Diễn Đến Thành Thật

Chương 56
Trong kịch bản không có nhiều tin tức có ích cho Hứa Trĩ Ý, ngoại trừ câu nói khiến cô động lòng được hẳn một giây trên trang bìa, đó chính là thiết lập của nhân vật. Nữ chính tên Đàm Sơ, là một nữ sinh không may bị mắc bệnh nan y.

Cuộc sống hơn hai mươi năm luôn theo khuôn phép cũ của cô, cũng bởi vì bị chẩn đoán chính xác của bác sĩ cô đã mắc bệnh nan y mà phát sinh nhiều biến hóa long trời lở đất.

Khi Đàm Sơ đã vui vẻ chấp nhận việc mình sắp rời khỏi thế giới này, cô đã yêu một người đàn ông.

Một người đàn ông nhìn như khó làm quen, khó gần, vẻ mặt toát lên sự thần bí hiếm có ở độ tuổi nhưng thực chất lại rất hăng hái.

Cô mất một tuần để làm quen người đàn ông kia, để anh và cô ấy yêu nhau, để hai người bọn họ rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, ăn nhịp với nhau.

Hai người ở quốc lộ không người tận tình ôm hôn, vui vẻ thể hiện tình cảm của bản thân, bọn họ ở khu không người làm tình, bọn họ tùy ý, tận tình biểu lộ tình yêu của mình đối với đối phương.

Họ có thể được ví là những nhà mạo hiểm.

Câu chuyện bắt đầu từ khi nữ chính Đàm Sơ gặp nam chính Dư Chinh. Quan Niên đưa cho Hứa Trĩ Ý nhiều câu chuyện như vậy, cô rất nhanh đã xem xong. Ngoại trừ câu nói khiến cô động lòng trên trang bìa, trong bối cảnh nhân vật của Đàm Sơ, cô cũng có một câu rất thích - - yêu anh trong mùa hè mà gió thổi cũng cảm thấy khô nóng kia, là sinh mệnh ngắn ngủi của tôi, so với bệnh nan y thì lại càng khiến tôi cảm thấy "tốt đẹp" ngoài ý muốn.

Cô ấy gọi bệnh nan y là tốt đẹp.

-

"Xem xong rồi?" Quan Niên nhìn vẻ mặt cô, mỉm cười hỏi.

Hứa Trĩ Ý lên tiếng trả lời, ngước mắt nhìn về phía anh: "Đạo diễn Quan, bây giờ có thể cho tôi xem nhiều như vậy sao?"

Quan Niên mỉm cười: "Trước mắt có thể là vậy."

Ông ấy hỏi: "Có hứng thú không?"

"Có." Hứa Trĩ Ý thành khẩn nói: "Xem xong những thứ này, tôi rất muốn hiểu rõ thế giới nội tâm của cô gái có thể gọi là mắc bệnh nan y tên Đàm Sơ kia."

Quan Niên giật mình, nhấp một ngụm trà nói: "Cô quả nhiên rất khác biệt." Hứa Trĩ Ý nghe, dí dỏm nói: "Lời này rất lạ nha, nhưng ngài yên tâm, tôi sẽ coi như đạo diễn Quan khen tôi."

Quan Niên: "Là đang khen cô mà."

Ông ấy nói: "Trước khi tiếp tục nói chuyện với cô, tôi phải nói trước với cô rằng bộ phim tôi chuẩn bị được quay ở độ cao lớn.”

Xem như một bộ phim quay cảnh đẹp quốc lộ. Từ Tân Cương đến Tây Tạng, rồi đến Shangri-La, nơi mà Đàm Sơ khao khát được đến thăm nhất, cũng là nơi mà người thiếu nữ này coi là gần thiên đường nhất.

Hứa Trĩ Ý hiểu rõ, thời điểm nhìn thấy ba chữ khu không người, cô đã có dự liệu của bản thân.

"Cái này với tôi hẳn là không thành vấn đề." Cô ấy nói: "Tôi không bị say độ cao lắm." Cô dừng một chút, nhìn về phía Quan Niên: "Nhưng tôi muốn hỏi đạo diễn Quan, chu kỳ quay bộ phim này của chúng ta dài bao nhiêu?"

Ban đầu, bộ phim tiếp theo của Hứa Trĩ Ý thực ra là bộ phim mới của đạo diễn Chương. Nhưng thân thể Chương Đạo không may xảy ra chút vấn đề, cần tĩnh tâm rồi tĩnh dưỡng cả thân thể một thời gian ngắn.

Bộ phim mới khởi quay cần tạm thời gác lại, nếu nhanh nhất, mùa đông hẳn là có thể chuẩn bị tốt để bắt đầu cho việc khởi quay.

