Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 44
Vẫn là nhà trọ lần trước, chị Mai vẫn là nhân viên tiếp tân. Khâu Triệt không có tâm trạng nói chuyện với chị ấy nên sau khi nhận phòng xong liền đi về phòng.

“Em đi tắm trước.”

Vào phòng đặt ba lô xuống, Khâu Triệt đi vào phòng tắm, cô rất muốn tắm nước nóng để bản thân bình tĩnh lại.

Cam Lâm ngồi ở mép giường, hai lòng bàn tay chống lên ga giường, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.

Trong điện thoại có một đống tin nhắn, mấy ngày nay không có tín hiệu đều dồn lại. Anh xem lướt qua một vòng, chỉ bấm vào hộp thoại của cảnh sát Tiểu Thường.

“Đã xác minh được Cam Tinh và Sở Văn Kiệt có quan hệ tình cảm.”

Cam Lâm nhìn thấy những câu này cũng không có gì ngạc nhiên, trong lòng anh cũng đã sớm đoán được.

“Chuyện này cậu và cô ấy đừng nhúng tay vào nữa, nguy hiểm, tốt nhất trở về nội thành đi, có tin tức gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu sau.”

Tổng cộng có hai tin nhắn, xem xong Cam Lâm đưa ra quyết định, để Khâu Triệt đi, càng nhanh càng tốt.

Hôm nay muộn quá, sáng mai anh sẽ lái xe đưa cô về Golmud, sau đó bay đến Thượng Hải. Khả năng cao là cô sẽ chuyển tuyến ở Tây Ninh, nếu không được thì để cô bắt tàu đến Tây Ninh, như vậy cũng sẽ nhanh hơn một chút.

Nhưng làm sao để cô đồng ý rời đi lại là cả một vấn đề, Cam Lâm không muốn làm tổn thương cô.

Tiếng “ào ào” trong phòng tắm nhỏ dần. Qua một lúc Khâu Triệt quấn một chiếc khăn tắm đi ra phát hiện không thấy Cam Lâm đâu.

Ngoài cửa sổ trăng đã lên cao, trên đường vắng bóng người, thỉnh thoảng có một con chó hoang không biết từ đâu chạy tới tìm ăn, thè lưỡi thở hổn hển “ha ha”.

Bên ngoài Sở cảnh sát Tangola, Cam Lâm đứng bên vệ đường hút hết hai điếu thuốc còn lại trong gói. Nhưng chưa đưa ra quyết định anh ta đã dập tắt điếu thuốc rồi nhanh chóng rời đi.

Lần này anh không lái xe, khi ra khỏi nhà trọ còn anh cố ý đi cửa sau để tránh ánh mắt của chị chủ Mai.

Khi đến quán trà ngọt của Đại Xuyên thì đã khuya, Cam Lâm dừng lại định mua cho Khâu Triệt một cốc trà ngọt. Sau khi ra ngoài sợ Khâu Triệt lo lắng, anh đã để lại lời nhắn nói anh đi có việc, về muộn một chút.

Đứng bên cửa sổ quán trà, Cam Lâm không vội đi vào. Anh chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng rồi nhìn vào bên trong, bên trong có rất nhiều người, trời tối om. Người thì trên tay cầm thuốc, người cầm cốc rượu, có chỗ nào giống quán trà ngọt đâu, rõ ràng là một quán rượu.

Trong nhóm người đang huyên thuyên nói chuyện có một người mà Cam Lâm biết. Người chuẩn bị nói chính là người có đôi mắt xếch, nhìn trái nhìn phải với vẻ mặt đầy tâm tư như kẻ trộm.

Cam Lâm đã quá quen thuộc với đôi mắt gian xảo, hung ác và không chút nhân từ này.

Người có đôi mắt xếch ngồi bên cạnh Cam Lâm cũng đã từng nhìn thấy, đó là kẻ giả mạo làm người chăn gia súc ở Yên Chướng Quải, Khâu Triệt cũng đã phác họa chân dung của anh ta.

So với bản thân, Cam Lâm thực sự cảm thấy tranh của Khâu Triệt rất chân thực, anh mở điện thoại chụp ảnh để lưu lại bằng chứng, nhưng hiện tại anh không thể gọi cảnh sát vì không có bằng chứng xác thực.

Cam Lâm hạ vành mũ xuống mở cửa và bước vào. Anh đi ngang đến quầy lễ tân và gọi một bình trà ngọt.

“Ông chủ có ở đây không?” Cam Lâm nhỏ giọng hỏi chị gái người Tây Tạng.

“Không, thời gian trước đi du lịch mới về, hôm nay lại không biết đi đâu rồi.”

Về rồi? Lại đi rồi?

Cam Lâm gật đầu: “Cho một bình trà ngọt.”

