Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 42
Cam Lâm dành hai ngày để chụp ảnh những chú chim bên hồ, Khâu Triệt cũng dành hai ngày để vẽ những chú chim.

Tư liệu sống trong bức tranh của cô là một chú chim chích chòe Tây Tạng mà Cam Lâm đã chụp ở thôn Bạch Ngọc, Quận tự trị Tây Tạng Guoluo, Thanh Hải.

Chim chích chòe Tây Tạng là loài chim nhỏ, lông trên cơ thể hơi giống chim sẻ. Bởi vì số lượng của nó rất ít nên Cam Lâm dành rất nhiều thời gian để chụp.

Chỉ có điều có một điểm trong bức ảnh này khi Khâu Triệt nhìn vào trong lòng liền cảm thấy khá khó chịu.

“Tại sao tổ chim chích chòe Tây Tạng này lại chứa đầy rác thải nhựa vậy?”

Cam Lâm bất lực lắc đầu: “Bởi vì ô nhiễm môi trường, con người xả rác bừa bãi. Không chỉ có tổ chim chích chòe Tây Tạng này, tôi cũng nhìn thấy những tổ chim khác lẫn lộn với rác thải nhựa. Có một tổ chức nước ngoài đã tiến hành một cuộc khảo sát, họ đã lấy mẫu nước từ 150 quốc gia trên thế giới và phát hiện 80% hệ thống cung cấp nước uống đều có chứa các hạt nhựa.”

Nghĩ đến bản tóm tắt dữ liệu thu được trong cuộc khảo sát rác thải gần trường tiểu học ở Trường Giang, Khâu Triệt không nói gì.

Bảo vệ môi trường là vấn đề chung của con người, nó không phải ở một cá nhân, càng không phải ở một khoảng thời gian nhất định. May mà nhận thức của mọi người về bảo vệ môi trường đang dần được nâng cao, có một số bộ phận người đi đầu. Mặc dù không có hiệu quả trong thời gian ngắn, nhưng giá trị của việc bảo vệ môi trường nằm ở sự kiên trì.

Khâu Triệt không mang theo màu vẽ, chỉ có thể dùng bút phác họa bức tranh, sửa đi sửa lại cuối cùng hoàn thành bức tranh trong hai ngày. Sau khi bàn giao tác phẩm, Cam Lâm khen bức tranh rất đẹp, thiên nhiên là người thầy tốt nhất, nó cũng dạy được một người học sinh giỏi.

Anh trực tiếp lấy luôn bức tranh, nhét nó vào túi máy tính rồi đặt nó cùng với bản đồ dã ngoại mà Khâu Triệt đã vẽ trước đó.

“Sao anh còn giữ nó?” Khâu Triệt nhìn thấy tên mình ký dưới góc bản đồ.

“Không phải đã nói rồi sao? Đợi tác phẩm của nghệ thuật gia tăng giá.”

Người đàn ông này thỉnh thoảng cũng nói ra mấy lời ngọt ngào.

Khâu Triệt mỉm cười đặt bức tranh trở lại, ngón tay chọc chọc vào góc của thứ gì đó, có chút cứng.

“A?” Cô móc ra xem, là một tấm ảnh một inch: “Cái này không phải là?”

Cam Lâm vừa nhìn thấy liền giật lại, thuận tay nhét vào áo.

Khâu Triệt quỳ trước mặt anh, cơ thể tiến lại gần, chóp mũi chạm vào nhau, giọng nói hơi trầm xuống: “Khi ở Golmud có phải anh đã rung động với em phải không?”

Khâu Triệt khẽ nhéo cổ anh, cùng anh náo loạn.

Cổ có chút ngứa, Cam Lâm né tránh: “Không, lúc in không may in thừa thôi.”

“Anh chỉ được cái mạnh miệng.”

Vạt áo bị kéo căng ra, bức ảnh rơi ra ngoài. Cam Lâm nhặt lên nhìn mấy cái rồi cất lại vào túi đựng máy tính.

Lúc đầu không vứt đi, sau này lại không nỡ vứt.

