Diễn Đến Thành Thật

Chương 55
Khi Hứa Trĩ Ý hạ cánh, cô nhìn thấy một nhóm mới trên WeChat của mình. Lúc cô còn ở trên máy bay, Thịnh Đàn và Nghê Toàn đã “nhận nhau” ở sân bay. Thịnh Đàn ôm thái độ “không nhắc lại quá khứ” đối với Nghê Toàn, ở chung hòa hợp với cô ấy.

Nghê Toàn vẫn luôn biết Hứa Trĩ Ý có một cô bạn thân như vậy, mặc dù cô ấy không rõ tính cách của Thịnh Đàn thế nào, nhưng cô ấy nghĩ sẽ không khó để kết thân. Ít nhất, con người chân thành, thế là đủ rồi.

Hai người gặp nhau, sau năm phút xấu hổ, Thịnh Đàn hỏi cô có muốn uống cà phê không, đến quán cà phê đợi Hứa Trĩ Ý.

Nghê Toàn đồng ý.

Khi đến quán cà phê gọi cà phê, cả hai phát hiện khẩu vị của mình cực kỳ giống đối phương, nháy mắt ăn ý với nhau, bắt đầu trò chuyện không ngừng.

Thêm WeChat, Thịnh Đàn trước tiên lập một nhóm chat rồi kéo Nghê Toàn và Hứa Trĩ Ý vào.

Ba người đương nhiên phải có nhóm ba người.

Khi Hứa Trĩ Ý và Bồ Hoan đẩy hành lý tìm thấy bọn họ, hai người đã trở lại trong xe nói chuyện phiếm.

Thấy cô, cũng chỉ có lệ mà chào hỏi một câu.

Hứa Trĩ Ý nhướng nhướng mày, bắt đầu suy nghĩ lại bản thân, liệu có phải không nên giới thiệu họ với nhau hay không.

“Hai vị.” Ngồi trên xe, hai người vẫn chưa chú ý tới cô, Hứa Trĩ Ý đành phải lên tiếng: “Có thể chia một chút lực chú ý cho tôi được không?”

Nghê Toàn liếc cô một cái: “Tại sao phải chia cho cô?”

Hứa Trĩ Ý: “Vì sao không thể chia cho tôi?”

Nghê Toàn nghẹn lại.

Thịnh Đàn ngồi ở ghế phụ cười: “Sao, cậu ghen tị hả?”

Hứa Trĩ Ý thẳng thắn nói: “Đúng vậy.”

Cô chính là đang ghen.

Thịnh Đàn cười tủm tỉm, lấy ra một bó hoa đã cất giấu, quay người đưa cho cô: “Hoan nghênh bạn học Tiểu Hứa của chúng ta trở về, đóng máy suôn sẻ.”

Nhìn bó hoa trước mặt, Hứa Trĩ Ý không kìm được, âm thầm cong môi dưới: "Cảm ơn."

Cô nhận lấy, nhìn Nghê Toàn: “Của cô đâu?”

“Cái gì của tôi?” Nghê Toàn mờ mịt.

Hứa Trĩ Ý khoa trương “Oa” một tiếng: “Cô tới đón tôi mà không mang theo hoa với quà?”

Nghê Toàn đối diện với hai cặp mắt, mờ mịt chớp chớp mắt: “Mỗi lần cô đón cô ấy đều mang theo quà và hoa tươi sao?”

Thịnh Đàn gật đầu: “Đúng rồi.”

Cô ấy nói: “Nghi thức rất quan trọng.”

Nghê Toàn: “......”

Cô ấy lúng túng nhìn Hứa Trĩ Ý: “Lần sau tôi sẽ bù cho cô nhé?” Cô ấy khẽ lẩm bẩm: “Tôi chưa có bạn tới đón bao giờ, nào biết cần mang theo hoa đâu.”