Quan Niên cũng nghe được một chút tiếng gió, ông nói với Hứa Trĩ Ý: "Đầu tháng năm bắt đầu khởi động máy, nếu thuận lợi, khi mùa hè kết thúc, phim cũng quay xong." Nếu không tốt, nhiều nhất là kéo dài đến mùa thu.

Hứa Trĩ Ý gật gật đầu, đột nhiên cười nói: "Vậy thời gian bên này của tôi không có vấn đề gì."

Cô cố ý dừng lại, nhìn về phía Quan Niên: "Nhưng đạo diễn Quan, tôi muốn hỏi một chút, tôi không cần thử vai sao?"

Quan Niên liếc cô: "Cô cảm thấy mình cần sao? Đang thử tôi đấy à!"

Hứa Trĩ Ý trầm ngâm một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Nếu như ngài cần, tôi có thể thử vai."

Cho dù là thử vai, cô cũng tin chắc bản thân mình có thể đánh bại các diễn viên thử vai khác.

Quan Niên hài lòng gật đầu: "Không cần thử."

Ông còn rất thản nhiên: "Tôi tìm đạo diễn Đổng muốn một đoạn ngắn cô diễn Kế Nhu." Quan Niên nhìn Hứa Trĩ Ý, trong con ngươi tràn đầy khen ngợi: "Cô có thể đem Kế Nhu diễn như người sống chứ không phải nhân vật trong phim, vậy thì tôi tin tưởng, cô cũng có thể đem Đàm Sơ diễn sống." (Ý là diễn như người sống, như người thật ngoài đời mà không phải trong phim ấy)

Hứa Trĩ Ý sửng sốt một chút, thần sắc nghiêm túc: "Tôi nhất định sẽ không để cho đạo diễn Quan và người hâm mộ điện ảnh cảm thấy thất vọng."

Quan Niên nở nụ cười: "Cố lên."

Ông ấy nói với Hứa Trĩ Ý: "Hiện tại cách tháng năm còn gần một tháng, tôi gửi kịch bản cho cô đọc trước, trong khoảng thời gian này, cô xem nhiều một chút." Hứa Trĩ Ý trả lời: "Được rồi."

-

Về đến nhà, Tiêu Văn Thiến cùng cô sắp xếp công việc trong khoảng thời gian gần đây, liền đi trước.

Người đi không bao lâu, Hứa Trĩ Ý nhận được kịch bản hoàn chỉnh của đạo diễn Quan gửi tới.

Sau khi in kịch bản ra, Hứa Trĩ Ý nghiêm trang ngồi trước bàn đọc sách. Khi nhìn thấy tên của bộ phim "Sau khi gặp em", Hứa Trĩ Ý có chút kinh ngạc, đây không phải là phong cách của Quan Niên, nhưng sau khi xem xong kịch bản, cô lại cảm thấy cái tên này là phù hợp nhất.

Bởi vì câu chuyện không dài không ngắn này, chính là câu chuyện của Đàm Sơ có bệnh nan y sau khi gặp được Dư Chinh.

Sau khi gặp em, anh có chút oán trách vận mệnh bất công. Nếu có thể, anh muốn yêu em đến khi hai chúng ta từ giã cõi đời, đến đầu bạc răng long, đến khi biến thành hạt bụi, theo dòng luân sang kiếp sau, chúng ta lại bên nhau.

Nhìn kịch bản, Hứa Trĩ Ý bỗng nhiên biết tại sao Quan Niên lại nói, kịch bản này đổi lại là nam nữ diễn viên xa lạ diễn cùng nhau, nhất định sẽ vì diễn mà nảy sinh tình. Không phải tự dưng lại nói như thế thật, bộ phim này cảnh giường chiếu cùng cảnh hôn thật sự quá nhiều!!

Tất nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất.

Quan trọng hơn là, xem xong toàn bộ kịch bản, bạn sẽ xuất hiện nhiều loại cảm xúc khác nhau, có một loại là xúc động muốn vứt bỏ tất cả, muốn làm chính mình một lần. Loại xúc động này khiến con người ta không quan tâm, sẽ chỉ hành động theo những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình.

Cho dù nó giúp làm cho người ta mở rộng tầm mắt hay khiến một số người khinh thường thì bạn vẫn muốn làm như vậy.

Lúc Chu Nghiên gọi điện thoại tới, Hứa Trĩ Ý đang nhìn một đoạn ngắn trong phần kịch bản của bọn họ, chính là cảnh hôn môi ở khu không người.

Bầu trời không biết từ lúc nào đã đổ mưa, bọn họ bị mưa làm ướt, ở trong mưa ôm hôn, triền miên day dứt. Nước mắt của Đàm Sơ dưới cơn mưa to, lần đầu tiên không hề giữ lại mà trút xuống trước mặt Dư Chinh, anh ở trên môi của cô, nếm được vị mặn của những giọt nước mắt ấy. (Đến đoạn này thì nó hơi ô dề xíu, tại mình thấy nếu là vị mặn thì sẽ là của nước mắt. Nhưng mà cái hay là hôn môi thì nếm được nước mắt kiểu gì khi hôn xuống- kiểu hôn truyền thống ấy ʘ‿ʘ)

"Alô."

