Diễn Đến Thành Thật

Chương 92
Thịnh Đàn vẫn luôn cảm thấy, tính cách của mình có chút không được như những cô gái khác lắm. Bởi vì cô là một người có ham muốn chiếm hữu hơi mạnh, còn có chút bá đạo. Cô không thích chia sẻ những thứ của mình với những người bạn thân không thích lắm, càng không muốn chia sẻ những người cô thích với họ.

Bất kể là bạn tốt Hứa Trĩ Ý hay là thích người khác phái Thẩm Chính Khanh. Có đôi khi, cô nhìn thấy Hứa Trĩ Ý đối xử với người khác tốt hơn, cô sẽ có chút mất hứng. Thẩm Chính Khanh cũng vậy.

Lúc học cấp hai, Thịnh Đàn vẫn luôn cảm thấy mình có thể bị bệnh, dù sao thì những người khác đều không như vậy, cô còn cảm thấy bản thân mình thật keo kiệt, cũng tự kiểm điểm lại bản thân rất nhiều lần, nhưng cô chính là không sửa được nó, cũng không phải muốn sửa như vậy.

Đến trung học, cô mới dần dần nhận ra mình hẹp hòi như vậy hẳn là bình thường. Bởi vì Hứa Trĩ Ý nói cô ấy cũng vậy, cô ấy cũng không thích cô chơi với những người mà cô ấy không thích.

Bởi vậy mà hai người luôn như hình với bóng.

"Nhưng mà - -" Thịnh Đàn nghe nàng nói xong, nghiêng đầu nói: "Thẩm Chính Khanh sẽ không có ý nghĩ giống chúng ta chứ?"

Hứa Trĩ Ý mặc đồng phục xanh trắng đan xen, buộc tóc đuôi ngựa ngẩng đầu suy nghĩ một chút: "Tại sao cậu lại nói như vậy?"

Thịnh Đàn tựa vào trên vai cô, có chút ủy khuất nói: "Bởi vì tối hôm qua, tớ nhìn thấy bạn bè của Lý Trạch, anh ấy đăng một tấm ảnh bọn họ cùng nhau chơi, trong ảnh ngoại trừ có Thẩm Chính Khanh, còn có Khương Lâm."

Lý Trạch là anh em chơi từ rất nhỏ, khi cả hai còn quấn tã của Thẩm Chính Khanh, từ nhỏ đã quen biết một đám người bọn họ, cũng rất quen thuộc. Mà Khương Lâm, là bạn học cấp ba của Thẩm Chính Khanh, cô cùng tuổi với Thẩm Chính Khanh, cũng có thể gọi là em gái của Lý Trạch.

Trung học phổ thông mới từ thành phố khác chuyển đến trường học của bọn họ, sau đó cùng Thẩm Chính Khanh làm bạn học cùng lớp.

Lần đầu tiên Thịnh Đàn và Khương Lâm gặp mặt, cả hai người bọn họ đã huyên náo không quá vui vẻ. Tính tình cô vốn kiêu căng, mà Khương Lâm là loại hình ôn nhu, cùng cô hoàn toàn bất đồng.

Hơn nữa mấy năm nay, Khương Lâm thường xuyên nhắc tới Thẩm Chính Khanh, Thịnh Đàn lại càng không thích cô ta. Cô cũng đã sớm nhìn ra, Khương Lâm thích Thẩm Chính Khanh.

Hứa Trĩ Ý nghe bạn mình nói như vậy, liền hiểu được vấn đề. Cô nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Bọn họ tụ họp ở đại học có phải không?"

Thẩm Chính Khanh lớn hơn bọn họ ba tuổi, lúc bọn họ học trung học, Thẩm Chính Khanh vừa lúc học đại học. Lúc trước trung học cơ sở còn tốt, bọn họ là trung học cơ sở phụ thuộc, ở ngay sát vách, Thịnh Đàn và Hứa Trĩ Ý mỗi ngày đều có thể nhìn thấy đám người Thẩm Chính Khanh, nhưng sau khi bọn họ tốt nghiệp trung học, liền không có cách nào gặp được.