“Em ở bên cạnh anh rồi, việc gì anh phải ngắm ảnh làm gì?”

“Lỡ đâu có một ngày em rời xa anh, để một cái làm kỉ niệm.”

Thu lại nụ cười, biểu cảm của Cam Lâm trong một khoảnh khắc rất giống với cách anh từ chối những người cách xa hàng ngàn dặm trước đây.

“Hai chúng ta à” Khâu Triệt nhếch miệng: “Nhất định là anh không cần em.”

“Tại sao?”

“Rồi có một ngày nhan sắc của em sẽ già đi.”

“Nhảm nhí.”

Trong lều truyền đến âm thanh sột soạt, Khâu Triệt muốn cùng anh “đấu pháp”. Kết quả hai ba chiêu liền bị anh đè dưới thân, không thể động đậy.

“Cam Lâm.” Cô thở gấp: “Em phục rồi.”

Cam Lâm bước một bước dài sang bên cạnh, buông cô ra.

Khâu Triệt vừa được tự do liền thay đổi sắc mặt: “Em sẽ nhớ kỹ anh.”

Vẻ mặt Cam Lâm mờ mịt, Khâu Triệt điên cuồng lật một tờ giấy phác thảo mới, định bắt đầu tác phẩm thứ hai của mình.

Xem ra câu “Đừng lý sự với phụ nữ” rất đúng, không phải là nói không thông, mà là nói thông rồi cũng không có ý nghĩa gì. Cô gái kiêu ngạo này sẽ không bao giờ chịu cúi đầu.

Ngày thứ tư ở hồ Bender, Cam Lâm lái xe đưa Khâu Triệt đến chân núi Bender, leo lên núi để chụp ảnh các loài chim từ một góc nhìn khác. Núi Bender chỉ có hai đỉnh nằm rải rác ở những nơi khác nhau. Nó khác với những ngọn núi tuyết ở phía Tây Bắc hay dãy núi Côn Lôn. Để mà so sánh thì khí thế của nó yếu hơn nhiều, nhưng đối với hồ Bender thì nó là một người bảo vệ thầm lặng.

Máy ảnh của Cam Lâm thỉnh thoảng sẽ chụp được những con cừu vàng, choắt nâu, vịt đỏ, mòng biển đầu nâu mà Khâu Triệt trước đây chưa từng nhìn thấy. Mỗi một loại cô đều cố gắng ghi nhớ hình dáng, để lần sau có dịp gặp lại cô liền nói cho Cam Lâm biết đó là loại chim gì, chứng tỏ cô có tâm ghi nhớ.

Những ngày này khi cô có thời gian, Cam Lâm cũng sẽ dạy cô một số kỹ năng chụp ảnh, so với những bức ảnh gốc có thể thấy trình độ của những bức ảnh được chụp có sự khác biệt. Nhưng Cam Lâm cũng nói không cần dựa vào kĩ thuật nhiều, bắt lấy khoảnh khắc đẹp nhất của tác phẩm, đồng thời có thể khiến bản thân cảm thấy vui vẻ mới là một tác phẩm đẹp.

Điểm này Khâu Triệt hoàn toàn tin tưởng, cô thích tất cả những bức ảnh Cam Lâm chụp, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ghét bỏ những thứ mình làm.

Đứng trên cao nhìn ra xa, hai người vừa đi vừa nghỉ ngơi. Khi leo lên lưng chừng núi thì dừng lại quan sát toàn bộ mặt hồ Bender.

Thật đẹp, đẹp đến mức nghẹt thở.

Khâu Triệt nhìn thấy vô số con chim thu nhỏ thành những đốm trắng, ngay cả đài quan sát chim và lều trại của bọn họ cũng nhỏ như ngón tay có thể cầm nắm.

Điều chỉnh lại hơi thở, Cam Lâm giơ máy ảnh lên chụp hai tấm liên tiếp.

“Sao cảm thấy leo ngọn núi Yên Chướng Quải này không thấy mệt nhỉ?”

Thể lực của Khâu Triệt cũng không hơn Cam Lâm là bao, còn thở hổn hển.

