Diễn Đến Thành Thật

Chương 93
Thịnh Đàn về đến nhà mới cảm thấy hối hận, vì sao đầu óc của cô không tốt hơn một chút, một mực ép hỏi, tại sao cô và những người khác không giống nhau.

Cô gọi điện thoại cho Hứa Y Trĩ, hối hận vô cùng: “Cậu nói xem có phải tớ rất đần không.”

Hứa Y Trĩ vừa mới cầm quần áo ngủ bước vào phòng tắm, trả lời lại không rõ hàm ý: “Có một chút”

Thịnh Đàn: “.....”

Nhận thấy Thịnh Đàn cõi lòng tan nát, Hứa Y Trĩ cong môi, bắt chước giọng điệu của Thẩm Chính Khanh mà Thịnh Đàn kể lại cho mình: “Nhưng mà đây mới chính là cậu nha Thịnh tiểu mơ hồ.”

“....”

Thịnh Đàn bị ngữ khí của cô chọc cười: “Thẩm Chính Khanh không nói chuyện như vậy.”

Hứa Y Trĩ mới không thèm để ý, cô dỗi hờn hừ nhẹ: “ À.., tớ chính là nói chuyện như thế này.”

Thịnh Đàn cười: “Tớ bảo anh ấy ngày mai đến dạy chúng ta làm bài tập, được sao?”

“Được.” Hứa Trĩ Ý nói: “Đến lúc đó tớ sẽ để lầu một lại cho hai người, tớ ở lầu hai chắc chắn không đi xuống. Cậu có kêu tới cũng không xuống.”

Thịnh Đàn có chút bối rối: “Cậu cũng có thể xuống lầu.”

Hứa Trĩ Ý: “Không, tớ không muốn làm kì đà cản mũi.”

“Chúng tớ cũng đâu có yêu đương.” Thịnh Đàn có chút tiếc nuối: “Tớ cũng không biết anh ấy có thích tớ hay không.”

Hứa Trĩ Ý nghĩ đến thái độ của Thẩm Chính Khanh đối với Thịnh Đàn, thấp giọng cười một cái, nói: “Chờ đến khi tốt nghiệp cao trung cậu sẽ biết.”

“Lâu thế sao?” Thịnh Đàn không cao hứng lắm: “Vì cái gì mà cao trung không thể nói cho tớ biết?”

Hứa Trĩ Ý: “Không thể yêu sớm.”

Thịnh Đàn: “Ra thế.”

Cô lẩm bẩm: “Trong tiểu thuyết đều được phép yêu sớm, tại sao đến nơi này của chúng ta lại không thể.”

“......”

Tự mình nói lẩm bẩm một hồi, Thịnh Đàn hỏi cô: “Cậu đang làm gì đó?”

Hứa Trĩ Ý: “Chuẩn bị đi tắm.”

“A!” Thịnh Đàn đột nhiên cả kinh “Vậy cậu đi tắm đi, tớ làm chậm trễ cậu lâu thế, tớ cũng đi tắm.”

Hứa Trĩ Ý nhịn cười: “Được”

Cúp điện thoại, Thịnh Đàn ôm váy ngủ đi vào phòng tắm.

Hôm nay đi đường có chút nhiều, nên đơn giản tắm rửa cho thoải mái. Tắm rửa xong, Thịnh Đàn nghiêm túc thoa mĩ phẩm dưỡng da và sữa dưỡng thể lên người. Thói quen tốt cần hình thành từ nhỏ, chuyện khác thì Thịnh Đàn rất lười, nhưng trong chuyện làm đẹp này, cô và Hứa Trí Ý đều siêng năng giống nhau.

Sữa dưỡng thể cô mới mua có mùi rất dễ ngửi, lần đầu tiên thoa, Thịnh Đàn liền ngửi thấy chính mình hương thơm ngào ngạt, cầm điện thoại lên lại đặt thêm một đơn, gửi đến nhà Hứa Trĩ Ý.

