Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 41
Một đêm ngủ liên tục mười giờ, ngủ một giấc kiên định ấm áp.

Cam Lâm mở hai cái túi ngủ ra, chùm hai người lại, thành toàn cho yêu cầu muốn ngủ chung 1 túi ngủ của Khâu Triệt.

Nhưng cô lại không thành thật tý nào, cọ tới cọ lui, co đến mức Cam Lâm nóng lên mới ngừng lại.

Sau một đêm ngon giấc, đón chờ họ bên ngoài là một ngày nhiều mây nhiều gió, Khâu Triệt ngồi ở cửa lều trại, hai mắt thẫn thờ, bàn chải đánh răng trong miệng máy móc di chuyển chậm rãi.

Cam Lâm bưng nước súc miệng tới, cô mới cọ tới cọ lui đứng dậy đi ra ngoài, rửa xong lại chui về lều trại, bắt đầu lấy nước rửa mặt, Cam Lâm ngồi ở một bên xem, trong mắt toàn là nghiêm túc và dịu dàng.

Sau khi lau sạch nước và thoa kem dưỡng da, Khâu Triệt lại cầm lấy phấn nền, bình thường cô chỉ dùng ba món này.

“Trắng quá.” Cam Lâm nhìn một lúc lâu mới dám xen mồm.

“Em còn chưa dùng đâu, chút nữa hẵng nịnh.”

“Lời anh nói không phải lời nịnh nọt.”

Khâu Triệt nhìn về phía Cam Lâm, muốn xem xem lời anh nói là thật hay giả, kết quả là gặp phải đôi mắt đầy chân thành của anh.

Coi như đây là ưu điểm lớn nhất ngoại trừ gương mặt kia.

“Anh lại đây.” Khâu Triệt vẫy tay.

Cam Lâm lại theo bản năng chạy trốn, hai tay chống ở phía sau, chân dài mở ra, nhốt Khâu Triệt bên trong......

“Bình thường anh không dùng cái gì hết hả?” Khâu Triệt túm thắt lưng, kéo anh đến trước mặt.

Cam Lâm lắc đầu.

“Thế sao da lại tốt thế này, lỗ chân lông lại nhỏ như vậy!”

Cam Lâm lắc đầu, nhưng anh không hề trốn, trên người Khâu Triệt có mùi hương nhàn nhạt, anh rất thích.

“Em đẹp sao?”

Cam Lâm sửng sốt, “Đẹp.”

Lòng Khâu Triệt bay phơi phới, vui vẻ đánh phấn nền.

“Anh đi hâm sữa cho em.”

“Uống nhiệt độ bình thường là được, đừng lãng phí ga.”

Cam Lâm lại làm như không nghe thấy, ra ngoài lều trại bận rộn làm việc, làm xong bữa sáng, Khâu Triệt bên này cũng đã chuẩn bị xong.

“Ăn trong lều đi, bên ngoài gió lớn.”

Hai bánh mì, hai ly sữa bò, một ly nóng, một ly lạnh.

Khâu Triệt sờ sờ ly kia Cam Lâm, “Quá lạnh, không tốt cho dạ dày.”

“Quen rồi.”

“Về sau vẫn phải chú ý.”

Thăng cấp lên bạn gái, cuối cùng cô cũng có thể không cần lo trước lo sau vì Cam Lâm, muốn quan tâm thì quan tâm, muốn hôn thì hôn, xác lập quan hệ có quá nhiều chỗ tốt.

Ly sữa bò bóng được chia làm hai, Khâu Triệt uống mấy ngụm rồi đưa hết cho Cam Lâm.

Ăn xong bữa sáng, anh tiếp tục sửa ảnh, Khâu Triệt thì ngồi đọc sách đến ngủ gục.



Buổi chiều, không khí trong lều trại có một chút ấm áp, thậm chí có hơi oi bức.

Trên lưng Cam Lâm mang camera, mang Khâu Triệt đi chụp ảnh chim chóc.

Máy ảnh chụp xa rất nặng, anh thói quen xách một tay, nhưng xách thời gian dài tay sẽ đau, nhưng anh cũng quen đau rồi.... Điểm này rất giống với Khâu Triệt.