Hứa Trĩ Ý đặt điện thoại di động sang một bên, gục xuống bàn nhìn người đối diện. (Ở đây là kiểu call với nhau ấy)

Chu Nghiên nhìn cô, nhướng nhướng chân mày: "Đang xem kịch bản?" Hứa Trĩ Ý lên tiếng trả lời: "Anh về khách sạn chưa?"

"Về rồi." Chu Nghiên nhìn cô, hơi nghi ngờ, nói: "Em uống rượu?"

"Không có a." Hứa Trĩ Ý không rõ nguyên do: "Sao anh lại hỏi như vậy." Chu Nghiên "Ừ" một tiếng, bình tĩnh nói: "Mặt em rất đỏ."

“……”

Theo bản năng, Hứa Trĩ Ý đưa tay sờ sờ mặt mình: "Có sao?"

Không đến mức đó chứ.

Chu Nghiên nghiêm trang đáp: "Có."

Hai người nhìn nhau một lát, Chu Nghiên cúi đầu cười: "Trong kịch bản có cái gì khiến bà xã tôi đỏ mặt sao?"

Hứa Trĩ lúng túng, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: "Anh gạt em, em nào có đỏ mặt chứ."

Cô cũng không phải thiếu nữ mười tám đôi mươi, làm sao có thể vừa mới xem cảnh hôn một chút liền đỏ mặt chứ.

Chu Nghiên cong môi dưới: "Nói chuyện với đạo diễn Quan xong chưa?" Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Nói xong rồi. Ông ấy cũng bảo với em rằng thật ra câu chuyện này có chút cẩu huyết, nhưng trong cẩu huyết, lại khiến người ta cảm thấy rất chân thật." "Thế sự vô thường."

Chu Nghiên nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn của cô liền biết cô người yêu mình thích bộ phim này, anh nở nụ cười: "Em thích là được."

Hứa Trĩ Ý "Ừ ừ" hai tiếng, chớp mắt nhìn anh: "Anh thì sao?"

"Anh? Anh làm gì?" Chu Nghiên vừa xem kịch bản mình đang quay vừa hỏi. Hứa Trĩ Ý bĩu môi: "Đạo diễn Quan có nói với anh không?"

Chu Nghiên cười khẽ, cố ý trêu chọc cô: "Em cũng đã đồng ý rồi, anh nào dám cự tuyệt người ta chứ."

Nghe vậy, Hứa Trĩ Ý hừ nhẹ: "Sao không thể cự tuyệt, em cũng sẽ không nổi giận với anh đâu a."

Cô lật kịch bản, ôi một tiếng: "Ài, chính là kịch bản này viết có hơi cẩu huyết nha, thật khiến người ta đỏ mặt mà, cảnh hôn cùng cảnh giường chiếu đặc biệt nhiều." Chu Nghiên: "…"

Tiếng cười phát ra từ trong lồng ngực anh, khoé miệng hơi cong lên, ánh mắt thâm thúy nhìn người trước mặt qua màn hình điện thoại, giọng nói không biết tại sao liền khiến người khác cảm giác nặng nề: "Em cố ý?"

"Nào có." Hứa Trĩ Ý mới không thừa nhận: "Em chính là muốn đối diễn với anh mà." (Dĩ nhiên là vợ người ta sẽ không thấy nặng nề òi (≧▽≦)

Chu Nghiên nghe, khóe môi nhếch lên: "Chờ anh quay xong trở về xem, rốt cuộc có bao nhiêu cảnh hôn."

Hứa Trĩ Ý: "."

Cô không dám nói thêm lời nào với cái người đã lưu manh lại còn mặt dày này luôn. Hàn huyên về kịch bản một hồi, cân nhắc một chút, cảm thấy thời gian cũng không còn sớm, Hứa Trĩ Ý thúc giục Chu Nghiên đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ, Hứa Trĩ Ý vẫn gửi tin nhắn cho Chu Nghiên, bảo anh nhận kịch bản không cần quá lo lắng cho mình, câu chuyện của đạo diễn Quan này, chính anh có hứng thú mới tốt, không thể bởi vì cô nhận, anh liền mù quáng nhận theo.

Chu Nghiên tự nhiên sẽ không mù quáng, lúc trước Quan Niên đã nói qua một số chi tiết nhỏ với anh, còn cố ý hỏi qua anh, chẳng qua phim điện ảnh yêu đương, ngoại trừ cùng Hứa Trĩ Ý quay chung, Chu Nghiên không muốn cùng bất kỳ diễn viên nào khác quay chung.