Cô chính là, ăn được đồ ăn ngon, dùng đến đồ vật tốt, đều sẽ cùng Hứa Trĩ Ý chia sẻ.

-

Hôm sau, Thịnh Đàn dậy từ thật sớm.

Mẹ Thịnh nhìn cô một lúc lâu, cùng cha Thịnh nói nhỏ: “Mặt trời hôm nay mọc từ hướng tây sao?”

Cha Thịnh cười: “Bảo hối hôm nay làm sao lại dậy sớm thế?”

Thịnh Đàn phấn khởi nói: “Hôm nay con muốn đến nhà Ý Ý làm bài tập.”

“Ồ...” Mẹ Thịnh liếc về phía cô một cái: “Xác định là đi làm bài tập, chứ không phải là đến quấy rầy Ý Ý làm bài tập à?”

Thịnh Đàn: “Mẹ!”

Cô dậm chân: “Nào có ai nói tiểu bảo bối nhà mình như vậy.”

Mẹ Thịnh khẽ cười: “Được rồi, tiểu bảo bối nhà chúng ta, muốn làm bài tập thì làm, không muốn làm bài tập thì không làm, mẹ sẽ không trách mắng con.”

Nghe vậy, Thịnh Đàn ôm lấy cánh tay bà nũng nịu: “Con biết là mẹ thương con nhất mà.”

Mẹ Thịnh búng trán cô một cái: “Ở nhà ăn sáng không?”

“Không muốn.” Thịnh Đàn lắc đầu “Con muốn ăn với Ý Ý.”

Mẹ Thịnh không miễn cưỡng: “Buổi trưa đưa Ý Ý cùng nhau về nhà ăn cơm?”

“Đến lúc đó mới biết được.” Thịnh Đàn suy nghĩ một chút. “Tụi con có thể ăn cơm bên ngoài cũng được.”

Cha Thịnh: “Cơm hộp bên ngoài không tốt cho sức khỏe.”

Thịnh Đàm phản bác: “Tụi con đâu có ăn mỗi ngày, chỉ có 1 lần thôi.”

Mẹ Thịnh ngược lại sẽ không cản các cô ăn đồ bên ngoài, bà gật đầu: “Có thể gọi đồ ăn của nhà hàng cao cấp, nếu bên đó không giao thì gọi điện thoại cho mẹ, mẹ để người ta mang qua cho.”

Thịnh Đàn vui vẻ ra mặt: “Con biết rồi, cảm ơn ba mẹ.”

Cha Thịnh nhìn dáng vẻ phấn khởi của cô, mặt mũi giãn ra nói: “Mau đi đi, không đi nữa là con có thể cùng Trĩ Ý ăn cơm trưa bây giờ.”

“Vâng, ba mẹ buổi tối gặp lại.”

Mẹ Thịnh: “Nhớ làm việc kết hợp nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi quá.”

“Con biết rồi.”

Nhìn Thịnh Đàn nhảy nhót ra cửa, mẹ Thịnh cùng cha Thịnh hai mắt nhìn nhau, bà hỏi: “Có phải tối qua Chính Khanh không trở về trường học?”

Cha Thịnh: “Nếu không con mình có thể vui vẻ như thế sao?”

Mẹ Thịnh nhướn mày, rất là đồng ý nói: “Ông nói rất có đạo lý.”

Cha Thịnh không biết làm sao cười một tiếng: “Con gái lớn không cần cha.”

Mẹ Thịnh: “Tính tình con gái nhà chúng ta như vậy, ngoại trừ Chính Khanh, người khác ông cũng không yên tâm.”

Sự thật là thế,bọn họ nhìn Thẩm Chính Khanh lớn lên, thằng nhóc đó từ nhỏ liền đối xử với Thịnh Đàn rất tốt, mà Thịnh Đàn từ nhỏ đã ỷ lại vào anh.

Có lẽ hai vị đương sự chưa có cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng người đứng ngoài thì sáng suốt. Huống chi là cha mẹ của Thịnh Đàn, họn họ hiểu rõ con gái mình nhất, cũng hiểu rõ cô thích gì, muốn gì.