Thẩm Chính Khanh học đại học tuy rằng cách trường bọn họ không xa, nhưng hắn bề bộn nhiều việc, không có khả năng mỗi ngày đều tới đây. Còn nữa, hắn cũng không có lý do gì mỗi ngày đến làm hộ hoa sứ giả đưa đón bọn họ về nhà.

Thịnh Đàn bĩu môi: "Có thể là vậy đi."

Cô tức giận bất bình nói: "Thẩm Chính Khanh không phải nói đại học rất bận sao? Anh ấy đã tiếp nhận một ít công việc của cha anh ấy rồi, vì sao còn có thể ra ngoài ăn cơm tụ hội?"

Thịnh Đàn ghen.

Hứa Trĩ Ý bật cười, mặt mày cong cong nói: "Nếu cậu đã không vui như vậy, hay là để tớ giúp cậu gọi điện thoại cho anh ấy hỏi anh ấy xem thế nào, được không?" Thịnh Đàn nghẹn lại, dò xét người bạn mưu mô nhà mình một cái, ủy khuất nói: "Dùng thân phận gì để hỏi chứ?"

Cô dù sao cũng không phải bạn gái của Thẩm Chính Khanh.

Hứa Trĩ Ý dừng một chút, tò mò hỏi: "Cậu còn chưa nghĩ ra có nên thổ lộ với người ta hay không sao?"

“…… Không có." Thịnh Đàn thành thật nói: "Lúc trước tớ nghe Khương Lâm hỏi qua anh ấy."

Hứa Trĩ Ý nhíu mày: "Hỏi cái gì?”

"Hỏi anh ấy đại học có yêu đương hay không." Thịnh Đàn nhụt chí nói: "Anh ấy nói không có."

Hứa Trĩ Ý nhướng nhướng mày, suy nghĩ nói: "Như vậy không phải tốt hơn sao?"

"Tốt hơn chỗ nào." Thịnh Đàn không hiểu: "Đại học anh ấy không yêu đương, vậy thì trung học tớ tìm ai để yêu sớm đây?"

Cô lại không thích người khác.

Nghe nói như thế, Hứa Trĩ Ý mờ mịt trừng mắt nhìn. Nói như thế nào nhỉ, câu hỏi ngược lại này của Thịnh Đàn, cô lại không nghe ra bất cứ vấn đề gì.

Đúng vậy, Thịnh Đàn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm yêu sớm ở trung học, nhưng nếu Thẩm Chính Khanh không yêu ở đại học, cô ấy nên tìm ai để bản thân đi yêu sớm? Hai người tương đối không nói gì, Hứa Trĩ Ý im lặng một lát, đề nghị nói: "Nếu không, cậu đi thuyết phục Thẩm Chính Khanh yêu đương?"

Thịnh Đàn nghi hoặc ba giây, kỳ quái hỏi: "Thuyết phục như thế nào mới được?" Cô còn không biết Thẩm Chính Khanh có thích mình hay không.

Nói thật, Hứa Trĩ Ý cũng không biết, cô tạm thời không thích người nào, cũng không có tình cảm đặc biệt với ai, cô giống như không biết phải thích người như thế nào. "Không biết."

Thịnh Đàn: "…"

Hai người ngồi ở sân thể dục một lúc, hóng gió một lúc, Hứa Trĩ Ý an ủi vỗ vỗ bả vai người bên cạnh: "Đừng nghĩ nữa, thật đấy, nếu không được thì thôi, cuối tuần chúng ta đến trường học của Thẩm Chính Khanh hỏi anh ấy một chút không phải là giải quyết được rồi sao?"

Ánh mắt Thịnh Đàn sáng lên: "Thật?"

Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Thật sự, tớ đi cùng cậu mà."

"Được." Thịnh Đàn không chút do dự đáp ứng: "Đừng nói cho Chính Khanh biết, chúng ta sẽ tạo cho anh ấy một bất ngờ."

"Được."

-

Thứ sáu đã đến, Thịnh Đàn và Hứa Trĩ Ý bây giờ vừa lên lớp 11, học tập không tính là quá căng thẳng, nhưng quả thật không quá thoải mái như năm trước. Trước khi đến, Thịnh Đàn thậm chí còn cố ý vô tình hàn huyên với Lý Trạch hai lần, biết được trong khoảng thời gian gần đây Thẩm Chính Khanh bề bộn rất nhiều công việc, cuối tuần cũng sẽ ở lại trường học.