Người chị Tây Tạng ừm một tiếng, sau đó xoay người ra phía sau làm.

Cả nhóm đang uống hăng say không ai để ý đến Cam Lâm, anh ngồi quay lưng lại với họ rồi châm một điếu thuốc.

“Anh Hoa, nghe nói gần đây anh và Phàm Tử kiếm được rất nhiều tiền nhỉ?”

Mắt xếch nắm một nắm hạt dưa: “Anh Hoa, tôi bất tài sao?”

Người tên Phàm Tử chính là người chăn gia súc, hắn ta nói: “Nhờ có anh Hoa và lão đại bảo vệ, tôi mới có thể kiếm sống.”

Người vừa hỏi câu hỏi ngồi bên cạnh Phàm Tử, khuôn mặt đỏ bừng, trông hắn ta có vẻ say rượu: “Anh Hoa, nếu có việc gì kiếm tiền thì mang em theo nhé. Mùa du lịch cao điểm qua đi, người thuê xe, sửa xe, ăn nhậu cũng sẽ ít dần, mấy anh em cũng rảnh rỗi.”

Mắt xếch nhắm mắt lại, giơ tay lên, lập tức hành động: “Quý quý cầu trong nguy nan, mấy chuyện chúng tao làm chúng mày không làm nổi. Chúng mày đều phải tuân theo pháp luật, không làm được.”

Dưới gầm bàn, Phàm Tử nhéo vào đùi mắt xếch, cười “hắc hắc” hai tiếng.

Mắt xếch ngáp một cái, “Nào, uống tiếp đi!”

Hắn ta quay lại gọi chị gái Tây Tạng: “Nấu cho tôi bát mì đi, mẹ nó, rượu gì đây! Càng uống càng đói.”

Mọi người cười vang.

Thấy quầy rượu không có động tĩnh gì, Phàm Tử đứng dậy đi tìm, khi quay lại thì bắt gặp Cam Lâm.

“Mẹ kiếp! Sao mày lại ở đây?”

Mắt xếch quay đầu đụng vào lưng Cam Lâm, bị xương sống nhô ra của anh đâm đau liền hùng hùng hổ hổ đấm một cú, đánh trực tiếp vào bả vai Cam Lâm.

Cam Lâm cau mày, cơ thể vẫn không nhúc nhích. Tàn thuốc trong tay rơi xuống bàn, anh quay đầu lại nhìn Phàm Tử.

Dưới vành mũ, gương mặt anh lạnh lùng.

Không hiểu lý do gì Phàm Tử lùi lại một bước.

“Con mẹ nó mày mù à!”

Mấy người khác đang ngồi cũng đứng dậy, có người cầm chai rượu, có người cầm ly rượu, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ném về phía Cam Lâm, để tránh “anh Hoa” của bọn họ tức giận.

Lúc này trà ngọt cũng được mang ra, chị gái Tây Tạng bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, Cam Lâm ngoắc ngoắc tay ra hiệu cầm qua đây.

Chị gái người Tây Tạng nghiêng người sang một bên, cố gắng tránh họ càng xa càng tốt. Đặt bình trà ngọt xuống, chị nhanh chóng chạy trở lại phía sau nhà bếp, sau đó anh trai người Tây Tạng đi ra.

“Ông chủ của chúng tôi không có ở đây, xin hãy cho Đại Xuyên chút mặt mũi, đừng gây chuyện.”

Khi nhắc đến Đại Xuyên, sắc mặt của tất cả những người có mặt đều hơi thay đổi, những người làm ăn trong thị trấn đều biết nhau.

“Không sao, không sao, ngồi xuống uống rượu đi.”

Mắt xếch kêu mọi người ngồi xuống sau đó gọi Phàm Tử lại, thì thầm gì đó vào tai, Phàm Tử ngồi bên cạnh Cam Lâm nhìn anh chằm chằm.

“Huynh đệ, đến đây kiếm chuyện sao?”

“Đi ngang qua.”

“Mày nghĩ tao ngu à?!”

Cam Lâm gật đầu.

Phàm Tử định nổi trận lôi đình, nhưng vì xung quanh có rất nhiều người nên cũng nguôi cơn giận, nhỏ giọng nói: “Tao nói cho mày biết, chúng tao làm theo mệnh lệnh, không có ý định làm gì bạn gái mày. Hơn nữa bọn tao cũng không giữa lão đại và chúng mày có ân oán gì, muốn báo thù thì đừng tìm đến chúng tao, bọn tao cũng không dễ dãi.”

Không biết có ân oán gì? Đúng là một lũ chó nghe lời.

Lần gặp mặt lần đầu tiên, Cam Lâm nhớ rõ lời của người tên “Hoa Tử” này nói, anh ta chỉ biết trong thẻ nhớ có ảnh, có tác dụng gì cũng không rõ.