Thịnh Đàn cũng không biết tiểu tâm tư đó của mình đã sớm bị cha mẹ nhìn rõ, cô vừa mới ôm cặp sách ra ngoài sân, đã thấy được người chờ mình ở bên cạnh.

“Anh vì sao lại ở đây đợi em?” Thịnh Đàn kinh ngạc.

“Không đến nhà Ý Ý trước sao?”

Thẩm Chính Khanh nhìn cách ăn mặc hôm nay của cô, mày hơi nhíu lại.

“Không thấy lạnh sao?”

Hiện tại đã là tháng mười, Thịnh Đàn lại mặc một cái váy ngắn, lộ ra một đôi chân dài mảnh khảnh.

Thịnh Đàn: “......Không lạnh.”

Cô quan sát vẻ mặt của Thẩm Chính Khanh, nhấp môi dưới hỏi: “Mặc như thế này xấu lắm sao?”

Thẩm Chính Khanh biết cô hiểu lầm ý của mình, anh rũ mắt, màu sắc của đồng tử dường như lại tối đi vài phần. “Không phải ý này.”

Anh nói: “Gần đây nhiệt độ thấp, mặc nhiều một chút kẻo bị cảm.”

Thịnh Đàn “Ừ” một tiếng, khóe môi cong cong nói: “Biết rồi, đến nhà Ý Ý cũng không có xa, em sẽ không bị lạnh.”

Thẩm Chính Khanh không nhiều lời nữa, đem cánh tay đưa đến trước mặt Thịnh Đàm, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Có thể là do Thịnh Đàm vừa mới tỉnh ngủ chưa ăn sáng, đầu óc còn ứ máu chưa tỉnh táo, nhìn tay Thẩm Chính Khanh, cô hơi chần chờ chớp mắt một cái, đem tay mình đặt vào.

Khoảnh khắc đặt tay lên, cô cảm nhận rõ ràng vẻ mặt Thẩm Chính Khanh thay đổi.

“Sao........ Làm sao vậy?” Thịnh Đàn không rõ nguyên nhân.

Thẩm Chính Khanh nhìn bàn tay nhỏ của cô đặt trong tay mình, trong mắt nhiễm lên ý cười.

Anh che miệng ho khan, rũ mi nhìn cô nói: “Cặp sách.”

“..............”

Thịnh Đàn lúc này mới nhận ra rằng bản thân mình đã hiểu sai ý của cậu, Thẩm Chính Khanh không phải muốn tay mình, mà là người ta muốn mình đưa cặp sách cho người ta.

Thịnh Đàn cực kì lúng túng, đầu tiên là đem tay mình rút về, sau lại vội vàng đem cặp sách gỡ xuống, đặt vào tay anh.

“Đi thôi.”

Cô cũng không dám giải thích gì.

Thẩm Chính Khanh nhìn bóng dáng cô bước nhanh hơn về trước, nhỏ giọng cười khẽ, nhanh chân đuổi theo.

Đôi chân dài này của anh, chỉ cần dùng năm ba bước là có thể đuổi kịp Thịnh Đàn.

“Đi nhanh như thế làm gì?” Anh hỏi.

Thịnh Đàn chột dạ lại lúng túng, cô liếm môi, quay đầu trừng mắt với cậu một cái: “Em đói, lại sợ Ý Ý chờ quá lâu.”

Thẩm Chính Khanh “Ừ.”một tiếng, trước khi cô muốn chạy lên phía trước lần nữa, nắm lấy cổ tay cô.

Lông mi Thịnh Đàn run lên.

Thẩm Chính Khanh giống như không nhận ra được có chỗ nào không ổn, cậu một tay xách cặp sách của cô, một tay nắm cổ tay cô, giống như đang dắt theo một bạn nhỏ, dẫn cô đến nhà Hứa Trĩ Ý.