Buổi sáng, Thịnh Đàn đã sớm tới nhà tìm Hứa Trĩ Ý.

Trong nhà Hứa Trĩ Ý chỉ có một mình cô, ngày thường lúc đi học, đều là dì giúp việc nấu cơm chăm sóc cô, cha mẹ cô thỉnh thoảng mới về nhà một lần, nhưng bởi vì công việc càng ngày càng bận rộn, thế nên số lần về nhà đã ít lại càng ít.

Cuối tuần cô thích ở một mình hoặc ở bên Thịnh Đàn, vì vậy mà cuối tuần dì giúp việc được nghỉ ngơi.

"Tiểu Ý Ý." Thịnh Đàn hưng phấn không thôi, kéo dài âm cuối gọi cô: "Cô bạn xinh gái dễ thương của tớ ăn sáng chưa? Tớ mang bữa sáng cho cậu nè."

Hứa Trĩ Ý cười khẽ: "Cậu đều mang đến đây rồi, giờ còn hỏi tớ có ăn hay không, có thấy vấn đề không?"

Thịnh Đàn liếc cô bạn mình, lời nói thấm thía: "Sao cậu lại để dì giúp việc nghỉ ngơi vào cuối tuần, cuối tuần cậu không thể bỏ bữa sáng được, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe." Cô lẩm bẩm: "Cậu có muốn đến nhà tớ ăn tối vào cuối tuần không? Cha mẹ tớ khẳng định hoan nghênh a, bọn họ thích cậu đến nhà chơi lắm."

"Xin đừng." Hứa Trĩ Ý không hề nghĩ ngợi cự tuyệt: "Tớ thích cuối tuần ở nhà một mình, hơn nữa tớ còn có thể đặt đồ ăn bên ngoài, không thì cùng lắm ra nhà hàng ăn, không chết đói là được."

Thịnh Đàn: "Đồ ăn bên ngoài vốn không tốt cho sức khỏe."

Nghe vậy, Hứa Trĩ Ý nhìn cô bạn mình: "Lời này là Thẩm Chính Khanh nói với cậu đi, trước kia cậu rất thích đến nhà tớ vào cuối tuần để ăn chực, cậu đừng nói cậu quên rồi nhá?"

Thịnh Đàn hơi lúng túng, sờ sờ mũi chột dạ nói: "Cậu đừng nhắc nhở tớ trực tiếp như thế, ngại a!"

“……”

Ăn sáng xong, hai người cùng đi tàu điện ngầm. Thịnh Đàn không nói với người nhà là hai người đi tìm Thẩm Chính Khanh, đương nhiên cũng sẽ không thể để tài xế đưa. Cũng may Hứa Trĩ Ý đã sớm có tính độc lập, đối với việc đi tàu điện ngầm và xe buýt đều rất quen thuộc, cả hai đều không cần lo lắng bản thân sẽ đi lạc.

Cuối tuần, tàu điện ngầm có chút đông người hơn mọi ngày.

Thịnh Đàn và Hứa Trĩ Ý bị chen chúc ở một góc, cô sâu kín nói: "Mệt quá." Hứa Trĩ Ý buồn cười: "Đợi lát nữa nhìn thấy Thẩm Chính Khanh sẽ không mệt nữa." Thịnh Đàn: "Đợi lát nữa bảo anh ấy mời chúng ta ăn kem."

"Được."

Hai người đổi hai chuyến tàu điện ngầm, ngồi hơn hai mươi trạm mới đến trường học của Thẩm Chính Khanh.

Lúc đi ra khỏi trạm, Thịnh Đàn cảm thấy chân của mình đã không còn là của mình nữa. Cô lúc trước có ngồi xe, nhưng cũng chưa bao giờ đứng lâu đến như vậy. Đến cổng trường, Thịnh Đàn và Hứa Trĩ Ý lúc này mới cảm thấy có chút mờ mịt. Hai người trước đó đã tới một lần, nhưng đầu óc Thịnh Đàn không nhớ chuyện trước đó, mà Hứa Trĩ Ý là kiểu người không nhớ chuyện không quan trọng, đối với cô mà nói, Thẩm Chính Khanh ở nơi nào không phải là chuyện quan trọng, tự nhiên sẽ cũng không nhớ kỹ.