Người ta nói anh không chuyên nghiệp cũng tốt, làm màu cũng chả sao, chê anh kiêu ngạo thì lại càng không vấn đề, những thứ khác với anh có cũng được mà không có thì cũng không vấn đề.

Chu Nghiên chỉ đơn giản là không muốn đóng phim tình cảm với người khác. -

Sau đó một thời gian, Hứa Trĩ Ý ngoại trừ quay phim thương mại cần thiết, cùng với một ít hoạt động thương mại ra (cái hoạt động thương mại này như kiểu game show hay là quảng cáo ấy ಡ ͜ʖ ಡ, tại tui cũng hong biết >-<), cơ bản đều ở nhà xem kịch bản.

Vì để cho tố chất thân thể của mình tốt hơn một chút, cô bắt đầu hoạt động thể thao, điển hình như chạy bộ buổi sáng. Chụp ảnh trên cao nguyên, sức khỏe tốt là quan trọng nhất.

Trung tuần tháng tư, trailer đầu tiên của <>. Trong phim, Hứa Trĩ Ý phá vỡ ấn tượng tiên tiên mỹ mỹ trong lòng mọi người, biến thành một cô gái mặt xám mày tro. Nguyên bản, rất nhiều người đều cảm thấy cô diễn không tốt vai Liễu Xuân này, vai diễn này cùng những vai diễn trước kia của cô, khác biệt thật sự quá lớn. Nhưng sau khi xem xong trailer, một số cư dân mạng không tán thành cô đóng vai này đều nhanh chóng bị tát vào mặt.

Rất nhiều nhà phê bình kịch đều nói, vai diễn Liễu Xuân này dường như được thiết kế riêng cho Hứa Trĩ Ý. Ngoại trừ cô ra, thật sự rất khó tưởng tượng còn có ai có thể diễn Liễu Xuân.

Kịch của đạo diễn Viên, còn có rất nhiều chi tiết có thể bới móc, Liễu Xuân là một cô gái lớn lên ở nông thôn, làn da không nhẵn nhụi như vậy, sẽ phải thường xuyên xuống ruộng làm việc, trong móng tay sẽ có bùn, tóc nhìn qua, cũng sẽ không sáng bóng như vậy, rồi vân vân và mây mây những vấn đề khác.

Câu chuyện về một cô gái nông thôn phấn đấu, rất nhiều khán giả yêu thích phim thần tượng vốn không ôm thái độ chờ mong, bọn họ cảm thấy khuôn mặt này của Hứa Trĩ Ý đi diễn loại chính kịch này, có chút phung phí của trời.

Sau khi xem xong trailer, có khán giả bỗng nhiên cảm thấy, hình như còn rất thú vị. Trailer lần này, Hứa Trĩ Ý giành được thắng lợi tạm thời. Người xem trọng cô và bộ phim này, so với trong tưởng tượng của cô càng nhiều hơn. Trong trailer vài phút, cũng khiến khán giả một lần nữa nhìn thấy kỹ thuật diễn xuất tinh xảo của cô.

"Thành công rồi." Tiêu Văn Thiến nói với Hứa Trĩ Ý tin tức tốt này: "Trailer được đánh giá cao như nước khi thủy triều lên, chị có chút chờ mong, khi bộ phim này của em được phát sóng thì không biết sẽ như thế nào nhỉ."

Hứa Trĩ Ý cười cười: "Em cũng chờ mong bộ phim này."

Tiêu Văn Thiến nói cho cô biết, bên kịch đã chuẩn bị hoạt động chiêu thương, khi chiêu thương kết thúc, gần như cũng có thể phát sóng. Bộ phim truyền hình này không vội vào kì nghỉ hè, bọn họ lên ngôi sao phát sóng, nếu thuận lợi, cuối tháng năm hẳn là không thành vấn đề. Nói xong những tin tức tốt này với Hứa Trĩ Ý, Tiêu Văn Thiến hỏi: "Đúng rồi, kịch bản xem thế nào?"

"Cũng tạm." Hứa Trĩ Ý nói: "Em rất thích câu chuyện này."

Cô vì nhân vật nhỏ này mà ghi chú sắp kín quyển sách rồi.

Tiêu Văn Thiến cao hứng: "Vậy là được."

Giao phó Hứa Trĩ Ý vài câu, Tiêu Văn Thiến cúp điện thoại. Hứa Trĩ Ý đặt điện thoại bên cạnh, tiếp tục xem kịch bản. Mà Chu Nghiên bên này vẫn còn đang ở đoàn làm phim tiến hành mấy ngày cuối cùng quay phim. Tới gần lúc đóng máy, phần diễn của anh so với thường ngày càng nhiều, áp lực cũng vì thế mà lớn hơn.