Cam Lâm nhìn chằm chằm vào bình trà ngọt bốc khói trước mặt, tự rót cho mình một tách, cũng không làm ầm ĩ lên nữa.

“Anh Hoa, bạn gái nhỏ lúc trước của anh đâu rồi? Gần đây sao không thấy gặp nhau thế?”

“Phắn rồi.”

Nói đến chuyện tình cảm Hoa Tử có vẻ rất khó chịu, một hơi cạn sạch chỗ rượu trong cốc: “Mẹ nó, chê tao không có công việc ổn định.”

“Có tiền là được mà!”

“Không thấy thỏ không thả đại bàng, cô ta cũng không đồng ý gả cho tao, sao tao phải tiêu tiền cho cô ta! Mẹ nó! Lão tử không quen cô ta, đúng là có bệnh mà!”

Một tràng “ha ha” vang lên, Hoa Tử quay đầu lại liếc nhìn Cam Lâm, lại nháy mắt với Phàm Tử.

Phàm Tử gật đầu ra hiệu đã hiệu, hai ngón tay gõ lên mặt bàn nói với Cam Lâm: “Đi thôi, ra ngoài nói chuyện.”

Cam Lâm cầm tách trà ngọt nóng cùng điếu thuốc trong tay lên, thuốc chưa hút hết, trà ngọt cũng chưa uống.

Phàm Tử tiến lên: “Ở đây có rất nhiều người, có một số chuyện mày cũng không muốn làm ầm ĩ lên chứ?”

“...”

Sau khi dập điếu thuốc, Cam Lâm bảo chị gái người Tây Tạng đóng gói lại, trả tiền rồi cùng Phàm Tử ra ngoài.

Đứng ở cửa, Phàm Tử “khạc” đờm, mắng: “Có phải cho mày mặt mũi không? Mấy anh em khó mới có cơ hội tụ họp, còn bị mày phá đám, đen đủi!”

Cam Lâm mang theo trà ngọt, vẻ mặt không chút sợ hãi.

“Hình như mày không sợ tao nhỉ? Xem ra phải cho mày thấy một chút sắc mặt.”

Vừa dứt lời, cửa tiệm mở ra, Hoa Tử chống khung cửa lảo đảo đi qua ngưỡng cửa: “Phàm Tử, anh uống nhiều rồi, muốn tỉnh rượu, mang vị đẹp trai này nên xe chúng ta nói chuyện đi.”

“Được!”

Đối diện với Cam Lâm, Phàm Tử rút khẩu súng trong tay ra, họng súng đen còn tối hơn màn đêm.

“Đi thôi em trai, chúng tao văn minh chút, không trói mày.”

Cam Lâm bị Phàm Tử đẩy vào con hẻm bên cạnh.

Phàm Tử ở phía trước, Hoa Tử ở phía sau, anh bị kẹp ở giữa.

Dù biết trước có thể xảy ra xung đột nhưng Cam Lâm vẫn đi cùng, giờ đã vào rồi, anh muốn xem sau đó sẽ phát sinh cái gì.

Đi ra khỏi ngõ, có một chiếc xe bán tải không biển số đậu ở đầu ngõ. Cam Lâm đã nhìn thấy trước đó, chính là chiếc xe mà Hoa Tử đã lái khi giao dịch thẻ nhớ lần trước.

“Lên xe đi.” Phàm Tử mở cửa, Cam Lâm không chút do dự ngồi lên.

Hoa Tử nồng nặc mùi rượu ngồi ở ghế lái phụ, Phàm Tử lái xe, cả hai bọn họ đều uống say, có thể lái chiếc xe theo đường thẳng hay không là một vấn đề.

Sau khi lái ra khỏi con hẻm, chiếc xe lắc lư hướng về vùng ngoại ô.

Hoa Tử uống chai nước suối xong trông có vẻ tỉnh táo không ít. Anh ta hét lên ra lệnh: “Đi đến ngôi nhà đen.”

Phàm Tử cả kinh khi nghe thấy “ngôi nhà đen”, tay nắm vô lăng cũng không vững: “Anh Hoa, thật sự đi đến đó sao?”

“Đi.”

Hoa Tử quay đầu lại: “Tiểu tử, tối nay anh hoa đem mày đi xem sự đời.”

Cam Lâm nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ để nhớ đường đi, không có tâm trạng để tranh luận với anh ta.

Nhiều lần nói chuyện bị phớt lờ, Hoa Tử rất khó chịu, anh ta đột nhiên kêu Phàm Tử dừng xe. Phàm Tử ngơ ngác chỉ biết đánh tay lái dừng lại.

Xe dừng lại, anh ta lại bắt Phàm Tử xuống xe: “Bịt mắt nó lại!”