Cô ấy nói câu sau rất nhỏ, Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn không nghe rõ lắm, nhưng nhìn đôi môi cô ấy mấp máy, Hứa Trĩ Ý đại khái cũng đoán ra được cô ấy đang nói gì.

Cô dừng một lát, gượng gạo nói: “Cũng được, lần sau nhớ bù đắp, hôm nay tha cho cô trước.”

Nghê Toàn lanh lợi: “Thành thật cảm ơn ngài.”

Hứa Trĩ Ý xua xua tay: “Không có chi.”

“......”

Trong xe yên tĩnh một lúc, Nghê Toàn hỏi: “Sao trợ lý không đi ăn lẩu với chúng ta?”

“Cô ấy cảm thấy hai người ồn ào quá.” Lúc mới tới bãi đậu xe, Bồ Hoan nói cô ấy sẽ không đi ăn lẩu với bọn họ, muốn về nhà nghỉ ngơi. Hứa Trĩ Ý không miễn cưỡng, dứt khoát nhờ tài xế của Thịnh Đàn đưa cô ấy về nhà.

Thịnh Đàn: “Mình ồn ào chỗ nào.”

Cô ấy không phục nói: “Lần sau gặp Hoan Hoan, nhất định phải hỏi em ấy cho ra lẽ.”

Nghê Toàn: “Đúng, chúng ta nào có ồn ào như chị Trĩ Ý của em ấy.”

Thịnh Đàn phụ họa.

Hứa Trĩ Ý nghe hai người kẻ xướng người họa, đầu có hơi đau.

Ba người phụ nữ trong một bộ phim, câu này không kém chút nào. Trong xe cãi cọ ồn ào, như thể đang có một cuộc tranh biện ác liệt.

“Ý Ý.” Thịnh Đàn quay đầu nhìn cô: “Đi quán lẩu chúng ta thường ăn ha?”

Hứa Trĩ Ý gật đầu: “Được.”

*

Cân nhắc đến thân phận của Hứa Trĩ Ý và Nghê Toàn là người của công chúng, Thịnh Đàn quyết định đặt một ghế lô.

Cả ba vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

Ăn uống no nê, Nghê Toàn nhìn hai người bọn họ: “Nên về nhà hay đi dạo?”

Hứa Trĩ Ý mặc dù mệt mỏi, nhưng hai người họ muốn đi dạo cô cũng có thể: “Tùy các cậu.”

Thịnh Đàn nhìn quầng thâm mắt của cô, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là đến nhà cậu hoặc nhà mình xem phim?”

Hứa Trĩ Ý không phản đối, dù sao Chu Nghiên không ở nhà, cô đi đâu cũng được.

Nghê Toàn ngẩn người: “Hai người đều có đàn ông trong nhà, tôi đi không thích hợp lắm đâu?”

Hứa Trĩ Ý không nói nên lời, liếc nhìn cô ấy nói: “Có gì không thích hợp, cứ đến nhà tôi, có phòng cho khách cũng có phòng chiếu phim.” Cô giải thích: “Nhà Đàn Đàn gọi ship ngoài không tiện.”

Nghê Toàn: “....Ồ.”

Thịnh Đàn đã rất nhiều lần đến “tổ ấm tình yêu” của Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên không hề cảm thấy có gì không ổn.

*

Trở về bên nhà của Hứa Trĩ Ý, Thịnh Đàn tự quen thuộc đi đến phòng chiếu phi,, nhân tiện kéo Nghê Toàn qua.

Hứa Trĩ Ý vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm rửa xong, hai người trong phòng phiếu còn chưa bắt đầu xem phim.

Hứa Trĩ Ý nhướng mày: “Không phải xem phim sao?”

Thịnh Đàn: “Cậu còn chưa tới mà, hai người xem phim có ý nghĩa gì.”

Hứa Trĩ Ý: “....”

Ba người chọn một bộ phim tình cảm nước ngoài, màn hình rất đẹp, nam chính siêu cấp đẹp trai, nữ chính cũng rất xinh đẹp.