Nói trắng ra: hai người đều là não cá vàng.

Hai người ở trường học đi vòng quanh một chút liền bị lạc đường, hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, Hứa Trĩ Ý liền nói: "Hay là hỏi Lý Trạch một chút?"

Thịnh Đàn: "Thôi, để tớ gửi tin nhắn cho Thẩm Chính Khanh đi, bảo anh ấy ra đón chúng ta."

Hai người đến ghế dài nghỉ ngơi trong sân trường ngồi xuống, Thịnh Đàn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thẩm Chính Khanh. Cô cúi đầu, nghiêm túc nhắn tin dù nội dung không khác gì ngày bình thường.

Thịnh Đàn: [ Anh Thẩm Chính Khanh, anh đang làm gì vậy? ]

Tin nhắn gửi đi ba phút, Thẩm Chính Khanh cũng không trả lời cô.

"Anh ấy không trả lời tin nhắn của tớ."

Thịnh Đàn bĩu môi, rất là ủy khuất.

Hứa Trĩ Ý biết rõ tính cách của cô bạn thân mình như thế nào nên đưa tay ra an ủi: "Có thể là anh ấy đang bận, để tớ gọi điện hỏi anh Lý Trạch."

Thịnh Đàn ngoan ngoãn gật đầu. Điện thoại vừa bấm, Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn nghe được giọng nói bất cần đời của Lý Trạch: "Trĩ Ý?"

"Là em." Hứa Trĩ Ý nói.

Lý Trạch kinh ngạc nói: "Sao em lại gọi điện thoại cho anh?"

Bọn họ tạo thành một nhóm nhỏ, nhưng Hứa Trĩ Ý ngoại trừ đi lại coi như gần gũi với Thịnh Đàn và Thẩm Chính Khanh ra, những người khác đều không qua lại. Cô không thích chơi hay giao lưu với mấy người còn lại cho lắm.

Hứa Trĩ Ý "Ừ" một tiếng: "Anh có ở trường không?"

Lý Trạch sửng sốt: "Có a! Sao vậy?"

"Vậy Thẩm Chính Khanh thì sao?" Hứa Trĩ Ý hỏi trực tiếp: "Anh ấy có ở trường không?"

"Anh với anh ấy có ở chung không?"

Lý Trạch ngẩn ra, không thể tin hỏi: "Em tìm Chính Khanh làm gì?"

Mới vừa hỏi xong, hắn lại lầm bầm lầu bầu nói: "A, giúp tiểu thư long trọng hỏi có phải hay không?" (Ý là giúp Thịnh Đàn hỏi xem Chính Khanh có ở đây không ấy) "Xem như vậy đi." Hứa Trĩ Ý nhíu mày: "Anh ấy có ở đây không?"

"Cậu ấy ở trường thì đúng là có ở trường." Lý Trạch lẩm bẩm: "Nhưng mà hình như tối hôm qua cậu ấy bận một đề tài gì đó, buổi sáng vừa mới ngủ được một chút, lúc này có thể vẫn còn đang ngủ đi."

Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn nghe thấy tiếng sột soạt bên kia của Lý Trạch, hình như vẫn đang bận, hai người cùng nghe đầu dây bên kia nói: "Bây giờ anh chỉ đường đi cho hai đứa, ký túc xá của hai người bọn anh không giống nhau, hai đứa bọn anh cũng không ở cùng nhau, em biết đường đi đến đó đúng không?"

Hứa Trĩ Ý: "Không biết, hai đứa em bị mù đường."

Lý Trạch: "......"

Thịnh Đàn vội vàng lên tiếng: "Thôi, quên đi, không cần đâu."

"Lý Trạch." Cô gọi: "Buổi sáng, Chính Khanh có thể mới ngủ, chắc là cũng không ngủ được mấy tiếng, anh đừng gọi anh ấy nữa, em và Ý Ý ở gần đây chơi một chút rồi về nhà cũng được."

Lý Trạch nhướng mày: "Như vậy sao được? Cho dù không gọi cậu ta, anh cũng phải bồi hai vị đại tiểu thư hảo hảo dạo chơi chứ."

