Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 45
Sau khi nhìn rõ đồ trong túi dệt, Cam Lâm liều mạng giãy giụa, cố gắng giãy thoát khỏi dây thừng, nhưng cánh tay bị siết đến đau lên vẫn không thể thoát ra được.

“Các người muốn làm gì?” Cam Lâm hứng gió, gần như gào to hét lớn làm những con chim đang bay trên đỉnh đầu giật mình.

Hoa Tử sai Phàm Tử: “Mang băng dính ra đây, mẹ nó ồn quá!”

Trong cơn nổi điên, Cam Lâm ép buộc mình phải bình tĩnh: “Anh muốn cái gì? Chúng ta nói chuyện.”

“Nói chuyện? Nói như thế nào?”

Mắt anh ta xếch lên, sát khí đằng đằng.

Cam Lâm suy nghĩ, nói: “Hiện tại, quốc gia đả kích cường độ lớn, trốn Đông trốn Tây cũng không kiếm được quá nhiều tiền. Các người có thể làm du lịch, mở quán cơm, chỉ cần không phạm pháp là đã tốt hơn so với săn giết động vật hoang dã rồi. Có rất nhiều con đường để đi, tại sao các người hết lần này tới lần khác lại chọn một con đường chết chứ?”

Hoa Tử khinh thường cười: “Mày là một đứa xuất thân từ gia đình bình thường, áo cơm không cần lo, còn có tiền chơi nhiếp ảnh thì đừng giảng đạo cho tao. Cái gì kiếm tiền nhanh thì tụi tao làm cái đó. Hơn nữa, con người đứng đầu chuỗi thức ăn, đầu tiên phải bảo đảm đời sống con người đã rồi mới nói đến động vật. Con người còn ăn không đủ no thì quản mẹ nó bảo vệ cấp mấy, tao có rảnh rỗi thoải mái đến thế à?”

Cam Lâm không muốn cùng nói cái gì mà “Vạn vật có linh, chúng sinh bình đẳng” với anh ta, bởi vì anh có nói cái gì thì đối phương cũng không cách nào hiểu được, nghe không lọt.

“Anh thả ra, tôi đưa anh tiền.”

“Đưa tiền? Mày có thể đưa bao nhiêu?”

“Anh muốn bao nhiêu?”

Hoa Tử giơ tay lên: “Một trăm vạn.”

Đây không phải là đang giao dịch mà là đang trút giận. Cam Lâm thấy rõ ràng Hoa Tử không hề thật lòng.

“Tôi lấy đâu ra nhiều như vậy, nhưng tôi có thể đưa các người cao hơn giá thị trường, mà đây còn là một con linh dương Tây Tạng nhỏ.”

Đối với bọn họ mà nói, ngụ ý “nhỏ” là cho dù bắt được cũng không có lợi nhuận gì.

Hoa Tử “haha” hai tiếng, trong miệng thở ra mùi rượu khó ngửi đến ngạt thở: “Mày biết giá thị trường là bao nhiêu không?”

Cam Lâm thật sự không biết, đây chỉ là đối sách vội vàng của anh mà thôi.

“Vào thập niên chín mươi, ở chợ đen, giá của một tấm da linh dương Tây Tạng là bốn trăm tám mươi tệ. Bây giờ phải tăng gấp mấy lần, nói thẳng ra thì tiền nhiều mày không đưa nổi, tiền ít tao không làm, tao chính là muốn tra tấn mày. Tra tấn người hay tra tấn động vật đều có thể khiến tao vui sướng! Tối nay, tao muốn vui sướng gấp đôi!”

Nói xong, anh ta đặt túi dệt trên mặt đất, linh dương Tây Tạng nhỏ bên trong đạp hai cái chân liền bất động.

Cam Lâm đau lòng nhìn con linh dương Tây Tạng hấp hối dưới chân. Từ khi tiếp xúc với nhiếp ảnh, thứ anh bắt đầu chụp nhiều nhất chính là động vật. Trên mảnh đất Hoh Xil này, anh đã chụp qua hầu như tất cả các loại động vật trên mảnh đất này, mà giờ phút này anh lại không nghĩ ra cách tốt hơn để cứu viện.