Bàn tay của anh rất lớn, ngón tay thon dài, cho dù là nắm cổ tay cô, Thịnh Đàn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến, cuồn cuộn không ngừng.

Cô khẽ nhấp môi dưới, giấu đi ý cười trong mắt. Chưa từng có hành động thân mật, cứ nắm như thế, cô cảm thấy vô cùng tốt.

Một trận gió thổi tới, cô ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương dễ chịu trên người Thẩm Chính Khanh.

-

Mà hôm này, hiệu suất học tập của Thịnh Đàn tăng vọt.

Nguyên nhân là bởi vì Thẩm Chính Khanh, tuy rằng cô đã vô cùng nghiêm túc nhưng vẫn ngẩn người, nhưng lại phải cố gắng học tập dưới sự áp bức của anh.

Bởi vì Thẩm Chính Khanh đã đồng ý với cô, hôm nay cô làm xong bài tập làm xong sớm, cuối tuần sau sẽ mang cô cùng với Hứa Trĩ Ý ra ngoài chơi. Vì chơi, Thịnh Đàn có thể nghiêm túc một lát.

Nhìn đến có một ngày hiệu suất học hành của Thịnh Đàn tăng cao, chị em tốt là Hứa Trí Ý đương nhiên muốn giúp đỡ một chút.

Cô nói với Thẩm Chính Khanh: “Anh không nhìn chằm chằm cậu ấy, cậu ấy có thể để bài tập đến tận giờ học ngày mai.”

Thịnh Đàn: “Nào có.”

Thẩm Chính Khanh cười một tiếng: “Anh biết.” Cậu nhìn Hứa Trĩ Ý. “Em cũng nên giám sát em ấy chặt chẽ hơn một chút.”

Hứa Trĩ Ý: “Em giám sát cậu ấy không được.” Cô mở tủ lạnh lấy một lọ sữa chua, lẩm bẩm nói: “Cũng chỉ có anh mới có thể uy hiếp được cậu ấy.”

Thịnh Đàn: “......”

Thẩm Chính Khanh như hiểu rõ mà cười một tiếng, nhìn về phía Thịnh Đàn: “Có phải cảm thấy môn học này áp lực đặc biệt lớn hay không?”

“..........”

Thịnh Đàn trầm mặc ba giây, nói: “Nếu như em nói môn nào áp lực cũng lớn hết, anh sẽ cười em sao?”

“Không biết.” Ánh mắt Thẩm Chính Khanh ôn hòa mà mình cô: “Chú Thịnh chưa nói cho em biết bọn họ thuê gia sư cho em sao?”

Nghe nói như thế, Thịnh Đàn có một chút xíu mất hứng.

“Em mới không cần người khác dạy đâu.” Cô hừ nhẹ “Em không thích mấy thầy giáo kia.”

Thẩm Chính Khanh hơi dừng lại một lát, nhìn cô nói: “Anh thì sao?”

“.............?”

Thịnh Đàn sửng sốt một chút, khó hiểu mà nhìn anh: “Hả?”

Thẩm Chính Khanh: “Nếu như anh tới làm gia sư cho em, có được không?”

Hai người đối diện nhau một lúc lâu, Thịnh Đàn chột dạ mà dời tầm mắt qua chỗ khác.

Ánh mắt cô mơ hồ, chần chờ hỏi: “Nhưng mà hiện tại anh đang học năm hai đại học, không phải việc học rất căng thẳng sao?”

“Có một chút.” Thẩm Chính Khanh nói: “Cho nên mỗi tuần anh chỉ có một ngày có thể dạy em học bổ túc, có thể chấp nhận sao?”

Anh nhấn mạnh trọng điểm: “Không được thất thần, không được đòi ra ngoài chơi.”

Thịnh Đàn trừng lớn mắt, nhìn về phía Hứa Trĩ Ý: “Ý Ý, chuyện đó.. làm sao bây giờ?”

Cô mặc dù có chút trọng sắc khinh bạn, nhưng vẫn còn nhớ rõ Hứa Trĩ Ý.