Thịnh Đàn: "Em không muốn đi dạo với anh."

Lý Trạch nghẹn họng: "Trời ơi, anh không được hai đại tiểu thư yêu thích như vậy sao?" Thịnh Đàn "Ừ hử" một tiếng với người ở đầu dây bên kia, quay qua hỏi Thịnh Đàn: "Lý Trạch hỏi có muốn đi dạo với anh ấy không."

Hứa Trĩ Ý là một đứa trẻ thành thật, cô không suy nghĩ nhiều, ngay lập tức gật đầu rồi nói: "Không muốn, anh đến ngược lại quấy rầy em và Thịnh Đàn."

“……”

Nói thật, nếu không phải Lý Trạch từ nhỏ biết tính cách Hứa Trĩ Ý có chút lạnh lùng, hắn thật đúng là muốn tuyệt giao với cô luôn cho rồi, nói chuyện với cô đúng ngại muốn đội quần luôn.

"Được rồi." Lý Trạch thở dài: "Vậy hai người chú ý an toàn, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh."

"Được.”

Cúp điện thoại, Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn thương lượng một chút, quyết định đi chơi. Thịnh Đàn không phải là người sẽ rất ủy khuất chính mình, cô thích Thẩm Chính Khanh, không gặp được hắn cũng có chút không vui. Nhưng cô sẽ thay đổi sự không vui của mình, làm cho mình vui vẻ một chút.

"Chúng ta đi dạo phố đi." Thịnh Đàn đề nghị: "Sau đó lại ăn một bữa ngon, xem phim?"

Hứa Trĩ Ý: "Được, tớ mời cậu ăn kem."

Thịnh Đàn ôm tay cô làm nũng: "Hẳn là tớ mời cậu ăn kem."

"Cậu mời tớ ăn cơm."

"Cũng được." Hai người chị chị em em, to nhỏ nói chuyện, không thấy Thẩm Chính Khanh cũng không đi tàu điện ngầm chịu khổ nữa, bắt xe trở về trung tâm thành phố. Thịnh Đàn gần đây mê xem truyện tranh, ngồi xe vẫn lôi kéo Hứa Trĩ Ý xem truyện tranh. Thấy xuống xe, cả hai lao thẳng vào quán kem.

Mua kem xong, hai người thong dong dạo phố cùng nhau.

"Cái kẹp tóc này có phải rất đẹp không?"

Thịnh Đàn ánh mắt sáng lên nói: "Có mua hay không?"

Hứa Trĩ Ý: "Mua."

Hai người đều là nữ sinh, dĩ nhiên sẽ thích mua đồ, đi dạo phố, cái gì cũng sẽ không chú ý.

-

Đi dạo phố xong, hai người ăn lẩu xong mới đi xem phim. Xem phim xong đi ra, đã mười giờ tối. Thịnh Đàn và Hứa Trĩ Ý bắt xe về nhà, bọn họ bắt xe chỉ có thể đến cửa tiểu khu, không có cách nào đi vào. Cũng may hai người cũng không thèm để ý, xuống xe nhảy nhót đi về nhà.

Mặc dù không nhìn thấy Thẩm Chính Khanh, nhưng ngày hôm nay Thịnh Đàn vẫn rất vui vẻ.

"Có phải ngày mai chúng ta phải làm bài tập không?"

Thịnh Đàn sâu kín thở dài: "Tớ không muốn làm cũng không biết làm thì phải làm sao bây giờ?"

Hứa Trĩ Ý nhìn cô: "Cậu đến nhà tớ cùng nhau viết."

Thịnh Đàn: "Học sinh trung học tại sao cũng phải làm bài tập a?"

Thấy cô bạn mình suốt ngày chỉ thở dài vấn đề bài tập về nhà, Hứa Trĩ Ý liên thả một quả bom: "Đại học cũng phải làm bài tập."

"Hả? Thịnh Đàn khiếp sợ: "Bọn họ không phải nói lên đại học rất thoải mái sao?" Hứa Trĩ Ý buông tay: "Còn nhớ rõ vì sao hôm nay Thẩm Chính Khanh không trả lời tin nhắn của cậu không?"