Hoa Tử tưới xăng vào lốp xe bị vứt đi ở trong mương đất bên cạnh rồi đốt lên. Lửa thoáng chốc bùng lên, thiêu đốt mặt đất đêm lạnh.

“Tối nay là tôi phá tiệc rượu của các người, anh muốn làm gì thì hướng tới tôi, lấy một con động vật nhỏ trút trận, mẹ nó anh còn có nhân tính sao?”

Cam Lâm đã sớm muốn chửi thề, anh nhịn đến bây giờ đã là cực hạn.

Phàm Tử chạy tới, dùng băng dính trong tay bịt miệng Cam Lâm lại.

Xuyên qua ngọn lửa hừng hực, Hoa Tử nhìn Cam Lâm tràn đầy tức giận: “Chờ mày xem vở kịch này xong, mày sẽ biết, ở trên mảnh đất này không có thứ gọi là quy tắc, cũng không có thứ gọi là nhân tính, sống sót mới mẹ nó là đạo lý!”

Anh ta đứng lên, đưa tay: “Phàm Tử, đưa dao đây.”

Cam Lâm hét lên “Ưm ưm” trong sự nỗ lực ngăn chặn cơn điên của Hoa Tử, nhưng bất kể anh hét lên thế nào, thậm chí giãy giụa, ngã nhào rồi khuỵu xuống đất, Hoa Tử cũng không có ý định dừng lại.

Con dao nhọn đâm vào cổ của linh dương Tây Tạng. Vài giây sau, da và thịt tách ra.

Tự cao, ngạo mạn, hoàn toàn mất hết nhân tính.

Ngay khoảnh khắc đó, màn đêm trong mắt Cam Lâm đỏ như máu, ngọn lửa bừng cháy từ lốp xe cùng máu linh dương Tây Tạng bắn tung tóe khiến bãi bùn dưới chân nhuốm đỏ, hòa quyện vào đêm dài vô tận.

Một con chim lớn bay qua đỉnh đầu, kêu lên hai tiếng sợ hãi. Không biết có phải nó đang gào thét vì sinh linh trên mặt đất này đang biến mất hay không.

Ném tấm da vào túi dệt, Hoa Tử đưa dao lại cho Phàm Tử, đi tới trước mặt Cam Lâm, lấy máu tươi trên tay bôi lên quần áo, lên mặt anh. Điệu cười "hì hì" đầy âm hiểm như một mảnh vỡ thủy tinh xẹt qua trên giấy, mỗi một vết thương đều là vết thương không thể xóa nhòa.

“Đừng nhìn tao như vậy. Được thôi, là mày có nhân tính, là mày cao cao tại thượng đi. Nhưng đây là lần cảnh cáo cuối cùng, cút về thành phố lớn của bọn mày đi, nếu nhúng tay vào nữa, kết cục của mày còn thảm hơn so với nó. Đúng rồi, cô bạn gái nhỏ đó của mày, bộ dạng cũng không tệ đâu, nếu rơi vào tay tao, tao không bảo đảm là sẽ không chạm vào cô ta đâu.”

Nói xong, anh ta lui về phía sau: “Phàm Tử, chúng ta đi, trở về uống tiếp.”

“Anh Hoa, vậy còn thằng đó thì sao?”

“Lát nữa, mày đi dọc đường tìm một chỗ ném xuống, cho nó tự sinh tự diệt đi. Còn nếu dám làm ầm ĩ nữa thì chôn nó cùng con nhỏ ngực to kia.”

Trong mắt Phàm Tử lóe lên sự đồng tình nhưng thoáng chốc lại khôi phục bình thường. Hắn ta cắt dây thừng, kéo băng dính xuống, vỗ bả vai Cam Lâm: “Đi thôi, kết thúc công việc rồi.”

Cam Lâm không nhúc nhích, vẫn cứ giữ nguyên tư thế quỳ, nhìn chằm chằm xương thịt ướt đẫm máu của linh dương Tây Tạng, ngón tay anh úp trên đất, nắm chặt lại một cách hung dữ.

“Mày không đi thì tụi tao đi. Nói cho mày biết, ở nơi miền núi hoang vu này, nếu mày chết cóng cũng không có ai nhặt xác cho mày đâu.”