“Hai chúng ta như học sinh trốn học đi dã ngoại vậy, trời tối cũng không muốn về nhà.”

Khâu Triệt nhìn một bụi hoa nhỏ màu vàng, ngồi xổm xuống ngửi.

Cam Lâm đứng bên cạnh, bưng camera, nhắm ngay con chim đang đậu ở giữa hồ, chân đạp nước, vương cánh dài, vừa vặn thích hợp để chụp ảnh.

Nhưng cũng không phải mỗi bức ảnh đều có vận khí như vậy, có đôi khi vì để chụp một tấm ảnh đẹp, anh phải bò trong bụi cỏ đến tận một hai gờ, có khi còn lâu hơn.

Chụp bên này trong chốc lát, Khâu Triệt bên kia cũng chơi mệt, hai người tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Gió nhỏ đi, ít nhất mũ sẽ không thổi bay, Khâu Triệt mang khẩu trang, hô hấp có chút gấp.

“Anh đừng phơi nắng.”

Khâu Triệt thấy Cam Lâm tính mở khẩu trang ra, lại mang lên cho anh.

Anh quay sang một bên trốn, “Không có việc gì, đen thì đen thôi.”

“Quá đen thì sẽ hết đẹp trai đó.”

Cam Lâm bị chọc cười, “Không đẹp trai sẽ bị đá sao?”

“Đúng!” cô vô cùng khẳng định.

Cam Lâm thở dài, ngoan ngoãn mang khẩu trang vào.

“Bao nhiêu tuổi em bắt đầu học vẽ?”

“Mười một… Mười hai tuổi.”

Đối với rất nhiều người học vẽ, cô là đang bắt đầu quá muộn.

“Lúc đầu em học cùng anh trai, nhưng qua mấy ngày vì anh ấy ham chơi nên bị thầy khuyên ngừng, còn lại mình em học."

“sao em không bị thầy bảo ngừng?”

Khâu Triệt trợn mắt trắng, “Thầy bảo em có thiên phú, ngày nào cũng khen em.”

Cam Lâm nhớ hồi còn ở Yên Chướng quải, nói: “Chẳng phải mấy người thầy Trình cũng khen em đấy thôi? Xem ra em còn rất khiêm tốn.”

“Cũng được, thật ra là do lớp vẽ tranh có nam sinh kia khá đẹp trai, em muốn ngồi gần cậu ấy nên...”

Cam Lâm “Hừ” nhẹ một tiếng, thì ra...

“Em đã từng hỏi anh có bao nhiêu người yêu cũ, thế thì để công bằng, có phải anh cũng nên hỏi chút không?”

“Từng có vài mối tình thời xưa xưa.”

Kẻ thức thời là trang tuấn liệt, Khâu Triệt thành công lấy lại công đạo.

“Anh không hỏi cái này.”

“...”

Khâu Triệt muốn ôm cổ anh, lại bị anh ôm vào lòng.

Cỏ xanh lay động trong gió, hoa dại lay động, giờ phút này hai con người đang phiêu bạc này cảm thấy vô cùng kiên định.

“Đi theo anh, có khả năng sẽ hơi cực khổ.”

Không có chỗ ở cố định, bốn biển là nhà, một năm tám chín tháng đều đi dã ngoại, sau khi Cam Lâm xúc động thổ lộ vẫn luôn cân nhắc nên mở miệng thế nào.

“Em thích anh, sẽ không thấy khổ.”

Khâu Triệt biết mình vẫn luôn muốn gì.

Để có thể muốn gì có đó, ngoại trừ nỗ lực, còn cần một ít may mắn…

“Muốn đến Đại Liên ngắm biển không?”

“Anh đang muốn mang em về nhà đấy à?”

Hai tay ôm cô chậm rãi rũ xuống, Cam Lâm cúi đầu, vuốt ve máy ảnh, yên lặng hai giây, "ừm” một tiếng.

“Về quê anh ăn cơm, tết có thể đến vùng ngoại ô bắn pháo hoa, Khâu Triệt, em có muốn xem pháo hoa không?”

