nghiêm túc, bộ phim này của chúng ta còn nửa tháng nữa sẽ đóng máy, sau khi đóng máy cho em nghỉ phép dài hạn để ra ngoài vui chơi, được chứ?”

Bồ Hoan hai mắt sáng lên: “Vậy còn chị?”

“Tiếp theo chị còn một ít buổi chụp quảng cáo, chụp xong chị sẽ tự thưởng cho mình nghỉ một tuần.” Cô nhỏ giọng: “Đi thăm ban Chu Nghiên.”

Bồ Hoan nghĩ nghĩ: “Vậy đợi chị đi thăm ban rồi em sẽ nghỉ.”

Hứa Trĩ Ý: “Được.”

Hai người đang trò chuyện thì Đổng Kỳ đi tới.

“Bàn gì đấy?”

Hứa Trĩ Ý mỉm cười: “Đang bàn sau khi đóng máy phải cho mình nghỉ ngơi.”

Đổng Kỳ ngạc nhiên: “Không chuẩn bị tiếp tục tiến tổ?”

Hứa Trĩ Ý trả lời: “Tôi vẫn chưa tìm được kịch bản thích hợp.”

Khi cô nhận quay một bộ phim, trước tiên là cô phải xem liệu mình có thích kịch bản đó hay không. Cho dù kịch bản được viết hay đến đâu, nếu đã không thích thì Hứa Trĩ Ý cũng không nghĩ về nó quá nhiều.

Đổng Kỳ vỡ lẽ: “Nói chung sẽ có, bộ phim này của chúng ta còn nửa tháng nữa mới đóng máy.”

Hứa Trĩ Ý cong môi: “Trộm vía lời tốt lành của đạo diễn Đổng.”

Đổng Kỳ trả lời: “Muốn bàn một chút với cô về cảnh diễn kế tiếp.”

Hứa Trĩ Ý: “Được ạ."

“.....”

Hoàn thành cảnh quay của một ngày, khi Hứa Trĩ Ý kết thúc công việc đã là nửa đêm.

Ngáp một cái, cô ngái ngủ cầm lấy điện thoại từ trong tay Bồ Hoan: “Có tin gì quan trọng không?”

Bồ Hoan: “Chị Thiến nói chị quay phim xong thì gọi điện cho chị ấy, muộn đến đâu cũng được, chị ấy có chuyện muốn nói với chị.”

Hứa Trĩ Ý kinh ngạc mà nhướng mày: “Lên xe hẵng nói.”

“Vâng.”

Tiêu Văn Thiến kêu Hứa Trĩ Ý gọi cho cô ấy là để thảo luận chuyện công việc với cô.

Chiều nay, trợ lý của đạo diễn Quan Niên từng hợp tác với Chu Nghiên đã liên lạc với cô. Bày tỏ rõ ràng họ muốn tìm Hứa Trĩ Ý để hợp tác, hỏi xem cô có hứng thú hay không.

Sau khi nghe xong, Hứa Trĩ Ý trầm mặc một lúc, hỏi một cách không xác định: “Là đạo diễn Quan mà em biết sao?”

Tiêu Văn Thiến: “Chính là đạo diễn Quan mà em biết.”

Cô ấy kích động không thôi: “Thế nào, em có hứng thú không?”

Hứa Trĩ Ý dở khóc dở cười: “Hợp tác cùng đạo diễn lớn đương nhiên cực kỳ hứng thú, nhưng vẫn phải xem qua kịch bản."

Kịch bản mới là quan trọng nhất.

Tiêu Văn Thiến bật cười: “Chị biết, nhưng hiện tại đạo diễn Quan vẫn chưa gửi bản thảo kịch bản cho chị, ý tưởng của ông ấy là đợi bộ phim của em đóng máy rồi quay về Bắc Thành tụ họp ăn cơm trò chuyện một chút, em thấy thế nào?”

Hứa Trĩ Ý nghĩ ngợi: “Có thể ạ.”

Tiêu Văn Thiến: “Nhưng đầu tiên chị phải báo trước cho em, nếu là kịch bản em không thích, khoảng thời gian này có thể sẽ bị chậm trễ.”

Nói chung, trước khi diễn viên quay xong bộ phim này thì bộ phim tiếp theo đã được sắp xếp trước, tránh cho tình trạng lịch trình bị quá trống.

Hứa Trĩ Ý: “Em biết.”