Phàm Tử nói xong, Hoa Tử lại nói một câu: “Động vật chết để lại một tấm da, người chết thì cái gì cũng không còn.”

Còn lại một bộ hài cốt thì sớm muộn gì cũng mục nát, cuối cùng cũng đi về phía hư vô.

Cam Lâm chậm rãi đứng dậy, bùn đất trong tay vỡ vụn rơi xuống đất, anh nhìn về phía Phàm Tử: “Tôi biết tôi sẽ không tìm thấy đường trở về nơi này, cho dù tìm được, các người cũng đã sớm dọn đi. Để tôi chôn nó, ngày mai tôi sẽ về quê, được không?”

Hoa Tử với Phàm Tử nhìn nhau, cười nhạo nói: “Được, xem như không uổng công, thông suốt rồi.”

Cam Lâm cầm cái ghế cũ nát lên ném mạnh xuống đất vài cái khiến cái ghế gãy ra. Anh nhặt lên một đoạn chân ghế, đào xuống cái rãnh sâu mấy chục cm ở bên cạnh, bỏ hài cốt của linh dương Tây Tạng nhỏ xuống kỹ càng, lấp đất bịt kín lại.

Hoa Tử thấy anh dùng lực đập thật mạnh vào lớp đất bịt kín, trong lòng khó hiểu: “Tao bảo này, có phải mày bị ngu không thế? Ở nơi không người, chôn hay không chôn có gì khác nhau. Vì con súc sinh nhỏ như vậy mà mày quỳ xuống cầu xin tao, ngu như mày thật là hết nói nổi!”

“Anh không phải là người nên anh không hiểu.”

Nói xong, Cam Lâm đứng lên. Ngọn lửa hừng hực phía sau anh đang bốc cháy, vang lên bùm bùm đùng đùng.

Trong vòng tròn có ba người, anh lại chỉ nhìn thấy bóng dáng của mình cùng máu tươi nhỏ tí tách dưới chân.

Hoa Tử chửi một câu thô tục, xoay người mang theo túi dệt nghênh ngang rời đi. Phàm Tử nhìn về phía Cam Lâm, thế nhưng không hiểu sao hắn ta lại nhớ tới ánh mắt kia của anh ở quán trà ngọt, không khỏi rùng mình một cái, thúc giục anh đi nhanh lên.

Lúc đi giống như lúc đến, Cam Lâm không nói một câu. Lúc sau, anh bị ném xuống xe, anh đã đi rất lâu trong đêm tối mới nhìn thấy ánh đèn rời rạc trong thôn.

2 giờ sáng, đồn cảnh sát Tangola.

Khâu Triệt đã ngồi ở đây gần hai tiếng đồng hồ. Cô không tìm được cảnh sát Vương nhưng tìm được cảnh sát Tiểu Đỗ đang trực ban, chính là người lần đầu đến và ra ngoài làm việc cùng cảnh sát Thường.

Hai người gặp nhau không nhiều, Khâu Triệt chỉ báo cáo lộ trình cho anh ấy hai lần rồi không còn liên lạc gì khác.

“Cô tìm cảnh sát Vương có việc sao?”

Tiểu Đỗ đặt một ly nước nóng vừa rót trước mặt Khâu Triệt.

“Bạn trai tôi mất tích rồi.”

Tiểu Đỗ không biết quan hệ giữa Khâu Triệt và Cam Lâm: “Bạn trai cô tên gì?”

“Cam Lâm.”

Anh ấy hơi giật mình: “Ồ... Là anh của cô Cam Tinh đúng không?”

“Đúng. Buổi tối, anh ấy gửi tin nhắn cho tôi nói ra ngoài làm việc, nhưng hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi, điện thoại vẫn không cách nào kết nối, tôi lo lắng lắm.”

“Hai tiếng? Không báo mất tích được đâu.” Tiểu Đỗ hơi lúng túng, gãi đầu: “Cô khoan lo lắng đã, tín hiệu ở chỗ chúng tôi vốn không tốt, nói không chừng một lát nữa.”

Anh ấy vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Đã trễ thế này rồi!”

Mười hai giờ rưỡi, Khâu Triệt đã đợi đủ lâu rồi.