Thịnh Đàn: "…"

Cô im lặng một lúc, rồi thở dài: "Tại sao mọi người phải làm việc chăm chỉ như vậy? Làm một tiểu phế vật không tốt sao."

Cô không muốn làm bài tập chút nào, đương nhiên sau này cũng không muốn đi làm. Thịnh Đàn từ nhỏ đã có chí hướng "rộng lớn", cô chỉ muốn làm một con cá muối biết tiêu tiền, giống như mẹ cô, mỗi ngày không phải ra ngoài dạo phố uống trà chiều, thì là bay khắp thế giới du lịch, mỗi ngày trôi qua vô cùng vô cùng vui vẻ.

Cô cảm thấy, con người chỉ có như vậy mới có thể vui vẻ. Kiếm tiền gì đó, không thích hợp với cô ấy.

Hứa Trĩ Ý bật cười: "Được. Cậu muốn làm tiểu phế vật thì làm tiểu phế vật, thật sự không được thì tớ kiếm tiền nuôi cậu.”

Thịnh Đàn: "Cậu muốn làm gì?"

"Diễn viên." Hứa Trĩ Ý trả lời.

Thịnh Đàn nhìn cô: "Vẫn là diễn viên à?"

Cô đã sớm biết Hứa Trĩ muốn làm diễn viên, cũng biết cô ấy thích xem phim. Mấy năm nay, chỉ cần có phim mới công chiếu, Thịnh Đàn đều sẽ cùng bạn mình xem trước tiên, thậm chí, cả hai còn mời nhau đến rạp chiếu phim xem phim. Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Đúng vậy."

Cô nhìn cô bạn đang thở dài bên cạnh mình: "Giống như cậu, chí hướng chưa bao giờ thay đổi."

Thịnh Đàn: "…"

So sánh này, cho thấy tiểu phế vật như cô thật sự rất không có chí khí. Hai người nói chuyện phiếm, nhà Hứa Trĩ Ý ở mấy tòa nhà phía trước, sau khi nhìn cô vào nhà, Thịnh Đàn mới đi về phía nhà mình.

Khi đến cửa nhà, Thịnh Đàn nhìn thấy một cái bóng bị đèn đường kéo dài. Cô sửng sốt, vô thức nắm chặt dây đeo túi xách. Ánh mắt cô trừng lớn, đang chuẩn bị gọi người, quay qua liền thấy được diện mạo của người kia.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thịnh Đàn đem lời thốt ra nghẹn trở về. Cô nhìn Thẩm Chính Khanh đang đứng ở cửa nhà mình, trừng mắt, dấu hỏi to đùng xuất hiện ở trên đầu: "Thẩm Chính Khanh?"

Nghe được xưng hô này của cô, Thẩm Chính Khanh liền nhíu mày: "Gọi anh cái gì?" “……”

Thịnh Đàn không trả lời lời này của hắn, kỳ quái hỏi: "Sao anh lại ở đây?" Thẩm Chính Khanh rũ mắt nhìn cô, có vẻ chưa muốn trả lời. Tướng mạo Thẩm Chính Khanh tuấn tú, ngũ quan rất lập thể, có chút khí chất thiếu niên. Tóc hắn đen nhánh cắt cũng rất ngắn, màu mắt cũng rất đậm, giống như bóng đêm. Giờ này khắc này, môi hắn mím chặt, cứ như vậy nhìn Thịnh Đàn, làm cho đáy lòng cô nảy sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.

"Hôm nay đi đâu chơi?" Thẩm Chính Khanh một lát sau mới lên tiếng hỏi cô. Thịnh Đàn: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu."

Thẩm Chính Khanh dừng lại, nói chi tiết: "Chờ em về."

Thịnh Đàn: "Chờ em làm gì? Em có phải con nít lên ba đâu."

Cô ngạc nhiên: "Lý Trạch không nói với anh sao? Em cùng Ý Ý đi dạo phố." "Nói rồi." Thẩm Chính Khanh chỉ là không nghĩ tới hai người có thể đi dạo đến trễ như vậy, tiếng nói của hắn có chút khàn, giống như đang bị cảm: "Điện thoại di động của em hết pin?"

Thịnh Đàn sửng sốt, cảm thấy có chút vui mừng liền hỏi: "Làm sao anh biết?" “……”

Thẩm Chính Khanh bất đắc dĩ nhìn cô một cái: "Sao không nói trước với anh là hai đứa sẽ đến trường anh?"