Cô trả lời: “Chuyện này em không lo, chị báo lại với bên đó, chờ em đóng máy quay về thảo luận.”

“Được.”

*

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Trĩ Ý suy nghĩ, vẫn nên báo cho Chu Nghiên một tiếng.

Có lẽ Chu Nghiên vẫn đang ở phim trường quay phim, không lập tức trả lời cô.

Trở lại khách sạn, sau khi Hứa Trĩ Ý tắm rửa xong nằm trên giường, điện thoại của Chu Nghiên gọi đến.

“Alo.” Hứa Trĩ Ý nói: “Xong việc rồi à?”

Chu Nghiên trả lời: “Ừ, em đến khách sạn chưa?”

Hứa Trĩ Ý: “Mới vừa nằm xuống.”

Chu Nghiên mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em buồn ngủ à?”

“Có một chút.” Hứa Trĩ Ý ráng chống đỡ: “Em muốn nói với anh chuyện này.”

Chu Nghiên: “Em nói đi.”

Hứa Trĩ Ý “ừm”, ồm ồm nói: “Hồi nãy chị Thiến nói đạo diễn Quan muốn gặp mặt nói chuyện với em.”

Chu Nghiên hơi sửng sốt: “Em nói thế nào?”

“Em đồng ý.” Hứa Trĩ Ý nói với anh: “Sao anh không ngạc nhiên chút nào thế?”

Chu Nghiên nhướng mày, nói đúng sự thật: “Trong buổi ra mắt《Tiểu nhân vật》, đạo diễn Quan có nhắc em với anh.”

Hứa Trĩ Ý: “A? Nói gì về em?”

“Nói muốn tìm em hợp tác.” Chu Nghiên không giấu diếm cô: “Ông ấy muốn chúng ta hợp tác lần thứ ba.”

Hứa Trĩ Ý chớp chớp mắt: “Anh đồng ý rồi?”

Chu Nghiên: “Cũng sem sem, anh nói em đồng ý thì anh đồng ý.”

Hứa Trĩ Ý không nói gì, hiếu kỳ nói: “Là kịch bản như thế nào, anh biết không?”

Chu Nghiên: “Anh không biết.”

Hứa Trĩ Ý: “.....”

Cô nghẹn nghẹn: “Đến kịch bản thế nào anh cũng không biết mà còn dám đồng ý luôn.”

Chu Nghiên nghe vậy, trong giọng nói mang theo ý cười: “Không phải có em sao?” Anh nói: “Đến cửa ải này em cũng đã vượt qua, anh còn có vấn đề gì.”

Chu Nghiên tin tưởng vào ánh mắt của Hứa Trĩ Ý, hai người hợp tác lần ba, yêu cầu của Hứa Trĩ Ý đối với kịch bản sẽ càng cao. Nếu cô cảm thấy có thể, vậy Chu Nghiên không có gì không thể.

Được Chu Nghiên khen ngợi, Hứa Trĩ Ý không biết nên vui hay nên nói anh tin tưởng vào cô quá mù quáng.

“Anh cứ vậy mà tin vào ánh mắt của em?” Hứa Trĩ Ý thuận miệng hỏi. Chu Nghiên: “Ừ.”

“Vì sao?”

Chu Nghiên tự luyến nói: “Ánh mắt chọn bạn trai của em tốt vậy, chọn kịch bản có thể kém sao?”

“Tự luyến!” Hứa Trĩ Ý buồn cười, không nhịn được mắng anh.

Chu Nghiên bĩu môi: “Nói thật, đạo diễn Quan là đạo diễn đáng để hợp tác, đợi em đóng máy trở về nói chuyện với ông ấy, nếu kịch bản hay thì em suy xét, kịch bản không hay thì em cũng không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp từ chối là được.”

Hứa Trĩ Ý trả lời: “Em biết.”

Chu Nghiên “ừm”: “Vậy nghỉ ngơi sớm một chút?”

Hứa Trĩ Ý: “Chờ anh đến khách sạn em liền ngủ.”

Chu Nghiên cười trầm thấp, nhẹ giọng nói: “Được.”

*

Nửa tháng nhoáng một cái trôi qua.

Thời điểm Hứa Trĩ Ý đóng máy là vào buổi chiều, khi đạo diễn Đổng hét lên hai chữ “đóng máy”, cô không thể kiểm soát được tuyến lệ của mình, nước mắt tuôn trào dữ dội.