Không chờ Thẩm Chính Khanh mở miệng nói chuyện, Hứa Trĩ Ý đã mở lời trước: “Tớ không cần gia sư, thành tích của tớ tạm được, học tập cũng không cần cố hết sức như vậy.”

Thịnh Đàn: “.......”

Vì sao cô lại cảm thấy, cậu ấy đây là đang cố tình khoe khoang!!

Thẩm Chính Khanh cười: “Em ấy không hiểu, còn có thể hỏi anh.”

Thịnh Đàn yên tâm: “Em có thể chấp nhận.”

Hai mắt cô sáng rực lên: “Khi nào thì bắt đầu?”

Thẩm Chính Khanh nhìn đến bộ dáng phấn khích của cô, thu liễm ý cười trong mắt: “Em muốn khi nào bắt đầu?”

“Tuần sau đi.” Thịnh Đàn nói xong, lại nhớ tới một việc. “Không được không được, tuần sau nữa.”

Cô nhắc nhở Thẩm Chính Khanh: “Anh đã nói tuần sau sẽ mang em cùng với Ý Ý ra ngoài chơi.”

Thẩm Chính Khanh nhận sữa chua Hứa Y Trĩ đưa đến, giúp Thịnh Đàn mở ra: “Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, thứ bảy anh mang hai đứa ra ngoài chơi, chủ nhật lại tiếp tục học?”

“Cũng được.” Thịnh Đàm gắng gượng đáp đồng ý “Vậy chúng ta đi đâu chơi? “

“Em muốn đi đâu thì chúng ta đến đó.”

Ánh mắt Thịnh Đàm sáng lên: “Em muốn đi Disney.”

Thẩm Chính Khanh: “Được.”

Anh nói: “Anh mua vé ngày thứ sáu chúng ta qua, ở đó một đêm sau đó chơi một ngày rồi quay về.”

Thịnh Đàm nhìn Hứa Trĩ Ý: “Được không, Trĩ Ý?”

Hứa Trĩ Ý nghĩ nghĩ: “Hai người đi đi, tớ tuần sau ở nhà học bài.”

“.............”

Thịnh Đàn nhíu mày: “Cậu không muốn đi?”

Hứa Trĩ Ý liếc nhìn cô một cái, ý nghĩa trong ánh mắt thật rõ ràng.

Cô không muốn làm bóng đèn, cô muốn cho Thịnh Đàm cơ hội cùng Thẩm Chính Khanh cùng nhau đi ra ngoài chơi.

Chỉ tiếc là, Thịnh Đà có đôi khi thực cơ trí, nhưng lại có lúc đầu gỗ. Cô ấy cảm thấy Hữa Trĩ Ý không đi, một mình ở nhà sẽ rất cô đơn.

“Cậu đi cùng chúng tớ đi mà, cuối tuần sau chúng ta lại nỗ lực học tập.” Thịnh Đàn nỗ lực khuyên bảo,

Hứa Trĩ Ý xoa xoa đôi mắt, nhìn về phía Thẩm Chính Khanh.

Thẩm Chính Khanh cũng dở khóc dở cười, thấp giọng nói: “Đi cùng nhau đi, em không đi em ấy cũng sẽ không có ai chơi cùng.”

Anh nói: “Anh giữ túi xách cho hai vị tiểu thư là được rồi.”

Thẩm Chính Khanh cũng đã nói như thế, Hứa Trĩ Ý cũng không nên từ chối nữa. Cô nhìn Thịnh Đàn đang phấn khởi, thật lòng cảm thấy Thịnh Đàn yêu sớm không được, không phải vấn đề ở chỗ Thẩm Chính Khanh, mà là vấn đề ở chính cô ấy.

-

Sau khi quyết định dạy thêm cho Thịnh Đàn, mỗi tuần Thẩm Chính Khanh đều sẽ về nhà.

Phần lớn thời gian, anh sẽ trở về vào thứ sáu, thứ bảy kèm Thịnh Đàm học, chủ nhật lại trở về trường học.