Hứa Trĩ Ý rất thích bộ phim này, cô đã xem nó nhiều lần, nhưng mỗi lần xem lại đều cảm thấy nó có một hương vị và cảm giác khác.

Đang xem, Nghê Toàn đột nhiên nói: “Yêu đương thực sự rất hạnh phúc sao?”

Hứa Trĩ Ý liếc cô ấy một cái: “Muốn yêu đương?”

“Có chút.” Nghê Toàn nói: “Đã lâu tôi không yêu đương.”

Thịnh Đàn mỉm cười: “Tôi cảm thấy khá tốt.”

Hứa Trĩ Ý cũng gật đầu: “Ừm, tôi cũng thấy khá tốt.”

Cùng người mình thích yêu nhau, sẽ làm bạn cảm thấy mọi thứ trên đời này đều rất tốt đẹp.

Nghe hai người nói, Nghê Toàn càng thèm hơn.

“Tôi cũng muốn yêu đương.” Cô ấy rầu rĩ.

Thịnh Đàn bật cười, an ủi cô ấy: “Cô thích người thế nào, tôi giới thiệu cho cô.” Nghê Toàn nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Không biết.”

Cô đối với khái niệm mẫu hình lý tưởng rất mơ hồ, cũng không có tiêu chuẩn cố định nào, thích thì thích thôi.

Thịnh Đàn và Hứa Trĩ Ý nhìn nhau, lực bất tòng tâm.

“Vậy chúng tôi giới thiệu cho cô thế nào đây?” Hai người trăm miệng một lời.

Nghê Toàn hơi nghẹn lời, vẻ mặt vô tội nhìn hai cô: “Tôi cũng không biết nữa.”

Hứa Trĩ Ý: “Nói chuyện đàng hoàng, không được làm nũng.”

Thịnh Đàn gật đầu: “Nói chuyện đàng hoàng, không được làm nũng.”

Nghê Toàn khẽ khịt mũi: “Tôi đâu có làm nũng." Cô ấy tò mò hỏi: “Hứa Trĩ Ý, cô chia sẻ với tôi đi, lúc trước cô với Chu Nghiên ở bên nhau như thế nào.”

Hứa Trĩ Ý kiêu ngạo nói: “Tôi không.”

Cô nói: “Đây là hồi ức mà tôi trân trọng nhất, không thể dễ dàng chia sẻ.”

Nghê Toàn sụt sịt: “Được rồi, cô không muốn thì thôi vậy.”

Hứa Trĩ Ý dở khóc dở cười: “Cô còn dám tủi thân.”

“Đương nhiên.” Nghê Toàn nói: “Nhưng mà tôi vẫn điểm tò mò, làm sao hai người lại phát hiện đối phương thích mình?”

Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn liếc nhau, cô ra hiệu: “Thịnh Đàn cậu nói đi.”

Thịnh Đàn “À”, ra vẻ điềm tĩnh nói: “Tình huống của tôi thì khác, tôi đọc sách liền biết mình thích Thẩm Chính Khanh.”

Cảm giác lúc đó có hơi ngây thơ mơ hồ, Thịnh Đàn nhìn thấy nữ sinh vây quanh Thẩm Chính Khanh liền cực kỳ tức giận, tự một mình hờn dỗi rất lâu, còn luôn so sánh dáng người của các nữ sinh trong ban của hắn ai đẹp hơn ai.

Cô ấy đọc rất nhiều tiểu thuyết tình cảm lãng mạn nên đương nhiên biết nguyên nhân dẫn đến một loạt phản ứng cảm xúc của mình là gì.

Nghe cô ấy nói xong, Nghê Toàn cái hiểu cái không gật gật đầu, nhìn chằm chằm Hứa Trĩ Ý: “Còn cô thì sao?”