Xem pháo hoa, xem nơi anh lớn lên.

“Xin lỗi.”

Nghe lời từ chối, Cam Lâm không thấy bất ngờ, mà chỉ cảm thấy mất mát.

“Em mới nhớ sau khi hạng mục kết thúc chị Quyên nói muốn dẫn em về nhà, còn bảo em kéo anh theo...”

“Qua thời gian này cũng được, dù gì chuyện của Cam Tinh cũng chưa có kết quả, anh vẫn chưa thể đối mặt với ba mẹ.”

“Vậy chờ có kết quả, em cùng anh về.”

“Thật sự?” Trái tim Cam Lâm phập phồng, như đi tàu lượn siêu tốc.

“Sao mà lừa anh được.”

Anh ngồi thẳng, camera đặt trên đùi, tâm trạng tốt hơn hẳn.

“Anh còn tưởng rằng loại người lạnh lùng như em sẽ không rủ anh về nhà.”

Khâu Triệt thoáng nhìn Cam Lâm đang trộm cười.

“Em không lạnh lùng.”

Nói rõ còn không không nhận.

“Chậc!” Khâu Triệt nghiến răng nghiến lợi, thò tay vào túi lấy một điếu thuốc.

“Ít hút thôi, tối hôm qua thấy anh thấy em ho đấy.”

Khâu Triệt chớp chớp mắt, mơ hồ có chút ấn tượng.

Cô còn chưa lấy thuốc lá ra: “Anh mất ngủ sao?”

“Không có.”

Ngoại trừ thỉnh thoảng bị đá tỉnh một hai lần, tối hôm qua ngủ cũng không tệ lắm, không giống lần ở Yên Chướng quải khi đó thường xuyên rạng sáng mới ngủ.

Khâu Triệt biết đức hạnh của mình như nào, “Sao anh lại ngủ nghiêm chỉnh vậy hả?”

Cam Lâm cười, “Vậy em muốn anh làm gì?”

“Ôm em một cái cũng được...”

Trong miệng ngậm thuốc lá, cô cố tình nói nhỏ lại.

Điếu thuốc đã được châm lửa, hút được hai hơi, Cam Lâm lấy lại: “Không được.”

Rồi anh hút tiếp.

Khâu Triệt nhìn chằm chằm sườn mặt Cam Lâm, khói còn thừa từ từ bay ra khỏi miệng, quanh quẩn nơi chóp mũi anh.

Khói bị cắt thành nhiều đoạn, lượn lờ giữa hai người, Cam Lâm quay người, nhìn Khâu Triệt.

Cô gái ngồi cười dưới gốc cây đào ở chùa Tashilhunpo kia, hiện đang ngồi bên cạnh anh...

Trên trời chim bay lượn hót líu lo, mỗi tiếng kêu đều có ý nghĩa của riêng mình, không một ai hiểu, cũng chẳng cần ai hiểu.

“Em muốn vẽ chim.” Khâu Triệt nói.

“Được, muốn vẽ con nào?”

“Anh chụp được con nào, em sẽ vẽ con đó. ”

Thiên nhiên là nguồn cảm hứng của anh, còn anh là nguồn cảm hứng của Khâu Triệt.

Camera đặt trên đùi Khâu Triệt, nhưng lại khiến trái tim cô trầm xuống.

Cam Lâm cúi xuống, hôn một cái lên môi Khâu Triệt, anh chỉ tính hôn nhẹ một cái, không thèm để ý đang đeo khẩu trang, nhưng Khâu Triệt lại kéo khẩu trang của hai người xuống, vì thế nụ hôn nhẹ trở thành hôn sâu, làm không khí vốn đã loãng lại càng thêm loãng.

Khâu Triệt chống lên ngực đẩy anh, thở dốc dồn dập, “Vẫn là anh lợi hại.”

Cô đơn phương đầu hàng.

Ngực Cam Lâm run lên, cười vuốt tóc Khâu Triệt, “Hết giờ nghỉ rồi, tiếp tục làm việc thôi.”

“Được.”