Cũng bởi vì anh không có nhiều thời gian, Hứa Trĩ Ý vốn muốn đến thăm anh sẽ phải thay đổi lịch trình, thế nên anh quyết định ép cô ở nhà yên lặng xem kịch bản, không cho đến thăm vì sợ tiểu Ý nhà mình bị mệt.

Vừa qua một cảnh quay, Chu Nghiên đến bên cạnh nghỉ ngơi.

"Anh Nghiên." Trịnh Nguyên đưa cái ly cho anh.

Chu Nghiên nhận lấy uống hai ngụm nước, vươn tay về phía anh: "Điện thoại di động của tôi đâu?"

Lấy được điện thoại di động, Chu Nghiên lên weibo nhìn một chút. Nếu anh nhớ không nhầm, phim "Xuân Sinh" hôm nay công bố trailer. Lên mạng xem xong trailer, Chu Nghiên cúi đầu nở nụ cười, bạn gái của anh vĩnh viễn luôn khiến anh nhìn với cặp mắt khác xưa. "Anh Nghiên cười cái gì thế?"

Chu Nghiên liếc cậu một cái: "Cẩu độc thân đừng hỏi."

Trịnh Nguyên ngượng ngùng, dư quang liếc thấy Chu Nghiên dừng lại ở giao diện weibo của Hứa Trĩ Ý, cậu theo bản năng lên tiếng: "Anh, thu liễm một chút, anh đừng like." Chu Nghiên: "…"

Anh liếc Trịnh Nguyên một cái, không nói gì, nhưng ánh mắt áp bách rất mạnh. Trịnh Nguyên cứng đầu nói: "Tiền bối Lâm nói tiếp theo hai người còn phải hợp tác, đóng phim với nhau, hiện tại thu liễm một chút, tôi thấy anh cũng không muốn từ giờ trở đi thời thời khắc khắc bị chó săn nhìn chằm chằm đi."

Nghe được câu trước, ý niệm trong đầu Chu Nghiên còn chưa tiêu tan, đến câu sau, anh bỗng nhiên nghỉ ngơi tâm tư.

Anh và Hứa Trĩ Ý còn phải vụng trộm hẹn hò, quả thật không muốn có paparazzi thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Nhìn Chu Nghiên bỏ đi ý niệm trong đầu, Trịnh Nguyên nhẹ nhàng thở ra.

Hoàn hảo hoàn hảo, lý trí của người này còn tồn tại.

-

Một tuần sau, bộ phim mới của Chu Nghiên đóng máy. Khi anh đóng máy lên hot search, Hứa Trĩ Ý đang cùng Thịnh Đàn làm spa. Lướt đến ảnh chụp của anh, ánh mắt Hứa Trĩ Ý sáng lên.

Thịnh Đàn lơ đãng liếc cô một cái, nhỏ giọng "chậc" một cái: "Cậu làm gì vậy?"

Hứa Trĩ Ý: "Vui vẻ."

Thịnh Đàn dở khóc dở cười, cô ấy cảm thấy Trĩ Ý lộ vẻ vui mừng quá mức a, cảm thấy buồn cười liền nói: "Cậu không thể kiềm chế bản thân mình một chút sao?" Hứa Trĩ Ý hừ hừ: "Không thể, lúc cậu ở trước mặt tớ nói đi nói lại về Thẩm tổng nhà cậu, tớ cũng có nói gì đâu, cậu lúc đấy một chút cũng không thu liễm a, còn lộ liễu hơn tớ cơ."

Thịnh Đàn ô ô: "Được rồi."

Cô im lặng vài giây, không chịu được tò mò cũng lấy điện thoại di động ra xem weibo: "Thầy Chu đóng máy rồi, ngày vui của thầy sắp tới rồi."

Hứa Trĩ Ý bị lời nói của cô làm sặc, nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa nhân viên phục vụ đi vào, cô nhỏ giọng một chút cho tôi."

Thịnh Đàn "ồ" một tiếng, liếc xéo cô bạn mình một cái: "Rốt cuộc thì hai người định khi nào mới chịu công khai?"

Đang khi nói chuyện, cô nhấn vào siêu thoại mà mình chú ý: "Fan CP của hai người lại có một đoạn thời gian không cắn được kẹo rồi, thật thảm nha."

Hứa Trĩ Ý dở khóc dở cười: "Thảm chỗ nào chứ."

Cô tự giải thích cho mình: "Chúng tớ không có đường để ăn, làm sao cho họ ăn được chứ."

Thịnh Đàn bĩu môi.

"Nhưng tớ nói cho cậu biết một thứ nha, bộ phim tiếp theo mà tớ muốn quay, là hợp tác với Chu Nghiên á." Hứa Trĩ Ý nói với Thịnh Đàn.

Thịnh Đàn sửng sốt, kinh hỉ không thôi: "Thật hay giả? Thể loại phim nào?" "Thì ….. Cái loại phim đó ấy!"