“Tôi?” Hứa Trĩ Ý nhìn vào ánh mắt buôn chuyện của hai người, nghĩ ngợi: “Có lẽ là lúc mình phát hiện mình luôn lơ đãng nhớ đến anh ấy.”

Lúc ấy, cô và Chu Nghiên đã kết thúc quay phim vào ban ngày, lúc trở về khách sạn, trong đầu cô sẽ luôn vô thức nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa hai người họ trước đó.

Đó có thể là một cái va chạm ánh mắt, hoặc có thể là khi tập diễn vô tình chạm vào ngón tay của đối phương, cũng có thể là dáng vẻ anh ấy cầm ô cho mình khi trời mưa.

Rất nhiều rất nhiều, Hứa Trĩ Ý không thể miêu tả chính xác được, khi trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh của Chu Nghiên, cô chắc chắn rằng, mình thích Chu Nghiên.

Đây là lần đầu tiên thích một người như thế này, và đó có thể là lần duy nhất.

Sau khi nghe những lời của Hứa Trĩ Ý, Nghê Toàn ngừng hỏi.

Cô ấy không muốn ăn thức ăn cho chó.

Cô ấy bất bình lẩm bẩm một câu: “Lạ thật, hai người yêu nhau như vậy, tại sao đám săn ảnh vẫn chưa bắt được?”

Hứa Trĩ Ý ném cho cô ấy một cái liếc xéo, nghiêm trang nói: “Những người thực sự yêu nhau không dễ bị chụp ảnh như vậy.”

Nghê Toàn nghĩ nghĩ, hình như thế thật.

Những người yêu nhau thực sự sẽ luôn bảo vệ tình yêu của mình thật tốt. Chỉ cần không xuất hiện tình huống đặc biệt, thật sự rất khó bị đem ra ngoài ánh sáng.

*

Hôm sau, sau khi nghỉ ngơi, ba người họ đi chơi Karting* mà Nghê Toàn muốn chơi.

(*) Karting là một biến thể của đua xe đường trường sử dụng xe bốn bánh hở, được gọi là Go-kart hoặc Shifter Kart. Karting thường được tổ chức tại các đường đua đã giảm tỷ lệ kích thước (đường đua Go-kart sẽ nhỏ hơn đường đua tiêu chuẩn).

Không tệ, đây là nơi vui chơi mà Nghê Toàn phát hiện.

Ba người họ đều chưa từng chơi qua, nhưng thắng ở điểm là không ngu ngốc, có thể bắt đầu khá nhanh.

Sau một hồi, Hứa Trĩ Ý đã cảm nhận được tốc độ và niềm đam mê mãnh liệt với môn đua xe ngoài trời.

Khi Chu Nghiên gọi cho cô, Hứa Trĩ Ý còn hỏi anh có chuyện gì quan trọng không, nếu không thì buổi tối cô cùng anh nói chuyện, cô muốn tiếp tục đua xe với Thịnh Đàn và Nghê Toàn.

Nghê Toàn trầm mặc hai giây, tủi thân uất ức hỏi: “Trung Ý thật sự là lá chắn cho Một đời Hứa Nghê sao?”

“......”

Hứa Trĩ Ý cười khúc khích, nhìn lên trời xanh: “Thầy đang nói gì vậy, thầy Chu?”

Cô dỗ dành anh: “Một đời Hứa Nghê mới là lá chắn, chúng ta là thật, còn Một đời Hứa Nghê là giả, anh biết không?”

Nghe được đáp án này, Chu Nghiên hài lòng: “Được, vậy các em đi chơi vui vẻ, đừng lái xe quá nhanh, an toàn là trên hết.”

Hứa Trĩ Ý đáp lại, nhấn mạnh nói: “Tuân lệnh.”

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Trĩ Ý lại tham gia PK “đường đua”.

Cô không thể thua, nếu thua buổi tối phải mời khách ăn cơm.

Sung sướng vui vẻ chơi hai ngày, bộ ba giải tán.