Lúc trước, bởi vì không nói rõ ràng nên bình thường Cam Lâm đi ra ngoài làm chuyện gì sẽ trực tiếp rời đi. Lần này coi như tốt hơn, anh nhắn lại cho cô, nhưng sau đó lại lần nữa mất tin tức.

“Hôm trước, chú Vương đi Golmud, nói hôm nay sẽ về, có thể còn đang trên đường.”

“Nhà chú ấy ở đây sao?”

“Ở Golmud. Chú ấy về thăm người thân, nghe nói gần đây sức khỏe của chị dâu không được tốt lắm.”

Điện thoại Khâu Triệt mở rồi tắt, vẫn không có tin tức gì.

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Khâu Triệt giật mình, chiếc ghế ma sát mặt đất phát ra tiếng “két” chói tai. Tiểu Đỗ ngượng ngùng, lấy điện thoại ra ấn nút nghe: “Alo, chú Vương.”

Khâu Triệt phút chốc đứng lên.

Tiểu Đỗ giơ tay ý bảo cô ngồi xuống: “Dạ, cô gái này ở trong đồn của chúng ta, đến được một lúc rồi.”

“Dạ, cháu biết rồi, dạ, vậy chú lái chậm chút, chú ý an toàn.”

Cúp điện thoại, Tiểu Đỗ nói: “Chú Vương đang trên đường trở về sông Đà Đà. Bên Tam Giang Nguyên tuyết đang rơi nên kẹt xe làm chậm trễ, còn phải một tiếng nữa mới đến, hay là cô đi về đợi trước đi?”

“Tôi đợi ở đây.”

Cho dù không gặp được cảnh sát Vương, nếu bên Cam Lâm có chuyện gì thì cô ở đồn cảnh sát cũng tranh thủ cứu viện ngay lập tức được.

“Được. Cô đói không? Để tôi nấu cho cô tô mì nhé.”

Khâu Triệt lắc đầu. Bây giờ, cô ăn không nổi, uống không trôi, mỗi một giây chờ đợi đều là sự dày vò.

Trực ban vào ban đêm ở đồn cảnh sát không có nhiều việc lắm, chỗ bọn họ lại khá hẻo lánh. Tiểu Đỗ quay về văn phòng lấy quyển sách nên dặn dò một đồng nghiệp trực ban khác ngồi đối diện với Khâu Triệt.

Hai người đều không nói chuyện một hồi lâu, một người đọc sách, một người ngây ra nhìn chằm chằm điện thoại.

1 giờ hơn, Tiểu Đỗ đi vệ sinh quay lại, thấy mắt Khâu Triệt đỏ bừng, sắc mặt tiều tụy, anh ấy thở dài, hỏi: “Vẫn không liên lạc được sao?”

Khâu Triệt lắc đầu.

“Nghĩ tốt lên, không sao đâu, chúng tôi đều biết Cam Lâm là một người đàn ông tốt, vì tìm em gái mà anh ấy chịu không ít cực khổ, ở hiền sẽ gặp lành.”

Khâu Triệt nắm chặt góc áo, không nói lời nào.

“Tôi không nghĩ tới việc hai người sẽ quen nhau.” Tiểu Đỗ muốn nói chuyện khác để dời sự chú ý.

Khâu Triệt thở dài một hơi, áo khoác trên người bị ép đến nhăn nhúm: “Tôi cũng không nghĩ tới việc tôi và anh ấy sẽ quen nhau.”

“Nhưng mà hai người rất xứng đôi, vẻ ngoài đều đẹp như nhau.”

Lời dỗ dành trước mắt không cách nào làm cảm xúc của Khâu Triệt bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn miễn cưỡng nở ra một nụ cười với ý tốt của cảnh sát Tiểu Đỗ.

“Ở sông Đà Đà, hình như Cam Lâm không có người quen. Lần trước, lúc anh ấy tới, hai chúng tôi đã trò chuyện một chút, hôm đó cô cũng ở đây.”

Khâu Triệt ngẩng đầu. Hả?

“Ngay cái hôm cô được gọi tới để hỏi thẩm vấn ấy.”

“À.”

Khâu Triệt thật sự không có tâm trạng nói chuyện phiếm. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, còn có tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó ở cửa có người hô một tiếng: “Tiểu Khâu ở đâu?”

Chương kế tiếp