"Phim đó… Là loại phim nào mới được"

"Thì…. Phim tình cảm."

"Đờ mờ!!" Thịnh Đàn vừa nghe tới đây liền kích động nói: "Cảnh hôn nhiều không?" Hứa Trĩ Ý: "?"

Vẻ mặt cô khó hiểu nhìn Thịnh Đàn: "Cậu chỉ quan tâm cái này?"

"Phim tình cảm mà, tớ không quan tâm cái này thì còn quan tâm cái nào?" Thịnh Đàn có lý có chứng phản bác.

Hứa Trĩ Ý nghẹn họng, nhất thời thật đúng là không có biện pháp phản bác. Cô liền im lặng một lát, yếu ớt nói: "Cậu nói cũng có lý."

"Đúng không đúng không." Thịnh Đàn hỏi: "Cậu còn chưa nói cho tớ biết, có nhiều không?"

“…… Nhiều."

Nghe được chữ này, Thịnh Đàn phát ra tiếng cười hắc hắc, có hơi hèn mọn bỉ ổi, cười đến mức da đầu Hứa Trĩ Ý run lên.

"Vậy tớ có thể đi thăm ban của hai người không?"

Hứa Trĩ Ý cũng không xác định được, nhưng cô đoán chừng có thể: "Chẳng qua là khu vực cao nguyên, cậu phải suy nghĩ kỹ rồi mới được đến."

Thịnh Đàn khoát khoát tay, nói với giọng vừa tùy tiện, vừa cảnh cáo nhẹ: "Được, đến lúc đó tớ đi cùng chồng tớ, cậu phải đón tiếp cho đàng hoàng ấy nhá."

Hứa Trĩ Ý: "."

Làm xong spa, Hứa Trĩ Ý bị Thịnh Đàn kéo đến trung tâm thương mại dạo phố. Dùng lời của cô bạn tên Thịnh Đàn nhà mình mà nói, phim điện ảnh của Chu Nghiên đã đóng máy, dĩ nhiên bây giờ phải về nhà, cô đương nhiên phải chuẩn bị cho Chu Nghiên một "kinh hỉ" rồi.

Hứa Trĩ Ý dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cái gọi là kinh hỉ mà Thịnh Đàn nói là cái gì. Dù sao, cô bạn này của cô cũng thường xuyên đem mình làm kinh hỉ tặng cho Thẩm Chính Khanh. Đừng hỏi làm sao cô có thể biết được chuyện này, bởi vì vấn đề này khá xấu hổ a.

"Khi nào thì bộ phim mới của hai người mới khởi quay?" Thịnh Đàn hỏi cô: "Cậu có muốn mua thêm quần áo không?"

Hứa Trĩ Ý: "Trong nhà có nhiều quần áo rồi, đừng mua thêm nữa."

Thịnh Đàn suy nghĩ một chút: "Được rồi, vậy chỉ mua mấy bộ gợi cảm cho cậu thôi." Hứa Trĩ Ý nhìn cô bạn trước mặt, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Cậu là gián điệp của Chu Nghiên phải không?"

"Sao cậu có thể nói như vậy." Thịnh Đàn ngạo kiều nói: "Anh ta còn không thuê nổi gián điệp như tớ nha."

Hứa Trĩ Ý ngẫm lại, cũng đúng. Cuối cùng, Hứa Trĩ Ý bị Thịnh Đàn nhét mấy cái váy gợi cảm rồi mới về nhà.

-

Hứa Trĩ Ý không nghĩ tới chính là, khi cô về đến nhà thì Chu Nghiên đã về trước rồi. Nhìn đôi giày đặt ở thềm cửa, Hứa Trĩ Ý có chút kinh ngạc.

Lúc làm spa, cô gửi tin nhắn cho Chu Nghiên, hỏi anh đã đến đâu rồi, Chu Nghiên nói anh còn chưa bay, máy bay hơi trễ, về đến nhà khoảng chừng tám chín giờ. Mà lúc này, Hứa Trĩ Ý nhìn đồng hồ, còn chưa tới sáu giờ mà.

Cô đặt túi trong tay xuống, đi về phía phòng ngủ. Mới vừa đẩy cửa ra, Hứa Trĩ Ý nhìn thấy mỹ nam đi ra khỏi phòng tắm.

Chu Nghiên mới vừa tắm xong, bên hông quấn một cái khăn tắm, tóc anh còn đang nhỏ nước, những giọt nước kia tinh nghịch theo đường cằm đi xuống, trượt xuống chỗ cơ ngực, lại chui vào chỗ trẻ con không được nhìn thấy.

Có một khoảng thời gian ngắn không gặp, Hứa Trĩ Ý đã mơ hồ cảm thấy Chu Nghiên so với lần trước, còn hấp dẫn cùng cường tráng hơn một chút, đường nét khuôn mặt anh càng thêm rõ nét, mà người hình như cũng gầy đi một chút.