Anh trở về nhà quá thường xuyên như thế, làm ban đầu mẹ Thẩm còn tưởng là anh ở trong trường không vui, cố ý bảo anh dọn đến căn hộ gần trường, thời điểm trước khi Thẩm Chính Khanh vào đại học, nhà họ liền mua một căn hộ gần trường học, thuận tiện cho anh học tập, không cần trở về kí túc xá cùng các bạn.

Nhưng xem thực tế thì, Thẩm Chính Khanh phần lớn thời gian đều ở kí túc xá, ít có khi nào về căn hộ bên ngoài.

Cho đến khi nghe anh nói là anh trở về dạy kèm cho Thịnh Đàn, mẹ Thẩm mới yên tâm một chút.

Hôm nay, Thẩm Chính Khanh kết thúc dạy kèm cho Thịnh Đàm về nhà, đã gần mười một giờ. Mẹ Thẩm gần đây đang say mê cày phim truyền hình, khi anh về nhà mà mẹ Thẩm còn chưa ngủ.

“Về rồi à?” Mẹ Thẩm nhìn anh. “Gần đây hình như gầy đi mất một chút rồi?”

Thẩm Chính Khanh: “Vẫn tốt ạ.”

Mẹ Thẩm nhìn anh: “Có muốn ăn khuya không?”

Đúng thật là Thẩm Chính Khanh đang có chút đói: “Được ạ.”

Mẹ Thẩm đứng dậy: “Để mẹ đi nấu cho con, con muốn ăn gì?”

Thẩm Chính Khanh theo bà đi vào nhà bếp: “Ăn gì cũng được, con học hỏi.”

Nghe vậy, mẹ Thẩm nhìn anh một cái: “Học nấu cơm?”

“Vâng.” Thẩm Chính Khanh đứng bên cạnh làm trợ thủ cho bà. “Lúc nào thì ba con trở lại?”

Ba Thẩm đi công tác từ tháng trước, đến giờ vẫn chưa trở về.

“Đoán chừng là tuần sau.” Mẹ Thẩm hỏi anh. “Dạy kèm Thịnh Đàn cảm giác thế nào?”

“Khá tốt ạ.” Thẩm Chính Khanh trả lời đâu ra đấy.

Mẹ Thẩm nghẹn một chút: “Mẹ không có hỏi con cái này.”

Bà hơi nhướn mày, trêu ghẹo nói: “Con bé còn nhỏ, con đừng có làm bậy.”

“...........”

Thẩm Chính Khanh hơi ngừng một lát, có chút ngượng ngùng: “Mẹ nghĩ cái gì vậy, con chỉ là đơn giản kèm em ấy học thêm.”

“Ồ..” Mẹ Thẩm rõ ràng là không tin. “Mẹ cũng chưa nói gì con.”

Bà nói: “Hai đứa các con muốn yêu đương gì đó mẹ đều không ngăn cản, nhưng con không được làm ảnh hưởng đến việc học của Đàn Đàn, hiện tại con bé đang trong giai đoạn căng thẳng, trước tiên con phải giúp Đàn Đàn cải thiện thành tích, sau mói nói chuyện yêu đương.”

Thẩm Chính khanh biết mình có giải thích nữa cũng vô nghĩa, anh yên lặng gật đầu, thấp giọng nói: “Vâng, con có chừng mực.”

Mẹ Thẩm nhìn con trai, cũng không nói thêm gì.

Con trai của mình, ít nhiều vẫn là hiểu đôi chút.

“Hôm nay dạy con làm canh hạt sen ngân nhĩ đi.” Bà nói: “Đêm nay ăn món này được không?”

Thẩm Chính Khanh cau mày: “Ngọt?”

Mẹ Thẩm: “Ừ, hơi ngọt một chút.”

Thẩm Chính Khanh không thích ngọt, anh đang muốn từ chối, thì mẹ thẩm nói: “Đàn Đàn rất thích ăn món này, dưỡng nhan.”