Cam Lâm đặt máy ảnh xuống, lật xem các bức ảnh: “Có lẽ lúc đó em đến Yên Chướng Quải với thân phận là tình nguyện viên, phải có trách nhiệm trong công việc, vì vậy mới tràn đầy năng lượng.”

Khâu Triệt không phục: “Còn bây giờ thì sao? Có gì khác biệt?”

“Em hiện tại à.” Cam Lâm cười đầy ẩn ý: “Hiện tại em là bạn gái của anh, làm cái gì anh cũng để em làm phần nhẹ nhất, tinh thần khá thoải mái.”

Nói vậy cũng không phải không có lý.

Khâu Triệt ngồi xuống một tảng đá rồi vỗ nhẹ vào chân Cam Lâm, cười “hì hì” đầy ngây ngốc: “Lại đây ngồi đi.”

Cam Lâm ngoan ngoãn đi tới.

“Trước đây anh đến hồ Bender để chụp ảnh chim đều là một mình đến đây sao?”

“Ừm.”

“Anh không thấy cô đơn sao?”

Cam Lâm nheo đưa mắt nhìn về phía xa xăm: “Cũng bình thường.”

Cô đơn là một trạng thái bình thường của cuộc sống, nếu mà không quen được với cô đơn thì có lẽ sẽ khó mà sống được lâu.

“Có một lần em lái xe đến Hoh Xil, trên đường bắt gặp một đàn hươu môi trắng và ba con sói, em dừng lại nhìn chúng một lúc lâu, nhưng chúng lại không đánh nhau.”

Cam Lâm không cảm thấy ngạc nhiên: “Giữa những loài động vật không cùng đồng loại đôi khi rất kì diệu, không có cách nào giải thích, trong khi con người chúng ta có thói quen tự cho mình là đúng.”

Nói xong anh đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi Khâu Triệt: “Em cũng đi một mình?”

“Ừm cùng Đại Xuyên.”

Anh biết ngay mà.

Khâu Triệt gãi đầu, cô thực sự không biết tại sao Cam Lâm luôn có thể nắm bắt được những điểm mấu chốt của vấn đề, khiến cô mất cảnh giác.

“Tình bạn hữu nghị thôi, anh đừng hiểu lầm.”

Cam Lâm “hừ” một tiếng.

“Anh mà cũng biết ghen sao?” Khâu Triệt trêu chọc anh.

“Biết.”

Hơn nữa không phải chỉ mới ghen một hai lần.

Ngoài nghiêm túc còn có chút dễ thương, Khâu Triệt nhìn chằm chằm vào Cam Lâm, càng nhìn lại càng thích, vô thức mà đưa tay chạm vào.

“Cẩn thận một chút, ở đây khá dốc, đừng để bị ngã.”

Khâu Triệt ôm eo anh không buông, chả khác gì con chuột túi.

Cam Lâm cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể cẩn thận bảo vệ Khâu Triệt tránh bị ngã phía sau.

“Lúc trước không nhìn ra.”

Cam Lâm nói được một nửa.

“Không nhìn ra cái gì?”

Khâu Triệt cảm giác lời nói phía sau không phải là lời tốt đẹp.

Cam Lâm hắng giọng: “Trước đây em lạnh lùng cao ngạo, rất khó gần.”

“Có sao?”

“Không có sao?”

Khâu Triệt thừa nhận cô có chút lạnh lùng, nhưng là đối với những người không quen biết, không phải về sau tốt hơn nhiều sao?”

“Em phải cảm ơn cảnh sát Thường.”

Cam Lâm không hiểu: “Vì sao?”

“Bởi vì ông ấy đã chứng minh sự trong sạch cho em, nếu không ngày nào anh cũng nhìn em bằng ánh mắt giết người kia.”

“Lúc đó anh rất mâu thuẫn.”

Sau lần gặp đầu tiên nói chuyện trực tiếp bên bờ sông Đà Đà, anh xác nhận bức ảnh nằm trong máy tính mà anh thỉnh thoảng lấy ra xem chính là Khâu Triệt. Một mặt thì có tình cảm mơ hồ dành cho cô, mặt khác khi cô là tình nghi xuất hiện ở hiện trường trường xảy ra vụ án của Cam Tinh cứ lặp đi lặp lại trước mắt.