Cô ngây ngốc nhìn, nhất thời quên mất phải nói gì. Chu Nghiên ở cách đó không xa nhìn chăm chú vào cô, dẫn đầu việc phục hồi tinh thần lại, giọng nói áp áp mà hơi thở mát lạnh hỏi: "Xem đủ chưa?"

“……”

Hứa Trĩ Ý hoàn hồn, lông mi không biết tại sao liền run rẩy: "Nếu vẫn không nhìn đủ, có thể tiếp tục nhìn thêm không?"

Chu Nghiên bị lời nói của cô đánh bại, hầu kết lăn lộn nói: "Có thể."

Hứa Trĩ Ý bật cười, ngửa đầu nhìn anh: "Không nhìn nữa."

Cô cố gắng dời sự chú ý của mình khỏi cơ bụng anh, ánh mắt mơ hồ: "Không phải anh nói máy bay trễ giờ sao?"

Chu Nghiên trầm trầm đáp lời, đi đến gần đứng ở trước mặt cô: "Lừa em chút thôi." Hứa Trĩ Ý trợn tròn mắt, há mồm muốn nói chuyện, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị người ngăn chặn môi. Người đàn ông dường như có chút nôn nóng, cũng không muốn nghe cô nói thêm nữa.

Giờ phút này, anh chỉ muốn hôn cô.

Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, Hứa Trĩ Ý bối rối, răng môi bị người dùng đầu lưỡi đẩy ra. Cô theo bản năng há miệng, tiếp nhận sự xâm nhập của anh. Lúc Chu Nghiên tắm hình như còn đánh răng, trong khoang miệng tràn đầy vị chanh mát lạnh.

Là kem đánh răng mà cô mua.

Mùi sữa tắm trên người anh cùng với mùi của cô lại càng nồng đậm, nhưng cô dùng thì mang hương mềm mại quyến rũ, còn anh dùng thì mang hương gợi cảm mạnh mẽ, mùi sữa tắm lặng yên không một tiếng động chui vào mũi cô.

Hứa Trĩ Ý ngửa đầu, nhẹ nhàng nhón chân lên, ôm lấy cổ anh, cùng anh triền miên hôn môi.

Hoàng hôn lúc chạng vạng tà tà chiếu vào phòng, giống như một bức tranh trải rộng, bọn họ đứng ở một góc phòng, ôm nhau hôn môi.

……

Không biết hôn bao lâu, khi Chu Nghiên ngậm vành tai cô hỏi cô, là muốn ăn cơm trước hay là hưởng thụ công dụng của bạn trai cô trước, suy nghĩ của Hứa Trĩ Ý dần dần trở lại. Hứa Trĩ Ý không đói bụng, nhưng cô lại cảm thấy Chu Nghiên đói.

Môi Hứa Trĩ Ý bị anh cắn có chút đau, cô mở mắt ra nhìn con ngươi đen như mực của anh, nhỏ giọng nói: "Ăn cơm trước?"

Chu Nghiên cúi người, cắn môi cô, trầm thấp đáp: "Được."

Chu Nghiên trở về phòng thay quần áo, đi đến phòng khách thì nhìn thấy mấy cái túi, anh nâng mắt: "Mua cái gì thế?"

Nguyên bản, Hứa Trĩ Ý không có gì ngượng ngùng. Nhưng Chu Nghiên vừa hỏi như vậy, cô bỗng nhiên xấu hổ mở miệng.

"Thì …. Quần áo."

Nghe giọng điệu chột dạ của cô, Chu Nghiên nhấc chân đi qua: "Quần áo gì?" Hứa Trĩ Ý tay mắt lanh lẹ đoạt lấy, hàm hồ không rõ nói: "Quần áo bình thường thôi." Cô thúc giục Chu Nghiên: Em đói bụng rồi, em muốn ăn cơm anh nấu." Chu Nghiên: "…"

Nhìn ánh mắt né tránh của Hứa Trĩ Ý, Chu Nghiên nhướng nhướng mày, quyết định tạm thời buông tha cô.

Anh chỉ nhếch khóe môi, đồng ý với yêu cầu của cô: "Anh đi nấu cơm." Hứa Trĩ Ý điên cuồng gật đầu: "Em mang quần áo đi cất rồi xuống phụ anh sau vậy." Cất quần áo xong, Hứa Trĩ Ý chui vào phòng tắm tẩy trang, rửa mặt. Nhìn cánh môi không tô son môi cũng đỏ bừng của cô, cô vỗ nhẹ hai má, để cho mình bình tĩnh một chút. Đừng nhìn thấy thân thể của Chu Nghiên giống như chưa từng thấy qua việc đời, thực chất thì giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.

Tẩy não các kiểu con đà điểu cho mình xong, Hứa Trĩ Ý đi vào phòng bếp. "Anh làm những gì rồi?” Cô hỏi.