Thẩm Chính Khanh rũ lông mi, đem lời nói đã đến bên miệng nuốt vào, sửa miệng nói: “Được ạ.”

“..........”

-

Thẩm Chính Khanh dạy thêm cho Thịnh Đàn đã hơn một năm.

Bất luận là bận đến đâu, trừ khi cuối tuần không thể xử lý hết việc thì anh mới không về nhà dạy thêm cho Thịnh Đàn, còn lại hầu như là mưa gió cũng mặc kệ.

Vì công sức mà Thẩm Chính Khanh bỏ ra, thành tích học tập của Thịnh Đàn tăng lên không ít.

Kì thi tháng lớp 12, cô đã miễn cưỡng có thể thi đậu tiêu chuẩn tuyển sinh của trường học của Thẩm Chính Khanh. Chẳng qua vẫn còn nguy hiểm lắm.

Vì thế, áp lực của Thịnh Đàn rất lớn.

Cô muốn học cùng một trường đại học với Thẩm Chính Khanh .

Thật ra Thẩm Chính Khanh cảm thấy khá tốt, nếu như không thể học chung một trường đại học, thì cũng có thể học trường học bên cạnh, anh chuẩn bị học đại học năm tư rồi, cũng có thời gian đi nhìn cô, đi qua giúp cô.

“Làm sao bây giờ?”

Cô thở dài: “Nếu như vạn nhất em thi không tốt thì phải làm sao?”

Thẩm Chính Khanh nhìn bộ dạng ủ rũ cụp đuôi của cô, an ủi nói: “Sẽ không, để bản thân thoải mái là được rồi.”

Thịnh Đàn bĩu môi: “Nếu em thi không đạt, có phải anh sẽ cảm thấy em rất đần không?”

Thẩm Chính Khanh cười, hỏi cô: “Có bao giờ anh ghét bỏ em ngốc không?”

“.......”

Hứa Trĩ Ý ở đối diện hai người nghe thế, yên lặng nhét tai nghe vào lỗ tai.

Cô không nên xuống lầu để ăn cơm cún.

Thịnh Đàn suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là như thế.

Cô gục xuống bàn nhìn Thẩm Chính Khanh: “Các anh sắp tới phải đi thực tập sao?”

Thẩm Chính Khanh “Ừ” một tiếng: “Sắp.”

Thịnh Đàn: “Vào công ty của nhà anh?”

Thẩm Chính Khanh gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà không nhất định sẽ đi tổng công ty.”

Nghe vậy, Thịnh Đàn dường như hiểu rõ trả lời: “Có hồi hộp không?”

Thẩm Chính Khanh thấp giọng cười một tiếng: “Anh không có hồi hộp, em cũng không cần.”

Anh nói: “Em là học sinh mà anh dạy dỗ, anh biết rõ năng lực của em đến đâu. Điểm tuyển ở trường cũng không phải là cực kì cao, với kiến thức hiện tại của em, thi vào đại học không phải vấn đề.”

“Thật sao?”

“Thật.” Thẩm Chính Khanh hỏi: “Không tin anh à?”

Thịnh Đàn cũng không phải không tin anh.

Cô thở dài, nghĩ đi nghĩ lại đúng là không có gì đáng lo. Cùng lắm thì, cùng lắm thì cô liền đi học ở trường học bên cạnh trường của Thẩm Chính Khanh. Dù gì cũng có thể thường xuyên nhìn thấy anh là được.

Yên lặng được một lúc, Thịnh Đàn đột nhiên nói: “Đúng rồi, anh có biết Lý Trạch lại yêu đương không?”

Cô hỏi Thẩm Chính Khanh.

Thẩm Chính Khanh: “Biết, làm sao vậy?”

Thịnh Đàn nhìn anh: “Bạn gái anh ta có xinh đẹp không?”

“Không biết.” Thẩm Chính Khanh trả lời: “Chưa từng thấy.”

Thịnh Đàn: “..........”