Khâu Triệt không hề hay biết khoảng thời gian đó Cam Lâm đã tự dày vò bản thân mình trong một thời gian khá dài.

Mà bây giờ không nói ra thì Khâu Triệt cũng hiểu được.

Cô đứng dậy phủi phủi bụi phía sau: “Tiếp tục leo núi đi, đứng trên cao có thể nhìn ra xa.”

“Được.”

Cam Lâm bước một bước lớn, Khâu Triệt bước hai bước nhỏ theo sát. Anh nắm tay cô, làm một cái “nạng người”, sức lực ban ngày đều tiêu tốn cho việc leo núi hết.

Khoảng thời gian mở cửa nhìn thấy hồ kéo dài trong bốn ngày.

Đến ngày thứ năm Khâu Triệt đề nghị quay về. Cô biết Cam Lâm cũng chụp ảnh gần xong rồi, trong lòng quan tâm nhất vẫn là tiến triển vụ án của Cam Tinh.

Dù là bạn gái nhưng cô không có quyền khống chế cũng như can thiệp vào toàn bộ thời gian của Cam Lâm.

Buổi sáng rời đi, hai người ở bên hồ ăn một bữa mì gói thịnh soạn. Khâu Triệt vụng về đập hai quả trứng vào, không thành hình như ý muốn nhưng cũng không hỏng hoàn toàn, cũng coi như là thành công một nửa đi.

May mà Cam Lâm nói không tệ, cũng coi như là an ủi.

Những ngày tháng của đôi tiên đồng ngọc nữ này sắp kết thúc. Trong lòng Khâu Triệt luyến tiếc nhưng ngoài miệng lại nói: “Gió to quá, suýt chút nữa thì thổi bay em rồi, mau đi đi mau đi đi.”

Sau khi thu dọn đồ đạc, Cam Lâm lái xe vòng qua trạm quan sát chim, được các tình nguyện viên thông báo con ngỗng đầu vằn bị thương đã bình phục và được thả trở lại tự nhiên vào ngày hôm qua.

Sau khi tạm biệt mọi người, cả hai lái xe rời khỏi hồ Bender và đi về phía sông Đà Đà.

Buổi chiều có bão cát, tầm nhìn thấp. Khâu Triệt nhìn tấm kính bị đá đập vào liền nhớ tới ngày cô bị gọi đến đồn cảnh sát Tangola cũng trong thời tiết như vậy.

“Dọc đường chúng ta gặp động vật còn gặp nhiều hơn là gặp người.”

Khâu Triệt lẩm bẩm.

Cam Lâm liếc nhìn cô: “Bây giờ thích động vật rồi sao?”

“Vốn dĩ em vẫn thích động vật mà, nhưng không đến mức độ sâu đậm. Nhà Nghệ Tư Trúc nuôi mèo, trước kia em cũng thường đến nhà anh ấy chơi với mèo.”

“Nhà anh cũng có một con, Cam Tinh nuôi. Sau này cô ấy ra ngoài phiêu lưu không có thời gian chăm sóc liền gửi mèo cho bố mẹ anh.”

Nhắc tới Cam Tinh không thể tránh khỏi sự buồn bã. Nhưng Khâu Triệt thấy biểu cảm của Cam Lâm cũng coi như ổn định, không còn nặng nề như trước.

Cô luôn có thói quen quan sát anh, sau đó nhận biết từ những biểu cảm nhỏ nhặt.

Khâu Triệt cho rằng đây là thói quen mà cô đã hình thành trong nhiều năm vẽ tranh. Nếu cô muốn vẽ một bức tranh đẹp thì quan sát là yếu tố cơ bản nhất. Cũng giống như vậy, muốn nhận thức rõ ràng một người, chỉ có tỉ mỉ mới có thể định hình được khuôn mẫu của anh ấy trong lòng bản thân.