Chu Nghiên: "Tối nay chúng ta ăn đơn giản một chút?"

Anh ấy nhìn tủ lạnh: "Bên trong cũng không còn gì để ăn nữa."

Hứa Trĩ Ý "ồ" một tiếng: "Vậy chúng ta ra ngoài dạo chơi muộn một chút đi." Cô theo bản năng trốn tránh, nói: "Đã lâu rồi hai chúng ta không đi siêu thị." Chu Nghiên ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn: "Cùng đi?"

Hứa Trĩ Ý sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: "Không lẽ tách ra đi?"

Chu Nghiên nghẹn một cái, bất đắc dĩ nhéo nhéo mi cốt nói: "Em bây giờ có phải không sợ bị chó săn chụp được hay không?"

Trước kia, Chu Nghiên từng đề nghị cùng cô đi siêu thị liền bị Hứa Trĩ Ý ngay lập tức cự tuyệt. Siêu thị là nơi đông người, cô sợ có người nhận ra họ. Đây cũng là lí do vì sao, vừa rồi lúc Hứa Trĩ Ý nhắc tới, Chu Nghiên lại ngoài ý muốn ngẩn người.

Hứa Trĩ Ý phản ứng lại nhưng cô im lặng một lúc, cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ và nói: "Chỉ là... Hình như em không còn sợ hãi như trước?"

"Sao em đột nhiên lại nghĩ thông rồi." Chu Nghiên tò mò.

Hứa Trĩ Ý thành thật nói cho anh biết: "Là đọc kịch bản có được cảm giác được giác ngộ."

Trước kia, Hứa Trĩ Ý kỳ thật không có cảm xúc gì. Nhưng sau khi xem xong kịch bản "Sau khi gặp em", cô chợt phát hiện, cuộc đời có rất nhiều chuyện, đều xảy ra rất đột ngột. Bất ngờ và bất ngờ, bạn không biết khi nào sẽ đến. Một khi đã như vậy, chi bằng trước khi ngoài ý muốn tiến đến, trước tiên đem toàn bộ những gì mình muốn làm làm hết. Cô không muốn khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lại hối hận.

Cùng Chu Nghiên đi dạo siêu thị, thật ra vẫn luôn nằm trong tâm nguyện của Hứa Trĩ Ý. Cô có rất nhiều chuyện muốn cùng Chu Nghiên làm, nhưng bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, bởi vì mình sợ chó săn, rất nhiều rất nhiều đều gác lại.

Nhưng bây giờ, Hứa Trĩ Ý bỗng nhiên phát hiện, bởi vì bản thân đã suy nghĩ quá nhiều mà cô mất đi rất nhiều niềm vui. Sống tốt ở hiện tại tương đối quan trọng, bị chụp thì bị chụp, cùng lắm thì chính là công khai tình cảm, sau đó bị mắng vài ngày. Chỉ cần cô và Chu Nghiên còn ở cùng một chỗ, bị mắng một chút hình như cũng không thành vấn đề quá lớn.

Nghe cô nói xong, Chu Nghiên nói đùa: "Vậy lát nữa anh phải xem kỹ cái kịch bản kia mới được."

Hứa Trĩ Ý liếc anh một cái: "Anh còn chưa xem qua bản đầy đủ sao?" Chu Nghiên: "Không có."

Anh vẫn đang quay phim, đạo diễn Quan gửi cho anh đầy đủ kịch bản nhưng anh rất bận rộn, thế nên mới không có thời gian xem.

Hơn nữa, Chu Nghiên cũng sợ nếu xem kịch bản mới sẽ phân tán lực chú ý của mình với hoạt động hiện tại, cho nên vẫn chưa mở ra.

Hứa Trĩ Ý "ồ" một tiếng: "Vậy lát nữa anh có thể xem."

Chu Nghiên: "Được."

Chỉ có điều Hứa Trĩ Ý không nghĩ tới, Chu Nghiên đang đợi, là lúc ăn cơm. Cô vừa mới chuẩn bị ăn cơm, Chu Nghiên bỗng nhiên đến bàn trà bên kia cầm lấy kịch bản cô đặt ở đó. Khi Hứa Trĩ Ý chạy tới ngăn cản, Chu Nghiên đã mở ra. Thật trùng hợp, anh mở ra một trang kia, là cô dùng bút đánh dấu đỏ, cảnh giường chiếu. Trong khoảnh khắc, không khí chung quanh phảng phất đều đọng lại.

Chu Nghiên nhìn văn tự đánh dấu, lại nhìn người trước mặt, nét mặt bình tĩnh không thôi, thản nhiên nói: "Ngày mai lại đi siêu thị, buổi tối chúng ta đối diễn đi." Hứa Trĩ Ý: "......"

Chương kế tiếp