Hứa Trĩ Ý muốn gặp mặt đạo diễn Quan ăn cơm, Nghê Toàn cũng có công việc mới, còn Thịnh Đàn cũng đã vứt bỏ hai người họ khi Thẩm Chính Khanh trở về.

*

Trên đường đến ăn cơm với đạo diễn Quan, Hứa Trĩ Ý không hiểu sao có chút căng thẳng.

Cô đã gửi đi mấy tin nhắn quấy rầy Chu Nghiên, Chu Nghiên trong thời gian nghỉ an ủi trấn an cô.

Ở lối vào nhà hàng, Hứa Trĩ Ý mới cất điện thoại, hít một hơi thật sâu đi theo Tiêu Văn Thiến vào ghế lô.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy Quan Niên, cô đã từng gặp ông ấy khi đoàn người của Bác Ngọc đến phim trường lúc cô quay bộ phim đầu tiên. Chẳng qua lần đó đến bây giờ cũng đã trôi qua nhiều năm.

Gặp lại, Quan Niên nhìn cô, cười nói: “Hồi hộp à?”

Hứa Trĩ Ý gật đầu: “Có chút ạ.”

Quan Niên mỉm cười: “Đừng căng thẳng, đều là người quen cũ.”

Hứa Trĩ Ý trả lời: “Vâng, đạo diễn Quan.”

Trong bữa ăn, Quan Niên không đề cập đến kịch bản mà chỉ trò chuyện bình thường với cô, hỏi cô về việc quay bộ phim lần trước, cùng cô tán gẫu về Chu Nghiên.

Sau khi ăn xong, bọn họ mới vào chủ đề chính.

Quan Niên nhìn cô, hỏi trước: “Cô có để ý nếu hợp tác lần ba với Chu Nghiên không?”

Hứa Trĩ Ý giật mình, sau đó đột nhiên cười nói: “Đạo diễn Quan, chỉ cần kịch bản hay, tôi cũng không bài xích hợp tác bao nhiêu lần với diễn viên nào cả.”

Quan Niên nghe vậy khen ngợi: “Làm diễn viên nhất định phải có suy nghĩ giống như cô.”

Ông ấy nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Kịch bản này của tôi, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai người là thích hợp nhất.”

Hứa Trĩ Ý mỉm cười: “Đạo diễn Quan quá khen.”

Quan Niên nói đùa: “Đổi lại người khác, tôi sợ bọn họ phim giả tình thật.”

“.....”

Hứa Trĩ Ý không biết phải trả lời những lời này thế nào.

Quan Niên nhìn cô: “Kịch bản tình cảm, không biết cô có hứng thú không.”

Hứa Trĩ Ý chớp chớp mắt: “Có tiện cho tôi biết nội dung câu chuyện không?”

Quan Niên trả lời, lấy ra bản thảo phim đã in ra đưa cho cô.

Thông thương mà nói, đạo diễn sẽ chỉ gửi kịch bản cho diễn viên hoặc quản lý của diễn viên, còn người trực tiếp in ra đưa giống Quan Niên thì lại rất hiếm.

“Bây giờ cô xem đi.” Quan Niên nói: “Xem trang đầu tiên, nếu có hứng thú, chúng ta lại bàn tiếp.”

Hứa Trĩ Ý: “Được.”

Cô mím môi dưới có chút lo lắng, mở trang đầu tiên của kịch bản trước mặt.

Trong kịch bản, trang đầu tiên viết bối cảnh của các nhân vật và dàn ý của câu chuyện.

Khi Hứa Trĩ Ý đọc đến câu thoại đầu tiên, trái tim đã rung động.

Câu đầu tiên trên trang tiêu đề của kịch bản là –— là yêu một người đến mức nào, mới có thể làm bạn cảm thấy chỉ vừa yêu cô ấy/anh ấy được hai mươi ngày, nhưng cần phải dùng đến cả đời mới biết được.

Chương kế tiếp