Trưa hôm đó, Hứa Trĩ Ý đã lâu không lộ diện lại lần nữa xuất hiện trên hot search.

Xem ảnh đóng máy do đoàn phim đăng lên, các fans sôi nổi để lại lời nhắn bên dưới, bày tỏ kỳ vọng, chờ mong bộ phim sớm ra mắt, chờ mong được nhìn thấy diễn xuất mới mẻ và đột phá của diễn viên Hứa Trĩ Ý.

Trên đường ra sân bay, Hứa Trĩ Ý cũng đăng Weibo sau một thời gian dài.

[ Hứa Trĩ Ý: Đã lâu không gặp, đóng máy vui vẻ. ]

Ngay khi đăng lên, fans hâm mộ sôi nổi để lại lời nhắn trên Weibo của cô.

“Ô ô ô, đã lâu không gặp bà xã!!”

“Bà xã ơi nhớ quá đi!”

“Phim đã đóng máy, có nghĩa là chúng ta có thể nhìn thấy bà xã hoàn toàn mới đúng không!!”

“A a a a a bà xã mau mau lộ mặt đi, em đã cày đi cày lại cả trăm lần show tạp kỹ chị tham gia lúc trước rồi, chừng nào chị có thể lại tham gia show mới nữa ô ô ô.”

“Nhớ chị, bà xã!”

…..

Hứa Trĩ Ý buồn cười đọc bình luận của fans hâm mộ.

Cô phát hiện, thì ra có rất nhiều fans thích biểu hiện của cô trong các show tạp kỹ.

Bồ Hoan nghe cô nói vậy lập tức đáp lời: “Em cũng thích.”

Hứa Trĩ Ý nhìn cô ấy: “Thật hả?”

“Đúng vậy.” Bồ Hoan gật đầu: ‘Chị, chị ở trong show tạp kỹ đặc biệt chân thật đáng yêu có được không, rất nhiều cư dân mạng cực kỳ thích, bọn họ đều nói chị khác xa so với trong tưởng tượng của bọn họ.”

Khóe môi Hứa Trĩ Ý cong lên một vòng, mèo khen mèo dài đuôi: “Chị vốn dĩ đã rất đáng yêu.”

Bồ Hoan: “......”

Tự luyến.

Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Hứa Trĩ Ý rung lên, là tin nhắn của Nghê Toàn.

Nghê Toàn: “Đóng máy?”

Hứa Trĩ Ý: “Sao thế?”

Nghê Toàn: “Gần đây tôi phát hiện ra một nơi siêu thú vị, cô có muốn đi không?”

Hứa Trĩ Ý: “Cô lại muốn lên hot search?”

Nghê Toàn: “.”

Nghê Toàn: “Cô chỉ cần nói có đi hay là không?”

Hứa Trĩ Ý không nói nên lời: “Ở đâu, ngày nào, mấy giờ.”

Nghê Toàn: “Sao cũng được, dù sao giờ tôi cũng đang trong kỳ nghỉ.”

Hứa Trĩ Ý: “Vậy đợi tôi về nhà nghỉ ngơi một ngày lại nói? Tôi cần ngủ một giấc thật ngon.”

Nghê Toàn không hiểu: “Ngủ gì mà ngủ, phim đều đã đóng máy, không vui chơi ăn mừng một chút sao?”

Hứa Trĩ Ý: “Cô lại bị dì bảy cô tám dì cả giới thiệu đối tượng hả?”

Nghê Toàn: “...Cũng không phải.”

Cô ấy chỉ đơn giản thấy hơi buồn chán.

Hứa Trĩ Ý: “Cô muốn chúc mừng cũng được, bảy giờ máy bay tôi hạ cánh, cô tới sân bay đón tôi đi? Chúng ta đi ăn lẩu chúc mừng, nhân tiện giới thiệu cô bạn Thịnh Đàn của tôi với cô, thế nào?”

Hai ngày trước Thẩm Chính Khanh lại đi công tác, Thịnh Đàn bị "bỏ rơi" ở nhà, ngày nào cũng quấy rầy cô, hỏi cô khi nào về nhà, yêu cầu Hứa Trĩ Ý dẫn cô ấy đi chơi.

Nghê Toàn: “Tôi nghĩ cô chỉ muốn tìm tài xế thôi.”

Hứa Trĩ Ý: “Có đến không?”

Nghê Toàn: “Đến.”

Chương kế tiếp