Thịnh Đàn biết hắn hỏi chuyện đến trường tìm hắn, cô bĩu môi: "Vậy không phải muốn cho anh một bất ngờ sao, ai biết ban ngày anh lại đi ngủ chứ."

Cô rầu rĩ nói: "Anh có biết hay không, em và Ý Ý đi tàu điện ngầm, cuối tuần người đi phương tiện đó rất nhiều, bọn em phải đứng hơn một giờ mới đến, vừa nóng vừa mệt, lại còn mỏi chân nữa chứ."

Nghe cô lảm nhảm nói, màu mắt Thẩm Chính Khanh tựa hồ càng đậm hơn một chút. "Chân có đau không?" Hắn hỏi.

Thịnh Đàn gật đầu: "Có một chút."

Thẩm Chính Khanh dừng lại: "Vậy vào nhà nghỉ ngơi trước?"

"Vậy còn anh?" Thịnh Đàn ngước mắt nhìn anh,"Anh phải về nhà sao?" Thẩm Chính Khanh gật đầu: "Em vào nhà anh liền trở về."

Nghe vậy, Thịnh Đàn muốn cùng Thẩm Chính Khanh ở lâu một chút, cô kiễng chân nhìn vào trong sân nhà mình một chút, trong sân nhà cô có đình nhỏ cũng có ghế nghỉ ngơi. Cô suy nghĩ một chút, nhìn về phía Thẩm Chính Khanh: "Nhưng em còn chưa muốn về nhà."

Thẩm Chính Khanh vô cùng hiểu rõ nhưng vẫn hỏi cô: "Vậy bây giờ em muốn làm cái gì?"

Thịnh Đàn: "Em có mấy bài tập không biết làm, muốn anh dạy em một chút." Nghe được đề nghị này của cô, Thẩm Chính Khanh im lặng một lát nói: "Thức đêm không tốt, em cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, ngày mai anh lại dạy em được không?" "Ngày mai anh không có về trường học à?" Thịnh Đàn sốt ruột hỏi.

Thẩm Chính Khanh: "Về, dạy em làm xong bài tập rồi về."

Thịnh Đàn thấy thời gian quả thật không còn sớm, cố gắng nói: "Vậy được rồi, nhưng em đã hẹn với Ý Ý rồi, ngày mai đến nhà cậu ấy làm bài tập."

"Anh biết." Thẩm Chính Khanh rất thuần thục hỏi: "Buổi sáng ngày mai có muốn ăn cái gì không? Anhmua cho hai đứa."

Thịnh Đàn: "Ý Ý nhắc tới muốn ăn bánh quẩy và sữa đậu nành."

Thẩm Chính Khanh hiểu rõ: "Vậy còn em? Muốn ăn gì?"

Thịnh Đàn: "Em muốn ăn bánh bao hấp."

Cô mím môi dưới, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật ra hôm nay, hai đứa em đến trường của anh, còn định để anh mời chúng tôi ăn kem."

Nói xong liền ngước mắt nhìn về phía Thẩm Chính Khanh: "Ngày mai có thể mua cho em không ạ?"

Ánh mắt Thẩm Chính Khanh sáng ngời nhìn cô: "Hôm nay có ăn không?" “…… Có." Thịnh Đàn không dám nói dối người trước mặt.

Thẩm Chính Khanh gật đầu: "Vậy cuối tuần anh lại mua cho em."

Trong nháy mắt, Thịnh Đàn liền cảm thấy không vui. "Em chỉ muốn ăn vào ngày mai." "Em ăn nhiều sẽ đau bụng." Thẩm Chính Khanh giải thích: "Đừng ăn kem liên tục như vậy."

"Vậy ngộ nhỡ tuần sau anh không nhớ thì sao? Em biết đòi kiểu gì chứ?" Thịnh Đàn lẩm bẩm chất vấn.

Thẩm Chính Khanh vươn tay: "Sẽ không."

"Em nói là vạn nhất." Thịnh Đàn liếc về phía hắn.

Nhận được ánh mắt tràn ngập hoài nghi của cô, Thẩm Chính Khanh hơi dừng lại: "Vậy anh cùng em ngoéo tay?"