“Cam Lâm, tương lai anh có dự định gì không? Muốn đi đâu?”

Khâu Triệt không muốn trói anh quá chặt, nhưng nếu anh nói cần cô, cô nhất định sẽ ở bên anh.

“Em phải đi sao?”

“Đi? Đi đâu?”

Cam Lâm có chút mất mát: “Anh còn tưởng em sẽ đi.”

“Em sợ anh có việc gì, em đi theo không tiện.”

“Không có gì không tiện hết, cứ đi theo bất cứ lúc nào.”

Lúc này Khâu Triệt rất đắc ý: “Xem ra anh thích người đeo bám.”

“Đeo bám?” Cam Lâm chớp mắt, trong lòng nghĩ nghĩ: “Em không tính là đeo bám.”

“Vậy ai thì tính?”

“Ừm”

Cam Lâm có dự cảm không lành, sao lại vô tình rơi vào bẫy vậy?

“Hỏi anh đó?”

Vừa rồi anh do dự, do dự nghĩa là có chuyện, Khâu Triệt quan sát được.

“Chính là vào mùa đông năm ngoái, khi anh đến quận Maduo để chụp ảnh bầy sói, gặp phải một chút nguy hiểm.”

“Nguy hiểm gì?”

“Anh bị một con sói đầu đàn nhắm đến.”

Khâu Triệt suýt chút nữa thì nghẹn, vậy mà gọi là “một chút nguy hiểm” à?

Cam Lâm kể tiếp: “Lúc đó anh còn cách chiếc xe của mình một khoảng. Nếu anh đứng dậy và bỏ chạy thì anh sẽ không thể chạy thoát khỏi đàn sói. Nhưng nếu anh không di chuyển, con sói đầu đàn cứ nhìn chằm chằm vào anh bên này. Anh quan sát xem liệu mình có thể sống sót không. Nhưng lũ sói vẫn không đi, nếu anh không bị cắn chết thì cũng bị cóng chết.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó có một du khách lái xe tới, coi như cứu được một mạng.”

Kể đến đây, trong lòng Khâu Triệt có lẽ đã đoán được du khách kia nhất định là phụ nữ.

“Cô ấy cứu anh một mạng, anh rất cảm kích, nhưng muốn anh dâng hiến đời mình thì nhất định không được.”

Khâu Triệt đột nhiên cười lớn, cười liên tục suýt chút nữa không thở nổi.

Cam Lâm tỏ vẻ đau khổ: “Lúc đầu anh và cô ấy lái xe về quận. Để bày tỏ lòng biết ơn anh đã mời cô ấy ăn một bữa. Anh nghĩ ăn xong thì mạnh ai nấy đi, nhưng cô ấy nói không có nơi nào để đi, muốn đi cùng anh. Dù anh có từ chối thế nào cô ấy vẫn nhất quyết muốn anh làm bạn trai của cô ấy. Còn theo đuôi anh suốt quãng đường từ Maduo đến Yushu, vất vả mới cắt đuôi được cô ấy.”

Khâu Triệt chỉ vào đầu: “Có vấn đề về thần kinh sao?”

“Chắc là không.”

“Trông thế nào?”

“Cũng xinh.”

Khâu Triệt lườm anh một cái: “Anh có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?”

Cam Lâm cười cười: “Không biết, em thấy sao?”

“...”

Khâu Triệt thích anh là sự thật, cô không thể lấy cái giáo của chính mình mà đâm vào cái khiên của chính mình được.

Đang nghĩ cách đối phó với anh, Khâu Triệt nhìn thấy một chiếc ô tô ở cuối tầm nhìn phía trước, lảo đảo đi tới. Cô thò đầu về phía trước nhìn một chút rồi nói: “Ở đây khó lắm mới bắt gặp được một chiếc xe, có thể là xe của người chăn gia súc.”

Cam Lâm nhìn thấy trước cô một bước, cũng nghĩ đó là người chăn nuôi. Lái xe thêm 300 mét nữa, khoảng cách giữa hai chiếc xe đã được kéo lại gần, anh mới phát hiện có gì đó không đúng.

Chương kế tiếp