Họ lo chụp đến chạng vạng, sau đó lại tính toán đến thăm đám ngỗng đầu vằn bị thương hôm qua.

Mấy tình nguyện viên hiếm khi thấy được người sống trong phạm vi trăm dặm quanh hồ Bender, nên Khâu Triệt và Cam Lâm vừa tới đã trởi thành đối tượng mới để trò chuyện.

Đám ngỗng đầu vặn bị thương cũng được kịp thời chữa trị, hồi phục không têh, nhưng hai ngày nay vẫn chưa cho về đàn, muốn để lại để quan sát, có điều kiện lại thả sau.

Hai người không ở lại bao lâu thời gian liền trở về, dù gì lều cũng cách rất xa, tốt nhất là nên về trước trời tối.

Dọc theo bờ hồ, hồ ngạn, hai người không dừng lại một khắc, lúc trở về lều hai chân đều đau.

Khâu Triệt nằm trên thảm chống ẩm, không ngừng “Hừ hừ”, Cam Lâm cũng có hơi mệt, nhưng cơm chiều còn chưa ăn, anh hỏi Khâu Triệt muốn ăn gì, Khâu Triệt trực tiếp chỉ vào anh, “Ăn anh là khỏe.”

“Anh quá cứng, không thể ăn.”

Khâu Triệt cong người, gối lên đùi anh, sờ râu ria xồm xoàng.

“Thật sự không đói bụng à?”

“Không đói bụng.”

Lúc ra ngoài chụp chim cô có để trong túi hai thanh sô cô la, cô một thanh Cam Lâm một thanh, hai người cùng ăn trên đường về.

Lều trại đen như mực, vì để tiết kiệm điện mà đèn cũng không mở, hai người nghe tiếng gió thổi rào rạt bên ngoài lều, nằm cạnh nhau.

“Cam Lâm.”

“Ừm.”

“Anh biết lúc bị trói em sợ gì nhất không?”

“Sợ gì?”

Cam Lâm không muốn nhắc tới chuyện này, mỗi lần đều là Khâu Triệt chủ động nói đếm.

“Em sợ em làm mất ngọc bội gia truyền nhà anh.”

“Mất thì mất thôi.”

Khâu Triệt xoay người, giẫm giẫm chân lên người anh, “Nếu thật sự làm mất, em sẽ không còn mặt mũi theo anh về nhà nữa, lỡ mà mẹ anh hỏi tới, thì chắc sau này em sẽ vào sổ đen của nhà anh luôn.”

Cam Lâm cười nhẹ, “Mẹ anh chắc chắn sẽ thích em.”

“Anh biết rồi à.”

“Ừ, đã biết.”

Ở ba tỉnh miền Đông Bắc, rất nhiều gia đình đều “Trọng nữ khinh nam”, là dạng thích con gái nhiều hơn một chút. Trước khi Cam Lâm sinh ra, ba mẹ anh vẫn luôn rất mong chờ một đứa con gái, nhưng không nghĩ tới lại là con trai, đợi Cam Lâm được một tuổi, mẹ anh mang thai lần hai, lần này rốt cuộc cũng thỏa ước nguyện, yêu thương vô cùng, từ nhỏ đến lớn mấy lần Cam Lâm chịu quả đắng cũng là do Cam Tinh mách ba mách mẹ.

Nhưng anh cũng rất yêu người em gái này, mấy năm nay có đi công tác bên ngoài, tiền kiếm được sẽ luôn mua cho Cam Tinh cái gì đấy, camera, máy tính, hoặc là trực tiếp đưa tiền, chỉ là hiện tại dù anh có muốn cũng đã không còn cơ hội…

Nghĩ đến Cam Tinh, hốc mắt Cam Lâm hơi ươn ướt.

Đúng lúc này tiếng “Ục ục” cắt ngang suy nghĩ, trong bóng đêm, hai người hai người nhìn nhau, dù chỉ là hình bóng mơ hồ.

“Cam Lâm.”

“Hả?”

“Anh đoán xem đó là tiếng gì đi?”

Anh vừa muốn đáp lại, thì cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo vươn ra đụng vào eo mình.

?

Chương kế tiếp