Ánh mắt Thịnh Đàn sáng lên ngay khi nghe được câu nói của Thẩm Chính Khanh: "Có thể, nếu tuần sau anh quên mua kem cho em, anh liền …. liền…. Anh liền cô độc đến già." Thẩm Chính Khanh bị lời của cô làm sặc: "Chắc chắn."

Hai người nói chuyện thêm một lát liền kết thúc, Thịnh Đàn lúc này mới yên tâm vào nhà.

Nhìn cô vào nhà, Thẩm Chính Khanh mới hắng giọng có chút khô khốc đi về phía nhà mình. Sau khi về đến nhà, Thịnh Đàn sạc pin điện thoại, tâm trạng rất tốt đi tắm. Tắm rửa xong đi ra mở điện thoại di động, cô mới nhìn thấy Thẩm Chính Khanh liên tiếp gửi tới tin nhắn cùng điện thoại.

Buổi trưa anh đã gọi điện thoại cho Thịnh Đàn, nhưng lúc đó cô đang đi dạo phố không rảnh xem điện thoại, sau đó điện thoại hết pin tắt máy. Bởi vì hôm nay cô đi tìm Thẩm Chính Khanh, tối hôm qua cô có chút hưng phấn quá mức, quên sạc pin cho điện thoại.

Thẩm Chính Khanh vừa về đến nhà, liền nhận được điện thoại của Thịnh Đàn gọi tới. "Lý Trạch đã đánh thức anh từ rất sớm sao?"

Thẩm Chính Khanh: "Ừ."

Thịnh Đàn: "Vậy không phải anh còn chưa ngủ đủ sao?"

Cô lo lắng hỏi: "Lý Trạch nói chuyện không giữ lời."

Thẩm Chính Khanh cười: "Ngủ no rồi, cậu ta cũng là lo lắng cho hai đứa thôi." Thịnh Đàn ngồi phịch trên giường, nhìn trần nhà nói: "Mấy giờ anh về nhà?" Thẩm Chính Khanh không nói thật với cô: "Buổi chiều."

"Được rồi." Thịnh Đàn có chút ngượng ngùng: "Có phải rm lại làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của anh không?"

"Không có chuyện gì." Thẩm Chính Khanh ôn thanh báo cho biết: "Nhưng mà sau này muốn đi tìm anh, nhớ nói trước với anh một tiếng, không thì lại phải đợi đấy." Thịnh Đàn "ồ" một tiếng: "Vậy không phải em sẽ không thể cho anh một bất ngờ sao." Cô có chút tủi thân.

"Anh biết." Thẩm Chính Khanh lên tiếng trả lời: "Nhưng mà em cùng Trĩ Ý còn nhỏ, lại còn là con gái, hai tiểu nữ sinh ra ngoài chơi, còn đến nơi bản thân chưa quen nữa, anh sẽ không yên tâm."

"Thật sao?" Nghe nói như thế, Thịnh Đàn rất cao hứng: "Sao lại không yên tâm?" Cô thay đổi tư thế nằm sấp trên giường, không nghĩ nhiều nói: "Lần trước Khương Lâm, mấy người bọn họ buổi tối đi ra ngoài chơi, anh không đi nhưng em cũng không thấy anh lo lắng nha."

Việc này cô nhớ rất rõ ràng.

Thẩm Chính Khanh trầm mặc một hồi mới hỏi lại: "Em so sánh bản thân mình với Khương Lâm?"

Thịnh Đàn:"…"

"Không phải đâu." Cô hừ nhẹ: "Em lại không thích cô ta, em làm sao phải so sánh bản thân mình với cô ta chứ, em chỉ là ví dụ như vậy thôi."

"Ừm." Thẩm Chính Khanh nói: "Cô ấy lớn hơn em mà, cô ấy biết bản thân cần làm gì và không cần làm gì, không có gì phải lo lắng."

Thịnh Đàn không vui hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao?"

Trong con ngươi Thẩm Chính Khanh có chút cười: "Còn có chính là, em cùng những người kia không giống nhau biết không, Thịnh Đàn ngốc ạ."

Hắn đang nói về cô, cô không phải những người đó.

Chương kế tiếp