Phàm Tử như tỉnh ngộ: “Anh Hoa, vẫn là anh suy nghĩ chu đáo.”

Cam Lâm nhìn Phàm Tử rút thắt lưng ra, quấn quanh đầu anh một vòng rồi siết chặt. Mắt anh tối sầm lại không nhìn thấy gì nữa.

“Đi thôi!”

Hai người nói xong liền bắt đầu vui vẻ hát, suốt dọc đường đi không ngừng hát, hát nhạc điệu dân ca Tây Bắc.

Cam Lâm ngồi ở phía sau không nói lời nào, anh đang thắc mắc “ngôi nhà đen” có ý tứ gì, có thể là nơi bọn họ dừng chân tạm thời, hay cũng có thể là tụ điểm phi tang.

Lái xe một lúc lâu, ít nhất cũng phải ba bốn mươi phút xe cuối cùng cũng dừng lại.

“Tới rồi, xuống xe!”

Cam Lâm bị kéo xuống, chân vừa chạm đất liền giẫm phải một đống sỏi, xung quanh có tiếng gió gào thét, có vẻ như nơi này rất vắng vẻ.

Phàm Tử dẫn anh đi về phía trước, chỉ cách vài chục mét, mở cửa bước vào nhà.

“Cúi đầu xuống! Đập trúng thì đừng trách tao không nhắc nhở.”

Phàm Tử sốt ruột liếc nhìn Cam Lâm: “Cao như thế làm gì? Có mài ra ăn được không!”

Chiều cao của Phàm Tử chưa đến vai Cam Lâm.

Gió cũng giảm dần, Cam Lâm ngửi thấy một mùi rất kinh khủng, giống như mùi cơ thể động vật, còn có phân nữa.

Sau khi cởi thắt lưng xuống, Cam Lâm chớp chớp mắt vài giây thích nghi với ánh sáng sau đó mới nhìn rõ những gì trong phòng.

Một chiếc sô pha bị hỏng, một vài chiếc ghế, vết máu trên mặt đất, trên tường treo rất nhiều con dao dài, dây thừng và bao dệt.

Tầm mắt chuyển qua một góc, Cam Lâm nhìn thấy một chiếc bao màu đen, rất bẩn, trên đó phủ một lớp bụi dày.

Hoa Tử xoa xoa chóp mũi, có lẽ cũng cảm thấy có chút chán ghét đối với mùi trong căn phòng, anh ta vỗ bụng nói: “Hôm nay tâm tình của anh Hoa vốn không tệ mà lại bị tiểu tử nhà mày phá hỏng, làm sao đây? Mày phải để anh phát tiết!”

Phàm Tử đẩy Cam Lâm về phía trước: “Mau xin lỗi anh Hoa!”

“Không cần! A, không cần!” Hoa Tử xua tay: “Tao tự có cách của mình để nguôi giận.”

Anh ta nói xong liền nhìn vào bên trong cửa nói: “Phàm Tử, lấy ghế với dây thừng, đem nó ra ngoài bãi đất trống chờ tao.”

Phàm Tử cũng không biết anh ta muốn làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh. Hắn thắt dây lưng lại rồi rút một sợi dây thừng trên tường, đề phòng còn lấy một con dao.

Cứ như vậy Cam Lâm bị mũi dao chĩa vào, đi vòng qua ngôi nhà đến khoảng đất trống phía sau.

Nơi này không có đèn đường, thoạt nhìn giống như rừng núi hoang vu, chỉ có một gian nhà nhỏ như vậy ẩn sau một gò đất cao. Căn nhà rất thấp, Cam Lâm phải cúi đầu nếu không sẽ bị đụng trúng trần nhà với bóng đèn.

Dây điện không thể bao trùm một nơi xa xôi như vậy, Cam Lâm đoán bọn họ sử dụng năng lượng mặt trời.

Quả nhiên Cam Lâm đã nhìn thấy một dãy tấm pin năng lượng mặt trời khi anh đi vòng ra sau ngôi nhà, ngay cả trong bóng tối, anh vẫn có thể nhìn thấy đường viền.

“Ngồi đi, tiểu soái ca.”

Phàm Tử bật đèn pin, khẽ lắc chiếc ghế hai cái.

Màn đêm như bị gió xé toạc, Cam Lâm cảm thấy một cỗ mát lạnh toàn thân.

Lúc này anh không còn lựa chọn nào khác đành phải ngồi xuống.

Phàm Tử kéo sợi dây thừng ra rồi nói: “Đừng sợ, chỉ là muốn mày im lặng xem một vở kịch, xem xong sẽ để mày đi.”

Xem một vở kịch?

Cách đó không xa, Hoa Tử ôm bao dệt đi tới, đáy túi dệt chảy ra một thứ gì đó dài mảnh.

Chương kế tiếp