Cô “À..” một tiếng cảm khái nói: “Đây là lần thứ mấy anh ta thay bạn gái rồi, mới lên đại học thôi, đã nói chuyện yeu đương ít nhất cũng mười lần rồi.”

Cô lẩm bẩm: “Thật là mê gái mà.”

Nghe vậy, Thẩm Chính Khanh gật đầu phụ họa: “Đúng như thế.”

Thịnh Đàn nhấp môi dưới, cẩn thận nhìn anh: “Vậy còn anh?”

“Anh cái gì?” Thẩm Chính Khanh đang sửa bài tập cho cô.

Thịnh Đàn ậm ờ: “Yêu đương.”

Tay cầm bút của Thẩm Chính Khanh hơi dùng một lát, nghiêng mắt nhìn cô: “Em đây là muốn hỏi anh có yêu đương không, hay là muốn hỏi ⎯”

Anh cố ý dừng lại: “Hỏi anh có người trong lòng chưa?”

Thịnh Đàn: “Néu như anh không cảm thấy phiền, thì anh có thể trả lời cả hai.”

Thẩm Chính Khanh: “.........”

“Không có, có.”

Anh khai báo đúng sự thật.

Thịnh Đàn sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn anh: “?”

Thẩm Chính Khanh: “Không có người yêu, có người thích.” Anh nói: “Câu trả lời này có được không?”

Ánh mắt sâu xa của anh nhìn cô, không cần dùng quá nhiều lời nói, nhưng ý nghĩ lộ ra trong ánh mắt, làm cho người ngốc nghếch như Thịnh Đàn cũng có thể nhận ra được.

Bị anh chăm chú nhìn trong chốc lát, lỗ tai của Thịnh Đàn đã bắt đầu đỏ ửng cả lên.

Cô dời mắt, không rõ nói: “Có thể.”

Im lặng một lúc, Thịnh Đàn lại nói: “Trước đây em có nghe Khương Lâm nói, anh không có ý định yêu đương trong lúc học đại học đúng không?”

Thẩm Chính Khanh liên tục ngốc: “Không nhất định.”

Thịnh Đàn: “Là ý gì?”

Thẩm Chính Khanh câu lấy tóc sau tai cô, nói thật nhỏ: “Nhìn xem em có tốt nghiệp được cao trung không, sau đó lại nói.”

“.............”

Thịnh Đàn trầm mặc, lén lén nhìn sang phía đối diện Hứa Trĩ Ý đang đeo tai nghe không để ý đến hai người, nhỏ giọng nói: “Em muốn có kỉ niệm yêu sớm.”

Sinh nhật cô vào cuối tháng 7.

Nghe cô nói như vậy, Thẩm Chính Khanh gật đầu một cái: “Đã biết.”

Anh dừng lại một chút, hỏi: “Thích tỏ tình như thế nào?”

Thịnh Đàn hơi sững người, lắp bắp nói: “Cái này... không phải là do anh nghĩ ra sao?”

Thẩm Chính Khanh trầm mặc một lúc, gật đầu nói: “Ừ, em nói đúng.”

Thịnh Đàn: “.........”

-

Kết thúc kì thi đại học ngày thứ 3, Thịnh Đàn cùng với Thẩm Chính Khanh “vụng trộm” yêu sớm.

Yêu sớm được hơn một tháng, cô bước vào đội ngũ thành niên, cùng Thẩm Chính Khanh quang minh chính đại nói chuyện yêu đương. Giống như trong tưởng tượng của cô, yêu đương với Thẩm Chính Khanh thật sự rất vui vẻ hạnh phúc.

Người cô yêu, cũng yêu cô.

Cùng Thẩm Chính Khanh yêu đương 6 năm, cô gả cho anh.

Nguyện vọng năm 16 tuổi của cô thành hiện thực, cô trở thành bà Thẩm, được Thẩm Chính Khanh yêu thương chiều chuộng cả đời.

Một đời này, tiểu công chúa Thịnh Đàn được mọi người sủng ái, vô ưu vô lo.

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp